C35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 35.

Buổi tối, Cao Bá Hoa cùng Du Chiêu hẹn gặp ở nhà hàng. Cao Bá Hoa vừa thấy Du Chiêu liền nhiệt tình nói: "Chị dâu yêu quý!"

Cả người Du Chiêu nổi đầy da gà: "Cao tổng... Chuyện gì cũng từ từ."

Cao Bá Hoa kéo ghế giúp Du Chiêu, còn nói: "Tôi nghe nói các anh chuẩn bị kết hôn rồi! Tôi thật cao hứng nha!"

Du Chiêu lại nói: "Khuất tổng nói cho anh?"

"Không phải." Cao Bá Hoa một mặt buồn khổ, "Hắn chỗ nào chịu theo tôi nói này đó? Hắn đối với tôi thật lạnh lùng, căn bản không nhận người em trai này. Bình thường tôi muốn nói cùng hắn một câu cũng khó khăn... Ai nha, chị dâu, anh có thể nói tốt giúp tôi một chút nha."

Du Chiêu nói: "Vậy trước tiên nói một chút về hợp đồng đi."

Cao Bá Hoa vội vàng nói: "Chị dâu, tôi nói chuyện tình thân, anh lại nói chuyện hợp đồng? Tình thân là vô giá a!"

"Tình thân vô giá, phục vụ đòi tiền." Du Chiêu cười nhạt nói, "Nếu không có hợp đồng, tôi sẽ không cùng anh ăn cơm."

Cao Bá Hoa nghẹn một chút: "Phải."

Du Chiêu còn nói: "Hơn nữa ta đã tốn quá nhiều thời gian đàm phán với anh, hợp đồng lại không kí được, vậy thì rất tổn hại tới hình tượng của tôi ở công ty."

"Làm sao sẽ?" Cao Bá Hoa nói, "Tôi là khách hàng lớn, dù đàm phán mấy tháng cũng rất bình thường."

Du Chiêu lấy ra hợp đồng, nói: "Nhưng tôi luôn cảm thấy anh lấy việc hợp đồng ra để trêu đùa, không phải thật sự muốn kí cùng tôi."

"Anh đang nói cái gì?" Cao Bá Hoa lắc đầu, "Anh là chị dâu của tôi nha!"

Du Chiêu lại nói: "Như vậy đi, anh kí hợp đồng, chúng ta chính là khách hàng và người phục vụ, vậy khẳng định chúng ta thường gặp mặt, liên lạc. Nếu là không kí, vậy chính là anh đùa giỡn tôi. Nhưng tôi cũng không tức giận, đây là vấn đề của tôi, là tôi không thuyết phục được khách hàng. Nhưng chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục liên lạc nữa."

Cao Bá Hoa kinh ngạc, không nghĩ tới Du Chiêu sẽ nói như vậy: "Anh... Anh đây không phải buộc tôi kí kết sao?"

"Cũng không thể nói như vậy a, Cao tổng." Du Chiêu nói, "Anh nếu không kí, ai có thể ép buộc được?"

Cao Bá Hoa không cam lòng hừ một tiếng, nói: "Kí, tôi kí."

Du Chiêu liền đem hợp đồng tới trước mặt Cao Bá Hoa. Cao Bá Hoa cầm bút máy, đang muốn kí tên, liếc nhìn hợp đồng liền thay đổi sắc mặt: "Sao còn lên giá? Chị dâu, ngài đây là giết tôi a!"

"vừa rồi không phải Cao tổng nói tình thân vô giá sao."

"Đây cũng quá cao rồi!" Cao Bá Hoa lắc đầu liên tục.

Du Chiêu cũng không gấp, mỉm cười nhìn Cao Bá Hoa: "Tuyệt đối có giá trị này."

Cao Bá Hoa suy nghĩ một chút, lại nói: "Vẫn là lấy giá lúc trước đi, nếu không anh cũng quá không tử tế rồi. Lại nói, công ty cũng không phải mình tôi. Tôi nếu kí cái này, trở về còn phải cùng đổng sự bàn giao a."

Du Chiêu như trước cười nhạt: "Coi như đưa lễ vật kết hôn cho tôi chứ, em trai."

Cao Bá Hoa vỗ bàn một cái: "Được, vì một câu em trai này, lão tử coi như làm chuyện của một em trai nên làm!" Cao Bá Hoa cầm bút lên liền muốn kí, qua nửa ngày vẫn là không hạ bút xuống được___ Đây thực sự là ông chủ, thời khắc mấu chốt lí trí vẫn chiến thắng tất cả.

"Ai, giảm giá chút?"

"Được thôi." Du Chiêu lấy ra phần hợp đồng thứ hai, "Cái này là chiết khấu."

Tuy nói là chiết khấu, nhưng so với giá cũ vẫn tăng một ngàn vạn.

Cao Bá Hoa hiểu ra: Khá lắm! Du Chiêu vốn dự định nói giá một ngàn vạn, nhưng sợ Cao Bá Hoa không đáp ứng, trước tiên tăng giá lên hai ngàn vạn, lúc này đề xuất giảm còn một ngàn vạn, tất nhiên không khó tiếp nhận bằng.

Cao Bá Hoa ôm nỗi hận kí xuống hợp đồng: "Chị dâu, anh thật đúng là chị dâu của tôi!"

Sau khi cùng Cao Bá Hoa đàm luận sinh ý, Du Chiêu từ hội quán đi ra di động liền rung, vừa nhìn liền thấy tin nhắn của Khuất Kinh: "Vì sao muộn vậy còn chưa tan làm về nhà?"

Du Chiêu cười nói: "Anh không phải ở Mỹ sao, làm sao biết tôi không ở nhà?"

Khuất Kinh liền nói: "Tôi nhờ người đưa hoa cho em, người nhà em nói em không ở đó."

Du Chiêu có chút kì quái: "Anh làm sao đột nhiên tặng hoa cho tôi?"

Khuất Kinh liền đáp: "Lúc tôi không có ở đây, mỗi ngày sẽ tặng hoa cho em, để em nhớ tới tôi."

Du Chiêu chỉ thấy buồn cười: "Cũng đâu phải có mấy ngày là tôi liền quên mất anh đâu."

"Vậy được." Khuất Kinh nói, "Đây chính là giúp em nhớ rằng tôi nhớ em."

Du Chiêu nghe hắn nói tới đương nhiên, cảm thấy rất thú vị. Bởi vì mong chờ thấy hoa của Khuất Kinh, Du Chiêu cấp tốc lái xe về nhà, trên đường không tự chủ được hừ hừ ngâm nga.

Du Chiêu nhìn nụ cười của mình trong gương chiếu hậu, sợ hết hồn.

Y cũng không biết rằng mình đang cười.

Chờ về đến nhà Du Chiêu đã thu lại nụ cười, giống như lúc thường không sóng không gió. Y vừa mới vào cửa, chỉ thấy Đoạn Khách Nghi ở phòng khách, cầm kéo cắt sửa một đóa lưu ly* xanh.

Đoạn Khách Nghi thấy Du Chiêu bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, xuống kéo lại càng thẳng thắn có lực, thậm chí một nhánh hoa cũng theo đó mà rơi xuống.

Du Chiêu nhìn từng đóa hoa rơi trên đất, chỉ nói: "Đây là...?"

Đoạn Khách Nghi nói: "Mới có người tới tặng hoa, cũng không biết là cho ai."

Du Chiêu biết đây nhất định là do Khuất Kinh tặng cho mình, nhìn Đoạn Khách Nghi lấy kéo cắt hoa, trong lòng tức giận, đoạt lấy cây kéo trong tay Đoạn Khách Nghi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Du Chiêu đối nghịch với Đoạn Khách Nghi, khiến hắn kinh hãi.

Du Chiêu cũng nhận ra, nhìn cây kéo sắc bén trong tay, nhịn một chút liền đem kéo thả xuống. Y nhặt từng đóa hoa trên mặt đất, trong lòng bàn tay là đóa hoa xanh mượt mềm mại, đáng thương còn chưa kịp nở liền bị cắt đi.

"Là ai kí nhận?" Du Chiêu hỏi, "Lẽ nào cũng không nói rõ ràng là cho ai sao?"

Đoạn Khách Nghi nói: "Chắc là một dì người làm nào đó."

"Gọi bà ấy tới." Du Chiêu nói.

"Cái gì?" Đoạn Khách Nghi có chút bất ngờ, "Ta cũng quên mất là người nào."

Du Chiêu nói: "Vậy ta chỉ có thể nói ngài không đúng. Không biết đồ vật của ai cũng có thể kí nhận? Hôm nay là hoa cũng được, nếu ngày mai đưa tới mấy đồ vật cấm, vậy phải làm như thế nào?___ Coi như không phải cái kia, chính là nhận nhầm đồ của người khác cũng không tốt."

Đoạn Khách Nghi vẫn là lần đầu bị Du Chiêu trách móc, đứng ở nơi đó sững sờ, một câu cũng không đáp trả nổi.

Du Chiêu lại nhấc bình hoa lên, nhanh chân đi xuống dưới lầu. Đoạn Khách Nghi nhìn Du Chiêu đi xuống lầu mà kinh ngạc, bởi vì dưới đó là nơi người làm làm việc, sinh hoạt. Đoạn Khách Nghi đi theo, liền nghe Du Chiêu hỏi hai a di đang làm việc, rốt cuộc là ai kí nhận. Các a di cực kì lúng túng, cũng không trả lời được.

Du Chiêu cũng không nói, lạnh lùng nhìn bọn họ. Dáng dấp kia giống như thiếu gia ác ma, hai a di ngay cả đầu cũng không dám nhấc lên. Đoạn Khách Nghi thấy Du Chiêu dám ở trước mặt mình ra vẻ ta đây, không khỏi nóng nảy: "Chiêu Nhi, ngươi cũng đừng làm khó người ta. Chẳng lẽ muốn sa thải người ta sao?"

Du Chiêu liếc mắt nhìn Đoạn Khách Nghi, nói: "Ta cũng không có cái quyền này, cái nhà này vẫn là ngài định đoạt. Ta có thể sa thải ai?"

"Ta cũng không dám." Đoạn Khách Nghi nói, "Ngài là Đại thiếu gia, nếu hai nàng làm ngươi phật ý, vậy đều cho nghỉ việc đi."

Đoạn Khách Nghi nói lời này rất có khí thế. Du Chiêu lại nói: "Được, vậy thì cho nghỉ đi thôi." Nói xong, Du Chiêu ôm hoa bỏ đi.

Đoạn Khách Nghi cùng hai dì sắc mặt cũng thay đổi rồi. Bọn họ đều không nghĩ tới Du Chiêu cư nhiên sẽ nói như vậy!

Du Chiêu thường ngày nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế rất dễ nói chuyện. Trước mặt Đoạn Khách Nghi lại càng cung kính. Không nghĩ tới lúc này lại kiêu căng như vậy.

Đoạn Khách Nghi nghiến răng nghiến lợi: Nghiệt chủng này ra vẻ đáng thương, ngụy trang cũng đủ lâu. Hiện tại đủ lông đủ cánh, có thể bay cao liền lên mặt với mình?

***

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người cùng ngồi ăn điểm tâm. Du Hải nói: "Cháo này làm sao không bỏ muối?"

"Đó là dì Từ... Ai, còn không phải là chuyện tối qua. Chiêu Nhi không ở nhà, nàng lén lút kí nhận chuyển phát nhanh của Chiêu Nhi, bị Chiêu Nhi mắng một trận, còn muốn sa thải nàng. Cả ngày hôm nay nàng đều tâm thần không yên." Đoạn Khách Nghi ưu thương mà nói.

"Có thật không?" Du Hải hơi kinh ngạc, nhìn Du Chiêu.

Du Chiêu nói: "Đúng là có việc như vậy, nhưng cũng không lớn. Ngược lại là Đoạn tổng tối hôm qua so với con còn tức giận hơn, việc sa thải cũng là Đoạn tổng đưa ra. Việc trong nhà, rốt cuộc vẫn là Đoạn tổng làm chủ, con cũng không tiện nói gì."

Mặt Đoạn Khách Nghi đều tái đi, không nghĩ tới Du Chiêu dám nói như vậy. Du Hải trước nay đều cảm thấy Du Chiêu an phận thành thật, tự nhiên là tin Du Chiêu, liền liếc mắt nhìn Đoạn Khách Nghi, mang theo điểm trách cứ nói: "Gần đây sao ngươi hay nóng nảy như vậy?"

Đoạn Khách Nghi không hề phòng bị, không nghĩ tới Du Chiêu xưa nay ẩn nhẫn ôn hòa còn có chiêu này. Nhưng hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, lập tức phản bác: "Hai dì kia đều là người quen cũ của ta, sao ta lại có thể sa thải các nàng? Ta là nhìn mặt mũi đại thiếu gia của Du Chiêu, mới giúp nó xả giận! Hiện tại lại là ta không phải! Thực sự thế này không được thế kia không xong... Không trách nói mẹ kế khó coi..." Nói rồi Đoạn Khách Nghi bày ra dáng vẻ ủy khuất.

Du Hải không khỏi an ủi hắn: "Thôi, thôi."

Du Chiêu nhìn Đoạn Khách Nghi sáng sớm liền xướng một vở kịch lớn cũng không muốn ăn nữa, nói ăn no xong liền đi ra ngoài. Sau đó cũng không ai nhắc lại chuyện này. Chỉ là, mỗi ngày Khuất Kinh gửi hoa tới sẽ trực tiếp đưa tới phòng Du Chiêu, ai cũng không dám động tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo