Anh chết rồi! Em có tha thứ cho anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------

Anh yêu cô gái kia sâu đậm, tình

yêu của 1 giám đốc thời trang và

tiểu thư danh giá của tập đoàn đá

quý khiến ai cũng ngưỡng mộ, trầm

trồ. Riêng cô chỉ là dõi theo, dõi

theo trong những vết cứa nơi

con tim non nớt. Làm sao anh biết

được.

- Em không quên được anh ta ak,

bây giờ em đã là bạn gái anh - Anh

cáu gắt nắm chặt lấy tay của vị tiểu

thư kia.

- Em biết, nhưng anh phải cho em

thời gian, tình yêu của cả hai đã

từng rất tốt, anh biết mà - Cô gái

giải thích trong sự tức giận của anh.

- Anh không cho phép, anh không

thể chịu đựng được khi em cứ tiếp

tục qua lại với hắn ta - Anh gào lên

gần như mất kiểm soát.

- Vậy thì ngưng ngay đi, chia tay,

em cảm thấy mình không hợp nhau

đâu - Cô ta bỏ đi trong sự thất vọng

của anh, thân thể anh run rẩy, anh

bước từng bước vô định trên con

đường về khuya mà không biết có 1

dáng người nhỏ bé im lặng theo sau

anh.

- Đừng uống nữa - Cô giành lấy ly

rượu từ trên tay anh, ánh mắt bất

chợt xoay qua nhìn thấy cộ.

- Sao em lại ở đây? - Anh cầm luôn

chai rượu nốc vào người.

- Đừng uống nữa, anh say rồi - Cô

ngăn cản từng dòng men ấy vào

thân thể anh.

- Em tránh ra, về đi - Hôm nay tôi

rất buồn, em biết không, người anh

đổ ập xuống vai cô, lấy tay sờ nhẹ

vào mái tóc mềm ấy, nước mắt cô

rơi khẽ, cô xót xa khi thấy anh như

thế này mà ai biết được cô cũng

đang gánh chịu nỗi đau.

- Anh đừng buồn, dù thế giới này bỏ

rơi anh, vẫn còn có có em bên cạnh

mà.

- Em nói gì - Anh bất ngờ nhìn cô,

cô ngại ngùng cúi xuống không nói

lời nào. Khẽ nâng khuôn mặt cô lên

anh vồ vập ngấu nghiến hôn lấy bờ

môi " sương sớm " đó, bờ môi chưa

1 lần khai nhụy. Anh bị cơn men say

phủ lấy, lý trí rối bời, anh ghì chặt

hôn lấy cô trong sự sững sờ, sợ hãi,

khi tay anh lần mở những cúc áo.

Đẩy anh ra cô ôm chặt lấy áo nói

trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Đừng mà !

- Không phải em nói dù cả thế giới

này vứt bỏ tôi, em vẫn bên tôi sao,

em yêu tôi chứ?

- Em, em- Cô ấp úng

- Em chỉ cần trả lời là có yêu tôi hay

là không?

- Có, em yêu anh

- Vậy thì được rồi - Anh ôm cô vào

lòng hôn vào gáy, tay anh lần mò

mở từng chiếc khuy áo, người cô

run lẩy bẩy,cô cảm nhận được sự

cuồng nhiệt của anh, anh cởi dần,

cởi dần.

Đêm đó, cô thuộc về anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro