C33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 33.

Du Chiêu vẫn đi làm, thoạt nhìn giống như bình thường.

Nhưng lúc y đi vào văn phòng, cũng rất rõ ràng phát hiện mọi người đang bàn luận về mình.

Đương nhiên, không phải có người ở trước mặt hắn đàm luận.

Ai cũng sẽ không làm như thế.

Chỉ là, phòng làm việc của Du Chiêu trong suốt, y có thể cảm nhận được ánh mắt cùng sự chú ý của những người khác. Đặc biệt là những nơi y đi qua, mọi người sẽ đặc biệt im lặng ___ Các loại dấu hiệu cho thấy, mọi người đều đang bát quái chuyện của Du Chiêu.

Du Chiêu ngồi trong phòng làm việc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đem Tiểu Thích gọi vào. Tiểu Thích cung kính đối Du Chiêu nói: "Chiêu tổng có gì dặn dò?"

Du Chiêu nói: "Người trong công ty nói cái gì về tôi?"

Tiểu Thích nghe vậy cả kinh, trên mặt có chút không nhịn được: "Làm sao... Tại sao ngài nói như thế?"

Du Chiêu nói: "Tôi cũng không ngốc, nói thẳng đi!"

Tiểu thích cũng quen tác phong làm việc của Du Chiêu, đành phải trả lời: "Hình như đang thảo luận việc ngài muốn kết hôn."

"Ồ?" Du Chiêu hơi kinh ngạc, tin tức này làm sao nhanh như vậy liền truyền ra ngoài.

Tiểu Thích còn nói: "Bất quá tôi biết, đây nhất định là ai đó nghe bóng nghe gió nói bừa mà thôi. Ngài muốn kết hôn, nào có nhanh như vậy? Chính là muốn kết hôn, tôi cũng nên là người đầu tiên trong bộ phận biết a."

Du Chiêu im lặng im lặng, lại nói: "Tôi đúng là muốn kết hôn."

Tiểu Thích cơ hồ muốn té nhào: "Cái gì?!"

Du Chiêu mặt không biểu tình nhìn Tiểu Thích: "Rất kì quái?"

Tiểu Thích quá kinh ngạc, không nghĩ tới Du Chiêu im hơi lặng tiếng lại sắp kết hôn rồi. Mà Tiểu Thích rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vã cười tươi: "Chúc mừng Chiêu tổng a! Đây là chuyện tốt! Tôi sẽ chờ ăn kẹo cưới của ngài nha!"

Du Chiêu lễ phép cười đáp lại, nửa ngày lại ngưng mi.

Tiểu Thích thấy Du Chiêu nhíu chặt lông mày liền hỏi: "Làm sao vậy? Đây là việc vui mà, sao ngài lại cau mày?"

Du Chiêu lại nói: "Cậu đi hỏi thăm một chút, chuyện tôi muốn kết hôn truyền đi như thế nào?"

"Được, tôi đi ngay." Tiểu Thích sảng khoái đáp ứng.

"Từ từ." Du Chiêu giơ tay, "Tôi đoán tám phần mười là Du Ung, cậu hỏi từ bên đó sẽ nhanh hơn."

"Rõ!" Tiểu Thích dứt khoát đáp một tiếng, sau đó chạy đi như một làn khói.

Quá chốc lát, Tiểu Thích phong phong hỏa hỏa* chạy trở lại: "Báo cáo Chiêu tổng, thật sự là từ bên kia truyền tới!"

"Quả nhiên." Du Chiêu nghĩ, khiến việc y muốn kết hôn truyền trong công ty cho mọi người biết, chỉ có thể là Du Hải hoặc Du Ung. Du Hải sẽ không nói lung tung, vậy chỉ sót lại Du Ung.

Trên mặt Tiểu Thích hiện lên vài tia nóng nảy: "Nhưng này không ổn a..."

"Làm sao không ổn?" Du Chiêu hỏi.

Tiểu Thích vô cùng lo lắng mà nói: "Người bên kia đều nói, ngài chuẩn bị kết hôn, sau khi gả tới Khuất gia sẽ không làm việc cho Du thị nữa. Bọn họ đem lời này đồn đãi chính là muốn đào người! Không chỉ đào khách hàng của chúng ta, còn đào công nhân của chúng ta!"

Du Chiêu nghe vậy lại không nói.

Tiểu Thích còn nói: "Chiêu tổng... Vậy ngài...?"

Này Tiểu Thích cũng không quá chắc chắn, không biết Du Chiêu có thật sự rời Du thị hay không.

Kì thực, đừng nói Tiểu Thích, ngay cả chính Du Chiêu cũng không chắc chắn.

Mấy ngày nay, Du Chiêu luôn cảm thấy mê man, không biết phía trước sẽ đi con đường nào.

***

Sau khi hoàn thành hạng mục công việc, Du Chiêu đi tới sảnh trước ___ Y có hẹn với Hoa Thì.

Hoa Thì rủ Du Chiêu đi quán bar. Du Chiêu nhớ tới chính mình đã đáp ứng Khuất Kinh không tới quán bar, liền nói: "Tới nhà cậu đi."

Thế là, Du Chiêu xách hai lốc bia, tới nhà Hoa Thì. Hoa thì nhận lấy bia của Du Chiêu, nói: "Mẹ nó cậu còn chưa kết hôn mà đã bị chồng quản nghiêm? Khuất Kinh không cho cậu đi quán bar cậu liền không đi? Nếu hắn không cho cậu đi nhà cầu cậu cũng không đi hả?"

Nhắc tới nhà vệ sinh Du Chiêu liền nhớ tới lần đầu tiên y gặp Khuất Kinh, trên mặt có chút quẫn bách.

Hoa Thì còn tưởng Du Chiêu xấu hổ, không chịu được mà nói: "Ài, tớ còn nghĩ cậu sẽ kiên định độc thân, không nghĩ tới chỉ còn một mình tớ."

"Cậu không phải còn chưa chơi đủ?" Du Chiêu nói.

"Đúng vậy." Hoa Thì gật gật đầu, nói "Làm sao? Cậu và Khuất Kinh tiến triển tốt không?"

"Ân, chúng tớ chuẩn bị kết hôn rồi." Du Chiêu trả lời.

Hoa thì suýt chút nữa phun ngụm bia ra ngoài: "Nhanh như vậy?"

Du Chiêu nhìn trần nhà, cũng có chút mù mịt: "Tớ cũng cảm thấy rất nhanh."

Hoa Thì nhìn Du Chiêu mê man, liền nói: "Không phải là cậu hối hôn chứ?"

"Không, tớ tại sao muốn hối hôn?" Du Chiêu hỏi.

Hoa Thì nở nụ cười: "Vậy cậu uể oải mờ mịt cái gì!"

"Tớ không biết." Du Chiêu lắc đầu một cái, "Tớ luôn cảm thấy cuộc sống hôn nhân khả năng cùng tớ nghĩ không giống nhau."

Hoa Thì lại hiếu kì: "Cậu tưởng tượng cuộc sống hôn nhân là cái dạng gì?"

Du Chiêu nói: "Giống như cha tớ vậy."

Hoa Thì nheo mắt lại: "Nói như vậy, không giống như cậu tưởng tượng là chuyện tốt a!"

Du Chiêu lại nói: "Nhưng tớ đã thích ứng với hoàn cảnh gia đình như vậy, người bên cạnh cũng đều như vậy. Tớ không biết trong nhà Khuất Kinh sẽ là kiểu nào, luôn cảm thấy... Có chút hoảng hốt."

"Oa, Chiêu tổng cũng sẽ hoảng hốt?" Hoa Thì giống như thấy điều gì đó cực kì ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm Du Chiêu.

Du Chiêu lại tức giận nói: "Nhân loại đối với hiện tượng tự nhiên không lý giải được cũng sẽ sợ hãi."

"Tớ cảm thấy không cần thiết a!" Hoa Thì khuyên giả, "Cậu suy nghĩ một chút a, trong nhà Khuất Kinh có thể nát hơn nhà cậu sao?"

Du Chiêu ngẩn người: "Đại khái**..."

"Đừng đại khái, rất nguy hiểm!" Hoa Thì bất đắc dĩ nói, "Tớ thấy, xét về phương diện 'gia đình không hạnh phúc', nhà Khuất Kinh rất khó có thể vượt qua nhà cậu."

Du Chiêu nghĩ tới đây liền nốc một ngụm bia.

Hoa Thì còn nói: "Tớ thấy cậu thay đổi."

"Thay đổi?" Du Chiêu có chút kinh ngạc.

"Trước đây cậu nói tới hôn nhân đều rất rộng rãi." Hoa Thì nói, "Đều nói cái gì chồng quá trớn không đáng kể, chỉ cần không ảnh hưởng tới tài sản là được. Muốn là làm to chuyện, trực tiếp ly hôn chia tài sản, cũng không tính thiệt thòi. Hiện tại cái gì mà 'nhân loại đối với hiện tượng tự nhiên không lý giải được cũng sẽ sợ hãi' cũng nói ra, đây là cậu sao?"

Du Chiêu bị đánh tính, cảm thấy rất đúng: "Phải a, xác thực không đạo lý."

Nói xong, Du Chiêu ngã trên ghế salon, hạ quyết tâm: Cứ như vậy đi.

Liền như vậy cùng Khuất Kinh kết hôn đi.

Câu này nói xong, Du Chiêu bỗng nhiên đỏ mặt.

___ Ừm... nhất định là bởi vì men.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo