Chương 24: Sau này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


To: A Hành

Chào, A Hành, hôm nay ổn không? Em rất khỏe, cả nhà cũng đều rất khỏe, nhớ cười tươi nhé, giống như thế này → ^_^

Hôm nay là ngày 29 tháng 4. Là ngày thứ ba mươi chín anh rời đi, cũng là bức thư thứ ba mươi chính của em.

Không biết xung quanh anh có xảy ra chuyện gì thú vị không, ngược lại xung quanh em xảy ra rất nhiều, em sẽ kể từng chuyện một cho anh ~ đầu tiên, ting ting ting!

Kỳ thi tháng này đã kết thúc rồi. Em thi cũng không tệ lắm nhé, đứng thứ ba mươi hai toàn trường, trong lớp đứng thứ mười tám.

Ừm... Lần trước em hạng ba mươi bốn, nhưng lúc đó có anh ở đó. Sau khi anh đi, theo lý thì em nên tiến về phía trước một hạng, cũng chỉ có ba mươi ba. Vậy tính ra, em vẫn tiến bộ nhỉ! Mặc dù chỉ có một hạng, nhưng chân muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt mà, đúng không?
Hi, để em nói tin thứ hai nhé.

Tin thứ hai thì có một chút mất mát nhé, đã có xếp hạng cuộc thi âm nhạc phương Tây lần trước rồi, Tưởng Nguyệt Viện được hạng ba toàn tỉnh, hạng mười sáu cả nước, cũng không quá tệ đúng không?

Nghe nói hôm đó cậu ta phát huy không tệ, giám khảo của trường âm nhạc có mặt ở đó còn chủ động mời cậu ấy trúng tuyển vào học viện âm nhạc Bắc Kinh đấy. Nhưng đàn chị nói, hôm đó trình độ của cậu ấy còn kém hơn em một chút, nếu lúc đó người ở sân khấu thi đấu là em, nhất định có thể lấy được thứ hạng cao hơn, đáng tiếc.

Thật ra thì em cũng biết, chuyện này là do em tự từ bỏ, khoảnh khắc em từ bỏ, đã không có tư cách ước ao đố kị với cậu ta, nhưng trong lòng vẫn không thể khỏi cảm thấy trống rỗng, có thể là do tiếc nuối nhỉ, suy cho cùng thì cơ hội này có liên quan đến đại học A.

Nhưng mà, nghĩ đến là anh, em cũng không tiếc nuối! Em vẫn còn cuộc thi chính thức, trong lần thi đấu chính thức, em sẽ cố gắng. A Hành, em sẽ cố gắng đoạt giải, lấy được điểm cộng, đến đại học A gặp anh!

Được rồi, tối nay không còn sớm nữa rồi, em không nói với anh nữa.

Hôm nay ánh trăng thật đẹp, sao cũng rất đẹp.

Em vẫn rất nhớ anh.

Ngủ ngon.

Ngày 29 tháng 04 năm 20XX

[Biểu tượng cây nhỏ]

...

Hạ Thụ đặt bút xuống, tỉ mỉ gấp lá thư in hình hoa anh đào nhỏ, sau đó bỏ vào bên trong phong thư màu hồng bên cạnh, ấn xong con dấu sáp.

Hình vẽ trên con dấu vẫn là biểu tượng cái cây nhỏ, là mấy năm trước anh mua tặng cô.

Lấy một cái hộp rất đẹp từ trong tủ bàn học, Hạ Thụ cẩn thận đặt phong thư vào.

Trong hộp, bày ra mấy chục phong thư ngay ngắn. Trên mỗi phong thư, cũng viết rõ ràng 'To A Hành' và ngày tháng.

Làm xong tất cả mọi thứ, Hạ Thụ khoanh tay nằm bò xuống bàn, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động không chớp mắt lấy một cái.

Phòng công chúa màu hồng vào ban đêm, ấm áp yên tĩnh.

Còn mười giây nữa là tám giờ ba mươi lăm phút, lòng bàn tay của Hạ Thụ nóng lên, ngước mắt nhìn về đồng hồ treo trên vách tường đếm.

Năm, bốn, ba, hai, một...

Chuông điện thoại vang lên.

Hạ Thụ vui mừng, lập tức cầm điện thoại lên ấn nút nghe, đuôi mày hớn hở: "A Hành!"

"Ừm." Ống nghe bên kia là giọng điệu du dương êm tai như cũ của thiếu niên.

Chen lẫn từ phương xa, là làn gió mát ở nơi đất khách quê người.

"Lại cố ý chờ nữa sao? Bắt máy nhanh như vậy."

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng của anh, có bong bóng mềm mại tỏa lên nơi đầu tim của Hạ Thụ, nhưng vẫn tận lực nói: "Mới không có nhé! Em nghịch điện thoại suốt, đương nhiên nhận nhanh rồi, em mới không có cố ý chờ điện thoại của anh đâu!"

Hoắc Cận Hành cũng không phủ nhận, giọng nói rất dịu dàng: "Ừm."

Cô không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Sau khi Hoắc Cận Hành trở lại Nam Xuyên, theo yêu cầu của nhà họ Hoắc, ghi danh vào trường trung học tư thục tốt nhất và nghiêm khắc nhất ở Nam Xuyên.

Trường tư thục Nam Xuyên là hình thức trường học khép kín, học sinh cần ở nội trú, không cho phép mang điện thoại di động riêng, máy vi tính và các phương tiện truyền tin khác. Mỗi tháng chỉ có ba ngày nghỉ. Mỗi tối chủ nhật tan lớp tự học, mới có thể lấy điện thoại của mình gọi cho gia đình.

Cũng chỉ có lúc này, Hạ Thụ mới có thể ngắn ngủi, nghe được giọng nói của anh một chút.

Anh ở bên kia chắc là mới tan học, cảnh tượng huyên náo, còn có người nói tiếng nước ngoài.

Hạ Thụ không muốn cơ hội hiếm mới có được bị lãng phí vô ích, hỏi rất nhanh: "A Hành, gần đây anh bận sao? Học tập, sinh hoạt."

"Khá tốt." Hoắc Cận Hành dịu giọng nói: "So với Nhất Trung, vẫn là hơi bận rộn một chút, nhưng mà cũng khá tốt."

Hạ Thụ hơi lo lắng: "Vậy anh chịu nổi không? Dù sao anh cũng phải chú ý cơ thể! Đừng mãi học tập rồi quên thời gian nhé, nhất định phải ăn cơm đúng giờ ngủ đúng giờ, ăn no ngủ đủ, cơ thể là quan trọng nhất."

Anh cười khẽ đáp lại: "Ừm."

Hạ Thụ còn nói: "À đúng rồi, em xem dự báo thời tiết nói gần đây Nam Xuyên có bão, sắp mưa, anh ra cửa nhất định phải nhớ mặc áo khoác. Anh lúc nào cũng mặc phong phanh, có thể qua loa được thì liền qua loa cho qua, như vậy cũng không được, nhất định phải nhớ biết chưa?"

"Ừm."

"Còn nữa! Nhất phải chú ý đừng bị thương! Em thấy trường các anh có tiết tự chọn Taekwondo, anh luyện tập một chút là được, ngàn lần đừng quá liều mạng. Em không ở bên cạnh anh, bị thương rất tốn kém, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!"

"Ừm."

"Còn có còn có..."

Cô nói một mạch rất nhiều, có vài lời còn lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như một chú chim hoàng anh nhỏ không dừng lại được, lẩm bẩm cằn nhằn dặn dò.

Hoắc Cận Hành cũng không bài xích chán ghét, kiên nhẫn nghe từng câu từng câu một, mỗi một lần đều kiên nhẫn đáp lại, cuối cùng nói: "Ừm, anh đều nhớ hết rồi, cũng sẽ làm theo, em yên tâm."

Trái tim như có một dòng nước ấm âm thầm chảy, ở đầu điện thoại bên kia anh lặng lẽ mỉm cười.

Cuối cùng Hạ Thụ cũng an tâm một chút.

Thời gian gọi điện thoại của Hoắc Cận Hành là có hạn, đến chín giờ, thì nhất định phải trả lại điện thoại.

Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Hạ Thụ không dài dòng nữa, cười nghiêm túc nói: "A Hành, em nói cho anh biết, kỳ thi lần này em được hạng ba mươi hai toàn trường, lại lên được một hạng. Em lại bước một bước vào đại học A rồi, em sẽ cố gắng hơn nữa, anh đợi em nhé."

"Ừm." Thiếu niên bên kia dừng lại một giây, mới thấp giọng đáp lại: "Rất giỏi."

Cô gái của anh rất giỏi, thật sự rất giỏi.

Hạ Thụ cười, hỏi: "Còn anh? Nghe nói trường các anh thi cử rất nghiêm khắc, một tuần phải có một lần đánh giá xếp hạng, giáo dục của Nam Xuyên bên đó có chỗ nào khác không?"

Hoắc Cận Hành vẫn trầm tĩnh như cũ: "Hạng nhất."

Cô càng vui vẻ hơn một chút, đứng dậy lặng lẽ nhảy múa trên thảm lông, không che giấu được vui mừng: "Rất lợi hại, A Hành là giỏi nhất!"

Anh không nhịn được cười theo cô, trái tim mềm nhũn thành một mảng.

Kim giây của đồng hồ báo giờ tích tắc tích tắc chuyển động, giống như tình cảm không thể nói rõ được càng ngày càng nhiều.

"Hạ Thụ." Giọng của Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng: "Sắp chín giờ rồi."

"Ừm..." Cô cắn môi, trong lòng cũng sinh ra chút miễn cưỡng, may là tâm trạng đã mềm mỏng hơn rất nhiều, nhẹ nhàng gọi anh: "A Hành."

"Hửm?"

Em nhớ anh em nhớ anh em nhớ anh em nhớ anh...

Trong lòng cô lặng lẽ đáp lại, môi trộm cười: "Không có gì! Chỉ muốn nói với anh, ngủ ngon, hẹn gặp lại."

Bên kia điện thoại anh khẽ cười: "Anh có chuyện."

"Cái gì?"

Cô ở phía bắc nhìn đồng hồ tích tắc tích tắc trong căn phòng nhỏ, anh ở phía nam dưới màn đêm ngẩng đầu nhìn về trăng sáng.

Giọng Hoắc Cận Hành trong trẻo nói: "Anh nhớ em."

*

Con người một khi đã có mục tiêu kiên định, thì ngay cả hít thở cũng có thể có động lực vô hạn.

Cuộc sống sau đó của Hạ Thụ vẫn giống như tưởng tượng, mỗi ngày ở giữa ba điểm nhà, trường học, cung thiếu niên, mỗi cuối tuần đợi A Hành một lần, mỗi cuối tháng thì thi tháng một lần.

Cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ tập trung tinh thần đặt toàn bộ tinh lực vào học tập và đàn cello, tiến bộ cũng đặc biệt rõ rệt.

Tháng tư xếp hạng ba mươi hai toàn trường.

Tháng năm xếp hạng hai mươi tám toàn trường.

Đến tháng sáu cuối kỳ, thậm chí còn vào thẳng top hai mươi của trường.

Tiến bộ của cô khiến cho Từ Linh cũng hết sức ngạc nhiên, vào ngày có kết quả đặc biệt gọi cô đến văn phòng khen ngợi.

"Hạ Thụ à, thành tích gần đây của em thật sự là tiến bộ rất nhanh đấy, rất tốt! Nhất định phải giữ vững, tiếp tục cố gắng, sau kỳ nghỉ thì em đã lớp mười hai rồi, tiếp tục như thế, nhất định có thể đỗ trường trọng điểm!"

Hạ Thụ bởi vì chuyện lần trước rút lui khỏi cuộc thi mà còn áy náy rất nhiều với Từ Linh, nghe cô khen ngợi càng cảm thấy xấu hổ không chịu được, ngầm áy náy chân thành nói: "Cảm ơn cô Từ, em sẽ tiếp tục cố gắng, em cũng sẽ đăng ký tham gia cuộc thi âm nhạc phương Tây chính thức toàn quốc, nhất định sẽ cố gắng lấy được thứ hạng tốt, thi đỗ đại học A."

"Đại học A?" Từ Linh nghe xong hình như ngạc nhiên, rất nhanh giống như là nghĩ đến gì đó, cười hỏi: "Là vì Tống Hành à?"

Gò má trắng nõn của thiếu nữ trước mắt trong nháy mắt đỏ lên, ánh mắt lấp la lấp lánh giống như sao trời vậy.

Từ Linh lập tức hiểu ra. Chung quy thì cũng từng trải qua thời niên thiếu, có một số thứ liếc một cái là đã có thể nhìn thấu.

Cô ta nói cho Hạ Thụ nghe một vài chuyện mà cô chưa biết.

Hóa ra hôm đó sau khi cô rút lui khỏi cuộc thi, A Hành từng cố ý gọi cho Từ Linh một cuộc điện thoại, mong cô ta đừng trách cứ Hạ Thụ. Tất cả căn nguyên là do anh, còn chân thành xin lỗi hết lần này đến lần khác, hy vọng cô ta tha thứ.

Ngày đó lúc rời đi, môi Hạ Thụ luôn cong lên một nụ cười rất phấn khởi.

Từ Linh nhìn bóng lưng của cô.

Thời niên thiếu, thật tốt.

Xuân đi hạ đến, hạ đi thu đến gần.

Khai giảng lần nữa, Hạ Thụ lớp mười hai.

Cuộc sống lớp mười hai bận rộn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, bài thi, bài kiểm tra ùn ùn kéo đến.

Nhưng cho dù bận rộn đi chăng nữa, Hạ Thụ vẫn kiên trì luyện tập đàn cello mỗi ngày, mỗi ngày viết một lá thư. Dùng con dấu sáp cẩn thận đóng kín giữ gìn thật kỹ.

Ngày hai mươi mốt tháng mười, là chủ nhật.

Đây là tháng thứ sáu sau khi A Hành rời đi, ngày một trăm tám mươi bốn.

Lúc đầu cô rất không quen khi thiếu niên đi, thường xuyên chán nản khó chịu, thường xuyên nhớ đến anh.

Nhìn thấy phòng của anh sẽ nhớ, nhìn thấy chỗ anh từng ngồi ở phòng ăn sẽ nhớ, nhìn thấy ly nước anh đã từng dùng sẽ nhớ, thậm chí không nhìn thấy, chỉ đi qua con đường anh từng đi, cảm nhận những nơi anh từng tiếp xúc, cơn gió đã từng thổi qua anh, cũng sẽ nhớ.

Nhưng khi nỗi nhớ đã trở thành thói quen, dần dần cô cũng không buồn nữa.

Cô kiên định mong mỏi ở nơi xa, mỗi ngày cô đều kiên định vui vẻ.

Nhưng biến cố cũng đến từ ngày đó.

Hôm đó Hạ Thụ vừa tới nhà, đã bị Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải gọi lại, hỏi điện thoại di động của cô.

Hạ Thụ vừa giao điện thoại di động ra, đã thấy Hạ lão gia gỡ thẻ sim ra, cắt đứt bằng một kéo.

Hạ Thụ bối rối, vừa đoạt lại vừa hét to: "Ông nội ông làm gì vậy? Ông nội ông cắt thẻ sim của con làm gì? Vậy là xong rồi!"

Mặt của cô cũng đỏ bừng lên. Hôm nay là chủ nhật, A Hành sắp gọi điện thoại đến, cô phải đợi điện thoại của anh!

"Ông biết con vẫn luôn luôn liên lạc với A Hành." Hạ lão gia nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cắt đứt với nó, không cho phép có bất cứ liên lạc nào nữa."

"Tại sao ạ?!" Cô vừa tức giận vừa sốt ruột, nước mắt cũng trào ra.

Hạ Hùng Hải kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Mộc, con đừng sốt ruột, trước tiên nghe ba nói đã. Là gia đình chúng ta... Xảy ra chút vấn đề."

Thì ra, lúc trước nhà họ Hoắc vì để cảm ơn nhà họ Hạ nhiều năm qua đã nuôi dưỡng và dạy dỗ Hoắc Cận Hành, đặc biệt đồng ý trong hợp tác làm ăn nhượng lại nhà họ Hạ thêm hai phần lợi nhuận.

Nhà họ Hạ cũng vì nhắm trúng danh tiếng của nhà họ Hoắc, lần đầu tư này gần như bỏ vào hơn một nửa gia sản của nhà họ Hạ, vậy mà không biết trong khâu nào xảy ra vấn đề, vật liệu của nhà họ Hạ đột nhiên bị điều tra ra vấn đề an toàn.

Hôm nay đã đưa ra kết quả giám định, xác thực trong vật liệu mà nhà họ Hạ cung cấp tồn tại ba mươi phần trăm hiểm họa an toàn ngầm. Đáng sợ hơn cả niêm phong xí nghiệp, là nhà họ Hạ phải đối mặt với khoản bồi thường lớn mà họ phải gánh vì vi phạm hợp đồng. Mà khoản tiền này, sẽ trở thành cơn bão đánh sập nhà họ Hạ.

Ông Hạ đã chìm nổi trong thương trường nhiều năm, từ trước đến nay luôn chú trọng một chữ 'Thành', tin chắc tuyệt đối không phải là nội bộ gia đình mình xảy ra vấn đề.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bên trong này nhất định có người gây trở ngại..

Mà nghi ngờ trước nhất, không ai khác ngoài Hoắc thị trực tiếp hợp tác lần này với nhà họ Hạ.

Chuyện kinh doanh, Hạ Thụ nghe không hiểu. Cô chỉ nắm thẻ sim đã bị cắt đứt, liên tục lắc đầu không ngừng, nước mắt rơi xuống lã chã.

"Ông nội, không thể nào là A Hành, cũng không có khả năng là nhà bọn họ, A Hành là người như thế nào chúng ta còn không biết sao? Anh ấy không thể nào đối xử với nhà chúng ta như thế."

"Bây giờ có phải là nhà bọn họ hay không còn quan trọng không!" Hạ lão gia cũng vừa sốt ruột vừa tức giận, trực tiếp nói rõ với cô những lợi và hại có liên quan: "Cho dù có phải nhà bọn họ hay không, nếu như phải, con muốn để bọn họ nuốt lấy nhà chúng ta đến cả xương cũng không còn sót lại sao! Nếu không phải, con cũng không thể liên lạc với nó nữa, bắt đầu từ bây giờ nhà chúng ta không thể có bất cứ liên lạc với người khác!"

Hạ Thụ khóc, không muốn.

Còn chưa kịp cầu xin Hạ lão gia, bên ngoài biệt thự đã có người của tòa án lững thững đi tới.

Liên tục đến rất nhiều la hét ầm ĩ, ồn ào, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Đèn flash sáng lên trong đêm.

Được xem là người có tư cách pháp nhân và đại diện pháp luật của công ty, Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải bị đưa đi thẩm vấn.

Hạ Mẫn Quân thông qua nhiều mối quan hệ, tốn mất mấy ngày để bảo lãnh Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải. Vào thời điểm đó, tin tức về hiểm họa an toàn ngầm trong vật liệu của xí nghiệp nhà họ Hạ cũng đang xôn xao truyền đi khắp thành phố nhỏ.

Tháng mười một, đầu đông đến.

Lại là mùa đông. Nhưng mùa đông này, lại đặc biệt lạnh.

...

Giữa tháng mười một, Hạ lão gia do phiền muộn chất chứa lâu ngày và áp lực cuối cùng bộc phát trong một buổi tối, nhồi máu cơ tim đột ngột nhập viện cấp cứu.

Hạ Thụ và Mã Tuấn không còn cách nào đi học. Liên quan đến vụ án này viện kiểm soát luôn không tìm được bằng chứng xác thực, nhưng cũng không có cách nào trực tiếp chứng minh vô tội. Phóng viên tin tức chú ý đến vụ án này chặn ở cổng Nhất Trung cả ngày, chặn đường Hạ Thụ và Mã Tuấn muốn biết được tin tức từ miệng của bọn họ.

Nhà trường Nhất Trung cũng là bức bách không biết làm thế nào, lo sợ tình huống như vậy tiếp tục phát triển sẽ dẫn đến hỗn loạn bên trong sân trường, chỉ có thể xử lý cho hai chị em tạm thời nghỉ học.

Ngày Hạ Thụ rời trường, tròng mắt của Từ Linh đỏ hoe.

"Ôi... Hạ Thụ à, em yên tâm, nhà trường không phải đuổi em, chỉ là tạm thời nghỉ học, chờ sóng gió của gia đình em qua đi, thì em trở lại."

"Chương trình học lớp mười hai không có gì mới, chỉ là ôn tập mà thôi. Em ở nhà, không nên lơ là chuyện học hành, tiếp tục cố gắng. Đừng quên, em muốn đến đại học A."

Hạ Thụ đỏ mắt gật gật đầu, cúi người thật sâu với cô ta.

Không đi học... Cũng tốt.

Ông nội bị bệnh, đúng lúc cần người chăm sóc. Mỗi ngày vẻ mặt của ba và cô đều buồn rầu, chú tài xế và dì giúp việc đều đi rồi, không còn cách nào.

Đúng lúc cô có thể trở về chăm sóc bọn họ, có thể bỏ ra một chút sức lực yếu ớt cho cái nhà này.

Tháng mười hai, thành phố nhỏ đón mùa đông. Đầu tháng tuyết đầu mùa rơi, thuần một màu trắng lóng lánh giống như năm ngoái.

Ông Hạ từ trần vào tuyết đầu mùa năm nay. Ông vẫn không thể nào chịu được qua mùa đông này.

...

Ngày đó là buổi sáng, Hạ Thụ như thường lệ giúp ông tập luyện hồi phục. Tinh thần của cụ ông đặc biệt tốt, sáng sớm còn ăn thêm một chén cháo.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Hạ lão gia kéo tay Hạ Thụ, ân cần hỏi: "Tiểu Mộc gần đây có phải ăn uống không tốt không, sao lại gầy rồi."

"Không có đâu, ông nội." Nụ cười của Hạ Thụ ấm áp ngọt ngào: "Rõ ràng là con béo lên mà. Con béo lên ông lại nói con gầy, đợi con mập mạp thành hai trăm cân ông mới hài lòng ạ."

Thế là Hạ lão gia cười hiền hòa, nói: "Gần đây học hành có tốt không? Không sa sút chứ."

"Không có, ông yên tâm ạ."

Ông hỏi một vài câu hỏi, về cuộc sống học tập và sức khỏe, chú ý đến mọi mặt, nghe có vẻ không quan trọng. Cuối cùng mới nói: "Tiểu Mộc, nghe ông nội."

Giọng điệu của ông vô cùng nghiêm túc: "... Đừng đi đại học A. Cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, với Hoắc Cận Hành."

Hạ lão gia biết từ khi mọi chuyện bại lộ, Hạ Thụ đã không còn liên lạc với Hoắc Cận Hành nữa, cũng không nhắc đến nữa, nhưng cũng không buông tay.

Cô chỉ là đang nhẫn nại, kìm nén. Từ đầu đến cuối cô vẫn đang trông mong.

Quả nhiên sau khi nghe xong Hạ Thụ sững sờ, sau đó hốc mắt đỏ lên.

Hạ lão gia nắm chặt tay cô: "Ông nội đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chuyện này, không phải là thằng bé làm. Đứa trẻ kia mới bao nhiêu tuổi, tính cách của nó, không làm được chuyện như vậy. Nhưng cũng chỉ là không phải thằng bé làm. Rốt cuộc có liên quan với nhà bọn họ hay không, cũng không rõ ràng."

"Cho dù là không liên quan, nhưng cửa nhà bọn họ, con đi, nhất định sẽ bị ức hiếp. Nhà họ Hạ chúng ta thì không bằng gia đình họ, nhưng bảo bối của ông nội, không thể bị người khác ức hiếp."

Ông lại nhọc nhằn lấy từ dưới gối ra một cái túi giấy nhỏ, run tay đưa cho cô. Túi giấy mỏng manh, cô sờ lên hình như là thẻ ngân hàng.

Hạ lão gia nói: "Trong này, là của hồi môn mấy năm nay ông nội để dành cho con, mật mã là sinh nhật con, con cầm chắc, không thể cho ba con và cô của con, Mã Tuấn cũng không được, ai cũng không thể động đến, chỉ một mình con có thể tiêu xài. Ngoài ra, trên tờ giấy đó có một số điện thoại, trở về con bảo ba con gọi số điện thoại này, bảo người ấy đổi tên cho các con, đổi một nơi thật tốt mà sống đi."

Chứng cứ vụ án của nhà họ Hạ không đủ từ đầu đến cuối không có cách nào kết án cuối cùng, nhưng xí nghiệp của nhà họ Hạ thế nào cũng bị niêm phong.

Nếu cả đời mang một vết nhơ bị người khác đâm chọc xương sống, chi bằng đổi một thân phận khác bắt đầu cuộc sống mới. Nước mắt của Hạ Thụ vỡ đê, lồng ngực điên cuồng nghẹn ngào, xiết chặt mặt ngọc trong cổ áo muốn phản bác: "Ông nội, nhưng mà..."

Thái độ của Hạ lão gia kiên quyết, nắm tay cô khẽ run: "Đồng ý với ông nội. Tiểu Mộc, con phải đồng ý với ông nội."

Cô chỉ có thể gật đầu.

Sóng điện tâm đồ trở thành một đường thẳng, bác sĩ ùn ùn đi vào. Hạ Thụ hiền lành bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, cả người lạnh buốt.

...

Đó là năm đầu tiên Hạ Thụ chia tay với Tống Hành. Cũng là một năm cô khó quên nhất, mang trong lòng nhiều hy vọng nhất, thảm hại tuyệt vọng nhất.

Một năm này, cô tìm được thiếu niên mà mình thích, nhưng lại mất đi anh.

Một năm này cô có mục tiêu, cố gắng đón ánh sáng mà tiến lên, nhưng đến cuối cùng khi nhìn thấy vinh quang lại lại tàn nhẫn rơi xuống.

Cô gái trưởng thành trong một đêm.

Cũng là về sau, Hạ Thụ mới hiểu được.

Một chút hàm nghĩa của 'Tạm biệt', thật ra là sẽ không còn gặp lại được. Nếu như cuối cùng đã không nói thật tốt lời từ biệt, năm tháng như con sông dài đằng đẵng, thật sự cô đã vô tình lạc mất anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro