C21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 21.

Du Chiêu hoảng hốt rụt tay lại: "Cao tổng, ngài uống nhiều rồi?"

Cao Bá Hoa cũng phát hiện mình không nên cầm tay chị dâu, bị người nhìn thấy sẽ không hay, nếu là Khuất Kinh hiểu lầm hắn thích chị dâu thì sao?

Cao Bá Hoa ho khan hai tiếng, nói: "Không có uống nhiều. Thôi, trước tiên tôi đưa chị dâu trở về, sau đó sẽ chậm rãi giải thích."

Du Chiêu né tránh một chút, trong ánh mắt mang theo đề phòng: "Không cần, tôi có thể tự mình trở về."

Cao Bá Hoa vội vàng nói: "Thật sự! Anh..."

Cao Bá Hoa lấy điện thoại, từ trong album mở ra một tấm hình: "Anh xem, đây là kết quả giám định ADN của tôi và anh ấy."

Du Chiêu nghe vậy ngây ngẩn cả người, cầm điện thoại tới nhìn, quả nhiên thấy được một tờ giám định, nhưng y vẫn không thể tin được: "Cái này..."

Ngón tay Cao Bá Hoa trượt trên màn hình di động, lại xuất hiện một bức hình: Thủ tục được nhận nuôi của Khuất Kinh.

"Khuất Kinh..." Du Chiêu trợn to hai mắt, "Là nhận nuôi?"

Cao Bá Hoa gật đầu, trong giọng nói mang theo chút tiếc hận: "Là nhận nuôi. Anh ấy vốn không gọi là Khuất Kinh, mà là Cao Bá Dương."

Du Chiêu ngẩn người: "Vậy vì sao bây giờ lại gọi là Khuất Kinh?"

"Bởi vì anh ấy bị Khuất gia nhận nuôi." Cao Bá Hoa trả lời.

Du Chiêu chợt phát sinh thương cảm: "Tại sao? Là Cao gia các người vứt bỏ anh ấy?"

Sắc mặt Cao Bá Hoa trở nên hơi quái lạ: "Chuyện này... Anh tại sao lại nói như vậy chứ?"

Lẽ ra Du Chiêu đối với Cao Bá Hoa phải vô cùng khách khí, bây giờ thời buổi rối loạn, hợp đồng của Cao Bá Hoa Du Chiêu nhất định phải tranh thủ. Nhưng Du Chiêu lại không nhịn được mà nổi giận với Cao Bá Hoa: "Tôi vừa mới nhìn thấy thủ tục nhận nuôi, phía trên là cô nhi viện. Nếu anh ấy là con cháu nhà các người, vì sao lại ở cô nhi viện? Mà anh lại là thiếu gia thiên kim vạn kim! Nếu các người là huynh đệ tốt, vì sao anh ấy phải giả bộ tới mức hai người không quen biết?"

"Chuyện này... Chuyện này..." Cao Bá Hoa bị Du Chiêu ép hỏi, trên mặt có chút không nhịn được, nửa ngày mới nói, "Đó cũng không phải là tôi vứt bỏ anh ấy! Thời điểm anh ấy ở cô nhi viện, tôi còn chưa sinh ra đâu!"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, chuyện này cũng không thể trách tới trên đầu Cao Bá Hoa.

Lúc này Du Chiêu mới nhớ tới Cao Bá Hoa chính là khách hàng của mình, lập tức xin lỗi: "Là tôi lỗ mãng, thực sự xin lỗi..."

Cao Bá Hoa phất tay một cái, nói: "Không có gì, anh là chị dâu của tôi..."

"Đừng, đừng nói như vậy." Du Chiêu lắc đầu, "Cao tổng a, chúng ta vẫn là khách khí chút."

Cao Bá Hoa nói: "Chuyện này có chút phức tạp, tôi cũng không tiện nói nhiều. Anh có thể trở về hỏi Khuất Kinh, việc này tôi không lừa anh. Vốn là tôi muốn tìm Khuất Kinh hợp tác, thân cận lẫn nhau. Nhưng anh ấy không quá phản ứng tôi, hoàn hảo có anh ở giữa bắc cầu, chúng tôi mới có thể cùng hợp tác. Thật sự là phải cảm ơn anh, chị dâu."

Nghe nói như thế, Du Chiêu thiếu chút nữa một hơi tắc thở.

Lúc trước y "làm mối" cho Cao Bá Hoa và Khuất Kinh, vốn là muốn thể hiện mình trước mặt Khuất Kinh, không nghĩ tới giữa hai người bọn họ còn có hiềm khích. Y còn không rõ ràng mà mạnh mẽ lôi kéo Cao Bá Hoa cùng Khuất Kinh ngồi chung một bàn ăn cơm, bàn chuyện hợp tác. Khuất Kinh quả thật rất thận trọng, thế mà một câu không vui cũng không nói, trên bàn cơm vừa nói vừa cười, không nhìn được chút manh mối nào.

Du Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cùng Cao Bá Hoa nói một câu "Xin lỗi, không tiếp được" liền đi ra ngoài.

Cao Bá Hoa ngăn y lại: "Chị dâu, trời đã tối, chỗ này không an toàn, để tôi đưa anh đi?"

Du Chiêu ngưng mi: "Không cần."

Nói rồi Du Chiêu liền nhắn tin cho Khuất Kinh, hỏi hắn ở chỗ nào. Nhắn tin xong, Du Chiêu liền đem điện thoại cất trong túi, vừa đi ra khỏi quán bar. Cao Bá Hoa đi theo bên cạnh y, Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Tôi là người lớn, không có chuyện gì."

Cao Bá Hoa lại không yên tâm: "Ở đây nhưng là phố bar nha? Long xà hỗn tạp*, một mỹ nhân lại là omega như anh, làm sao sẽ không có chuyện gì?"

(*) Long xà hỗn tạp: ý nói dạng người gì cũng có

Du Chiêu bị gọi là "mỹ nhân" một chút cũng không vui, đang muốn phản bác lại phát hiện di động trong túi truyền tới tiếng chuông. Du Chiêu cầm điện thoại di động lên, phát hiện là Khuất Kinh gọi tới, liền nhận: "Khuất tổng?"

"Không phải bảo em gọi chồng sao?" Thanh âm Khuất Kinh từ bên kia truyền tới.

Du Chiêu liếc mắt nhìn Cao Bá Hoa bên cạnh, có chút xấu hổ, lại nói: "Làm sao tự nhiên gọi cho tôi?"

"Chẳng lẽ không phải em bỗng nhiên gửi tin nhắn cho tôi sao?" Khuất Kinh cười cười, "Mấy tiếng không gặp, nhớ tôi rồi?"

Bình thường Du Chiêu đối với Khuất Kinh đã rất dễ thẹn thùng, hiện tại bên cạnh còn có người sống sờ sờ nhìn y chằm chằm, liền càng ngượng ngùng, cầm điện thoại di động đối Cao Bá Hoa nói: "Anh có thể hay không tránh đi một chút?"

Cao Bá Hoa thấy Du Chiêu đang gọi điện thoại cũng cảm thấy nghe trộm người khác dường như không tốt, liền lui ra vài bước.

Lúc này Du Chiêu mới cầm di động lên, nói: "Ừm, chồng."

Khuất Kinh nói: "Bên cạnh em có người sao?"

Xem ra Khuất Kinh đã nghe thấy Du Chiêu nói chuyện.

Du Chiêu có chút lúng túng, nói: "Đúng vậy. Là... người quen."

Khuất Kinh nghe ra Du Chiêu không tỉ mỉ nói ra, liền nói: "Em ở chỗ nào?"

Du Chiêu cúi đầu đá đá cục sỏi trên đất: "Tôi ở phố quán bar."

Thanh âm Khuất Kinh trở nên hơi trầm: "Ồ. Tôi tới tìm em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo