Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16.

Chỉnh sửa: Lanfa

"Thực xin lỗi, lần sau em sẽ không như thế nữa." Cố Ngữ Chân nhìn chằm chằm vào cánh môi mỏng của anh, ngượng ngùng nói.

Khóe môi của anh có một vết cắt nhỏ, râm rỉ máu, là do cô vừa mới "đâm" vào quá mạnh. Trên mặt Cố Ngữ Chân có chút hồng, cô nghiêng người tới gần anh hơn, nghiêm túc xem xét vết thương trên khóe miệng của anh, lại còn giơ tay lên nhè nhẹ chạm vào, "Có đau lắm không? Hay là dán một miếng băng cá nhân lên nhé?"

Lý Thiệp nghe vậy thì bật cười, có chút hờn dỗi trêu chọc mà nói, "Lần nào hôn xong cũng sẽ dán băng cá nhân lên như thế à?"

Tim của cô nhảy một nhịp, xấu hổ không biết trả lời thế nào cho phải. Mãi một lúc, cô cũng không rõ mình tìm được dũng khí từ đâu mà đáp lại, "Anh... anh cũng có thể dạy em mà, lần sau em sẽ không như thế nữa."

Thanh âm của cô cực nhẹ, nếu không phải do khoảng cách của cả hai hai quá gần thì ngay cả anh cũng không thể nghe rõ được lời cô nói. Lý Thiệp lại rũ mắt nhìn cô, trong giọng nói vẫn dường như vẫn còn muốn làm nũng, "Thật sự là muốn anh dạy cho em à? Thế này còn không phải là muốn chiếm tiện nghi của anh sao."

Cố Ngữ Chân thế nào mà lại không chút do dự, nhanh nhẹn đáp, "Vâng." Nói thế cũng không sai, kỳ thật đúng là cô đang chiếm tiện nghi của anh...

Có lẽ anh trước nay vẫn không thể ngờ rằng, cô như vậy mà đã yêu thầm anh rất lâu rồi, thích anh đến nhường nào, khoảng thời gian trung học tươi đẹp đó, vì lý gì lại dành hết tâm tư tình cảm cho anh.

Cũng chẳng sợ anh là người chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cứ vậy mà thầm thương trộm nhớ.

Lý Thiệp nghe cô đáp kiên quyết như thế cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục nhìn cô. Anh không lập tức cự tuyệt, lại càng khiến cô khẩn trương rối rắm, hô hấp theo đó cũng loạn cả lên.

Anh nhìn cô được nửa ngày thì bỗng cười rộ lên, hơi hơi cúi người về phía cô, "Nhắm mắt lại đi. Anh dạy em."

Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến trái tim của cô không tự chủ được mà đập lỡ một nhịp. Cô ngoan ngoãn nghe lời, chậm rãi nhắm mắt lại, tim đập càng lúc càng mạnh; cô cảm thấy trái tim mình đập quá lớn, nhỡ may anh nghe thấy thì phải làm sao đây.

Anh chậm rãi tới gần, trong hơi thở là mùi thuốc lá nhàn nhạt, thoang thoảng còn có mùi kẹo cao su ngòn ngọt. Anh áp môi mình lên đôi môi mềm mại của cô. Hô hấp của Cố Ngữ Chân trở nên trì trệ, không nghĩ đến khi anh ở gần như thế còn có thể ngửi được vị ngọt trong hơi thở thơm mát của anh.

Tim của cô đã đập nhanh đến độ sắp không chịu nỗi nữa rồi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn nghĩ được gì nữa. Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng dán lên, rồi lại chậm rãi rời đi.

Mãi một lúc, Cố Ngữ Chân mới chậm chạp mở to mắt, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh, cô đột nhiên có chút khẩn trương, lại có chút ngẩn ngơ. Hôn môi là như thế này thôi sao?

Lý Thiệp nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt cô, liền không nhịn được mà cười trêu, còn thuận tay nhéo má cô một chút, "Nụ hôn đầu tiên không thể quá thô bạo được."

Anh rõ ràng lúc nào cũng nói chuyện với bộ dáng cà lơ phất phơ, vậy mà lời này nói ra lại có muôn vàng ôn nhu, dịu dàng. Cố Ngữ Chân mặt mày đỏ ửng, trái tim càng lúc càng nhảy nhót loạn xạ. Không biết vì lí do gì, rõ ràng cũng chỉ là một lần hôn phớt qua, thế mà làm cô ngây ngất như uống phải rượu mơ, luôn cảm thấy có vị chua chua ngọt ngọt lưu lại nơi đầu môi, ngây ngô khó tả.

Cố Ngữ Chân cắn cắn môi dưới, trên mặt càng ngày càng ửng hồng. Lúc này điện thoại của Lý Thiệp chợt vang lên. Anh vừa nhấc máy thì đầu bên kia đã truyền đến một tiếng quát vô cùng nghiêm khắc, "Mày lại gây chuyện gì ở bên ngoài?"

"Không có chuyện gì." Lý Thiệp trả lời đơn giản.

"Không có! Không có mà người khác lại tìm tới chỗ tao à?!"

Lý Thiệp lười giải thích. Mà bên kia dường như cũng không muốn nghe anh giải thích, "Nếu mày không chịu được quản thúc, vậy thì vào quân đội đi, đừng ở bên ngoài liên tục gây phiền phức cho gia đình này nữa."

"Con không có hứng thú."

"Vây mày đối với chuyện gì mới có hứng thú hửm, mày nói thử xem? Mày thì có hứng thú với thứ gì đây? Hay mày chỉ thích ra đường ăn chơi gây họa, kéo bè kết phái ẩu đả đánh nhau đúng không! Sự tình như vậy mà mày vẫn không biết điều một tí nào sao, có biết ở bên ngoài mọi người luôn cười Lý gia đã nuôi lên một thứ tai họa, chuyên gây rắc rối, không chịu quản giáo là mày như thế nào không!"

"Mày lập tức trở về cho tao, có nghe thấy không!" Người ở đầu bên kia hiển nhiên lửa giận ngút trời, thanh âm giận dữ phóng đại đó, Cố Ngữ Chân nghe thấy cũng có chút hoảng hốt sợ hãi thay anh.

Ấy vậy mà Lý Thiệp chẳng để vào tai, chỉ nghe đến đấy rồi trực tiếp cúp máy. Anh rũ mắt, chẳng nói một lời.

Cố Ngữ Chân lúc này lại không biết nên nói gì cho phải, cô có chút tự trách bản thân, nếu không phải bởi vì cô thì có lẽ sự tình đã không tới mức này.

"Người nhà của anh gọi à?"

Lý Thiêp tựa hồ như mới nhớ ra cô vẫn đang đứng bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Không có việc gì. Phỏng chừng có người cáo trạng mà thôi."

Hắn nói xong thì phóng mắt nhìn xe cộ thưa thớt trên đường, "Thời gian cũng không còn sớm, học sinh tốt nên trở về mà ngủ đi, không cần đứng ngốc ở đây lãng phí thời gian."

Ngày trước khi còn đi học, Cố Ngữ Chân đúng là luôn đi ngủ rất sớm, nhưng hiện tại cô cũng không còn là học sinh nữa rồi, không cần phải tuân thủ giờ giấc nghiêm ngặt như vậy...

Nghe được câu đùa của anh, tâm tình của cô cũng nhẹ nhõm đi đôi chút, "Hôm nay em không muốn về nhà."

Lý Thiệp nghe thế lại cười trêu, "Con gái không nên nói ra những lời đại nghịch bất đạo này đâu."

Anh rõ ràng đang trêu chọc cô, giọng điệu lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng anh trước nay đều đâu đó rõ ràng, không bao giờ làm gì mập mờ khiến người khác phải lo lắng.

Nơi này tới đêm thì càng đông đúc náo nhiệt, vừa đi được mấy bước liền trông thấy rất nhiều xe. Lý Thiệp duỗi tay bắt một chiếc taxi lại, đưa cô vào xe rồi thuận tay thanh toán trước cước phí. Cố Ngữ Chân ngồi trong xe, mắt vẫn dõi theo anh đứng ở ven đường, dưới ánh đèn đường nhập nhòe, khó có thể nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.

Trong lòng Cố Ngữ Chân có chút lo lắng, cô thò đầu ra khỏi cửa xe gọi với theo, "Lý Thiệp. Hay là em với anh cùng nhau trở về nhà anh đi, chúng ta cùng giải thích với người nhà của anh một chút."

Lý Thiệp dường như không ngờ là cô sẽ nói như vậy, anh đi xuống mấy bậc thang, lại gần hơn, "Không cần. Em cũng không liên quan đến chuyện này. Cho dù không phải vì chuyện này thì họ cũng sẽ tìm một chuyện khác để quở trách mà thôi."

Cố Ngữ Chân nghe vậy cũng không mở miệng nói tiếp. Tài xế lúc này mới bắt đầu chậm rãi đánh tay lái, chuẩn bị rời đi. Mà Lý Thiệp ở bên đường cũng quay người trở về hộp đêm, ánh đèn đường ở trên hắt xuống khiến bóng hình anh bên dưới trông càng thêm buồn bã, cô quạnh. Rõ ràng anh chẳng nói gì cả, nhưng lại làm cô có cảm giác anh không được vui.

"Chờ một chút." Cố Ngữ Chân vội kêu bác tài dừng xe. Cô nói bác cứ đi trước, không cần chờ mình nữa, rồi vội vàng xuống xe, yên lặng đi theo anh. Gặp loại tình huống như thế này, cô không có cách nào an tâm bỏ về trước.

Hộp đêm đã sớm khôi phục lại sự náo nhiệt ban đầu, âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc, mọi người chen chúc nhau trên sàn nhảy. Đám bạn của Lý Thiệp cũng không còn ngồi ngây ngốc trong phòng riêng mà đã bỏ ra sàn, khiêu vũ nhảy múa, hòa vào không khí sôi nổi ngoài đó.

Lý Thiệp vừa trở vào, dường như cũng không có tâm tình chơi đùa nên chỉ dựa mình vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Anh tựa như đang rất hưởng thụ sự ầm ĩ náo nhiệt ngoài kia, vì chỉ có như thế mới khiến những suy nghĩ ngổn ngang trong anh trở nên yên tĩnh.

Cố Ngữ Chân cũng không muốn bước sang quấy rầy anh nên chỉ đứng nhìn từ xa. Di động trên trên tay truyền đến vài tin nhắn, là chị người mẫu đi cùng hỏi thăm tình huống bên cô như thế nào.

Cố Ngữ Chân cũng nhắn lại một câu, nói với chị là không có việc gì cả, chị và mọi người cứ an tâm chơi. Chị người mẫu thấy vậy cũng yên tâm, lại nhắc cô nhớ ghé sang nhập hội cùng bọn họ.

Cố Ngữ Chân lại không có tâm tư đó nên chọn một góc khuất bên cạnh sàn nhảy để ngồi xuống, chăm chú nhìn anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, kỳ thật cũng có lúc cô cố tình tránh né những tin tức về anh. Kết quả là hiện tại, chuyện gì về anh cô cũng không biết.

Cố Ngữ Chân bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không nói nên lời, chẳng biết gọi loại cảm xúc trong lòng của mình bằng tên gì, chỉ nhất thời cảm thấy nó rất phức tạp rối rắm.

Lý Thiệp ngồi an tĩnh dưỡng thần một lát mới đứng dậy tự rót cho mình một ly rượu. Anh không nói gì, cũng chẳng trò chuyện với ai, tựa như sự ồn ào náo nhiệt xung quanh không quan hệ gì tới mình.

Anh uống rượu rất nhanh, thoáng chốc đã uống qua mấy bình, đây rõ ràng là đang muốn tự chuốc say bản thân. Mấy người bạn của anh ở gần nhìn thấy thì tiến tới lôi kéo anh ra sàn nhảy, anh cũng không cự tuyệt.

Anh vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, cái gì cũng biết chơi, chỉ nhảy một chút đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cố Ngữ Chân ngồi ở bên ngoài náo nhiệt, tiếng nhạc xung quanh càng lúc càng trở nên ồn ào, đinh tai nhức óc, như muốn xuyên thấu màng nhĩ của cô vậy, cô liền đưa tay lên hơi che lại bên tai. Trên sàn nhảy, mọi người đều có phần điên loạn, hứng khởi, duy chỉ cô là ngồi ở nơi xa, cô độc, chăm chú nhìn anh, có phần không thích hợp với không khí ở đây.

Cô cũng là lần đầu tiên thấy anh khiêu vũ. Dáng vẻ của anh khi nhảy vô nóng bỏng, gợi cảm, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Trời sinh Lý Thiệp chính là như vậy, tính cách mạnh mẽ, dáng vẻ luôn tỏa sáng ngời ngời, tựa như ánh dương ngày hạ, gay gắt lóa mắt.

Cố Ngữ Chân hơi buông đôi tay đang che hai bên tai xuống, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cố gắng cảm thụ sự náo nhiệt xung quanh. Tiếng nhạc bên tai càng ngày càng lớn, khiến cho tim của cô bỗng chốc cũng đập mạnh theo từng nhịp.

Lý Thiệp khiêu vũ một lúc mới rời khỏi sàn nhảy. Có một cô gái xinh đẹp cao gầy đứng gần bên vội vàng theo sau, hỏi xin số điện thoại của anh. Lý Thiệp nhìn màn hình di động trong tay cô, lắc đầu. Cho dù say nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để từ chối, anh hiện giờ không có hứng thú chơi bời gì cả, chỉ muốn rời đi.

Cô gái xinh đẹp thấy vậy lại có chút chán nản, chỉ đành tay trắng trở về. Ở phía sau có một cô gái khác cũng xinh đẹp không kém, thấy vậy thì tự giác không còn can đảm mà tiến đến hỏi anh nữa.

Chỉ có Cố Ngữ Chân là không có loại tự giác này, cô chợt bừng tỉnh, nhảy xuống khỏi ghế bar, nhanh chóng băng qua sàn nhảy mà đuổi theo anh.

Ở bên ngoài trời đã khuya, màng đêm càng sâu hơn trước, phía sau hộp đêm vẫn ồn ào như cũ.

Lý Thiệp uống không hề ít, một đường tản bộ đi ra ngoài. Dáng đi của anh chẳng có vẻ gì là say, nhưng Cố Ngữ Chân tận mắt trông thấy anh uống rất nhiều rượu, biết chắc là anh đã say không nhẹ.

Cố Ngữ Chân không tiến lên quấy rầy anh, mà chỉ như cái đuôi nhỏ vô hình trong suốt, yên lặng theo sau, bảo hộ anh. Tựa như ban ngày, cho dù các ngôi sao vẫn ở đó, nhưng chỉ cần mặt trời xuất hiện thì chúng sẵn sàng lùi về sau đám mấy. Mặt trời trước nay không nhìn thấy các ngôi sao, không biết rằng chúng luôn lặng lẽ ở đó, tồn tại bên mình.

Đường phố an tĩnh cũng dần trở nên đông đúc, đại khái là vì thời điểm này mới là lúc sinh hoạt về đêm bắt đầu, thường thường sẽ có những cô gái xinh đẹp dừng lại, lén lút nhìn anh.

Lý Thiệp cũng không bỏ đi quá xa, mà dừng lại bên ngoài một tòa nhà kế bên hộp đêm, trực tiếp đi lên lầu. Cố Ngữ Chân nhìn theo bóng anh cho tới lúc anh đóng cửa lại.

Nghe thấy âm thanh anh nặng nề kéo cánh cửa sắt đóng lại, bước chân của cô hơi ngừng lại, đáy mắt không giấu được sự mất mát, mong đợi. Cô vẫn luôn hy vọng rằng con đường này sẽ dài mãi, cả hai có thể cùng nhau đi mãi không có điểm dừng.

Cố Ngữ Chân đứng ở dưới lầu, đột nhiên cảm thấy lạc lõng, mất phương hướng. Bỗng nhiên, cửa trên lầu lại mở ra.

"Cố Ngữ Chân."

Cố Ngữ Chân có hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy anh đang đứng ở lầu trên nhìn cô. Anh hẳn là say không hề nhẹ, anh nhấn nhá từng chữ từng chữ trong tên của cô, ngữ điệu chậm hơn ngày thường rất nhiều.

Cố Ngữ Chân nhìn anh đứng dưới ánh trăng, hàng mi khẽ run rẩy, "Ừ, làm sao đấy?"

Lý Thiệp không trả lời, chỉ đem áo khoác trong tay ném xuống dưới. Anh ném rất chuẩn, áo khoác rơi xuống, trực tiếp phủ lên đầu cô. Cố Ngữ Chân thấy trước mắt tối sầm, không còn nhìn thấy được gì.

Là... Là áo khoác của anh.

Cô không dám cử động; trên áo của anh lưu lại hương thơm nhàn nhạt, sạch sẽ, thời điểm khi họ còn ngồi cùng bàn, cô vẫn luôn nhớ rất rõ mùi hương này.

Trên người anh luôn có một loại hơi thở phóng khoáng, cuồng dã, tựa như hương vị của ánh mặt trời ban mai, khiến cô nhớ mãi thật lâu, khắc sâu trong đầu.

Cố Ngữ Chân nắm lấy áo khoác của anh kéo xuống. Trên lầu lại truyền đến một giọng nói, "Về nhà sớm một chút đi."

Lý Thiệp ném áo khoác xuống cho cô xong thì liền đi vào nhà, hiển nhiên là do uống không ít, hiện giờ chỉ muốn ngủ.

Cố Ngữ Chân chậm rãi bắt lấy áo khoác của anh, nhìn về phía trên lầu. Cánh cửa mở rộng, cơn gió thổi tới, ê a lay động.

Lần này anh đi vào lại quên đóng cửa...

Cố Ngữ Chân ở dưới lầu đợi một lát, khẳng định anh không có ý định trở ra để đóng cửa lại. Cô chỉ có thể ôm theo áo khoác của anh, hướng lầu trên mà bước tới. Chiếc cầu thang này có phần cũ kĩ, trải qua gió táp mưa sa mà có chút rỉ sắt, tựa như một món đồ cổ của nhiều thập niên trước, trớ trêu thay lại vô cùng phù hợp khi đặt cạnh một hộp đêm hiện đại.

Sự tùy ý ngẫu hứng đấy rất giống với con người của anh, luôn có một tư vị đặc biệt.

Cố Ngữ Chân nhìn vào trong nhà thì chỉ thấy một mảnh đen đặc, cô duỗi tay muốn giúp anh đóng cửa lại rồi mới rời đi. Vừa mới chậm rãi khép cánh cửa lại thì phát hiện cánh cửa này có một ổ khóa lòn qua dây sắt, hoặc là phải dùng chìa khóa khóa lại từ bên ngoài, hoặc là phải khóa lại từ bên trong.

Cố Ngữ Chân chỉ đành khép hờ cửa, nhón người nhìn vào trong nhà. Trong phòng tối om chỉ có ánh trăng rọi qua ô cửa, nội thất bên trong là một sự pha trộn giữa màu trắng sạch sẽ mà màu nâu của đồ da đã cũ, nhìn qua đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu.

"Lý Thiệp, anh quên không đóng cửa."

Cố Ngữ Chân gọi khẽ, nhưng giọng nói nhỏ của cô nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc bên ngoài. Cô chẳng còn cách nào khác, đành hắng giọng gọi lớn hơn, "Lý Thiệp, anh nhớ khóa cửa lại."

Bên trong vẫn chẳng có tiếng hồi âm, cô đứng ngây ngốc một lát, cảm thấy toàn bộ da đầu đều căng lên, mới quyết định đi vào trong nhà. Lý Thiệp đã nằm sõng soài trên giường, chân dài thò ra khỏi mép giường, quần áo cũng không cởi, rõ ràng đã ngủ say rồi.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo rọi qua ô cửa sổ ngay trên đầu giường, dừng trên khuôn mặt của anh, mông lung, rất đẹp.

Cố Ngữ Chân vốn vẫn đang yên lặng đứng ở ngoài cửa phòng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cổ họng hơi nghẹn một chút, chậm rãi bước tới gần bên mép giường, khe khẽ duỗi tay sang thăm dò hơi thở của anh.

Khi cảm nhận được hô hấp của anh vẫn còn đó, cô mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang muốn thu tay lại thì đột nhiên bị anh bắt lấy. Cô hoảng sợ trông thấy Lý Thiệp mở mắt nhìn sang, ánh mắt của anh rất đẹp, trong mắt luôn có vẻ lười nhác lại thêm mấy phần ngả ngớn, "Làm gì đấy?"

Tóc đen của anh có chút loạn, chiếc áo rũ trên người trước đó khiến anh trông có phần phóng đãng khi khiêu vũ, hiện tại lại mang vẻ tản mạn gợi cảm.

Cố Ngữ Chân nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi, "Em chỉ nhìn xem anh nằm như thế, hô hấp có gặp trở ngại gì không thôi."

Lý Thiệp cười ra tiếng, trong giọng nói càng mang theo men say, nghe ra vô cùng mị hoặc, "Là sợ anh chết sao?"

Cố Ngữ Chân cũng cảm thấy chính mình đã tưởng tượng quá nhiều rồi, nên mới quyết định đổi đề tại, chìa lòng bàn tay ra trước mặt anh, "Anh đưa chìa khóa đây. Để em giúp anh khóa cửa lại."

Lý Thiệp nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo trước mặt, bèn dùng một ngữ điệu trêu chọc hỏi lại, "Em muốn khóa anh lại ở đây sao?"

Trong phòng im ắng, tiếng nhạc dưới lầu xa xa vọng lại, bên tai của cô chỉ có giọng nói của anh, nhất thời trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn.

Cửa này nếu không khóa từ bên ngoài, thì chỉ có thể khóa lại từ bên trong, như vậy thì cô cũng không thể trở ra được.

Lý Thiệp lúc này mới buông tay của cô ra, ngồi dậy lau mặt, "Yên tâm đi, cho dù cửa để mở cũng không có việc gì đâu, ai sẽ vào chứ?"

Anh chậm rãi nói, trong giọng nói còn tỏ vẻ lười nhác không để tâm, nhưng từng chữ trong lời vẫn luôn rõ ràng, chẳng có lúc nào là thể hiện ra mình đã uống rất say.

"Ăn trộm tất nhiên sẽ để ý những việc như vậy." Cố Ngữ Chân nhỏ giọng nói thầm.

Cô rũ mắt xuống, lại thấy mu bàn tay của anh rỉ máu bên dưới miếng băng dán. "Hay là em xử lý vết thương của anh một chút đi." Cô nói rồi nhìn chung quanh, mò mẫm mãi mới tìm được công tắc điện bên cạnh cửa ra, ấn một cái, đèn trong phòng thế mà không sáng.

"Đèn hỏng rồi."

Lý Thiệp duỗi tay đem đèn ngủ đặt dưới đất kéo qua, cắm điện, đèn sáng lên nhưng lại vô cùng heo hắt, mờ ảo, chỉ có thể chiếu sáng một mảnh nhỏ trong căn phòng tối tăm. Cố Ngữ Chân đem bông băng thuốc nước đã mua trước đó ra, bày thành một bãi ở trên giường. Cô duỗi tay kéo anh lại gần, nháy mắt bắt được bàn tay của anh trong bóng tối, cảm giác được độ ấm từ tay anh truyền tới.

Hô hấp của cô vì vậy mà chậm lại. Cô cẩn thận muốn xé miếng băng dán cũ trên tay của anh xuống, nhưng khó khăn mãi vẫn không thể nào làm xong, miếng băng dán cùng máu trên miệng vết thương đã đông cứng, dính lại vào nhau.

Cố Ngữ Chân không nỡ xé, "Đau không?"

Lý Thiệp đã tỉnh ngủ, hơi rũ mí mắt nhìn cô một cái, thò tay trực tiếp xé rách miếng băng dán trên mu bàn tay.

"A!" Cố Ngữ Chân nhịn không được mà xót xa kêu lên, nhìn thế nào cũng thấy rất đau.

Lý Thiệp lại không có cảm giác gì, tùy ý ném miếng băng dán cũ vào thùng rác. Miệng vết thương vì thế mà bị xé toạc, máu bắt đầu ứa ra. Cố Ngữ Chân vội vàng cầm màu, "Anh có phải giận dỗi người trong nhà nên mới dọn ra đây ở không?"

Lý Thiệp cũng không quá để tâm, chỉ lười nhác đáp, "Là tự mình muốn dọn đi. Dù sao về sau cũng phải rời đi, bây giờ đi sớm một chút cũng không khác biệt gì."

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì không đáp, lại sợ anh bị đau, nên vừa thoa thuốc khử trùng, vừa thổi nhẹ lên miệng vết thương. Ánh đèn mờ nhạt ở bên cạnh chiếu lên người cô, tạo nên một vẻ ôn nhu dịu dàng.

Lý Thiệp nhìn từng động tác nhỏ của cô hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Cố Ngữ Chân, vì lý do gì mà em cứ nhất thiết phải ở bên anh. Nếu chỉ vì muốn yêu đương, thì còn có rất nhiều người khác, không nhất định phải là anh, em cũng không phải không biết anh là dạng người gì, không cần phải cố chấp như vậy."

Cố Ngữ Chân nghe anh nói vậy, động tác bôi thuốc hơi dừng lại, trong lòng có một cảm giác chua xót, rất lâu sau mới mở miệng, nhỏ nhẹ đáp, "Yêu thích một người nào có nhiều lý do như vậy chứ?"

Cô buông bông gòn cầm máu trong tay, với tay lấy một miếng băng dán mới, rồi lại nâng tay của anh, chậm rãi dán lên, "Anh còn nhớ thời điểm tập huấn quân sự, có một lần đang tập diễu hành, em đi nhầm bước, lúc ấy mọi người đều cười em, chỉ có anh là lên tiếng bênh vực em mà thôi."

Lý Thiệp hiển nhiên không nhớ rõ, "Chỉ bởi vì một việc nhỏ như vậy?"

Cố Ngữ Chân nhẹ nhàng gật đầu, "Em biết là anh sẽ không nhớ việc nhỏ như vậy, nhưng đối với em, đó không phải là một việc nhỏ." Mà là một việc rất lớn, khiến cô cả đời không thể quên.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn anh, tình cảm này chỉ có mình cô rõ, "Anh và em hoàn toàn không hợp nhau, em biết. Anh luôn trong ngoài đồng nhất, nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đó, làm việc cũng thế, tựa như ánh mặt trời chói lòa, không bao giờ che giấu. Mà em thì không phải người như thế, trong lòng em lại có rất nhiều cố kỵ, em lúc nào cũng sợ mình sẽ nói sai điều gì, làm sai điều gì, sợ rằng không thể nào gánh được hậu quả về sau. Anh với em, nhìn sao cũng thấy khác biệt, cách sống không giống nhau, nhưng bất chấp tất cả những điều này, em vẫn thích anh, chỉ mình anh mà thôi."

Cố Ngữ Chân thấy đã băng bó xong vết thương trên tay của anh, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, "Em luôn để ý đến anh, đã được tám năm rồi, không để ý đến ai khác, sau này có như thế nào cũng đều tùy theo ý của anh."

Lý Thiệp không nói gì, chỉ nhìn cô.

Trong phòng quá im ắng, im ắng đến độ cô có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình. Mang trong lòng một bí mật lâu như vậy, đột nhiên bị hỏi đến, cô không cách nào tiếp tục chôn dấu.

Cô vì điều gì mà không thể, còn vì điều gì mà sợ hãi?

Cố Ngữ Chân không biết lấy can đảm từ đâu, nhẹ nhàng tiến tới gần bên anh, hô hấp có chút run rẩy.

"Lý Thiệp......"

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhẹ nhàng như một thiếu nữ dịu dàng e ấp, lại bởi vì run rẩy mà để lộ một ít cảm xúc trong lòng.

Lý Thiệp chỉ nhìn cô. Môi của anh trời sinh rất đẹp, rất thích hợp để hôn môi.

Đột nhiên, anh bắt lấy cổ tay của cô, khẽ nâng lên.

Lồng ngực Cố Ngữ Chân phập phồng căng thẳng, cứ như cô vừa bị anh phát hiện ý định xấu xa trong đầu.

Lý Thiệp cầm tay cô rời khỏi bắp đùi của mình, "Đừng ấn ở đây, sẽ khơi gợi phản ứng đó."

Cố Ngữ Chân lúc này mới phát hiện nơi cô vừa để tay, bất tri bất giác thế nào lại đặt trên bắp đùi của anh. Khuôn mặt của cô không kiềm được mà đỏ lên, chính mình cũng không nhớ khi nào thì tay lại di chuyển tới chỗ đó.

Anh nói trắng ra như thế nhưng biểu tình không đổi, tựa như bản thân chẳng bị ảnh hưởng gì bởi lời nói ám muội kia, hiển nhiên anh nói ra chỉ để xem phản ứng của cô mà thôi.

Cố Ngữ Chân vội vàng thu tay lại, nhưng cũng chợt nhận ra, anh chỉ nói là đừng ấn tay ở đây, chứ không nói là không được hôn môi của anh.

Như vậy có nghĩa là cô có thể hôn môi của anh sao?

Cố Ngữ Chân cũng thấy chính mình điên rồi, thế nhưng lại cứ muốn làm theo ý tưởng điên cuồng đó. Cô hơi hoảng hốt một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Anh ngồi ở đó, vô cùng an tĩnh, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người lại khiến anh trông có vẻ vô hại, tóc mai trên trán có hơi hỗn loạn, bị ánh đèn chiếu đến lại thành mờ nhạt, nhưng vẫn không áp được vẻ đẹp của anh.

Đáng tiếc, khoảng cách này đã đánh gãy dũng khí trong lòng cô.

"Em đi về trước." Cô vừa e thẹn vừa mắc cỡ, vội vội vàng vàng đứng lên, nhưng vì đứng lên quá gấp mà đầu óc có hơi choáng váng, vừa dợm chân đứng lên thì đã xiêu ngả lên người của anh, đẩy anh đổ gục xuống giường.

Hai bên va chạm, "ầm" một tiếng.

"A." Lý Thiệp bị đầu của cô đập tới, chỉ có thể giơ tay che lại cằm của mình.

Đầu của Cố Ngữ Chân bị đập rất đau, nhưng cô lại không quan tâm tới bản thân mình, chỉ vội vội vàng vàng duỗi tay sờ vào cằm của anh, lo lắng hỏi thăm, trong giọng nói có phần quẫn bách, "Anh không sao chứ, không phải là em cố ý." Cô chỉ là thấy quá xấu hổ nên mới vội vã muốn rời đi, không nghĩ sẽ thành như vậy.

Lý Thiệp rũ mắt, không đáp, hiển nhiên là bị va đập không nhẹ.

Cố Ngữ Chân vội vã kéo tay của anh, hôn hôn lên cằm, lại thổi thổi, "Còn đau không?"

Cô gấp đến độ rơi nước mắt, chân tay không tự giác lại có chút luống cuống.

Lý Thiệp cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại ấm áp của môi cô, khi thấy trên ngực truyền tới một cảm giác ướt át, anh mới rũ mắt nhìn xuống, thấy trên khuôn mặt của cô chỉ toàn nước mắt.

Ánh mắt của anh hơi nheo lại.

Cố Ngữ Chân lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, cằm của anh rất đẹp, đôi môi của anh ở trên cũng thế, ánh đèn mờ ảo ở bên khiến không khí trong phòng trở nên vô cùng ái muội, cô nhất thời không nói nên lời.

Anh chớp mắt, ánh mắt của anh trái lại vô cùng sạch sẽ. Anh cũng không ngờ mình lại say đến quên cả phòng bị, cứ thế mà bị cô đẩy ngã. Cố Ngữ Chân khẩn trương đến mức ngực có chút đau. Cô chậm rãi ngẩng đầu, chính mình cũng không biết bản thân đang nói gì, "Em có thể hôn anh không?"

Lý Thiệp hơi hơi rủ hàng mi, "Không phải trước đó đã hôn rồi sao?"

Câu hỏi thay cho câu trả lời. Chính là có thể.

Cố Ngũ Chân tim đập nhanh, chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng của anh, không dám dùng sức, chỉ dám nhẹ nhàng hôn lên, cảm thụ hô hấp của anh truyền tới.

Khi Lý Thiệp hơi nháy mắt, Cố Ngữ Chân liền có thể cảm nhận được hàng mi của anh cọ qua, có chút ngứa. Hô hấp của cô nhất thời càng trở nên khẩn trương hơn.

Đầu óc của cô càng ngày càng rối loạn, càng nghĩ càng thấy chắc chắn là mình đã bị ma xui quỷ khiến thế nào rồi, nước mắt càng không khống chế được mà rơi xuống, nụ hôn này vừa ướt át lại vừa ngây ngô.

Lý Thiệp chỉ chớp mắt, cũng không có ý đẩy cô ra.

Dường như rượu ngọt trước đó vẫn còn lưu lại trên môi anh, ngọt đến tê tâm liệt phổi, khiến cô cũng không kiềm được mà lén lút muốn nếm thêm chút men say đó.

Cô chỉ biết vụng về hôn nhẹ lên môi anh, rồi lại luyến tiếc rời đi. Lý Thiệp dường như bị đôi môi của cô quấy nhiễu đến khó chịu, trực tiếp ôm cô đè xuống dưới thân mình, "Đừng hối hận."

Giọng của anh có chút khàn, Cố Ngữ Chân bị anh ôm trong lòng, đầu óc có phần choáng váng, "Sẽ không."

Chờ tới thời điểm anh mạnh mẽ tiến vào, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng, hô hấp đều hỗn loạn.

Cô là lần đầu tiên nếm phải loại rượu nào mạnh đến vậy, uống vào mát lạnh, khi qua đi chỉ để lại dư vị thanh ngọt. Cả người cô chậm rãi chìm vào chiêm bao, một khắc cũng không muốn tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro