C38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 38.

"Làm sao lại "hot"? Khuất Kinh không hiểu.

Bên kia nói: "Vợ ông cùng minh tinh đi dạo phố, báo Doanh Tiêu định giật tít vợ ông mập mờ cùng minh tinh nói chuyện yêu đương."

"Mập mờ? Mập mờ cái quái gì?" Khuất Kinh nói, "Đi dạo phố liền cho là yêu đương mập mờ, nếu là tới nhà hàng uống rượu ăn cơm còn muốn nói là mướn phòng?"

"Chính là ý tứ này!" Bên kia trả lời, "Nếu tới nhà hàng ăn cơm, giật tít chắc chắc sẽ viết hư hư thực thực đi mướn phòng."

Quá chốc lát, người bên kia dùng ngữ khí nhảy nhót nói: "Ai! Cũng thật là, vợ ông cùng đại gia tới nhà hàng ăn cơm, sắp sửa bị đồn thành cặp kè mướn phòng luôn rồi!"

Khuất Kinh giận sôi lên: "Thằng nào?"

"Cao Bá Hoa a." Bên kia nói, "Còn nói gần đây Cao Bá Hoa vừa kí hợp đồng với Du thị, giá cao hơn thị trường, đều đồn rằng khả năng lớn là..."

Hiện tại Khuất Kinh giống như cái ấm tích điện đang sôi phát ra thanh âm "tất tất" giận dữ, miệng muốn bốc khói.

Đầu dây bên kia vội vàng nói: "Khuất tổng, tôi khẳng đỉnh tin tưởng nhân phẩm vợ ông..."

Khuất Kinh đầy một bụng tức giận nhưng phong độ của một tổng tài bá đạo vẫn phải có: "Ừ, cảm ơn ông anh nhắc nhở. Nếu ông anh đã có thể lấy thông tin nhanh như vậy, lại chạy tới nói với tôi, chắc là có biện pháp giải quyết đi."

"Đương nhiên, đương nhiên."

Khuất Kinh nói: "Ra giá đi."

"Khuất tổng thực sự là sảng khoái."

Khuất Kinh lại nói: "Thuận tiện giúp tôi tìm hiểu xem là ai ở đằng sau phát tán tin tức."

Người bên kia tự nhiên là lấy tiền làm việc. Kì thực tin tức này mới phát một hai cái, còn chưa tạo được ảnh hưởng gì. Người nọ giúp một tay, liên hệ khắp nơi ngăn chặn mọi tin tức.

Một bên khác Đoạn Khách Nghi phát hiện tin tức không có rùm beng liền cảm giác nghi hoặc: "Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?"

Thế là Đoạn Khách Nghi trực tiếp gọi điện thoại cho người truyền thông của hắn: "Không phải nói tin tức đã phát ra rồi đồng thời đẩy lên sao?"

Người truyền thông thở dài nói: "Không phải a, đối phương dường như áp tin tức xuống."

Đoạn Khách Nghi nở nụ cười: "Có thật không? Đó là do ngươi vô dụng!"

"Có thể." Bên truyền thông trả lời, "Nếu không ngài tìm bên khác hỗ trợ đi."

"Ngươi..." Đoạn Khách Nghi nghe đối phương nói như vậy có chút tức giận, lại nghĩ nếu đã nhờ đối phương làm việc cũng không thể thất lễ, liền cười nói: "Có phải vấn đề tiền hay không?"

"Quả thật có vấn đề này." Bên truyền thông trả lời, "Đối phương còn tìm tôi ra giá gấp ba để tôi cung cấp thông tin của ngài. Tôi không nói gì, cũng coi như nể tình rồi."

"Đối phương là ai?" Đoạn Khách Nghi hỏi.

"Là một người trong giới. Người ủy thác của hắn là ai tôi cũng không biết." Bên kia trả lời sau đó cúp điện thoại.

Người trong giới kia tự nhiên là bạn của Khuất Kinh. Hắn tìm được tin tức nguồn ___ chính là người truyền thông kia, liền hỏi gã người trả tiền thuê gã là ai. Bên kia giống hắn, rất giảng nghĩa khí, dù hắn tăng giá tiền lên gấp ba cũng không có nhả ra ___ Mãi tới khi hắn tăng lên gấp năm lần giá, bên kia mới thả ra tin tức: là Đoạn Khách Nghi.

Thật sự là tình cảm thâm hậu.

Mặt khác, Du Chiêu vừa chuẩn bị đi ngủ thì Hoa Thì gọi điện thoại tới.

"Chiêu tổng, cậu đang làm gì nha!"

"Tớ?" Du Chiêu không hiểu đầu đuôi, "Tớ chuẩn bị ngủ."

"Còn ngủ!" Hoa Thì gấp gáp hò hét, "Cậu cũng bị hắc* nha!"

Du Chiêu nghi hoặc: "Bị hắc?"

"Có người chụp trộm ảnh cậu cùng khách hàng dạo phố ăn cơm, sau đó nói cậu bắt cá hai tay, quy tắc ngầm bla bla..." Hoa Thì ngữ khí gấp gáp, "Cậu không biết đi?"

Vừa nghe xong Du Chiêu liền tỉnh ngủ, đôi mắt trợn to: "Cái gì!"

"Tớ cũng chỉ vừa lấy được tin tức." Hoa Thì nói, "Nhưng lần này tin tức giống như bị dùng tiền xóa đi rồi. Tớ còn tưởng rằng cậu làm?"

Du Chiêu ngẩn ra: "Không phải tớ..."

"Kia là ai a?" Hoa Thì cũng nghi ngờ.

Du Chiêu trợn tròn mắt: "Còn có thể là ai..."

Tâm Du Chiêu nhảy một cái.

Nhất định là Khuất Kinh a!

Du Chiêu bỗng nhiên bối rối: "Nhất định Khuất Kinh đã thấy được tin tức bịa đặt bôi đen tớ. Anh ấy... Anh ấy có thể hay không..."

Du Chiêu không dám nói tiếp.

"Có thể hay không cái gì?" Hoa Thì cau mày, "Ý cậu là anh ta có thể vì thế mà nghi ngờ cậu không? Không thể nào. Nếu không vì sao anh ta phải hao tâm tổn sức giúp cậu ngăn chặn tin tức?"

"Bởi vì nếu tớ dính phải bê bối, sẽ ảnh hưởng danh dự của anh ấy." Đây là lý do hợp lý nhất Du Chiêu nghĩ ra.

Tỷ như nói, giả như Đoạn Khách Nghi bị hắc, Du Hải cho dù tức muốn giết người cũng nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất ngăn chặn tin tức. Không phải bởi vù Du Hải yêu thương hay tin tưởng Đoạn Khách Nghi, mà vì bọn họ là vợ chồng, một người bị hủy thanh danh, người kia tất sẽ ảnh hưởng.

Du Chiêu từ trên giường ngồi xuống, nhìn phía đối diện xếp đầy lọ hoa, tâm tình hiện tại cũng giống như đóa "Forget me not" xanh lam kia.

Tâm tình Khuất Kinh cũng không tốt.

Thế nhưng hắn tới Mỹ xử lý việc khẩn cấp, không có thời gian cho hắn suy nghĩ linh tinh. Sau khi để người bạn kia xử lý chuyện tin tức, Khuất Kinh cũng cả đội mở cuộc họp, theo thói quen chuyển điện thoại về chế độ im lặng.

Chờ hắn họp xong, cầm điện thoại di động lên mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ từ "Vợ".

Đúng vậy, Du Chiêu hiếm khi gọi điện thoại cho Khuất Kinh, lại còn liên tiếp năm cuộc.

Du Chiêu gọi điện cho Khuất Kinh, trong lòng y có chút hoảng loạn. Y muốn cùng Khuất Kinh nói một chút, hỏi hắn có phải đã nhìn thấy những lời đồn kia, lại muốn giải thích với Khuất Kinh. Quan trọng nhất, y muốn biết Khuất Kinh nghĩ gì.

Khuất Kinh sẽ tin tưởng y sao? Hay Khuất Kinh sẽ tức giận? Khuất Kinh...

Khi gọi liên tiếp năm cuộc điện thoại mà đối phương đều không nhận, trong lòng Du Chiêu như bị nhéo một cái.

Khuất Kinh cũng không biết hắn không nhận điện thoại tâm tình Du Chiêu ra sao. Mà Khuất Kinh dựa vào kinh nghiệm thực chiến từ cha mẹ, đúc kết ra: Không tiếp điện thoại của vợ, lại là năm cuộc liên tiếp, chính là đại họa lâm đầu.

Khuất Kinh mở di động, cấp tốc gọi cho Du Chiêu. Kết quả, Du Chiêu tắt máy.

Khuất Kinh nghĩ thầm: Tắt máy thật hay giả? Có phải đem mình kéo vào sổ đen hay không?

Thế là hắn mượn điện thoại của thư kí Thang Kha, gọi cho Du Chiêu. Kết quả vẫn tắt máy.

"Chuyện gì xảy ra?" Khuất Kinh nhíu chặt lông mày, muốn gọi điện tìm người hỏi thăm một chút, lại phát hiện mình căn bản không có qua lại với "đối tượng liên lạc khẩn cấp" của Du Chiêu.

Khuất Kinh trách cứ Thang Kha: "Điện thoại di động của cậu là cái gì vậy! Tại sao gọi cho vợ tôi lại báo là tắt máy?"

Thang Kha: "...?"

Lúc Khuất Kinh gấp lên dễ nóng nảy không nói lý, Thang Kha cũng đã quen, rất nhanh khôi phục tinh thần: "Bằng không tôi gọi tới Du thị hỏi một chút?"

"Được, đi hỏi đi."

Thang Kha gọi điện thoại tới Du thị, quay đầu lại nói với Khuất Kinh: "Du Chiêu tiên sinh xin nghỉ bệnh."

"Nghỉ ốm?" Khuất Kinh phi thường kinh ngạc, lại lo lắng, "Cậu không hỏi bị bệnh gì sao?"

Thang Kha nói: "Bên kia cũng không rõ lắm."

Biết Du Chiêu bị bệnh, cả ngày Khuất Kinh cũng không vui nổi. Thang Kha ngược lại là người không liên quan, thời gian nghỉ trưa lướt điện thoại tới tiết mục hài liền cười ha ha.

Khuất Kinh lập tức khiển trách hắn: "Vợ tôi đang bị bệnh mà cậu còn cười được!"

Thang Kha sửng sốt, cũng không nhịn hắn: "Khuất tổng, ngài có bệnh?"

Khuất Kinh giận dữ, cùng Thang Kha ầm ĩ một trận. Thang Kha cũng phẫn nộ, nói: "Tôi không làm, không làm nữa!"

Khuất Kinh cũng rất phẫn nộ: "Cậu có làm hay không!"

Chờ hết giờ nghỉ trưa, Khuất Kinh và Thang Kha lại giống như chưa từng xảy ra xung đột tiếp tục công việc.

Trong lúc làm việc Thang Kha vẫn rất nhẫn nại, Khuất Kinh nói cái gì hắn đều nghe. Nhưng tại phương diện công việc Khuất Kinh cũng tương đối chuyên nghiệp, sẽ không lẫn lộn tình cảm cá nhân. Chờ tan làm, Khuất Kinh lại bắt đầu trở mặt, lại cầm di động lên bắt đầu gọi cho vợ.

"Đừng gọi nữa." Thang Kha kiến nghị, "Ngài gọi nhiều như vậy, không chừng điện thoại thông minh sẽ tự động phân vào nhóm có hành vi quấy rối, kéo vào sổ đen."

"Cậu... cậu thì biết cái gì!" Khuất Kinh lại mắng Thang Kha, sau đó gọi điện cho Du Chiêu.

Khuất Kinh bấm số Du Chiêu, lần này kết nối thông, thanh âm "đích đích đích" vang lên ____ Sau khi nghe đi nghe lại "Số máy hiện tại đã khóa", tiếng "đích đích đích" này thật khiến người ta cực kì kích động.

Khuất Kinh nín hơi lắng nghe, lại nghe được thanh âm điện thoại từ chỗ rẽ truyền tới.

Du Chiêu lấy ra điện thoại di động, từ chỗ rẽ đi tới.

Khuất Kinh nhìn Du Chiêu bỗng nhiên xuất hiện, cả người đều ngây ngẩn.

Thấy Khuất Kinh không nói lời nào, Du Chiêu: Trời ạ, mình bị hắc còn muốn để anh ấy che dấu, anh ấy nhất định rất tức giận đi?

Thấy Du Chiêu sắc mặt không tốt, Khuất Kinh: Trời ạ, mình không tiếp điện thoại em ấy liền chạy tới Mỹ, em ấy nhất định rất tức giận đi?

Hai người cứ như vậy rơi vào tâm trạng "lo sợ vị hôn phu nổi giận", mặt đối mặt nhìn nhau, ai cũng không hé răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo