C39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 39.

Du Chiêu mặc áo len vàng nhạt, nửa khuôn mặt chôn bên trong khăn quàng cổ màu xanh nhạt, thoạt nhìn có chút tái nhợt tiều tụy. Khuất Kinh xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của Du Chiêu, nói: "Sao sắc mặt em lại kém như vậy? Có phải bị bệnh hay không?"

"Không." Du Chiêu lắc lắc đầu, "Em chỉ là vừa xuống máy bay, có hơi mệt một chút."

"Vậy muốn ăn cơm không?" Khuất Kinh chỉ đành hỏi như vậy.

Du Chiêu gật gật đầu, hỏi: "Anh chưa ăn cơm sao?"

Khuất Kinh chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán: "Xem như là ăn đi!"

Thang Kha ở một bên giải thích: "Khuất tổng cả ngày đều lo lắng cho ngài, cái gì cũng ăn không vô!"

Du Chiêu hơi kinh ngạc: "Lo lắng cho tôi?"

Khuất Kinh ho khan hai tiếng: "Không phải là anh không nghe điện thoại của em sao? Lúc anh trở về thì phát hiện em tắt máy, liền có chút lo lắng."

"Ồ." Du Chiêu gật đầu, "Em lên máy bay, không có mở di động."

"Hiện tại anh đã hiểu." Khuất Kinh gật đầu, "Đi thôi. Em ở trên máy bay chắc cũng không ăn ngon ngủ ngon đi?"

Du Chiêu nói: "Em ăn đồ ăn trên máy bay, cũng tạm được, chỉ là hơi mệt một chút."

Khuất Kinh liền nói: "Vậy chúng ta đi nghỉ."

Nếu Du Chiêu đã nói hơi mệt nhưng không đói bụng, Khuất Kinh liền trực tiếp mang theo Du Chiêu trở về phòng nghỉ khách sạn, chuẩn bị ngủ.

Ai biết, hai người bọn họ ngủ chung, chính là càng ngủ càng mệt, mồ hôi đầm đìa, thở dốc không thôi.

Chính là mệt.

Mệt mỏi xong, hai người mới coi như ôm nhau nghỉ ngơi.

Bọn họ sức cùng lực kiệt, không rảnh suy nghĩ vấn đề gì mà "vị hôn phu của ta khả năng đang tức giận", dính gối liền ngủ.

Khuất Kinh cả ngày đều xử lý công việc còn muốn bận tâm vấn đề của Du Chiêu. Mà Du Chiêu cũng lo lắng chính mình gây chuyện, ngồi mười mấy tiếng máy bay nhanh nhanh chóng chóng tới Mỹ. Bọn họ đều rất mệt mỏi. Mệt mỏi như vậy còn vận động, vận động xong càng không có tinh lực. Đêm nay ngủ say như heo ___ A, không đúng, hẳn là hai con heo.

Sáng sớm, nhờ tiếng chuông phục vụ mà hai người rất nhanh đã tỉnh lại. Bằng không thực sự có thể ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, khiến Thang Kha tức giận mà mắng ông chủ của hắn "Sắc đẹp hại quốc".

Khuất Kinh bị tiếng chuông đánh thức, theo thói quen xuống giường, mang dép lê tới phòng khách: "Mang vào đi."

Phục vụ đẩy xe, đặt bữa sáng xuống. Khuất Kinh lại nhớ ra vợ cũng ở đây liền nói: "Lấy thêm một phần nữa tới."

Người phục vụ đáp ứng liền rời đi.

Lúc này Du Chiêu mơ hồ từ phòng ngủ đi ra. Khuất Kinh nhìn y. Y mặc áo ngủ rộng rãi, không giống bình thường được âu phục bảo vệ, ánh nắng ban mai trực tiếp rơi trên xương quai xanh của Du Chiêu. Trong cảm nhận của Khuất Kinh, Du Chiêu dường như đang phát sáng, gì cũng không sánh bằng.

Nói tới, đây cũng là lần đầu tiên Khuất Kinh nhìn thấy bộ dáng mới tỉnh ngủ của Du Chiêu.

Giữa bọn họ có rất nhiều ban đêm kích tình, lại chưa từng có một buổi sáng yên ắng.

Tận đáy lòng Khuất Kinh cảm thấy hạnh phúc, kéo ghế tựa, nói: "Hoa mân côi, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Du Chiêu nhìn bữa sáng trên bàn, nhíu mày: "Sao chỉ có một phần?"

"Chúng ta tối hôm qua... Không phải quá mệt mỏi sao?" Khuất Kinh nói, "Anh quên báo bọn họ hôm nay đưa thêm một phần tới."

Du Chiêu nghe vậy gật gật đầu: "Vậy em đi rửa mặt trước, chờ bọn họ mang tới chúng ta cùng ăn."

Du Chiêu xoay người tiến vào phòng vệ sinh, cúi đầu rửa mặt, thoáng phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn gương lại thấy Khuất Kinh đang cạo râu. Không biết tại sao, tình cảnh này lại khiến Du Chiêu đỏ mặt, tim cũng nhảy dựng lên.

Hai người rửa mặt xong vừa vặn phục vụ cũng đưa tới thêm một phần bữa sáng.

Khuất Kinh đem phần mới mang tới cho Du Chiêu, chính mình ăn bữa sáng nguội lạnh kia. Du Chiêu ngồi xuống bắt đầu ăn, chậm rãi từng miếng từng miếng một.

Khuất Kinh giương mắt nhìn Du Chiêu: "Đúng rồi, em không có sinh bệnh đi?"

"Hả?" Du Chiêu chưa kịp phản ứng, "Sao lại hỏi như vậy?"

Khuất Kinh liền nói: "Anh nghe người công ty nói em xin nghỉ bệnh..."

"Ồ..." Du Chiêu hiểu được, "Muốn nghỉ phép vì việc riêng thì không tiện, nên em xin nghỉ bệnh. Em cũng không sinh bệnh gì."

"Vậy thì tốt." Khuất Kinh gật đầu, còn nói, "Vậy em làm sao vội vội vàng vàng chạy tới đây? Là vì anh không nghe điện thoại của em sao?

Đây là nguyên nhân chính.

Mà sáng sớm nay được uống nước chanh, ăn đồ tây, Du Chiêu phục hồi tinh thần, cảm thấy hành động chạy tới nước Mỹ chỉ vì vị hôn phu không nhận năm cuộc điện thoại rất rất kì quái.

Nói không chừng đối phương còn cảm thấy mình thần kinh đi?

Đoạn Khách Nghi còn không làm như thế!

Du Chiêu cảm thấy ngượng ngùng: "Ừm... Chủ yếu là có chút chuyện."

"Chuyện gì?" Khuất Kinh quan tâm hỏi. Hắn cảm thấy Du Chiêu bình thường trầm ổn như vậy, bỗng nhiên chạy tới nước Mỹ tìm mình nhất định là có việc gấp!

Du Chiêu cầm khăn lau miệng, sống lưng cứng ngắc, khẽ khom người: "Là tới xin lỗi anh."

"Hả?" Khuất Kinh cực kì kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Du Chiêu trừng mắt nhìn, đánh giá Khuất Kinh một chút, lại nói: "Lẽ nào anh không biết? Em gặp phiền phức... Em cho rằng tin tức kia là anh cho người gỡ xuống."

"Ồ...!" Khuất Kinh phục hồi tinh thần, "Đúng, là anh."

Nói rồi Khuất Kinh liền đặt dĩa xuống, mười ngón giao nhau đỡ lấy cằm, tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Nhưng vì sao lại muốn xin lỗi anh?"

Du Chiêu cau mài: "Bởi vì em gây phiền phức cho anh."

"Đây không tính là phiền phức." Khuất Kinh đáp.

Du Chiêu lại có chút lo lắng: "Kì thực, Senna hay Cao Bá Hoa chỉ là khách hàng, xã giao thông thường..."

"Anh hiểu." Khuất Kinh gật đầu, "Nếu chỉ như vậy mà cũng tính là scandal, vậy nếu có người muốn hắc anh, phỏng chừng có thể viết cả một quyển sách. Chúng ta làm ăn, chuyện như vậy rất bình thường. Anh hoàn toàn không nghi ngờ em."

"Anh hoàn toàn không nghi ngờ em" ___ Nghe được câu này, toàn thân Du Chiêu đều nóng lên.

Khuất Kinh lại nói: "Chuyện này đã giải quyết. Nhưng nếu không tìm ra nguyên nhân thật sự, e là sẽ còn xảy ra trường hợp tương tự."

Du Chiêu ngưng mi: "Ý của anh là...?"

"Em biết là ai làm sao?"

"Em đại khái đoán được." Du Chiêu đáp, "Là... là Đoạn Khách Nghi sao?"

Khuất Kinh cười lạnh: "Anh đã sớm nhìn ra hắn không muốn chúng ta kết hôn. Chỉ là dù sao hắn cũng là trưởng bối, còn là một tên có tiền, chúng ta cũng không dễ làm hắn mất mặt."

"Đúng vậy." Du Chiêu gật đầu, "Dù sao cũng không thể công khai trở mặt."

"Đúng, cho nên anh có một biện pháp, có thể không cần xé rách mặt hắn mà vẫn giải quyết được vấn đề này."

"Biện pháp gì?" Du Chiêu cảm thấy khá hứng thú, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn vị hôn phu.

"Hắn làm mấy việc này không phải vì muốn chúng ta không kết hôn sao?" Khuất Kinh dùng ngón tay gõ mặt bàn một cái, "Hôm nay chúng ta liền đi Vegas kết hôn. Hắn không phá được nữa."

"A?" Du Chiêu trợn trừng đôi mắt.

Nửa giờ sau, Du Chiêu cùng Khuất Kinh ngồi trên limo, Thang Kha giúp bọn họ mở champagne.

Khuất Kinh cười nhận lấy, cùng Du Chiêu cụng ly.

Đầu óc Du Chiêu vẫn còn hôn mê, qua hồi lâu mới nói: "Hôm nay là ngày hoàng đạo sao?"

Khuất Kinh ngẩn người, cầm điện thoại di động mở app ngày hoàng đạo, trên đó viết "Kị kết hôn".

Hai người đều bối rối.

Thang Kha thấy thế vội vàng nói: "Không có chuyên gì, cái này là thời gian của Mỹ. Dựa theo giờ Trung Quốc thì vẫn là ngày hoàng đạo!"

Khuất Kinh vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, người Trung Quốc theo giờ Trung Quốc!" Nói rồi Khuất Kinh cùng Du Chiêu chạm cốc: "Vì Trung Quốc!"

Du Chiêu dù không hiểu vì sao tự nhiên Khuất Kinh lại tràn đầy tinh thần yêu nước như vậy nhưng vẫn cụng ly với hắn. Khuất Kinh cực kì vui vẻ, giống như thi đậu Trạng Nguyên, miệng cũng không ngậm vào được. Du Chiêu bị hắn lây, cũng vui vẻ theo. Hai người trên xe limo uống hết hai chai champagne, Thang Kha muốn khuyên vài câu mà ngẫm lại, vẫn là thôi.

Chờ xe limo dừng bên ngoài giáo đường, Du Chiêu và Khuất Kinh đều mang theo hơi men bước xuống. Bước chân giống như dẫm lên mây, trong mắt lấp lánh, giáo đường màu trắng giống như đám mây thánh khiết ___ Cũng không biết là uống say, hay còn vì cái gì khác.

Trong giáo đường ngoại trừ cha sứ và Thang Kha cũng không còn ai khác. Mà Du Chiêu cùng Khuất Kinh đều không để ý, khuôn mặt đỏ hòng bởi say rượu, trong mắt mang theo ánh sáng, tựa như tiểu hài tử nhìn thấy đường quả mà nhìn nhau.

Thanh âm cha sứ vừa uy nghiêm vừa ôn nhu, tựa như thần đang nói chuyện: "We are gathere here today in the sight of God... from this day forward, forever and ever, Amen."

Mãi mãi yêu nhau, Amen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo