C27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 27.

Du Chiêu có chút kinh ngạc, đứng cạnh cửa sắt nói với Khuất Kinh: "Anh___ anh đây là...?"

Khuất Kinh nói: "Hôm này là ngày nghỉ, cùng nhau đi dạo được không?"

Du Chiêu lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi..." Du Chiêu muốn nói mình đã có kế hoạch. Nhưng đối phương là khách hàng lớn, y lập tức từ chối thì không tốt.

Khuất Kinh biết Du Chiêu lo lắng, liền nói: "Thật ra tôi biết em muốn tới thăm mộ ba. Nghĩ tới hôm nay là ngày lễ, cả hai đều rảnh rỗi liền muốn hỏi em có thể đồng ý cho tôi cùng đi hay không. Nếu như em cảm thấy không tiện..."

Du Chiêu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Khuất Kinh lại có lòng như vậy___ Hôm nay là ngày giỗ của Anh Nông. Trước khi Khuất Kinh đến tìm y, hẳn đã biết hôm nay là ngày gì mới mua hoa cúc tới. Thế nhưng nếu Khuất Kinh nói thẳng "Hôm nay là ngày giỗ của ba em, chúng ta cùng đi tảo mộ đi", lại có chút đường đột.

Khuất Kinh không nói rõ, là sợ Du Chiêu cảm thấy không vui, lại sợ y ngại từ chối.

"Đi thôi." Trong lòng Du Chiêu có chút xúc động ___ Dù sao, ngay cả Du Hải cũng không nhớ rõ.

"Được." Trong lòng Khuất Kinh cảm thấy chân thực hơn đôi chút. Kì thực, hắn có chút sợ hãi Du Chiêu sẽ từ chối.

Du Chiêu không chủ động mang Khuất Kinh đi tảo mộ, trong lòng Khuất Kinh cũng cảm thấy không xác định. Hắn chung quy vẫn cảm giác, hoa mân côi của hắn tuy rằng rất ôn hòa nhu thuận, nhưng vẫn có một tầng ngăn cách không thể tiến tới. Tựa như hoa hồng trong lồng kính, nhìn rõ, nhưng lại không cảm nhận được.

Du Chiêu lái xe mang theo Khuất Kinh tới nghĩa trang trên núi, cả hai đều ăn ý mà im lặng.

Khuất Kinh có thể cám giác được tâm tình Du Chiêu nặng nề, nhưng lại không biết an ủi như thế nào.

Dù sao, đây cũng là chuyện sinh ly tử biệt.

Khuất Kinh tựa đầu vào ghế, mở một bài nhạc nhẹ nhàng, hy vọng có thể xua bớt không khí ngột ngạt trong xe. Du Chiêu trầm mặc không nói, ngoại trừ nguyên nhân đặc thù của ngày hôm nay, trong lòng y cảm thấy rất phức tạp.

Môi y giật giật, liếc mắt nhìn Khuất Kinh một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi: "Làm sao anh biết?"

Khuất Kinh ngẩn người, mới nói: "A... Cái này... Là tôi hỏi thăm người khác."

"Tại sao hỏi thăm cái này?" Du Chiêu hỏi, trong giọng nói không nghe ra tâm tình.

Khuất Kinh rõ ràng cảm giác được Du Chiêu không thoải mái, cho nên Khuất Kinh có chút hối hận mà nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi thăm loạn như vậy. Tôi chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Du Chiêu hỏi.

Khuất Kinh nói: "Tôi chỉ nghĩ, trước giờ em đều không dẫn tôi tới gặp người nhà em, có phải em không muốn kết hôn hay không?"

Du Chiêu ngây ngẩn cả người.

Y tỉ mỉ nghĩ lại, phát hiện đúng là mình chưa từng đem việc giới thiệu Du Chiêu với người thân trong kế hoạch. Dù sao, Khuất Kinh cũng đã dắt y tới gặp trưởng bối, còn tới nhà hắn. Chính mình ngược lại không chút nào để bụng.

Việc này không giống tác phong bình thường của Du Chiêu.

Du Chiêu vì thế cảm thấy có lỗi, vội vàng bày ra dáng vẻ áy náy: "Xin lỗi, gần đây tôi rất bận... Nhất thời quên mất."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Khuất Kinh mang theo ngữ khí động viên, nói "Nếu em đáp ứng tôi, nhất định có thể làm được."

Xe dừng ở bãi đậu xe nghĩa trang, Khuất Kinh cùng Du Chiêu xuống xe, đi vào sâu bên trong. Nghĩa trang nằm ở nơi hẻo lãnh, mộ của Anh Nông càng ở góc xa.

Khuất Kinh đi tới, nói: "Nghĩa trang nơi này rất hoang vắng, không giống như có quản trang vậy."

"Lúc đó trong tay tôi không dư dả, không mua được vị trí tốt. Hiện tại tuy rằng có tiền___ nhưng cũng không cần thiết kinh động." Du Chiêu nhàn nhạt kể, nhưng trong giọng nói có chút sầu bi.

Khuất Kinh cũng không nói lời nào.

Hắn có thể tưởng tượng, tình hình lúc đó nhất định phi thường khó xử.

Thời điểm Anh Nông chết, Du Chiêu vẫn là một thiếu niên mười lăm tuổi. Y tự nhiên không bỏ nổi tiền thu xếp hậu sự cho Anh Nông, còn phải nhịn nhục xin Du Hải chôn cất ba y. Du Hải nhiều tiên, nhưng khi đó Du Hải rất coi trọng Đoạn Khách Nghi, chỉ nói: "Trong nhà có thêm một đứa con trai, đã nhiều khó xử. Nếu làm tang lễ cho Anh Nông long trọng, là không cấp mặt mũi cho Đoạn gia." Cho nên, cứ dựa theo quy cách thấp nhất mà tổ chức hậu sự cho Anh Nông.

Lúc đó, tiểu thiếu niên Du Chiêu ngồi trước mộ nhưng làm thế nào cũng không thể rơi lệ, trong đầu chỉ nghĩ: "Nếu như mình có tiền thì tốt rồi..."

Khuất Kinh cùng Du Chiêu đứng trước mộ Anh Nông, đem hoa dâng lên. Du Chiêu thoạt nhìn vẫn là bộ dáng nhàn nhạt kia, không tỏ tâm tình gì.

Khuất Kinh nói với bức ảnh của Anh Nông: "Chào ba vợ, sau này con sẽ chăm sóc Du Chiêu thật tốt."

Hắn chỉ nói một câu như vậy.

Du Chiêu vốn bình tĩnh, bỗng nhiên mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào.

Khuất Kinh thấy hai mắt Du chiêu ửng hồng, chỉ nghĩ y sầu khổ, liền ôm một cái. Du Chiêu dựa vào vai Khuất Kinh, nhắm chặt đôi mắt, rất sợ chính mình sẽ khóc trước mặt Khuất Kinh.

Những năm này, Du Chiêu vẫn luôn một mình, nhìn cô đơn nhưng chưa hề thương tâm rơi lệ. Ngày hôm nay ngược lại không biết vì sao, khó giải thích được mà thất thố một lần lại một lần.

Ở nghĩa trang một lúc, Khuất Kinh lại hỏi Du Chiêu: "Có muốn tới nhà tôi hay không?"

Trong lòng Du Chiêu cảm thấy kì quái: Cái này là ám chỉ muốn X sao?

Có người nào ở trước mộ ba người khác ám chỉ X sao?

Du Chiêu phức tạp nghĩ, lại cảm thấy Khuất Kinh không đến nỗi như vậy. Lại nghĩ nghĩ, hai người bọn họ đã lâu không gặp, Khuất Kinh yêu cầu như vậy cũng rất bình thường.

Suy đi nghĩ lại, Du Chiêu chỉ nói: "Đi thôi."

Du Chiêu lái xe tới nhà Khuất Kinh, vừa vào cửa đã thấy Khương Tuệ Tức cười tủm tỉm tiến lên đón: "Chiêu Nhi đến chơi sao? Bác đang làm cua đồng a."

"Ồ! Cảm ơn bác gái." Du Chiêu vội vàng gật đầu, tâm lý một trận xấu hổ: Mình vừa rồi đang suy nghĩ cái gì!

Khuất Kinh cười nói: "Mẹ tôi sáng sớm đi chợ mua rau, rất tươi. Đặc biệt chuẩn bị cho em, em phải ăn nhiều a."

Du Chiêu cùng Khuất Kinh đi vào phòng ăn, thấy cha Khuất ngồi ở đằng kia. Du Chiêu chào hỏi: "Khuất tiên sinh, chào bác."

Cha Khuất từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Ừm." Coi như là đáp ứng.

Khương Tuệ Tức bày bàn cơm, gợi chuyện: "Đừng để ý tới lão già kia, các con lại đây ngồi đi."

Cha Khuất tức giận nói: "Ai là lão già?"

Khương Tuệ Tức chỉ vào lão miêu trên bệ cửa sổ: "A Cơ a! Tôi nói bọn nhỏ đừng để ý tới A Cơ, cũng đừng cho nó ăn thịt cua, không được sao?"

Cha Khuất không còn lời nào để nói.

Lão miêu lười biếng ngủ, hoàn toàn không biết mình bị nói xấu.

Khương Tuệ Tức một bên cầm canh trứng gà, nói: "Chiêu Nhi, nghe nói con không thích ăn lòng đỏ trứng đúng không? Bác đặc biệt tách ra rồi chưng đó."

Du Chiêu sững sờ: "Bác gái... Bác làm sao biết cháu không thích ăn lòng đỏ trứng?"

Lúc nhỏ Du Chiêu đúng là không thích ăn lòng đỏ trứng gà. Mỗi lần Anh Nông đều đem lòng đỏ trứng gà bỏ đi, để Du Chiêu ăn lòng trắng trứng. Sau khi Anh Nông qua đời, Du Chiêu tới Du gia, không cẩn thận đem thói quen này nói ra, Đoạn Khách Nghi biết liền cười: "Đều nói cuộc sống trước kia của ngươi khổ, ta xem cũng khổ không ít a."

Từ đó về sau, Du Chiêu liền sửa lại thói quen này.

Khương Tuệ Tức biết được, cũng là nhờ "Hồng Môn yến" của Đoạn Khách Nghi lúc trước. Đoạn Khách Nghi ở trong yến hội giả vờ vô tình nói xấu Du Chiêu. Lúc đó có nhắc tới, Du Chiêu khi còn bé quá nghèo đói, lòng đỏ trứng ko ăn, chỉ ăn lòng trắng trứng.

Khương Tuệ Tức để ở trong lòng, đặc biệt đem trứng gà tách ra, chưng thành canh lòng đỏ và canh lòng trắng trứng riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo