Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được một đoạn đường núi gần nhất, một chiếc biển báo rỉ sắt được dựng lẻ loi bên vệ đường.

Khi bọn họ đến nơi, vừa lúc xe bus cũng đến, tới gần thị trấn bên cạnh, cửa hàng cũng nhiều lên.

Cố Ngữ Chân thấy một bách hoá phía trước, "Chúng ta vào bách hoá phía trứic đi."

Hoàng Mân có chút nghi hoặc, nhìn về phía một loạt cửa hàng bên đường, "Không phải là đi mua quần áo sao?"

Cố Ngữ Chân nhìn về mấy cửa hàng quần áo bên đường, "Anh ấy mặc không quen."

Lý Thiệp đến gần thấy bọn họ dừng trước một cửa hàng, tưởng rằng sẽ vào đây mua.

Anh tiến lại gần cầm quần áo ở sạp nhỏ lên xem, cũng không ý đến chất liệu, thuận miệng hỏi một câu, "Cái này bao nhiêu thế?"

Ông chủ quầy hàng ngồi ở trước ngủ gà ngủ gật, tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ, "Hai mươi đồng một cái."

Lý Thiệp tưởng rằng mình nghe nhầm, "Hai mươi?"

Ông chủ chận rì mới hét to, "Đúng vậy, lấy nhiều thì còn mười lăm một chiếc."

Lý Thiệp không thể tưởng tượng nối, "Cái này là cho người mặc?"

Ông chủ nghe được lời này tức đến tỉnh cả ngủ.

Cố Ngữ Chân sợ ông chủ sẽ đuổi đánh, vội vàng đi tới kéi anh đi, "Đến bách hoá phía trước xem sao."


Lý Thiệp cũng không nói gì, có bách hoá là tốt, hai mươi đồng một món quần áo, cả đời này anh cũng chưa từng mặc qua.

Cố Ngữ Chân dẫn hai người bọn họ đến bách hoá, bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo cho anh, Lý Thiệp lại không có việc gì làm, đi dạo gần đó.

Tuy đã chia tay một năm, nhưng thói quen khi còn ở chung cũng không thay đổi.

Cố Ngữ Chân đi tới đi lui chọn áo rồi đến quần, chọn quần áo rất hợp với anh, bản thân anh cũng giống như người mẫu, mặc gì cũng đẹp, chọn mấy mẫu đơn giản đen trắng cộng với nhan sắc kia cũng đủ rồi.

Nhưng cô nhìn thấy một cái áo màu hồng nhạt, rất ưng nên tiện tay lấy luôn.

Lý Thiệp đứng ở bên cạnh, chậm rì nói một câu, "Không lấy màu hồng."

Cố Ngữ Chân có hơi tiếc mà bỏ lại, mở to hai mắt nhìn anh, "Kiểu dáng cáu này rất đẹp."

Lý Thiệp nhìn cô nửa ngày. Cũng không nói gì, để cô tùy ý mua.

Lý Thiệp không để ý, Cố Ngữ Chân lại xem một số đồ dùng cá nhân, còn có dây lưng, những đồ dùng cần thiết thì đều mua cả.

Hoàng Mân cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi, "Chân Chân, hình như cậu với vị khách nhà Lưu gia gia có quen biết?"

Cố Ngữ Chân chọn dây lưng, nghe được lời này không biết nói gì, bỏ chiếc thắt lưng đang cầm trong tay xuống, "Tôi và anh ấy có quen biết, bọn tôi là bạn học cùng nhau."

Hoàng Mân hơi sửng sốt, lại nhìn Lý Thiệp đang đứng ở phía xa, lại nhìn cô, "Khó trách, dù hai người không nói chuyện nhiều với nhau nhưng cảm giác hai rất quen thuộc."

Cố Ngữ Chân nghe xong cuzng không nói gì.

Dọc đường đi về, Hoàng Mân cũng yên lặng, không có tìm đề tài để nói chuyện nữa.

Cố Ngữ Chân cũng không có tâm trạng để nói chuyện, Lý Thiệp cũng không quan tâm, bản thân anh cũng lười duy trì không khí giữa mọi người.

Ba người lại yên lặng trở về, nhưng không bắt kịp xe bus, từ thị trấn bên cạnh trở về, sắc trời cũng đã tối.

Nơi này, trước sau đều không có nhà ở hay cửa hàng, chỉ có đi qua đường núi mới có thể trở về thôn nhỏ.

Dọc theo đường đu trên sườn núi, Lý Thiệp vẫn giống như đang dạo chơi, đi mà không biết mệt.

Hoàng Mân tuy rằng hơi mệt, nhưng tốc độ vẫn như cũ, chỉ có Cố Ngữ Chân bữa cơm buổi sáng ăn vẫn không tiêu nên bước chân chậm đi rất nhiều.

Lý Thiệp ở phía trước dừng lại chờ bọn họ.

Hoàng Mân cắn răng bước nhanh đến, đưa mắt nhìn sắc trời, có chút sốt ruột, quay đầu nhìn qua, "Trời tối rồi, xuống núi không an toàn, chúng ta đẩy nhanh tốc độ đi nhanh chút."

Cố Ngữ Chân thở hổn hển, "Được, hai người cứ đi trước đi tôi đuổi kịp được."

Lý Thiệo đứng ở phía trước, nhìn về phía Hoàng Mân, khẽ nâng cằm chỉ về phía Cố Ngữ Chân, muốn cậu ta đi đỡ cô, biểu hiện tốt một chút.

Hoàng Mân vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không có ý muốn đỡ cô.

Lý Thiệp "Chậc" một tiếng, giống như chưa thấy người đàn ông nào như vậy, lười nói thêm, trực tiếp đưa tay lại đây, "Đưa tay cho anh."

Đường núi ở đây có hơi dốc, lại còn có đá vụn và sỏi rải trên đường, cũng chưa qua tu sửa, đường núi lại hẹp, chỉ có thể một người đi vừa, nhiều người đi khó trách khỏi có chút nguy hiểm.

Hoàng Mân nhìn thấy thế trong lòng run sợ, "Khắp nơi đều có rêu bám, có đi được không?"

"Không sao, chỉ có ở cạnh mấy khe suối nhỏ " Lý Thiệp chậm rì trả lời một câu, giữ chặt cánh tay Cố Ngữ Chân, kéo cô đi lên.

Cố Ngữ Chân sợ anh mệt, vội vàng bước nhanh theo nhịp người phía trước.

Có Lý Thiệp kéo cô cùng đi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã đến đoạn xuống dốc.

Đến đoạn này cũng không cần kéo đi nữa, Lý Thiệp cũng vì thế mà buông tay cô ra

Lên núi thì dễ mà xuống thì khó, chiếc giày Cố Ngữ Chân đi đế rất moeng, mỗi bước dẫm xuống, giống như dẫm lên kim mà đi, chân nhức mỏi đến không chịu được.

Bước chân cô có chút rệu rã, phía sau Hoàng Mân bỗng hét chói tai, nhảy dựng sang phía bên cạnh, "Có rắn."

Cố Ngữ Chân bị cậu ta đụng vào, bước tiếp theo dẫm vào không khí, chân không có điểm tựa đứng không vững trực tiếp ngã xuống.

Lý Thiệp quay người lại, đỡ lấy cô.

Hoàng Mân nhảy về phía trước tránh xa bụi cỏ.

Đúng là có rắn thật, là con rắn to khoảng một đầu ngón tay, con rắn bị kinh động, liền nhanh chóng trườn đến đây.

"A, Lý Thiệp!" Cố Ngữ Chân sợ đến mức nổi da gà, co chân lên, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Lý Thiệp, chân không dám cho xuống đất.

Lý Thiệp bị động tác của cô khi nhảy lên người mà bất đắc dĩ cười lớn, mở miệng trấn an, "Không sao rồi bảo bối, chỉ là con rắn nhỏ, không có độc."

Một chân đá con rắn đi, con rắn bị đá bay xuống núi, Lý Thiệp trực tiếp vươn tay ôm lấy eo cô, ôm ra khỏi bụi cỏ, vội vàng nói một câu, mà chính mình cũng không ý thức được.

Cả người Cố Ngữ Chân đều bám trên người anh, sợ tới mức hồn bay phách lạc, trong đầu óc đều là con rắn cùng với tiếng hét chói tai của mình,căn bản không nghe ra được anh vừa nói gì.

Sự sợ hãi vừa qua đi, tầm mắt Hoàng Mân chậm rãi dừng lên hai người bọn họ.

Cố Ngữ Chân vừa đặt chân xuống đất, mắt cá chân truyền đến cơn đau xuyên tim.

Cô nhìn thoáng qua nơi xa, đã không còn bóng dáng con rắn nữa, mà cô lại sợ rắn hại cái chân đang đau.

Lý Thiệp cúi người duỗi tay xem mắt cá chân của cô, "Đau không?"

Cố Ngữ Chân nín nước mắt ngật đầu, khuôn mặt trắng như tuyết làm người ta thương xót.

Hoàng Mân đối với vết thương dốt đặc cán mai, thấy cô bị thương như vậy, cũng hơi nóng nảy, "Đều là tôi không cẩn thận,, thật ngại quá Chân Chân, cậu có thể đi được không?"

Lý Thiệp đỡ cô về phía tảng đá phía trước ngồi xuống, "Đi không được, cứ ngồi xuống trước đã."

Hoàng Mân nhìn sườn núi trước mắt, lại có chút khẩn trương, đường đá lại còn có rêu, "Phải làm sao đây, trời càng tối đi càng nguy hiểm."

Lý Thiệp nhìn quãng đường dốc ở phía trước, quay đầu nhìn lại đây, "Hai người ở chỗ này chờ tôi."

Anh nói xong liền xoay người đi xuống dưới, tốc độ rất nhanh, nháy mắt liền biến mắt ở đoạn ngoặt chỗ sườn núi.

Chạng vạng trời tối rất nhanh, mới không bao lâu, sắc trời đã tối sầm, không thấy rỏ cỏ cây hoa lá ở nơi xa.

Chẳng được bao lâu, bầu trời rơi xuống vài hạt mưa, càng ngày càng nặng hạt.

Trời mưa thì thực sự không có cách nào đi qua đường núi, trên núi càng không thể ở lại, trời mưa nhiệt độ xuống thấp, gặp mưa cả đêm, nhất định không chịu nổi.

Hoàng Mân quay đầu cách đó không xa đánh dấu, trên núi có rắn độc, chớ đi đường đêm.

Cậu ta nhìn hướng Lý Thiệp rời đi, một chút dấu hiệu quay lại cũng không có.

Cậu ta có chút nóng nảy, quay đầu nhìn về phía Cố Ngữ Chân, "Bạn học của cậu sẽ không bỏ lại chúng ta rồi đi về một mình chứ?"

Cố Ngữ Chân nghe được lời này, dừng một chút, sau đó kiên định mở miệng, "Không đâu."

Hoàng Mân bởi vì ở trong tình huống như vậy, cảm xúc có chút thất thường, "Tại sao lại không, cậu ta đi lâu như vậy?"

Cố Ngữ Chân nhìn về phía dưới chân núi, hiện tại đã không thấy rõ đường đi.

Cô lấy di động ra, gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng không có ai nhấc máy, sau đó liền không có tín hiệu.

Trong lòng cô bỗng có chút bất an.

Hoàng Mân thấy vậy, cộng thêm việc gió càng ngày càng lớn, "Cậu xem điện thoại còn không nhận, không phải là bỏ lại chúng ta còn gì, nếu không thì làm sao lại không nhận điện thoại."

Cậu ta vội vàng lấy di động của mình ra, cũng không có tín hiệu, "Tốt lắm, người thì chạy, cũng không thể gọi được đội cứu hộ."

Cố Ngữ Chân nghe cậu ta nói vậy cũng có chút hoảng hốt, với đôi chân này căn bản cô cũng không đứng dậy nổi, "Hay cậu đi xuống trước gọi đội cứu hộ đến đây."

Hoàng Mân nghe được lời này bất an trong lòng mới giảm bớt, nhìn về phía cô, "Vậy cậu ngồi đợi ở đây nhé."

"Không sao, cậu cứ đi đi, tôi còn có di động ở đây, tôi có thể mở đèn pin chờ hai người, anh ấy hẳn sẽ sớm quay lại."

"Cậu ta đi rồi sao có thể quay lại, loại thiếu gia nhà giàu này còn chưa nếm qua cực khổ, nào có sự kiên nhẫn đi quan tâm người khác?" Hoàng Mân thấy cô nghĩ như vậy, có chút tức giận, do dự một chút nhưng vẫn đồng ý, "Tôi đi xuống trước, cậu ở chỗ này chờ, tôi sẽ lập tức trở về, cậu yên tâm, tôi sẽ trở lại cứu cậu!"

Cậu ta nói xong liền nhanh chóng wuay người đi xuống, bước chân xuống súyt chút nữa trượt chân, chỉ có thể giảm lại tốc độ.

Cố Ngữ Chân thấy cậu ta cũng biến mất khỏi tầm nhìn của mình, hai người ở chung còn được, hiện tại chỉ còn mình cô, nói không sợ là giả.

Cô một lần nữa gọi vào dãy số của Lý Thiệp, có tín hiệu.

Trái tim của cô lập tức thả lỏng, đang muốn mở miệng, thì bên kia trực tiếp tắt máy.

Cố Ngữ Chân hơi dừng lại, lại gọi tiếp, nhưng vẫn bị tắt đi như cũ.

Phản ứng của cô có chút trì hoãn, đầu íc dừng lại ở một chỗ.

Gió trên núi gào thét, mưa càng lúc càng lớn.

Đột nhiên suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, nhớ lại lời nói lúc trước của Triệu Giai Ấu, nếu sự tình thực sự không phải như vậy, anh tại sao lại không giải thích, tùy ý để người khác chỉ trỏ anh như thế?

'Anh ấy chính là thấy người chết mà không cứu, đây là sự thật không cách nào thay đổi.'

'Anh ấy căn bản không phải người trong trí nhớ của cậu.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro