Chương 70: Lão lưu manh? Là tiểu lưu manh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Qua một lúc lâu, Chu Nguyên Phong đặt cà phê trong tay xuống nói: "Đường tổng vừa mới đi đâu vậy? Khải Duyệt tập đoàn nhàn rỗi đến vậy sao?"

"Khải Duyệt có nhàn rỗi hay không cũng không đến lượt Chu tổng bận tâm đến, lần này Chu tổng đến tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Lần trước tôi nói với anh về việc hợp tác giữa hai công ty, Lục tổng đã xem qua và đồng ý rồi, vốn dĩ hôm nay đến để bàn nội dung chi tiết, nhưng vì việc trong nhà tương đối nhiều không có thời gian nên không tiện đến, bảo tôi lấy tư liệu về cho Lục tổng"

Thư ký đem vài tập tài liệu đưa cho Đường Luân Hiên, Đường Luân Hiên cầm lấy đặt lên bàn: "Nếu Chu tổng có yêu cầu gì khác cậu có thể tự nhiên lại đến, chỉ là đến lấy tài liệu mà thôi tại sao Chu tổng không cử người đến đây mà lại đích thân đến, vì sao lại muốn tôi vội vàng trở về."

"Ồ? Thì ra người ngoài có thể tùy ý tiến vào Khải Duyệt của các người lấy đồ đi, không cần nói cho chủ tịch ngài đây biết sao?" Chu Nguyên Phong ngữ khí mang theo vài phần mặc kệ, trêu ghẹo nói.

"Cái này... cái này đương nhiên không phải."

Chu Nguyên Phong đột nhiên quay đầu đối với thư ký đứng bên cạnh cúi đầu lạnh lùng nói: "Hết cà phê rồi, ra ngoài nấu một bình khác mang đến."

"À? Vâng"

Thư ký nhanh chóng lấy bình và tách cà phê trên bàn chạy như trốn ra ngoài.

Đường Sóc đưa tay đỡ kính "Người trong tập đoàn Cố thị thật là giống hệt nhau, ngang ngược bá đạo không tôn trọng người khác, ở công ty người khác mà còn tùy ý sai bảo nhân viên của họ sao?"

Chu Nguyên Phong cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Anh đây là đang mắng tôi hay mắng Cố Ngôn Sanh thế? Thế nào? Bất bình thay em trai anh à?"

"Anh cảm thấy tôi là vì sao đích thân đến đây lấy tài liệu?"

"Không biết, cũng không muốn biết."

"Tính khí cũng thật giống với Đường Sóc, chỉ là so với hắn nữ tính hơn một chút, xem ra anh chẳng có khả năng kháng cự."

"Cậu... cậu nói cái gì?" Đường Luân Hiên đột nhiên đứng lên lui ra phía sau một bước, mặt đầy cảnh giác nhìn hắn.

"Sợ cái gì, tôi lại không đánh anh, ngồi xuống nói chuyện một lát."

"Tôi không dám chắc cậu có đánh hay không, người bên cạnh Cố Ngôn Sanh có mấy ai bình thường, phu nhân của mình mà còn xuống tay tàn nhẫn như vậy."

Chu Nguyên Phong sửng sốt, tỏ rõ liếc nhìn anh một cái, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Anh gặp Ôn Niệm Nam rồi? Khi nào?"

"Cậu kích động như thế làm gì?" Đường Luân Hiên nghi hoặc hỏi.

"Là mới vừa rồi lúc đi ra ngoài? Các người gặp nhau ở đâu?"

Đường Luân Hiên không thích giọng điệu ra lệnh này, cau mày nói: "Có liên quan gì tới cậu?"

Chu Nguyên Phong vẻ mặt kỳ quái, nói: "Chuyện này anh tốt nhất không nên nhúng tay vào, quản cho tốt em trai mình là đủ rồi, để không rước phiền phức cho Đường gia các người."

"Nếu đã lấy được tài liệu rồi, chắc hẳn Chu tổng cũng có thể rời đi rồi."

"Rời đi? Anh nghĩ tôi vì cái gì mà để thư ký của anh rời đi."

Chu Nguyên Phong đột nhiên tiến lên nhích lại gần, tiếp cận bất ngờ khiến Đường Luân Hiên sợ hãi, anh nhanh chóng lùi lại định đi ra cửa.

"Tiểu Vương... Ưm"

Đường Luân Hiên đang định gọi người ngoài cửa, miệng đột nhiên bị một bàn tay to lớn khớp xương lộ ra rõ ràng bịt lại, kéo trở về, anh vội vàng vùng vẫy muốn thoát ra.

Chu Nguyên Phong nắm chặt người trong tay lôi ra khỏi cửa, thấy người nọ vẫn cứ ngọ ngoạy, cúi đầu ghé sát tai anh thổi một hơi: "Suỵt ... yên lặng"

Hơi ấm phả vào tai làm Đường Luân Hiên rùng mình, anh giơ chân đá mạnh vào người phía sau.

"Lại nữa? Thật đúng là thô lỗ."

Chu Nguyên Phong duỗi ra một chân dễ dàng áp chế chân đang đá loạn của đối phương, đột nhiên xoay người đối mặt với nhau, nhìn gương mặt người đối diện tức giận đến đỏ bừng nhưng lại phản kháng không được, hắn cảm thấy đặc biệt thú vị.

Thấy Đường Luân Hiên thực sự tức giận, hắn liền thả tay ra.

Không ngờ vừa thả tay ra, đối phương đột nhiên một quyền đấm tới, đối với Chu Nguyên Phong mà nói ở thế yếu như Đường Luân Hiên cũng không cần đánh trả, cơ thể hắn né về bên trái đã thoát khỏi một quyền này.

Đường Luân Hiên không ngờ rằng đối phương sẽ tránh được, không kịp thu hồi sức lực đang lao tới, anh chật vật mà ngã xuống sàn.

Ai da... mũi đau quá... anh vội đưa tay lên sờ mũi cũng mai là không có chảy máu.

Nhíu mày nhìn lại người đang khoanh tay nhìn mình, anh nhặt chiếc kính rơi trên sàn lên đeo vào rồi lại đứng lên, vừa định nói thì đột nhiên ngẩn người, tháo cái kính vừa mới đeo vào xuống nhìn.

Chu Nguyên Phong cũng đi tới liếc nhìn một cái rồi mới ngồi trên sô pha, nhàn nhạt nói: "Ồ? Kính lại bị hư rồi sao? Sao lại bất cẩn như vậy?"

Tay Đường Luân Hiên run lên, mở miệng muốn mắng hắn nhưng anh không biết phải nói gì, kìm chế lại một lúc lâu rồi mới nói: "Cậu! Cậu cái lão lưu manh này, nếu không phải tại cậu thì làm sao tôi bị ngã được?"

Lần trước chiếc kính bị vỡ làm anh đau lòng rất lâu, nó là phiên bản giới hạn mà anh trân trọng bấy lâu nay, kết quả đoạn thời gian trước không dễ dàng gì mới mua được cái kính mới, mới đeo chưa được mấy ngày thì lại bị tên này làm hỏng rồi...

"Lão lưu manh à? Đường tổng tức đến hồ đồ rồi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như anh lớn tuổi hơn tôi, phải gọi là tiểu lưu manh, nếu không phải do anh đánh lén tôi thì làm sao có thể té ngã được cơ chứ?"

"Cậu... ai bảo cậu tránh né chứ?"

"Nếu tôi không tránh, lẽ nào anh muốn tôi thành thật đứng đó để bị anh đánh sao? Đây là lời ngụy biện gì vậy?"

Đường Luân Hiên tự biết đuối lý cũng ngại mở miệng nói, đang tức tới thân thể run lên.

"Cũng không còn sớm nữa, công ty còn có việc vậy tôi đi trước đây, Đường tổng chúng ta sau này sẽ gặp lại."

Khi bước tới cửa, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn người đang nhìn chằm chằm chiếc kính trên tay, trong mắt hắn hiện lên ý cười.

"Cái tên không nói lý lẽ này!"

Thư ký pha cà phê xong bưng qua, đang đứng ở cửa vừa định gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng la hét từ bên trong cùng tiếng đập bàn truyền ra, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, cậu vội lùi lại vài bước rồi rời khỏi văn phòng.

Cho đến khi bưng cà phê trở lại nhà bếp cậu vẫn còn dại ra, hai nhân viên rót nước bên cạnh đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền hỏi: "Thư ký Vương, anh sao vậy?"

"Tôi vừa rồi dường như đã nhìn thấy cảnh không thể tượng tượng nổi, Boss của chúng ta, người luôn được biết đến là người khiêm tốn lịch sự, vừa nảy vậy mà nổi giận đến nổi đập bàn la hét... "

"Ầy? Thật hay giả vậy, ai mà lợi hại như vậy có thể khiến Boss chúng ta phát hỏa"

"Là... là người của tập đoàn Cố thị."

Khi hai người nghe là người của tập đoàn Cố thị, nét mặt của họ liền thay đổi, cả hai đều ngậm miệng lại rời đi.

Ôn Niệm Nam sau khi đậu xe xong cũng không vội bước xuống, tháo dây an toàn ngồi tựa lưng ra phía sau, nhìn căn nhà sáng đèn phía trước, trong mắt hiện lên một tia mệt mỏi, cậu giơ cánh tay lên che mắt lại một hồi lâu cũng không động đậy.

Cho đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng của mẹ và dì Lam từ biệt thự truyền đến, Ôn Niệm Nam thở nhẹ ra một hơi, cầm lấy thuốc ở bên cạnh nhìn chằm chằm một hồi, mở túi áo khoác nhét vào bên trong, sau đó mới mở cửa bước xuống xe.

Lục Vân đang ngồi trong phòng khách gọi điện video với khách hàng từ nước F, thảo luận về tiến độ của dự án vào tháng tới, sau khi nghe thấy giọng của Ôn Niệm Nam, bà quay đầu lại nhìn rồi sau đó nói chuyện vài câu với người bên đầu máy tính bên kia liền cúp máy.

"Niệm Niệm con về rồi đấy à, con đói không? Mẹ kêu dì Lam nấu mấy món con thích ăn, còn hầm canh cho con bồi bổ thân thể."

"Dạ, cám ơn mẹ."

Lục Vân thấy sắc mặt của Ôn Niệm Nam hơi lạ, lại liếc nhìn cái mũ của cậu, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp, bà chợt nở nụ cười đi tới: "Niệm Niệm, vừa rồi ba con gọi điện cho mẹ để bàn về hạng mục mới vào năm sau, ông ấy rất coi trọng hạng mục hợp tác lần này, nói không chừng một lúc nữa sẽ mở cuộc trò truyện video, vừa đúng lúc con trở về, con nói chuyện với ba con đi."

Ôn Niệm Nam sửng sốt, giương mắt nhìn Lục Vân, sau đó cúi đầu: "Vâng"

Chỉ chốc lát video đã được kết nối, trong máy tính hiện ra gương mặt mà cậu đã lâu không gặp, khi Ôn Niệm Nam nhìn thấy ba mình, mũi đột nhiên chua xót.

Ngay sau khi video được kết nối, ba Ôn vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống tư liệu trong tay cùng Lục Vân bàn giao tiến độ dự án, dường như ông không chú ý đến Ôn Niệm Nam ở bên cạnh.

Lục Vân nhìn Ôn Niệm Nam, nói: "Ôn tổng, Niệm Niệm cũng ở đây, nó nhớ anh rồi, muốn nói chuyện với anh một lát."

Ôn Niệm Nam hai tay nắm chặt rủ xuống bên hông, căng thẳng mà nhìn người trong video.

Ba Ôn dừng tay đang lật sang trang lại, ngẩng đầu lên xuyên thấu qua màn hình nhìn về phía người bên cạnh mặt đầy mặt khẩn trương đang nhìn mình.

"Tiểu Niệm, dạo này con sống thế nào? Trông con gầy đi rất nhiều."

"Hai... Hai ngày trước con bị cảm, khẩu vị không được tốt cho lắm... nên ăn hơi ít"

"Phải chú ý sức khỏe nhiều hơn, gần đây nhiệt độ hạ thấp rồi, người bị cảm cũng nhiều."

"Vâng, ba cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn."

Cũng giống như trước đây, chỉ đơn giản hàn huyên với nhau vài câu, lịch sự hỏi thăm tình hình hiện tại của nhau, nói với nhau được vài câu thì đã trầm mặc rồi.

Ba Ôn đem các tài liệu trong tay đặt sang một bên, ngước mắt lên quan sát một phen, giọng điệu giống như vô ý nói: "Tiểu Niệm, đã lâu không gặp rồi, con cởi mũ xuống cho ba nhìn xem."

Nghe thấy bỏ mũ ra Ôn Niệm Nam đột nhiên bảo vệ cái mũ, ngữ khí hơi bối rối nói: "Không cần đâu, trời hơi lạnh nên con mua nó để đội... đẹp...trông nó có đẹp không ạ?"

Ôn Niệm Nam không biết có phải ba mình đã nhìn ra cái gì rồi hay không, nhưng cậu không thể bỏ nó ra, cậu không muốn để ba thấy bộ dáng thảm hại của mình bây giờ mà nảy sinh cảm giác áy náy, cảm thấy chính mình là dùng con trai để đổi lấy hết thảy Ôn gia của hiện tại.

Lục Vân thấy thế cũng vội phụ họa nói: "Bên này thực sự rất lạnh, đứa nhỏ muốn đội thì cứ để nó đội đi."

Bà quay đầu nói với người đang nhìn chằm chằm sàn nhà: "Niệm Niệm, con có muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Đợi dì Lam làm cơm xong mẹ sẽ lên gọi con."

Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn người trong video, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, nói: "Vâng, con đi thay quần áo trước."

Nói xong cậu liền đứng dậy rời khỏi phòng khách, khi đi đến cầu thang cậu quay đầu nhìn lại máy tính, sau đó chậm rãi đi lên lầu."

Lục Vân bàn với ba Ôn về một vài chuyện của công ty, giọng điệu của họ trở lại trạng thái nghiêm túc thường ngày.

Ôn Niệm Nam vừa đi lên lầu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang đứng phía trên cầu thang, đang trầm mặt nhìn mình.

Tay đang bám vào cầu thang siết chặt, cậu thu lại cảm xúc trong đôi mắt cúi đầu đi ngang qua hắn.

"Đứng lại"

Ôn Niệm Nam bước chân liền dừng lại.

"Có chuyện gì không?"

"Cậu đã đi đâu? Tối như vậy mới trở về?" Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần chất vấn.

Ôn Niệm Nam hít sâu một hơi, nới lỏng tay vịn cầu thang, xoay người lại nói: "Tôi là đầy tớ của ai sao? Tại sao tôi phải báo cáo với anh?"

Dứt lời liền bước nhanh rời đi trở về phòng, đến tận khi cửa phòng đóng lại, Cố Ngôn Sanh mới kịp phản ứng nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.

Tên này dám nói chuyện với mình như vậy... Bây giờ đến giả vờ cậu ta cũng không còn muốn giả hay sao...

Mặc dù Cố Ngôn Sanh cảm thấy nghi hoặc trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Ôn Niệm Nam, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà quay người trở lại thư phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu lão đại bắt nạt vợ mình rồi, haha

Cái kính mới mua lại bị hỏng để lại bóng ma tâm lý trong lòng Đường Luân Hiên (Đường Luân Hiên: vẽ hình tròn để nguyền rủa chết cậu)

Cố Ngôn Sanh: Làm sao cậu theo đuổi được Đường Luân Hiên và mang anh ta về tay thế, dạy tôi chút kinh nghiệm truy thê với...

Chu Nguyên Phong: thích rồi thì cứ tiến lên trực tiếp chọc ghẹo, tuy nó đơn giản thô lỗ nhưng vẫn tốt hơn, có điều cậu thì thôi đi vậy, nếu tôi mà là Niệm Nam tôi sẽ trực tiếp cầm một viên gạch đập chết cậu rồi ném cậu xuống biển để làm thức ăn cho cá.

Sảng khoái ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro