Anh chết rồi! Em có tha thứ cho anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------

Cô - Sinh viên vừa ra trường, cô

thông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1

nụ cười tỏa nắng mà bao chàng trai

phải say mê thèm khát. Đôi môi

mỏng đó có biết bao người muốn

đặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơ

tưởng. Cô thanh khiết như hạt

sương mai vào buổi sớm long lanh,

lấp lánh, trong veo. Mọi người dành

tặng cho cô bằng cái tên " Sương

sớm ".

Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếu

như định mệnh không mang anh đến

trong cuộc đời cô, 1 chàng trai

hoàn hảo.

Tốt nghiệp ra trường, cô xin vào

làm 1 công ty thiết kế thời trang mà

ở đó anh là giám đốc.

Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, băng

giá, sự nghiêm nghị trên gương mặt

đàn ông của anh khiến mọi người

thấy sợ, nhưng không vì thế mà

ngăn cản bước chân của các cô gái

đến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tình

nhưng không phong lưu. Anh

không dễ dàng yêu như những

người con trai khác, chính vì thế ,cô

thầm " say " anh.

Lần đầu biết yêu bao nhiêu cảm xúc

bỡ ngỡ, tim cô đập mạnh khi mỗi

lần bắt gặp ánh mắt của anh , tay cô

vụng về đánh rơi mọi thứ khi nghe

giọng trầm ấm từ phía sau, khuôn

mặt ửng hồng khi vô tính tay anh

chạm vào người cô. Và...tim cô thắt

lại khi nhìn thấy anh ngọt ngào

cùng cô gái khác.

Cô thẫn thờ như người chỉ có xác

không hồn, không ăn uống gì đến

bệnh khi cô biết được anh đang yêu

người con gái khác. Mọi thứ như

đảo lộn xung quanh, cô cảm thấy

toàn thân tê liệt, đôi chân không

còn sức lực nào đứng vững. Đến

công ty mọi người kinh ngạc nhìn

cô, 1 gương mặt xanh xao, thân thể

mềm yếu, ánh mắt trũng sâu với

viền thâm mà cô cũng chẳng cần

đánh phấn để che đi khuyết điểm.

Bao lời hỏi thăm thắc mắc, tò mò,

quan tâm không làm cho cô hé

miệng. Cô đưa mọi người vào trong

vòng xoáy nghi ngờ.

Vẫn như thói quen mỗi ngày, 1 tách

cà phê sáng trên bàn làm việc,

nhưng hôm nay anh không thấy nụ

cười nở trên môi cô nữa, không

nghe thấy tiếng nói dịu dàng, hỏi

thăm anh đã ăn sáng chưa ? Trưa

nay em làm cơm anh nhé. Cô chỉ

cặm cụi công việc mọi khi mà người

ta cho là cô làm thêm mà không

tính phí, đó là dọn dẹp phòng anh

ngăn nắp.

Anh nhẹ nhàng hỏi cô có phải bệnh

hay sao, có gì mà trông cô tiều tụy

như vậy mà đâu biết nguyên nhân là

từ anh. Anh dặn cô nhớ nghỉ ngơi

mà khi bước chân ra khỏi phòng

nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro