Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi,sau sẽ không như vậy nữa." Cố Ngữ Chân nhìn vào mắt anh sau đó nhìn xuống đôi môi anh, nhẹ nhàng nói.

Khoé môi anh có một vệt máu nhỏ, là do cô vừa nãy không cẩn thận đụng vào.

Gương mặt Cố Ngữ Chân do ngượng nùng mà đỏ bừng, cô lại gần, nghiêm túc xem xét vết thương ở khóe miệng anh, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào, "Có đau không, anh có muốn dán băng cá nhân vào không?"

Lý Thiệp lại bật cười, nói khẽ, "Làm gì có ai vừa hôn môi xong lại dán băng cá nhân vào chứ?"

Tim Cố Ngữ Chân lại nhảy lên một nhịp, không biết nên mở miệng nói gì. Nhưng ngay sau đó, không biết lấy dũng khí từ đâu cô nói, "Anh.. anh có thể dạy em, lần sau em sẽ không làm sai vậy nữa."

Thanh âm của cô rất nhẹ, với khoảng cách gần như vậy, chỉ có cô và anh có thể nghe được, đi bên cạnh theo cơn gió thì sẽ nghe rõ.

Lý Thiệp rũ mắt nhìn lại đây, cười cười, "Thực sự muốn anh dạy em, đây giống như đang chiếm tiện nghi của em?"

Cố Ngữ Chân không một chút do dự, nhẹ nhàng đáp ứng, "Ừm." Thực ra là cô chiếm tiện nghi của anh...

Anh đều không biết cô đã yêu thầm anh bao lâu rồi, thích anh bao lâu thời điểm học sinh xinh đẹp nhất có bao nhiêu năm, cô thích anh từng ấy năm.

Cũng không sợ tính cách không có gì có thể làm anh nghiêm túc.

Lý Thiệp nghe vậy cũng không có mở miệng đáp ứng, cũng không có từ chối, chỉ nhìn cô thật lâu.

Không có cự tuyệt, điều này lại làm cô thấy khẩn trương, nhịp điệu hô hấp bắt đầu rối loạn.

Lý Thiệp nhìn cô nửa ngày, bỗng cười rộ lên, hanh hơi cúi người nhìn cô, "Nhắm mắt lại, anh dạy em."

Cố Ngữ Chân đối diện với tầm mắt anh, tim lỡ một nhịp.

Cô chậm rãi nhắm mắt, tim đập càng thêm nhanh, cô cảm giác tiếng tim đập của mình quá to, đến nỗi anh có thể nghe được.

Anh chậm rãi tới gần, hơi thở mát lạnh nhưng lại mang theo chút ấm áp, có mùi thuốc lá nhàn nhạt lại có thêm mùi kẹo cao su ngọt thanh.

Tiếp theo, cánh môi mềm ẩm của anh chạm vào đôi môi của cô.

Hô hấp của Cố Ngữ Chân dừng lại, cả hai dựa vào gần nhau như vậy, có thể ngửi được hơi thở mát lạnh trên người anh, rõ ràng không giống ăn kẹo nhưng lại cảm nhận được vị ngọt.

Trái tim cô đập nhanh đến không kìm được, suy nghĩ trong đầu đều trở nên trống rỗng.

Cánh môi ấm áp đang dán lên đôi môi của cô chậm rãi rời đi.

Cố Ngữ Chân chậm rãi mở to mắt, đối diện với tầm mắt anh, trong đôi mắt có sự khẩn trương lại xen lẫn chút ngây thơ.

Như thế nào lại kết thúc nhanh vậy?

Lý Thiệp nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, cười đến không chịu nổi, duỗi tay nhéo lấy khuôn mặt cô, "Nụ hôn đầu tiên không thể quá thô bạo."

Ngữ điệu của anh rõ ràng đầy sự cà lơ phất phơ, nhưng lời nói này lại đầy ôn nhu.

Khuôn mặt Cố Ngữ Chân nháy mắt đỏ bừng, tim đập nhanh không thể khống chế, đôi môi vẫn lưu lại một chút xúc cảm ấm áp mà anh mang lại.

Không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại giống như vừa uống rượu mơ,mang theo chút vị chua chua ngọt ngọt của rượu, ngây ngô nhưng không cách nào quên được.

Cố Ngữ Chân cắn môi dưới, trên mặt đỏ bừng.

Di động Lý Thiệp vang lên, anh nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, vừa nghe đã thấy rất nghiêm túc, "Mày lại ở bên ngoài gây chuyện?"

"Không có." Lý Thiệp trở lời một câu ngắn gọn.

"Không có! Không có mà để người ta tìm đến nhà cáo trạng?!"

Lý Thiệp giống như lười giải thích.

Mà đầu dây bên kia cũng không muốn nghe anh giải thích, "Nếu mày không tự quản được bản thân mày, thì nhập ngủ đi, đừng ở bên ngoài làm loạn, xong tiêu xài tiền của tao."

"Tôi không có hứng thú."

Vậy mày hứng thú với cái gì, nói tao biết, thứ gì làm mày hứng thú? Lúc nào cũng ăn chơi rồi gây chuyện, đánh nhau ẩu đả à? Chuyện trước kia mày còn chưa rút ra bài học, mới qua mấy  năm đã không nhớ, mày có biết đều do mày sinh ra trong gia đình có gia cảnh tốt nên mới được như bây giờ, nếu là người khác, người ta sẽ đều chỉ trỏ sau lưng mày, nói tao không dạy dỗ được con cái, chuyên ra ngoài gây chuyện thị phi, không quản nổi con mình."

"Lập tức về nhà cho tao, có hiểu không!" Đầu dây bên kia hẳn đang rất tức giận, thanh âm to đến nỗi đứng bên ngoài Cố Ngữ Chân cũng nghe được, có chút hoảng hốt sợ hãi.

Lý Thiệp nghe đến đấy, trực tiếp cúp điện thoại."

Anh rũ mắt, không một lời nào.

Cố Ngữ Chân cũng không biết nên nói gì vào lúc này, có hơi chút tự trách, nếu không phải vì cô, cũng sẽ không xảy ra sự việc như vậy.

"Trưởng bối trong nhà tức giận à?" 

Lý Thiệp mới nhớ ra cô vẫn còn đang đứng cạnh, ngẩng đầu nhìn sang, bâng quơ nhẹ nhàng nói câu, "Không sao, chắc có người mách rồi."

Anh nói, mắt nhìn những chiếc xe trên đường, "Thời gian không còn sớm nữa, trẻ con cũng phải đi ngủ rồi, không cần ngây ngốc ở chỗ này mà lãng phí thời gian."

Cố Ngữ Chân khi còn đi học thì sẽ phải ngủ sớm, mà hiện tại cô cũng không còn là học sinh nữa, không cần tuân thủ thời gian một cách nghiêm túc như vậy...

Tâm tình Cố Ngữ Chân có hơi thả lỏng, "Hôm nay em không định sẽ về nhà."

Lý Thiệp nghe vậy cười một tiếng, nhìn cô một lát, "Con gái không nên nói như vậy."

Lời nói của anh có kìm nén, nói chuyện cũng cà lơ phất phơ, nhưng hành động từ trước đến giờ luôn làm người ta an tâm.

Cuộc sống về đêm ở nơi này rất náo nhiệt, đi được mấy bước đều sẽ bắt gặp một chiếc xe.

Lý Thiệp duỗi tay vẫy một chiếc taxi đang chuẩn bị đi qua, trực tiếp thanh toán tiền xe cho cô.

Cố Ngữ Chân an vị trên xe, nhìn anh đang đứng bên bậc thang trên đường, ngăn ánh sáng đèn đường chiếu qua đây, không thấy rõ biểu tình trên gương mặt anh.

Cố Ngữ Chân có chút lo lắng, thò đầu ra từ cửa sổ xe, "Lý Thiệp, anh muốn em về nhà cùng anh không, giải thích với người nhà anh sẽ tốt hơn?"

Lý Thiệp không nghĩ cô sẽ đề nghị như vậy, hơi hạ người xuống, "Không cần, chuyện này không liên quan, không kể những việc này, cũng sẽ như vậy."

Cố Ngữ Chân cũng không nói nữa, tài xế chậm rãi lái xe đi.

Lý Thiệp thấy xe đã đi, quay đầu trở về, ánh đèn đường chiếu xuống kéo dài thân ảnh của anh, không hiểu sao khi nhìn vậy bỗng thấy anh có chút cô đơn, rõ ràng anh một câu cũng không nói, nhưng cảm thấy anh có chút buồn bã.

"Chờ một chút." Cỗ Ngữ Chân bảo tài xế dừng xe.

Cô để tài xế đi trước, vội vàng xuống xe, yên lặng trở lại chỗ cũ, gặp phải chuyện như vậy, nếu về nhà cô cảm thấy không yên tâm.

Trong hộp đêm đã khôi phục lại sự náo nhiệt vốn có, âm nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy chật kín người.

Ban đầu Lý Thiệp cùng đám bạn ngồi ở trong phòng bao, nhưng sau khi trở lại mọi người đã chuyển ra bàn ở trên sàn nhảy.

Lúc sau Lý Thiệp trở lại, cũng không có tâm trạng để chơi đùa, chỉ ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần, giống như chỉ có ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như bây giờ, mới khiến anh không còn suy nghĩ nữa.

Cố Ngữ Chân cũng không có ý nghĩ muốn quầy rầy anh, chỉ yên tĩnh đứng ở đó.

Di động vang lên vài thông báo, là người chị người mẫu chơi cùng cô hỏi xem bên này mọi chuyện đã ổn chưa.

Cố Ngữ Chân nhắn lại một câu, không sao hết, để các chị ấy yên tâm chơi.

Người chị sau khi nhận được tin cũng cảm thấy yên tâm, nói rằng xong việc thì quay lại đây chơi.

Cố Ngữ Chân không còn tâm tư nào để chơi đùa nữa, chỉ ngồi ở phía góc của sàn nhảy quan sát anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, thực ra cô cũng ý muốn lảng tránh không quan tâm về những chuyện liên quan đến anh, mà hiện tại, xem ra cô cũng không biết quá nhiêu về anh.

Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm giác trong lòng không rõ là tư vị gì, có một chút phức tạp.

Lý Thiệp ngồi yên tĩnh một lát, mới ngồi dậy uống một ngụm rượu, anh vẫn không nói lời nào, giống như sự náo nhiệt xung quanh không liên quan đến anh vậy.

Anh uống hết rượu rất nhanh, một lúc uống hết mấy chai rượu tây, rõ ràng muốn chuốc say chính mình.

Mấy người bạn bên cạnh muốn ra sân nhảy, lôi kéo anh muốn nhảy cùng, mà anh cũng không có cự tuyệt.

Anh vốn dĩ sinh ra đã đẹp trai, nhảy cũng cảm thấy rất nổi bật, một chút náo động nhỏ cũng là tiêu điểm của mọi người.

Cố Ngữ Chân ngồi ở nơi náo nhiệt mà nhìn anh, âm nhạc đinh tai nhức óc, xuyên thấu từ màng nhĩ đâm thẳng vào đỉnh đầu, làm cô có chút không quen.

Tất cả mọi người trên sàn nhảy đều điên cuồng vui chơi, chỉ có một mình cô, ngồi an tĩnh một chỗ liền cảm giác không phù hợp với nơi này, ở trên sàn nhảy chỉ nhìn mỗi anh.

Lần đầu tiên cô thấy anh nhảy, nóng bỏng, nhiệt liệt, trở thành tâm điểm chú ý, cực kỳ quyến rũ.

Tính cách của anh trời sinh đã như vậy, thích hợp với những nơi náo nhiệt, giống như mặt trời mùa hè, cực ký lóa mắt.

Cố Ngữ Chân chậm rãi buông tay che đi lỗ tai, cũng cầm một chén rượu lên, chậm rãi uống, cảm nhận được sự náo nhiệt ở chỗ này, bên tai âm nhạc càng lúc càng lớn, trái tim cũng đập theo nhịp mãnh liệt.

Lý Thiệp sau khi nhảy một màn khuấy động sàn nhảy, anh mới đi ra.

Bên cạnh có một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp cầm di động đi theo, tựa hồ như muốn xin số điện thoại của nah.

Lý Thiệp nhìn màn hình di động của cô ấy lắc đầu, tuy rằng anh có hơi say, nhưng thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng, hiện tại anh không có hứng thú.

Người phụ nữ quay về có chút chán nản, mấy người phụ nữ phía sau thấy cô gái vừa rồi bị cự tuyệt như vậy, cũng không dám bước lên nữa.

Chỉ có Cố Ngữ Chân không có cam đảm như thế, hiện tại cô cũng đã hiểu ra, hiểu ra bản thân mình đang làm chuyện gì.

Cô nhảy xuống cái ghế, đi ra khỏi sân nhảy đuổi theo anh.

Bóng đêm bên ngoài càng sâu, mà phía sau vẫn ầm ĩ như cũ.

Lý Thiệp uống không ít rượu, một đường yên lặng ra ngoài, nhìn anh đi thẳng một mạch như vậy không ai nhìn ra rằng anh đang say.

Nhưng tận mắt Cố Ngữ Chân thấy anh rót một cốc rất nhiều rượu, khẳng định đã rất say.

Cố Ngữ Chân không muốn quầy rầy anh, tựa như một cái đuôi nhỏ vô hình, yên lặng bảo vệ.

Giống như ngôi sao xuất hiện vào ban đêm nhưng chỉ khi mặt trời bắt đầu chiếu sáng, ngôi sao nhỏ bé lập tức biến mất không còn dấu vết.

Mà mặt trời từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ngôi sao xuất hiện cũng không biết có ngôi sao tồn tại.

Lý Thiệp không có đi xa, mà trực tiếp đi đến gian phòng bên trên cầu thang, nối thẳng có một căn phòng để nghỉ.

Cố Ngữ Chân thấy anh đi lên, đóng cửa lại.

Cánh cửa sắt đóng lại vang lên một tiếng lớn, làm bước chân của cô ngừng tại chỗ, ánh mắt bao phủ một sự mất mát mà cô không mong đợi.

Cô chỉ có hy vọng rằng con đường này mãi mãi không có điểm kết thúc.

Cố Ngữ Chân vẫn đứng đó, đột nhiên không biết nên đi đâu, cảm thấy bản thân mình mất đi phương hướng.

Đột nhiên, cánh cửa sắt trên lầu lại mở ra.

"Cố Ngữ Chân."

Cố Ngữ Chân hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh đang đứng trên lầu nhìn cô.

Hẳn là say không nhẹ, nói từng chữ chậm hơn thường ngày rất nhiều.

Cố Ngữ Chân đứng dưới ánh trăng nhìn anh, lông mi khẽ run nhè nhẹ, trả lời một tiếng "Ừ?", "Sao thế?"

Lý Thiệp không nói gì, đem áo khoác đang cầm trong tay ném xuống dưới.

Anh ném rất chuẩn, áo khoác rơi xuống, trực tiếp che đi cái đầu của cô.

Cố Ngữ Chân trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì.

Là...... Là áo khoác của anh.

Cô cũng không dám động đậy, bởi vì trên cái áo khoác của anh mang một chút hơi thở mạnh me mà trong sạch, khi bọn họ còn ngồi cùng bàn với nhau, cô liền ghi nhớ rất rõ ràng.

Trên người anh luôn có một mùi hương rất thoải mái, giống như hương vị của ánh mặt trời, làm cô nhớ thật lâu, từ từ mà khắc ghi trong trí nhớ.

Cố Ngữ Chân duỗi tay cầm lấy áo khoác của anh.

Thanh âm của anh từ trên lầu truyền xuống, "Về nhà sớm một chút."

Lý Thiệp ném áo xuống xong thì quay đầu đi vào bên trong, hẳn là uống không ít rượu, nên buồn ngủ.

Cố Ngữ Chân chậm rì mà ôm lấy áo khoác của anh, nhìn phía trên lầu thật lâu.

Gió bắt đầu thổi từng cơn, làm lay động cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lần này anh đi vào, quên mất không đóng cửa.

Cố Ngữ Chân đứng đợi dưới lầu trong chốc lát, cánh cửa vẫn mở mà anh không có ý đóng lại.

Cố Ngữ Chân chỉ có thể ôm cái áo khoác, hướng cầu thang mà đi lên lầu, mà cái cầu thang bằng sắt này đã có chút cũ, hứng chịu gió mưa nên có chút rỉ sắt, giống như đã dựng lên ở đây từ lâu, nhưng đặt ở đây cùng với phong cách của hộp đêm nên rất thích hợp.

Có Chút hương vị của sự cổ lính hoài niệm, rất thích tương tự với tính cách của anh.

Cố Ngữ Chân nhìn vào bên trong thấy tối đen một mảnh, duỗi tay giúp anh đóng cửa, cánh cửa từ từ đóng lại cô cũng chuẩn bị rời đi.

Cô phát hiện cánh cửa này có một cái xích sắt, hoặc là dùng chìa khóa khóa từ bên ngoài, hoặc chỉ có thể mở ra từ bên trong.

Cố Ngữ Chân đỡ cửa, nhìn vào bên trong, trong phòng chỉ có ánh trăng chiếu vào, có một chiếc đệm màu trắng sạch sẽ thêm một chiếc sô pha da màu nâu, thoải mái mà mới mẻ, nhưng không có mở đèn.

"Lý Thiệp, anh không đóng cửa lại."

Thanh âm của Cố Ngữ Chân vào ban đêm vốn dĩ rất nhẹ, hơn nữa có tiếng âm nhạc ồn ào xung quanh nên nghe không rõ.

Không còn cách nào Cố Ngữ Chân đành hướng vào phong kêu lên, "Lý Thiệp, dậy một chút khóa lại cửa đã."

Bên trong không có tiếng đáp lại, cô đứng đó trong chốc lát, có hơi căng thẳng bước vào bên trong.

Lý Thiệp đã nằm ở trên giường, chân dài nghiêng ra ngoài mép giường, quần áo cũng không có thay, giống như đã ngủ rồi.

Trong phòng không mở đèn, phía đầu giường có một cái cửa sổ, ánh trăng dừng trên khuôn mặt anh, mông lung mà đẹp đến ngỡ ngàng.

Cố Ngữ Chân đứng ngây ngốc ở cửa một hồi, nín thở mà đi đến bên mép giường, nhẹ nhàng duỗi tay tìm hơi thở của anh.

Cảm giác hơi thở của anh vẫn nhịp nhàng, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn thu tay trở về, mà động tác bị ngăn lại cánh tay bị anh bắt lấy.

Cô hoảng sợ, Lý Thiệp mở mắt ra nhìn cô, cặp mắt đào hoa có chút lười nhác và ngả ngốn, "Định làm gì?"

Mái tóc đen của anh hơi rối, áo khoác vẫn mặc trên người, mang đến cảm giác tùy ý, vừa rồi khi nhảy có chút phóng khoáng, hiện tại trên người chỉ còn tản mạn cùng gợi cảm.

Tầm mắt Cố Ngữ Chân dừng lại rồi nhanh chóng rời đi, "Em định nhìn xem anh có còn thở hay không?"

L

ý Thiệp cười khẽ ra tiếng, thanh âm mang thêm một chút men say lại phá lệ gợi cảm, "Sợ anh chết?"

Cố Ngữ Chân cảm thấy chính mình có hơi tưởng tượng quá nhiều, chuyển đề tài, chìa bàn tay ra, "Anh đem chìa khoá đưa cho em đi, em giúp anh khoá cửa lại."

Lý Thiệp nhìn cô chìa ra bàn tay bé nhỏ mà trắng nõn, ngữ điệu chậm rãi rất giống như đang trêu chọc, "Em muốn khoá anh ở bên trong à?"

Trong phòng an tĩnh ngăn cách tiếng nhạc ồn ào bên ngoài, bên tai của cô chỉ có thanh âm của anh, nhất thời tim đập có chút loạn.

Cửa này nếu không khoá, cũng chỉ đóng được từ bên trong, nếu vậy thì cô không ra được.

Lý Thiệp buông tay cô ra, ngồi dậy lau mặt, "Yên tâm, để cửa mở không sao đâu, làm gì có ai đến đây?"

Anh nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, thanh âm lười nhác, nói từng chữ có chút không rõ, không để lộ ra mình có đang say hay không.

"Nếu muốn ăn trộm cũng không nghĩ được như vậy đâu." Cố Ngữ Chân nhỏ giọng nói thầm một câu.

Cô rũ mắt thấy mu bàn tay của anh cái bằng cá nhân đã thấm chút máu ra bên ngoài, "Để em xử lý vết thương của anh một chút đi." Nói xong cô nhìn xung quanh, tìm được ở cạnh cửa có một cái công tắc đèn, ấn nhẹ, nhưng không thấy đèn sáng lên.

"Đèn bị hỏng rồi."

Lý Thiệp duỗi tay sang bên cạnh cầm lấy cái đèn đang đặt ở dưới đấy kéo tới cắm điện, đèn sáng lên, ánh đèn chiếu sáng một khoảng nhỏ trong phòng.

Cố Ngữ Chân đem túi thuốc lấy raz để ở trên giường, cầm lấy bàn tay của anh, ngón tay bắt tay anh trong nháy mắt, cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của anh.

Hô hấp của cô có chút đình trệ, thật cẩn thận đem miếng băng dán đang dán trên tay anh xé xuống, thời gian có hơi lâu, băng dán dính vào miệng vết thương khá chặt.

Cố Ngữ Chân không dám xe mạnh, "Đau không?"

Lý Thiệp buồn ngủ, mi hơi cụp nâng lên nhìn cô một cái, sau đó nhanh tay trực tiếp rách cái băng dán.

"Ha." Cố Ngữ Chán nhịn không được nhe răng, thấy có vẻ anh rất đau.

Lý Thiệp thực ra không có cảm giác gì, tùy tiện đưa tay ném cái băng cá nhân vào thùng rác.

Miệng vết thương của anh bị vỡ ra, vừa rồi còn xé mạnh như thế, máu không ngăn được lại chảy ra, Cố Ngữ Chân vội vàng cầm lại máu, "Có phải vì anh giận dỗi người nhà nên mới dọn ra đây ở?"

Lý Thiệp không phủ nhận, lười nhác mở miệng, "Chỉ là muốn ra ở riêng, dù sao về sau cũng muốn dọn ra, dọn ra luôn bây giờ thì cũng như nhau."

Cố Ngữ Chân nghe vậy cũng không nói gì nữa, sợ anh đau, nên một bên nhẹ nhàng thổi ở miệng vết thương, một bên lại cẩn thận bôi thuốc, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên người cô, phá lệ mà nhu hoà.

Lý Thiệp nhìn loạt động tác của cô hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Cố Ngữ Chân, vì sao lại đến gần anh, nếu chỉ vì muốn yêu đương, ở ngoài kia còn rất nhiều người, không phải là anh sẽ có người khác, em không biết anh là dạng người gì, không cần phải kiên trì như vậy. "

Cố Ngữ Chân đang bôi thuốc cho anh nghe xong thì hơi dừng lại, trong lòng có chút chua xót khó tả, nhẹ nhàng mở miệng, "Thích một người thì sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy?"

Cô bỏ chiếc bông cầm máu trong tay xuống, lấy một cái băng dán mới, dán lên cho anh, "Anh nhớ lúc đi học quân sự mà em đi nhầm bước không, lúc ấy các bạn khác đều cười nhạo em, chỉ có anh ra mặt bênh vực em."

Lý Thiệp hiển nhiên đã không còn nhớ rõ, "Bởi vì chuyện nhỏ như vậy?"

Cố Ngữ Chân nhẹ nhàng gật đầu, "Em biết anh sẽ không nhớ rõ, nhưng đối với em đó không phải là chuyện nhỏ." Là chuyện mà cô sẽ ghi nhớ suốt đời.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn về phía anh, tình cảm thầm kín này chỉ có mình cô biết, "Anh và em đều là hai người không cùng một thế giới, anh sáng lạn như vậy, nghĩ cái gì nói cái đó, muốn làm gì cũng sẽ làm việc đó, giống như mặt trời nóng bỏng.

Mà em lại không phải người như vậy, em có rất nhiều điều cố kị, sợ nói sai lời không nên nói, nếu làm sai thì sợ sẽ không gánh vác được hậu quả.

Anh và em tính cách hoàn toàn tương phản, cách sống khác nhau, mà người sở hữu những tính cách đó là anh, chỉ có anh thôi. "

Cố Ngữ Chân nhìn vết thương đã được xử lý cẩn thận, chậm rãi nhìn về phía anh, "Em đã quen biết anh tám năm, có thể sẽ tồn tại những góc khuất mà em không biết, nhưng hiện tại em chỉ biết anh là người như vậy, chính là người tùy ý như vậy."

Lý Thiệp nhìn cô không nói gì.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến độ cô có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mình, trong lòng có cảm giác sự áp lực bị giam cầm rất lâu mà nây đột nhiên được lan rộng khổng thể áp chế được.

Tại sao cô lại không có khả năng, tại sao cô lại có quá nhiều sự sợ hãi như vậy?

Cố Ngữ Chân không biết lấy dũng khí từ đâu, nhẹ nhàng tới gần anh, hô hấp có chút run rẩy.

"Lý Thiệp..."

Thanh âm của cô rất nhẹ, mang theo sự ôn như ấm áp của thiếu nữ, dễ dàng để lộ ra một chút cảm xúc.

Ly Thiệp nhìn cô, môi của anh rất đẹp, là đôi môi trời sinh đã thích hợp để hôn.

Đột nhiên anh bắt lấy cổ tay của cô nâng lên.

Lồng ngực Cố Ngữ Chân căng thẳng, giống như gây ra tội mà bị phát hiện.

Lý Thiệp cầm lấy tay cô, rời khỏi chân của anh, "Đừng làm loạn, nơi này sẽ phản ứng. "

Cố Ngữ Chân bây giờ mới phát hiện tay của mình đang đặt ở đâu, bất tri bất giác mà ấn lên đùi của anh. Trong lúc nhất thời khuôn mặt cô đỏ bừng, cũng không biết nên để tay mình ở đâu.

Lời nói của anh ngay thẳng mà lại bình tĩnh, hiển nhiên lại có chút thưởng thức.

Cố Ngữ Chân vội vàng thu tay về, nhưng lại nghĩ đến là anh chỉ nói đừng ấn vào chỗ đó chứ không nói là không được hôn anh.

Có phải được hôn hay không?

Cố Ngữ Chân cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, vậy mà có thể nghĩ ra ý tưởng điên rồ như thế.

Cố Ngữ Chân hoảng hốt dịch người ra một chút, lại nhìn về phía anh.

Anh vẫn an tĩnh ngồi đó, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người anh nhìn có vẻ vô hại, những sợi tóc rối được ánh đèn chiếu lên nhìn có chút mờ nhạt, vẻ đẹp không thể áp chế.

Đáng tiếc với khoảng cách này khiến cô hoàn toàn mất đi dũng khi lúc ban đầu.

"Em đi về trước." Cô vừa e thẹn vừa xấu hổ, vội vàng đứng lên, lại bởi vì đứng lên quá nhanh, đầu choáng váng một cái, định đi về phía trước nhưng kết quả lại ngã vào người anh, đem anh đè xuống giường.

"Phanh." Một tiếng, là tiếng xương va chạm với xương.

"A." Lý Thiệp bị đầu cô đụng vào, hơi giơ tay che đi cái cằm bị đụng trúng.

Cố Ngữ Chân đâm một cái rất đau, không quan tâm đầu mình bị đau, vội vàng duỗi tay sờ cằm của anh, vội đến mức sắp khóc, "Anh không sao chứ, em không phải cố ý đâu." Việc vừa rồi làm cô quá mất mặt, mới vội vã đứng dậy không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như bây giờ.

Lý Thiệp cụp mi không nói chuyện, hiển nhiên là bị đụng phải rất đau.

Cố Ngữ Chân vội vàng kéo tay anh ra, hôn cằm của anh, lại thổi mấy cái, "Còn đau không?"

Cô gấp đến độ sắp khóc, lại luống cuống tay chân.

Lý Thiệp cảm giác được thứ mềm mại ấm áp đụng vào chỗ đau, tiếp theo giữa cô lại có chút ướt át, anh rũ mắt thấy trước mặt cô đều là nước mắt.

Ánh mắt Lý Thiệp hơi dừng lại.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên nhìn, hàm dưới của anh rất đẹp, một đường môi mỏng hướng lên, dưới ánh đèn mờ nhạt, có một sự quyến rũ không nói nên lời.

Anh chớp mắt, trong ánh mặt sạch sẽ đến kỳ lạ, anh vừa uống say, thiếu đi sự phản nghịch cùng phòng bị, nhìn qua thấy rất thích hợp để sa ngã.

Hô hấp Cố Ngữ Chân trở nên dồn dập đến nỗi ngực có chút đau.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, cũng không biết chính mình đang nói gì, "Em có thể không?"

Lý Thiệp hơi hạ mi, "Còn có thể không à?"

Đấy chính là có thể.

Tim Cố Ngữ Chân đập nhanh, chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên cánh môi mỏng của anh, không dám dùng sức, chỉ dám hôn một cách nhẹ nhàng, cảm nhận từng nhịp hô hấp của anh.

Lý Thiệp hơi nháy mắt, Cố Ngữ Chân đều có thể cảm giác được lông mi của anh khẽ cọ lên khuôn mặt cô, có chút ngứa ngáy.

Trong lúc nhất thời hô hấp của cô có chút loạn, theo nhịp khẩn trương.

Đầu óc cô rối loạn, cảm giá chính mình đã bị ma quỷ thôi miên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nụ hôn mang theo sự ngây ngô lại ướt át.

Lý Thiệp chớp mắt, không ý đẩy cô ra. 

Môi anh có cảm giác vẫn còn lưu lại một chút hương vị của rượu, cảm giác vị chai rượu anh vừa uống có chút ngọt, càng ngọt lại càng nghiện, cô cũng đã nếm thử vị rượu ngọt, mát lạnh lại ngọt ngào.

Cô chỉ biết nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh, rồi lại có chút luyến tiếc rời đi, không muốn dừng lại.

Lý Thiệp giống như bị cô quấy nhiễu ở đôi môi có chút không chịu nổi, ôm lấy cô trực tiếp đè lên, "Sau này em đừng có hối hận."

Thanh âm của anh có chút khàn khàn, Cố Ngữ Chân bị anh trở mình ôm lấy, đầu ốc đều có chút choáng váng, "Ừm."

Chờ đến khi anh đã ở trên người của cô, đầu óc cô lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Cô nhớ đến lần đầu tiên khi mình nếm thử vị của ly rượu mạnh, cay nhưng lại mang đến cảm giác mát lạnh, hậu vị lại có chút ngọt thanh.

Giống như cô đang nằm mơ, một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro