C24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 24.

Sáng ngày thứ hai, Du gia theo thường lệ một bàn bốn người cùng ăn điểm tâm. Du Hải bỗng nhiên nói: "Chiêu Nhi, thực tập sinh ở bộ phận của ngươi tên là gì?"

Du Chiêu trong lòng cười lạnh, trên mặt cung kính nói: "Cha nói Hạ Đào sao?"

Nghe tới hai chữ Hạ Đào, Đoạn Khách Nghi làm bộ không thèm để ý, nhưng lỗ tai lại dựng lên. Du Ung dễ kích động nhất, sắc mặt đã có biến hóa.

Du Hải gật đầu, nói: "Đúng. Lúc trước ta thật coi trọng cậu ta, mà ngày hôm qua nghe xong báo cáo cảm thấy vẫn không được. Tùy con xem, giữ lại được thì giữ, nếu không có vị trí trống thì sa thải cậu ta."

Du Chiêu biết ý Du Hải, trong lòng càng thoải mái: Báo cáo ngày hôm qua, không phải là Du Chiêu báo cáo sao?

Hạ Đào ngày hôm qua không bình tĩnh, cắn trộm Du Chiêu. Không nghĩ tới lại bị Du Chiêu bất động thanh sắc mà đá đi.

Đoạn Khách Nghi vốn không đem Hạ Đào coi là gì, bây giờ nghe Du Hải mở miệng lại càng không thèm để ý.

Du Ung trong lòng vẫn tức giận, nghe lời này liền nghĩ: Xem ra cha chán ghét nó.

Du Ung vẫn còn ghi hận.

Bởi vậy, sau khi tới công ty, Du Ung liền cố ý kêu Đường Đông đi bộ phận của Du Chiêu, nói muốn mượn một thực tập sinh đi làm việc.

Thực tập sinh?

Chỗ Du Chiêu còn có thực tập sinh nào khác?

Không phải là Hạ Đào sao?

Du Chiêu nghe Tiểu Thích báo cáo, cả cười: "Em trai alpha của ta cũng quá không kiềm nén được tức giận."

Tiểu Thích tò mò: "Du Ung đột nhiên đến mượn người cũng quá kì quái! Ngài xem..."

"Cho hắn mượn a." Du Chiêu nói, "Không phải chỉ là thực tập sinh sao? Cho hắn là được."

Tiểu Thích giống nhu hòa thượng sờ không thấy tóc*, nhưng nếu sếp đã lên tiếng, Tiểu Thích cũng không nói nhiều, gọi Hạ Đào đi.

Ngày hôm qua Hạ Đào ở trước mặt Du Hải bôi nhọ Du Chiêu, muốn xem y làm trò cười. Không nghĩ tới Du Chiêu bình an qua ải, Hạ Đào cũng cảm thấy có chút không ổn. Ngày hôm nay sáng sớm Du Ung đã phái người tới tìm tra, Hạ Đào nhạy bén, lập tức biết mình xui xẻo rồi.

Hạ Đào bề ngoài không nói gì, cùng Đường Đông rời đi. Đường Đông đưa Hạ Đào tới chuyển bàn máy vi tính.

Hạ Đào một omega yếu đuối, chỗ nào có thể chuyển nhiều bàn vi tính như vậy? Đường Đông nhìn cũng không để ý, chỉ bảo cậu ta làm việc: "Thực tập sinh yếu ớt như vậy? Trong công việc không phân AO, cậu yếu như vậy, không bằng đi làm thiếu phu nhân đi ___ Nhưng sợ là, có tâm mà không có phúc."

Hạ Đào bị chỉnh một phen, mặt mày xám xịt, đành vùi đầu khuân đồ.

Giữa trưa, Tiểu Thích thừa lúc nghỉ ngơi chuồn đi nhìn một cái, trở về nói nhỏ với Du Chiêu: "Đây chính là náo nhiệt!"

Du Chiêu tò mò: "Náo nhiệt thế nào?"

Tiểu Thích liền nói: "Hạ Đào vẫn luôn ở chỗ đó khuân đồ, bữa trưa cũng không ăn, sau đó bị cái gì mà hạ đường huyết, ngất xỉu ở hành lang."

Du Chiêu nở nụ cười: "Còn có chiêu này?"

"Chiêu?" Tiểu Thích ngây ngẩn cả người, "Chiêu gì?"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, để Tiểu Thích đi hỏi thăm. Buổi chiều liền có tin tức. Sau khi Hạ Đào té xỉu, được chủ tịch Du Hải quan tâm, Du Hải mang Hạ Đào tới phòng nghỉ nghỉ ngơi, còn khiển trách Đường Đông, nói hắn không biết tôn trọng omega, nếu bị truyền đi sẽ ảnh hưởng danh dự công ty. Nhìn thì giống như mắng Đường Đông, nhưng không phải là mắng Du Ung sao?

Không nghĩ tới Du Ung còn ăn thiệt thòi bởi Hạ Đào.

Du Chiêu không nghĩ tới, Hạ Đào nhanh như vậy liền xoay người.

"Nếu Du Ung không vội vã đi gây sự, Hạ Đào chưa chắc đã có cơ hội xoay chuyển thế cục." Du Chiêu thở dài, "Sao lại có loại alpha ngu xuẩn như thế?"

Du Chiêu không khỏi nghĩ tới lời Khuất Kinh. Alpha không nhất định đều ưu tú, có một vài kẻ chỉ có bản năng của alpha nhưng năng lực lại không đủ.

Này chính là nói Du Ung đi!

Du Chiêu càng ngày càng để tâm Khuất Kinh, cảm giác thật khó diễn tả.

Đúng lúc y đang trầm ngâm, điện thoại văn phòng liền vang lên.

Là văn phòng chủ tịch.

Du Chiêu lên lầu, đến văn phòng Du Hải. Du Hải thấy Du Chiêu, trên mặt có chút lúng túng cười, nói: "Tiểu Đào vẫn là rất hiểu chuyện."

Du Chiêu vừa nghe liền hiểu, trong lòng đối với Hạ Đào thêm mấy phần bội phục, đối Du Hải thêm vài phần xem thường. Sau đó Du Chiêu lại cảm thấy khó hiểu. Chút thủ đoạn giả bộ đáng thương đó của Hạ Đào làm sao có thể lừa gạt được cáo già như Du Hải.

"Chuyện này..." Du Chiêu suy nghĩ một chút, thăm dò nói, "Tiểu Đào thật sự bị bệnh sao?"

Du Hải nghe vậy nở nụ cười: "Quản cậu ta thật hay giả."

___ Quả nhiên.

Du Chiêu nói: "Vậy Hải tổng chắc chắn cũng không ngại chút sai lầm của Tiểu Đào ngày hôm qua."

Chút sai lầm này chính là nói việc Hạ Đào có ý đồ câu dẫn Cao Bá Hoa.

Du Hải thở dài, nói: "Cha con hai chúng ta liền thẳng thắn nói chuyện đi! Ta nói không ngại, chính là giả. Mà để ý thì thế nào? Tiểu Đào thật sự đem ta hầu hạ thư thái. Ta nghĩ, coi cậu ta như một con vịt đi. Lúc trước muốn hảo hảo thương cậu ta, cho cậu ta một nơi thật tốt. Giờ thì không, nhưng vui đùa một chút vẫn có thể. Đến cuối cùng, con vịt cũng phải bay, ta cũng không để ý."

Du Chiêu gật đầu: "Được, con hiểu."

Không, Du Chiêu không hiểu.

Du Hải vung tay, nói: "Con đi phòng nghỉ đem cậu ta trở lại đi."

"Được, con biết." Du Chiêu tới phòng nghỉ chủ tịch. Thời điểm mở cửa, trong phòng tràn ngập tin tức tố của Du Hải và Hạ Đào. Mùi vị này khiến Du Chiêu cơ hồ muốn nôn mửa.

Du Chiêu nuốt một cái, nhìn Hạ Đào nằm nghỉ ngơi trên giường lớn.

Hạ Đào khoác quần áo, lười biếng liếc mắt nhìn Du Chiêu một cái, ánh mắt như cười như khiêu khích.

Đây không phải lần đầu tiên Du Chiêu gặp phải loại người này, nhưng là lần đầu tiên cảm nhận được địch ý.

Không phải bởi vì y cảm thấy Hạ Đào có thể uy hiếp tới địa vị của mình ở Du thị ____ Đây là điều không thể.

Là trong đầu Du Chiêu bỗng nhiên chạy qua nội dụng một vở kịch ác liệt: Có phải sẽ có một ngày, ở trên giường của Khuất Kinh, y cũng nhìn thấy một omega trẻ tuổi ngọt ngào, dùng tư thái lười biếng kia khiêu khích mà nhìn mình?

Lúc ấy, y phải ứng đối như thế nào?

Lý trí nói cho Du Chiêu: Đây là không thể tránh được. Du Chiêu, ngươi phải rộng lượng nha.

Mà có một thanh âm sắc bén khác ở bên tai Du Chiêu gào thét: Thiến tên khốn khiếp Khuất Kinh kia!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo