Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18.

Chỉnh sửa: Lanfa

Bầu trời bên ngoài tươi mát, ngẫu nhiên có mấy chú chim đậu lại trên cành cây, cất tiếng hót líu lo.

Cảnh vật rộn ràng cùng tiếng chim hót ríu rít đã kéo Cố Ngữ Chân từ trong hồi ức trở lại thực tại. Cô ngồi thẫn thờ ở phòng sách cả một buổi, mãi mới nhận ra chính mình lại nghĩ tới những việc trước đây, ngay cả Hoàng Mân đã rời đi lúc nào, cô cũng không có ấn tượng.

"Chân Chân, mau xuống ăn cơm đi."

Cố Ngữ Chân vội đáp vâng, đứng dậy ra khỏi cửa, hướng lầu dưới mà bước xuống; cô bước rất nhanh do chân chỉ bị trật một chút, không có tổn hại gì đến xương cốt nên không gặp vấn đề gì khi đi đứng.

Cố Ngữ Chân ngồi xuống bàn ăn, vừa mới nhấc đôi đũa trong tay lên thì mẹ Cố đã vội gắp thức ăn đặt vào trong chén của cô, "Nói chuyện với Mân Mân như thế nào, sao không mời nó ở lại ăn cơm?"

Cố Ngữ Chân cắn một miếng rau, "Cậu ấy nói buổi chiều còn phải lên lớp nên phải về chuẩn bị." Cô lại nói thêm, "Mẹ à, con với cậu ấy không hợp nhau đâu, cả hai đều cảm thấy chỉ nên là bạn bè bình thường mà thôi."

Mẹ Cố nghe vậy lại nghi hoặc, "Sao có thể như vậy, dì Hoàng nói là Mân Mân rất thích con, còn xem qua phim con đã đóng nữa."

Cố Ngữ Chân quyết định không nói tiếp vấn đề này nữa, cô thừa biết chỉ cần tiếp tục nói thì mẹ nhất định sẽ sắp xếp thêm một buổi hẹn thứ hai, cô đành nói lảng sang chuyện khác, "Mẹ à, ngày mai con phải trở về để đi làm rồi."

Mẹ Cố tất nhiên không ngờ tới cô sẽ nói vậy, "Sao lại gấp như thế, mẹ còn định sắp xếp để con đi gặp thêm mấy người nữa, bây giờ thì phải làm sao đây, công việc này của con cũng bận rộn quá."

Ba Cố nghe xong cũng nghiêm túc căn dặn, "Con cũng không nên làm công việc này nữa, đáng ra nên làm một cô giao an nhàn, thế nào lại cứ nhất quyết phải theo đuổi cái công việc này."

Cố Ngữ Chân cắn cắn đầu đũa, không dám hó hé nửa lời.

Mẹ Cố nghe xong cũng nhỏ giọng khuyên nhủ, "Chân Chân thích công việc này là được rồi, thật ra mẹ thấy như thế cũng không tệ, chỉ là có hơi quá bận rộn, khó sắp xếp được thời gian để tìm một đối tượng tốt."

Ba Cố nghe vậy cũng không cằn nhằn gì thêm, hiển nhiên là vẫn không vừa lòng công việc của cô.

Cố Ngữ Chân cũng không dám lên tiếng thêm, bởi vì chuyện cô cãi ý bố mẹ, một lòng muốn theo nghiệp người mẫu này, ba cô đã tức giận suốt ba tháng trời, thiếu chút nữa là đoạn tuyệt cả quan hệ cha con với cô.

Đối với việc này, cô trước nay cũng rất kiệm lời, vì đây cũng là lần duy nhất trong đời cô dám phản nghịch, chống lại ý muốn của bố mẹ.

Mẹ của cô cũng chỉ dám chớp chớp mắt nhìn cô, ý nói không có việc gì đâu.

Cố Ngữ Chân nhìn bố mẹ, nhớ tới một đống rắc rối ở công ty đang chờ mình, bỗng cảm thấy bản thân chẳng làm nên được trò trống gì, rõ ràng bản thân cũng đã rất nỗ lực đấy, nhưng sự nghiệp công việc vẫn thành công cốc.

...

Cố Ngữ Chân vừa trở về thì đã hẹn gặp bạn bè trong giới để bàn chuyện hủy hợp đồng với công ty cũ. Cũng may Phó Lê đã biết chuyện, đoán trước luật sư đối phương hoàn thành xong thủ tục liền phủi tay, nên đã giúp cô đặt trước một phòng bao cho buổi hẹn, đến lúc gặp mặt thì đôi bên cùng sang đó.

Bởi vì bên Phó Lê vẫn còn đang chạy một show ở khách sạn nên Cố Ngữ Chân tới trước họ, cô vào phòng bao, nghiêm túc gọi món ăn.

Ngay sau đó, có người đẩy cửa tiến vào.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy người vừa bước vào thế nào lại là phó đạo diễn Chu, theo sau còn có một người đàn ông trung niên lạ mặt.

Cô đã từng nghe Phó Lê nói qua, phó đạo diễn Chu có một người cậu, cả hai người đều không phải người tốt. Trong lòng cô lộp bộp mấy tiếng, lập tức đứng lên, nhưng cửa phòng bao đã bị đóng lại, còn bị hai người đó đứng chắn phía trước.

Đầu óc của cô trở nên trống rỗng, đến cả người phục vụ cũng bị dọa, vội vàng chạy mất. Cậu của phó đạo diễn Chu tiến tời, dùng một nụ cười thân thiện để đối cô, "Cố tiểu thư, mời ngồi."

Cố Ngữ Chân vẫn đứng yên, nắm chặt di động trong tay, "Các người muốn làm gì?"

Cậu của phó đạo diễn Chu đi tới bên chỗ của cô, kéo một chiếc ghế nhựa lại gần, "Cố tiểu thư, cô yên tâm, hôm nay bọn ta tới đây chỉ muốn hỏi một chút việc, nghe cháu trai của ta nói, cô cùng Lý tiên sinh có quan hệ rất tốt phải không?"

Cố Ngữ Chân hơi hơi miết ngón tay lên màn hình điện thoại, không đáp.

Cậu của phó đạo diễn Chu thấy cô không ngồi nên tự mình ngồi xuống chiếc ghế nhựa, "Là thế này, tôi nghe nói cháu của mình đắc tội với Lý tiên sinh, nên muốn nhờ cô gọi cậu ấy tới đây, bọn tôi sẽ tự mình tạ lỗi với cậu ấy."

Phó đạo diễn Chu tất nhiên không có nhiều kiên nhẫn như cậu của mình, gã nhìn cô chằm chằm, cảm thấy tức muốn hộc máu, "Tao bị mua mấy trăm vạn, bây giờ trong giới đạo diễn biết chuyện này, không ai thèm giao hạng mục nào cho tao cả, những việc tốt này xảy ra đều do mày hết, mày tốt nhất nên khai ra quan hệ của mày với hắn là như thế nào!"

"Không phải đã nói là để cậu giải quyết rồi sao?" Cậu của phó đạo diễn Chu trừng mắt cảnh cáo gã.

Phó đạo diễn Chu không đáp, mắt của gã trợn trừng nổi cả vân đỏ, nhìn vô cùng hung ác dữ tợn.

Gã tất nhiên đã đem mọi chuyện đổ hết lên đầu của cô, bởi vì gã không dám đắc tội Lý Thiệp nên chỉ có thể tìm một cách đơn giản hơn để xả giận.

Cố Ngữ Chân lần đầu tiên gặp phải người như vậy nên vô cùng thận trọng, muốn bấm điện thoại gọi báo cảnh sát. Tay vừa di chuyển, di động đã bị phó đạo diễn Chu trực tiếp đoạt lấy, "Hôm nay không giải quyết việc này thì mày đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây!"

Cố Ngữ Chân thấy điện thoại bị cướp mất, sắc mặt trở nên tái nhợt, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ có thể thầm cầu mong bọn Phó Lê sẽ đến điểm hẹn đúng giờ.

Cậu của Chu phó đạo diễn ở bên này cũng đã bấm gọi điện thoại, rồi đưa tới cho cô, vẫn dùng một giọng nói vô cùng tôn kính, "Cố tiểu thư, cầu cô giúp đỡ một chút, mời người qua đây, bọn tôi nói vài câu xin lỗi rồi sẽ lập tức rời đi, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của đôi bên."

Cố Ngữ Chân hơi hơi nhấp môi.

Điện thoại gọi đi, phải qua mấy lần chuông thì đầu bên kia mới thông, "Ai?"

Anh trả lời điện thoại chỉ bằng một chữ, tựa như làm biếng phải nói thêm.

Cậu của Chu phó đạo diễn cười cười, tự giác báo danh, "Lý tiên sinh có phải không, tôi là cậu của Chu Nạp đây, nghe nói tiên sinh đang ở gần đây, liền gọi điện thoại muốn mời ngài ghé sang. Lần trước Chu Nạp đã không tiếp đãi ngài chu đáo, khiến ngài tức giận, ngài xem có thể hay không qua đây gặp mặt để nó nói một lời xin lỗi trực tiếp với ngài."

Lý Thiệp dường như không để việc này trong lòng, "Không cần xin lỗi tôi, ông ta không phải đắc tội với tôi."

Cậu của Chu phó đạo diễn nghe xong thì trầm mặc, đều đã lăn lộn nịnh bợ dưới chân người khác nhiều năm, sao hắn có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói này.

Anh chính là không muốn bỏ qua.

Thua cá cược mấy trăm vạn kỳ thật chỉ là việc nhỏ, vấn đề nằm ở chỗ, Lý Thiệp là người khiến cho Chu Nạp bị thua mấy trăm vạn.

Có ai mà không biết Lý Thiệp là ông Diêm Vương con của nhà Lý gia, trên thương trường, chuyện khác anh có thể không nói lý, nhưng về đạo đối nhân xử thế cơ bản, anh bình thường sẽ không khiến người khác phải bị thua nhiều như vậy. Lần này cố tình khiến Chu Nạp phải chịu thua mấy trăm vạn, nói trắng ra chính là anh đang chỉnh gã.

Việc này truyền ra ngoài, ai cũng biết rằng bọn họ đã đắc tội với Lý Thiệp, còn ai dám đưa hạng mục cho họ làm nữa, tổn thất này đâu chỉ dừng ở mấy trăm vạn đó.

Loại người cao cao tại thượng như vậy không dễ tiếp xúc, ngươi đắc tội với hắn, bên ngoài hắn sẽ không nói thẳng ra, chỉ tát ngươi một cái thật đau, để ngươi tự trở về suy ngẫm.

Chỉ một câu đã cắt đứt hết lý lẽ của hắn, hắn cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, đành nhìn về phía Cố Ngữ Chân, ý muốn nàng mở miệng nói đỡ.

Cố Ngữ Chân hơi hơi cắn môi, cô cũng không muốn làm hắn khó xử, đành mở miệng, "Không có cách khác để giải quyết chuyện này sao?"

Cậu của phó đạo diễn Chu cũng mở miệng hòa hoãn mấy phần, "Cố tiểu thư, cô xem đó, bọn tôi cũng chỉ muốn thành tâm xin lỗi cậu ấy mà thôi, giải quyết như thế này còn không êm đẹp sao?"

Bên kia im lặng một chút, dường như đã nghe được giọng của cô.

"Cố Ngữ Chân?" Anh nghi hoặc hỏi.

Cậu của phó đạo diễn Chu thấy hắn hỏi chuyện, vội vàng đáp, "Đúng vậy, Lý tiên sinh, Cố tiểu thư vừa hay đang ở đây cùng bọn tôi ăn cơm, cậu có muốn nói vài câu với cô ấy không?"

Lý Thiệp không đáp, đều đã gặp quen dạng người này, một hai câu là đã có thể đoán được hắn muốn gì. Nếu cứ không thèm cho hắn mặt mũi, hắn còn không làm loạn?

Một lúc sau, anh mới hỏi, "Ở đâu?"

"Hiện đang ở khách sạn của Tôn tổng, ngài cũng biết ngài ấy, Tôn Nghiêu." Hắn nhanh chóng trả lời, nhưng đợi mãi vẫn không thấy có tiếng đáp, cho rằng cuộc gọi bị ngắt mới nhìn màn hình điện thoại để xác định cuộc gọi vẫn còn đó, "Lý tiên sinh?"

Hắn lại nói tiếp, "Thật sự sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của ngài, chỉ muốn gặp ngài để trực tiếp xin lỗi mà thôi."

Đầu bên kia cũng không rõ có còn đang nghe điện thoại hay không, chỉ có một ít âm thanh ồn ào truyền sang.

Cậu của phó đạo diễn Chu vội vàng nhìn về phía cô, Cố Ngữ Chân thật sự sợ hãi bọn họ sẽ làm thành loại chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục mở miệng lên tiếng, cố gắng kéo dài thời gian, "Lý Thiệp, cậu có thể đem tiền thắng nhường lại cho bọn họ một ít không?"

Bên kia vẫn lặng im như tờ, dường như người bên kia lười mở miệng đáp, trực tiếp cúp máy.

Cố Ngữ Chân vừa nghe được âm thanh "tút tút" ở trong điện thoại vọng lại, chưa kịp phản ứng, cánh tay đã cảm thấy tê rần.

Chu phó đạo diễn đã bắt lấy cánh tay của cô, "Tao biết thừa là mày không có khả năng trèo cao như vậy mà, ngày trước tao đã hỏi thăm rồi, hắn vốn đã có hôn ước với con gái của một gia đình môn đăng hộ đối, Trương Tử Thư! Cô ta còn đang du học ở nước ngoài, mày còn ở đây làm bộ làm tịch!"

Gã càng nghĩ càng giận, vẻ mặt càng thêm hung ác, "Con mẹ nó, đều tại mày hết, tại mày tao mới gặp phải Lý Thiệp, có muốn nói lý cũng không được!"

Cậu của phó đạo diễn Chu cũng không còn mấy phần hòa ái, rõ ràng vừa rồi cũng cảm thấy cô vô dụng. Cố Ngữ Chân nhìn chằm chằm điện thoại trong tay hắn, trong lòng cũng có chút mờ mịt, trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng điện thoại cúp máy.

Phó đạo diễn Chu xông tới, mang theo một cây búa, ấn tay của cô lên bàn. Cố Ngữ Chân sức lực nhỏ, muốn giãy giụa tìm đường sống nhưng vô vọng, đành theo bản năng nhắm tịt hai mắt.

Vừa lúc đó, cậu của gã lại nhận được thêm một cuộc điện thoại, thấy vậy Chu phó đạo diễn bên này mới ngừng tay.

Cố Ngữ Chân mở mắt nhìn sang.

Hắn vừa nghe tiếng ở đầu bên kia, vội vàng dạ thưa đáp, "Tôn tổng ạ, như thế nào mà ngài lại đột nhiên gọi cho tôi vậy?"

Cố Ngữ Chân nghe thấy xưng hô xa lạ, cõi lòng hoàn toàn chết lặng, rốt cuộc không dám giữ lấy một tia hy vọng gì nữa.

Hắn nghe điện thoại xong, liền đứng dậy hướng phó đạo diễn Chu mà xua tay. Phó đạo diễn Chu thấy vậy cũng buông búa trong tay, thả cô ra.

Cậu của gã vẫn còn đang nghe điện thoại, liên tục gật đầu, "Nào có nào có, tôi nào dám mạo phạm gì, chỉ là muốn mời ngài ấy tới ăn một bữa cơm, dập đầu tạ tội mà thôi."

Bên kia tựa hồ lại nói thêm gì đó, cậu của phó đạo diễn Chu mới nhìn về phía Cố Ngữ Chân, ánh mắt lập tức thay đổi, tựa hồ muốn nói không xong rồi.

Phó đạo diễn Chu thấy bên kia vẫn còn đang nói, gã vội vàng thấp giọng hỏi, "Vậy rốt cuộc là ả ta có quan hệ gì hay không?"

Bên kia dường như cũng nén lửa giận đã lâu, trực tiếp rống lên qua điện thoại, âm lượng cũng theo đó tăng gấp đôi, "Đã bảo không được động vào một sợi tóc của cô ta, ngày trước hắn đi đâu cũng mang cô ta theo bên mình, còn không phải là cục cưng bảo bối thì là gì? Nếu không thì xem mặt mũi các người lớn cỡ nào, bị chỉnh rồi thì chắc cũng tự hiểu, bị thua mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ, đừng có đầu heo óc chó mà đắc tội với hắn, hắn đã cương thì chẳng màng chuyện lớn nhỏ gì đâu, mẹ nó cái gì làm được cái cái gì không làm được, mày hiểu cái chó má mày chứ mà hiểu!"

Cậu của gã bị mắng một tràng, vừa cúp máy vừa giận sôi máu, trực tiếp cho gã một đạp vào chân, "Ngày nào cũng gây họa để tao phải dọn dẹp!"

Phó đạo diễn Chu ăn một đạp vào chân, một tiếng cũng không dám kêu ra khỏi cổ họng.

Cậu của gã lại như vừa đổi tính đổi nết, vội vàng chạy lại đỡ cô đứng dậy, "Cố tiểu thư, thật xin lỗi, chuyện này chính là do thằng cháu của tôi đầu óc không nhanh nhạy, ngàn vạn lần xin cô đừng để trong lòng, đều chỉ là hiểu lầm mà thôi!"

Cố Ngữ Chân rủ đầu, không nói một lời, đôi môi tái nhợt, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Vừa lúc có người nhanh chóng đẩy cửa phòng bao mà tiến vào, một thân ăn vận đồ Tây giày da chỉnh tề, còn là một người vô cùng trẻ tuổi, tầm mắt trực tiếp lướt qua phó đạo diễn Chu và cậu của gã, dừng lại trên người Cố Ngữ Chân, "Là Cố tiểu thư đúng không, Tôn tổng kêu tôi qua đây đón tiếp cô."

Cậu của phó đạo diễn Chu thấy người này, rõ ràng nhận biết người này từ đâu tới, mới vội vàng nhìn về phía Cố Ngữ Chân, "Cố tiểu thư, cô yên tâm, về sau tài nguyên trong ngành, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách!"

Cố Ngữ Chân không để ý đến, gắng gượng đến giờ phút này đã lung lay muốn đổ, người trẻ tuổi lạ mặt thấy vậy liền bước tới đỡ cô đi ra ngoài, "Cố tiểu thư, tôi là trợ lý của Lý tiên sinh, Vương Hạo."

"Anh ấy kêu cậu tới?" Cố Ngữ Chân nhìn về phía người thanh niên đó, giọng nói có chút nhẹ, tầm mắt lại có phần mơ hồ.

Vương Hạo lắc đầu, "Không phải, là Tôn tổng nhờ tôi ra mặt một chút, ngài ấy cùng Lý tiên sinh đang ở cùng một chỗ, nghe được điện thoại thì đại khái đoán được đã xảy ra chuyện, cũng không muốn ở địa bàn của mình xuất hiện rắc rối gì, cho nên mới cố ý gọi điện thoại sang đây."

Cố Ngữ Chân lại rủ mắt, cảm giác được chính mình lại nghĩ nhiều rồi.

Anh trực tiếp cúp máy như thế, nói rõ chính là lười đi để ý tới cô.

Vương Hạo đỡ cô ra tới ngoài, đưa tay mở cửa sau của xe, "Cố tiểu thư, mời cô lên xe trước."

Cố Ngữ Chân đang muốn uyển chuyển từ chối, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp tầm mắt của người trong xe.

Bên trong, người kia dáng ngồi nhàn tản, gấu quần Tây màu xám hơi sấn lên, để lộ đôi chân thon dài, tỉ lệ cân đối.

Anh giang tay tựa người vào sau ghế, cô mơ hồ có thể cảm nhận được tầm mắt đen nhánh của anh nhìn mình, có phần lãnh đạm, hiển nhiên tâm tình không hề tốt.

Cố Ngữ Chân theo bản năng quay đầu nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo cũng nhìn cô, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.

Ông chủ dù không mở miệng cử cậu đến, nhưng đã đích thân tới đây còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro