C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 11.

Khuất Kinh kéo ghế, giúp Du Chiêu ngồi xuống.

Du Chiêu miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Vừa ngồi xuống, chỗ gồ lên của quần lót tình thú giống như sấm sét giữa trời, đâm y lên tận trời xanh.

Trong nháy mắt tâm Du Chiêu đại động, nhưng lại chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, mím môi một cái, hướng cha mẹ Khuất Kinh mỉm cười: "Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt... Khuất tổng cũng thật là, sao không cùng tôi nói trước một chút, khiến tôi đến tay không, không chuẩn bị lễ vật gì cả."

Khuất Kinh nở nụ cười, nói: "Không cần chuẩn bị gì cả, cha mẹ tôi đều rất hiền hòa."

Vì vậy, Du Chiêu liền cùng cha mẹ Khuất Kinh trò chuyện. Du Chiêu vốn cũng không phải một người cần trưởng bối thích mình, nhưng bởi vì "khách hàng là cha, cha của khách hàng là ông nội", trước mặt cha mẹ Khuất Kinh y vẫn thể hiện ra sự cung kính khiêm tốn. Du Chiêu tin tưởng chính mình còn có thể biểu hiện càng tốt hơn ___ nếu như không phải mặc cái 'chiến y' mà Hoa Thì tặng kia.

Du Chiêu quả thật là "đứng ngồi không yên", cho dù nỗ lực duy trì bình tĩnh nhưng vẫn bị Khuất Kinh nhìn ra.

Khuất Kinh tất nhiên không thể đoán được cái vị băng sơn tổng tài kia có thể mặc y phục như thế đến gặp mặt, hắn chỉ cho rằng thân thể Du Chiêu không khỏe.

"Chiêu tổng, có phải là có chỗ nào không thoải mái?" Khuất Kinh hỏi.

"Tôi..." Du Chiêu theo bản năng muốn nói "Không có", mà suy nghĩ một chút, xác thực rất không thoải mái, liền nói, "Tôi đi phòng vệ sinh một chút."

Khuất Kinh chỉ chỉ góc tường: "Phòng riêng có phòng vệ sinh, cậu tới đó đi."

Du Chiêu gật đầu nói cảm ơn, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn Du Chiêu đi vào phòng vệ sinh, mẹ Khuất nói: "Hai con làm sao cảm giác không quá quen thuộc? Vẫn xưng Khuất tổng Chiêu tổng? Không biết còn tưởng các con là đối tác làm ăn, nào phải đối tượng chuẩn bị kết hôn?"

Khuất Kinh lại cười nói: "Vợ chồng cùng đối tác làm ăn có kém nhau rất nhiều sao?"

"Giống như vậy hay không cũng thế." Mẹ Khuất nói, "Dù sao con cũng phải ôn nhu săn sóc người ta."

Khuất Kinh nghe vậy liền nói: "Được, vậy con đi xem cậu ấy một chút."

Nói rồi Khuất Kinh đứng lên đi tới phòng rửa tay.

Cha Khuất lại nói: "Nào có chuyện cùng người ta cùng đi phòng vệ sinh? Không xấu hổ sao?"

Mẹ Khuất nói: "Sau này già rồi, vợ chồng dọn nước tiểu cho nhau, làm sao lại lúng túng?"

Khuất Kinh xác thực cũng không cảm thấy lúng túng, gõ cửa một cái liền bước vào phòng vệ sinh riêng.

Nghe được tiếng gõ cửa, Du Chiêu vội vàng nói: "Anh chớ có vào!"

"Chậm rồi." Khuất Kinh đẩy cửa vào, "Tôi đã vào được rồi.

Nói xong Khuất Kinh đem cửa đóng lại.

Du Chiêu chính là đang cởi quần, lúng túng tới không dám nhìn.

Khuất Kinh nhìn thấy Du Chiêu quần đã thoát được một nửa, cũng hơi kinh ngạc: "Cậu... Này..."

Du Chiêu mặt đỏ lên: "Anh đi vào làm cái gì?"

"Chiêu tổng chịu chơi như thế." Khuất Kinh cười nói, "Thật là không nghĩ tới."

Du Chiêu dùng sức đẩy vai Khuất Kinh, nói: "Anh đi ra ngoài!"

"Tôi không chỉ không đi ra ngoài, còn muốn đi vào." Khuất Kinh cười cười, đỡ sau gáy Du Chiêu, một cái liền xé rơi miếng ngăn tin tức tố của y.

Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong chuyền ra tiếng nước giấu đầu hở đuôi.

Mẹ Khuất trong lòng rõ ràng, cầm đũa nói: "Đừng chờ bọn nó, chúng ta ăn cơm trước."

"Còn ra thể thống gì!" Cha Khuất mặt đỏ tới mang tai, "Liền ở trong nhà vệ sinh a!"

Mẹ Khuất lại nói: "Pháp luật quy định trong nhà vệ sinh nhất định phải đi vệ sinh sao? Lão già ông sao mà nhiều chuyện!"

Cha Khuất dù cáu gắt cũng không dám trước mặt vợ hò hét, đành phải học theo bà cầm đũa cúi đầu ăn cơm.

Hai tay Du Chiêu chống lên mặt gương trong phòng vệ sinh. Trên người y mặc sơ mi trắng nghiêm túc đoan chính, trong miệng lại cắn 'chiến y', hai mắt nhìn về nam nhân đầm đìa mồ hôi phía sau.

Bởi vì mồ hôi, nồng độ tin tức tố càng trở nên dày đặc.

Du Chiêu hoàn toàn không có cách nào chống đỡ, mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ.

___ Khuất Kinh đồng dạng cũng như thế.

Du Chiêu hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc khôi phục một tia tỉnh táo, vội vàng xấu hổ không thôi: "Phát điên cái gì? Cha mẹ anh còn ở bên ngoài đấy!"

Khuất Kinh cũng cảm thấy chính mình rất hoang đường, lại không thể tự khống chế, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: "Bọn họ có thể hiểu được. Tin tức tố nồng độ quá cao, chuyện như vậy..."

Du Chiêu thở hổn hển, quay đầu nhìn Khuất Kinh: "Lẽ nào trước đây anh cũng thường thường như vậy?"

Khuất Kinh lấy giấy thay Du Chiêu lau chùi: "Tôi không phải là người tùy tiện."

Bộ vị khó nói bị Khuất Kinh đụng chạm, Du Chiêu lập tức run rẩy, vội vàng nói: "Tôi, tôi tự mình có thể..."

"Tôi làm dơ, tôi phải chịu trách nhiệm." Khuất Kinh đỡ lấy cái eo mềm nhũn của Du Chiêu, nói.

Qua chốc lát, Khuất Kinh cùng Du Chiêu mới đi ra, có điều trên người vẫn tản ra khí tức kì dị.

Cha Khuất hừ lạnh một cái, nói: "Các ngươi ở trong phòng vệ sinh cũng đủ lâu nha!"

Mẹ Khuất lại nói: "Không phải Du Chiêu cảm thấy trong người không thoải mái sao? Đương nhiên ở trong lâu một chút."

Cha Khuất lại nói: "Vậy làm sao con tôi cũng ngốc trong đó? Cho dù không thoải mái cũng không có lý gì hai người cùng tiến vào phòng vệ sinh!"

Nghe cha Khuất nói vậy trên mặt Du Chiêu lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: "Là cháu quá thất lễ..."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!" Mẹ Khuất an ủi nói, "Thân thể hiện tại đã tốt hơn chưa?"

Du Chiêu đem quần áo không thoải mái bên trong cởi đi, lại phát tiết một phen đương nhiên là thư thản, liền gật đầu đáp: "Cảm ơn bác gái, hiện tại cháu đã tốt lắm."

Bữa cơm này vốn dĩ có thể diễn ra trong hòa bình, cũng bởi vì sự kiện trong phòng vệ sinh mà sắc mặt cha Khuất cực kì không tốt.

Du Chiêu có chút hối hận, thầm oán chính mình tại sao lại không nhẫn nại như vậy, suýt nữa thì làm hỏng một mối sinh ý tốt đẹp. Đối diện là khách hàng a! Y làm sao có thể 'đi vệ sinh' chứ?

Ăn xong cơm tối, bốn người liền rời khỏi phòng ăn riêng. Mẹ Khuất lôi kéo tay Du Chiêu, hòa ái hỏi: "Cháu lái xe tới sao?"

"Vâng, đúng thế."

"Nhưng là cháu không thoải mái, bằng không để con ta đưa cháu trở về đi." Mẹ Khuất nói.

"Không, không cần..."

Cha Khuất cũng nói: "Đúng vậy, tôi thấy hiện tại nó rất thoải mái."

Mặt Du Chiêu có chút đỏ lên.

Lúc này cũng không ai nói tiếp được, ngược lại là Khuất Kinh vỗ vỗ vai Du Chiêu, nói: "Tôi đưa cậu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo