C34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 34.

Thời điểm Du Chiêu ở văn phòng viết báo cáo, Du Hải bên kia gọi điện thoại tới, muốn y lên phòng làm việc của ông. Du Chiêu làm tốt tâm lý, bình tĩnh đi tới văn phòng của Du Hải. Y đẩy cửa phòng làm việc, chỉ thấy Hạ Đào nằm trên ghế salon, bộ dáng phong tình vạn chủng khiến alpha nhìn lòng đều ngứa ngáy. Đáng tiếc Du Chiêu là omega, không có cách nào lãnh hội phần mị lực này của Hạ Đào. Giờ khắc này y chỉ cảm thấy lúng túng.

Hạ Đào lại không chút nào ngượng ngùng, dương dương tự đắc mà nói: "Anh tới tìm Hải tổng sao? Ông ấy đang trong phòng tắm. Anh ngồi một chút đi."

Du Chiêu liền ngồi xuống một bên ghế salon khác.

Y không muốn ngồi gần Hạ Đào, bởi vì y biết đại khái có chuyện gì vừa xảy ra trên đó.

Hạ Đào nở nụ cười: "Nghe nói anh muốn kết hôn, chúc mừng nha!"

Du Chiêu cười nhạt đáp lễ: "Cảm ơn."

Hạ Đào còn nói: "Ai, anh thật tốt số, kết hôn rồi là có thể không đi làm."

"Ai nói cho cậu tôi kết hôn rồi liền không đi làm?" Du Chiêu cau mày, "Hải tổng cũng nói như vậy?"

"Há, tôi cũng không biết." Hạ Đào cười duyên, "Tôi xem như vậy rất tốt, nếu gả cho một người chồng giàu, còn đi làm làm gì? Phải thật cao hứng, thư thư phục phục ở nhà rảnh rỗi mới đúng."

Du Chiêu lại nói: "Ai nói ở nhà rộng làm phu nhân thì cao hứng, thư thư phục phục?"

Nói tới đây, Du Chiêu không khỏi nghĩ đến Đoạn Khách Nghi cùng đám phu nhân bằng hữu của hắn. Không có một ai là thật cao hứng, thư thư phục phục.

Hạ Đào nghe Du Chiêu oán giận, liền cười: "Người có tiền chính là kì quái! Không cần làm việc, tiêu tiền như nước còn có địa vị hợp pháp còn không cao hứng, không thoải mái. Vậy người như chúng tôi sống thế nào nha?"

Du Chiêu nghe được "người như chúng tôi", mi tâm cau lại, không có bình phẩm, chỉ thản nhiên nói: "Tôi vẫn đi làm."

"Nhìn ra! Anh chính là người có tham vọng sự nghiệp." Hạ Đào nói.

Du Chiêu có chút nghi hoặc: Chính y cũng không biết mình là người tham vọng sự nghiệp. Y làm công việc này cũng giống khi còn bé đọc sách. Dường như đa số các bạn nhỏ đọc sách không phải bởi vì hiếu học, y làm việc cũng không phải bởi vì có tham vọng.

Hạ Đào lại nói: "Nhưng tôi thấy sau khi kết hôn anh nếu muốn tiếp tục làm việc cũng không nên cở lại Du thị a. Anh bây giờ còn là con ruột, nhọc nhằn khổ sở lại chẳng được bao nhiêu chỗ tốt. Chờ anh thành người ngoài, càng không có địa vị gì. Mưu cầu gì nữa?"

Du Chiêu ngẩn ra, không nghĩ tới Hạ Đào nói với y như vậy.

Hạ Đào tựa hồ cũng cảm thấy được chính mình nói tới quá thành khẩn, lắc đầu cười nói: "Xem như tôi chưa nói! Đây cũng không phải lời tôi nên nói!"

Du Chiêu cũng không nói.

Qua chốc lát, Du Hải tắm xong trở lại, một bên cài khuy áo một bên cười nói: "Chiêu Nhi tới rồi?"

Du Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."

Hạ Đào lại nói: "Tôi đi xuống trước."

"Không cần." Du Hải vung vung tay, "Cùng nói chuyện đi."

Hạ Đào cười nhạt gật đầu.

Du Chiêu cau mày, phát hiện đạo hạnh của Hạ Đào cũng không thấp, mấy ngày trước còn sắp sửa bị Du Hải vứt bỏ, hiện tại đã trở thành tiểu tâm can.

Du Hải nói: "Ta nghe công ty đồn con muốn rời đi?"

Trong lòng Du Chiêu nảy một cái: Không nghĩ tới Hải tổng cũng nghe được cái này___ Càng không nghĩ tới, Hải tổng sẽ đích thân hỏi đến.

Giờ khắc này Du Chiêu còn chưa quyết định đi hay ở, biện pháp an toàn nhất đương nhiên là nói mình trung thành với công ty. Bởi vậy, Du Chiêu liền thành khẩn nói: "Hình như là từ Ung tổng bên kia truyền tới."

"Ồ?" Du Hải nhíu nhíu mày, "Chính là con không có ý tứ này?"

"Không có." Tâm lý Du Chiêu dao động không ngừng nhưng ngoài mặt vẫn rất kiên định___ đây chính là bản lĩnh nhiều năm y luyện được, "Gần nhất con vẫn cùng Cao Bá Hoa đàm phán đây. Nếu con muốn đi không phải phí sức sao?"

"Đúng, đúng." Du Hải gật đầu, chỉ nói "Ai! Nhưng là nếu con muốn đi ta cũng hiểu được. Dù sao, con muốn kết hôn rồi?"

Du Chiêu lại nói: "Đây là hai việc khác nhau."

Du Hải liền nói: "Trong công ty có đồn đại như vậy cũng không có lợi đối với lòng người. Ta xem con phải nhanh tỏ thái độ. Làm cho mọi người đều biết tin tức chính xác."

Du Chiêu lại nghĩ: Muốn y tỏ thái độ thế nào? Lẽ nào mở đại hội hét to sinh ra là người Du gia, chết làm ma Du gia? Du thị còn, y cả đời không rời không bỏ?

Du Chiêu không muốn cam kết việc như vậy. Dù sao y cũng không phải thật tâm muốn ở lại. Sau này nếu rời đi, không phải càng mất mặt?

Nhưng bây giờ Du Hải bức ép, muốn y trước tỏ rõ thái độ, Du Chiêu cũng không thể qua loa cho xong. Dù sao, hôn sự hay công việc mới vẫn chưa xác định, Du gia và Du thị vẫn là bến tàu ổn thỏa nhất hiện giờ của y, y không thể đắc tội ông chủ.

Du Chiêu hờ hững nói: "Ngôn từ sáo rỗng, nói ra còn không bằng hành động. Hai ngày này con có thể kí được hợp đồng với Cao Bá Hoa. Thời điểm đó, con không cần nói tất cả mọi người đều sẽ minh bạch."

Du Hải nghe lời này vừa thỏa mãn vừa oán giận: "Hợp đồng này rất lớn sao?"

"Sẽ." Vào lúc này Du Chiêu đành khoe khoang khoác lác, "Sẽ là hợp đồng lớn nhất quý này của chúng ta."

Du Hải vừa nghe mắt liền sáng lên: "Tốt! Vậy phải xem bản lĩnh của con!"

Nói rồi Du Hải liền vỗ vai Du Chiêu: "Đừng làm cho ta thất vọng a!"

Nếu đã là khoe khoang khoác lác, Du Chiêu không thể không kiên trì gọi điện cho Cao Bá Hoa, hẹn gã ăn cơm. Cao Bá Hoa rất nhanh trả lời lại.

Xác định tốt thời gian, Cao Bá hoa còn nói: "Đúng rồi, anh của tôi gần đây ở chỗ nào?"

"Đi công tác." Du Chiêu đáp.

Cao Bá Hoa kinh ngạc: "Sắp kết hôn rồi còn đi công tác?"

"Công tác là việc không thể tránh." Du Chiêu trả lời.

Trước khi đi, Khuất Kinh đã giải thích với Du Chiêu một lần. Nói tình huống lần này tương đối khẩn cấp, hắn nhất định phải tới.

Kì thực Du Chiêu không hiểu rõ lắm tại sao Khuất Kinh phải dùng ngữ khí lo lắng như vậy giải thích với y. Du Chiêu suy nghĩ một chút, cho rằng Khuất Kinh lo lắng như thế là vì tình huống thật sự khẩn cấp. Y liền an ủi nói: "Yên tâm, công ty của anh lớn như vậy, chút vấn đề này rất nhanh có thể giải quyết."

"Tôi đương nhiên biết vấn đề kia có thể giải quyết." Khuất Kinh đáp, "Tôi là sợ em không cao hứng."

Du Chiêu hơi nghi hoặc: "Tôi không cao hứng?"

Khuất Kinh liền thở dài: "Kì thực mấy ngày trước đã định qua, nhưng tôi nghĩ trước tiên đem việc hôn sự nói xong."

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh vì đàm luận việc kết hôn mà trì hoãn công tác, liền nói: "Không có việc gì."

"Thật sự không sao?" Khuất Kinh tỉ mỉ hỏi, "Có thể hay không ngoài miệng em nói không sao nhưng trong lòng lại không cao hứng? Mẹ tôi bình thường nói như vậy thì cha tôi chắc chắn chịu tội."

Du Chiêu bất giác nở nụ cười: "Thật sự không sao."

Khuất Kinh lại vẫn giống như đang nghiên cứu, nghiêm túc ngắm kĩ khuôn mặt Du Chiêu, rất sợ chính mình bỏ qua tín hiệu 'không cao hứng' của y.

Hắn có một người cha từng trải, vợ nói "Không sao" chính là đang tức giận. Lúc này làm chồng mà không phát hiện chính là sự cố nghiêm trọng.

Du Chiêu nhìn Khuất Kinh hai mắt lấp lánh nhìn y, biểu tình kia khá là thú vị, rất giống một chú chó lớn nghiêng nghiêng cái đầu. Du Chiêu vươn tay, sờ sờ đầu Khuất Kinh.

Ánh mắt Khuất Kinh lóe lóe, ôn nhu lại nóng rực.

Du Chiêu không nhịn được nâng mặt của hắn, hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo