C41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 41.

Du Chiêu ngủ nửa ngày, tỉnh lại đã thấy Khuất Kinh nằm bên gối.

Khuất Kinh hô hấp mềm mại mà chậm rãi, giống như gió buổi sớm, so ra rồi lại càng ấm áp.

Bọn họ kết hôn rồi.

Rốt cuộc Du Chiêu cũng nhớ tới chuyện này.

Du Chiêu càng trở nên kích động hơn, vui sướng trong lòng khó nén nổi mà càng rõ ràng.

Kì thực lúc đầu Du Chiêu vẫn rất mê man, đại não còn chưa tiếp thu tin tức "bọn họ đã kết hôn", biểu hiện có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra là trì độn. Hiện tại tỉnh ngủ phát hiện Khuất Kinh nằm bên gối, mới xem như phục hồi tinh thần, tim đập thình thịch thình thịch.

Trong lòng Du Chiêu bỗng cảm thấy ngọt ngào.

Y có chút bối rối, tránh thoát ôm ấp của Khuất Kinh. Chút động tĩnh này làm Khuất Kinh tỉnh lại. Khuất Kinh dụi dụi con mắt, chậm rãi mở ra: "Sớm a."

Du Chiêu trưng lên nụ cười với khách hàng: "Chào buổi sáng."

Khuất Kinh chậm rãi ngồi dậy, nói: "Hôm nay chúng ta phải ngồi máy bay trở về sao?"

"Ừm." Du Chiêu cũng rời giường, theo sau Khuất Kinh tới phòng rửa mặt: "Nhưng cũng không cần gấp gáp."

Khuất Kinh rửa mặt, còn nói: "Làm sao không vội? Chúng ta còn phải tới cục dân chính một chuyến, đem giấy kết hôn lĩnh về."

Kết hôn tại giáo đường Las Vegas không được pháp luật Trung Quốc thừa nhận. Khi trở về vẫn phải đem chứng minh thư tới lĩnh giấy kết hôn mới tính.

Du Chiêu ngẩn ra: "Không thương lượng với cha mẹ một chút sao?"

"Chúng ta ở đây kết hôn có thương lượng cùng cha mẹ sao?" Khuất Kinh cầm dao cạo râu, ngưỡng cằm, từng nhát từng nhát cạo sạch râu trên cằm, không quá quan tâm nói, "Hay là lĩnh giấy trước đi. Miễn cho Đoạn Khách Nghi tiên sinh kia lại nghĩ ra chiêu trò gì đó."

"Đúng vậy. Anh nói đúng." Du Chiêu gật gật đầu, còn nói "Thật không tiện, người nhà em lại cho anh thêm phiền toái."

Khuất Kinh nở nụ cười: "Anh chính là người nhà của em a."

***

Trên máy bay, Khuất Kinh hướng nữ tiếp viên muốn champagne. Nữ tiếp viên mang cho hai người hai ly champagne vàng nhạt, cười nói: "Mời dùng."

Khuất Kinh cười nói: "Chúng ta vừa mới kết hôn đó."

Nữ tiếp viên có chút bất ngờ, lại cười nói: "Chúc mừng hai vị tiên sinh."

"Phải a." Khuất Kinh nói "Đây đúng là sự kiện nên uống champagne chúc mừng."

Nữ tiếp viên thấy Khuất Kinh cao hứng như vậy, cũng mỉm cười nhìn đối tượng tân hôn của Khuất Kinh một cái. Khuất Kinh cứ như vậy gặp người liền nói bọn họ kết hôn, khiến tính cách nội liễm như Du Chiêu có chút thẹn thùng. Nhưng theo lễ phép, Du Chiêu vẫn gật đầu hướng nữ tiếp viên mỉm cười một cái.

Nữ tiếp viên thấy Du Chiêu cười, liền cười nói với Khuất Kinh: "Phu nhân của ngài thật đẹp!"

Khuất Kinh lập tức mất hứng: "Liên quan gì tới cô?"

"..." Bệnh thần kinh.

Thang Kha ngồi bên cạnh nhanh chóng giải vây: "Thật không tiện, vị tiên sinh này trước khi lên máy bay có uống chút rượu. Hiện tại đầu óc không tỉnh táo."

Khuất Kinh đúng là có uống.

Nếu là lúc thường, xác thực hắn sẽ không thất lễ như vậy.

Nếu là lúc thường, hắn cũng sẽ không động một chút là ôm Du Chiêu.

Thang Kha nhìn cảnh tượng này hoàn toàn không còn lời nào để nói, đóng lại cửa ngăn, nằm ngủ.

Trải qua mười mấy tiếng, ba người xuống máy bay. Khuất Kinh mở di động gọi cho cha hắn: "Cha! Con kết hôn! Mau tới cục dân chính a!" Nói xong liền cúp điện thoại.

Du Chiêu trợn mắt há miệng: "Anh... anh liền cúp điện thoại?"

"Không thì sao?" Khuất Kinh nói, "Không cúp điện thoại là muốn chờ nghe ông ấy mắng anh?"

Mặt Du Chiêu đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Khuất Kinh: "Anh đều nói cho bọn họ biết?"

"Cái này cần phải nói a!" Khuất Kinh nói, "Sổ hộ khẩu của anh còn ở chỗ bọn họ đây!"

"Ừ, đúng.."

Khuất Kinh trừng mắt nhìn, nói: "Đúng rồi, sổ hộ khẩu của em có mang theo không?"

Du Chiêu: "Có, có..."

Khuất Kinh nghe vậy cực vui mừng: "Em bay tới Mỹ còn cầm theo sổ hộ khẩu, anh thấy em rất muốn kết hôn với anh đúng không?"

"... Thật ra..." Du Chiêu lấy từ hành lý giấy tờ tùy thân, bên trong có một ít giấy tờ tương đối quan trọng, "Mấy cái này em đều mang bên người, có cả sổ hộ khẩu."

Khuất Kinh vẫn cảm thấy Du Chiêu mang theo sổ hộ khẩu bay nửa vòng trái đất tìm hắn là vì yêu, nghi hoặc hỏi: "Người nhà em có thể nguyện ý để em mang theo sổ hộ khẩu bay nhảy khắp nơi?"

Du Chiêu không hiểu ý Khuất Kinh, chỉ nghĩ hắn tò mò liền mở sổ hộ khẩu, trả lời: "Sổ hộ khẩu vốn là em ở cùng với ba. Sau khi ba qua đời em liền trở thành chủ hộ."

Sau khi Anh Nông qua đời, Du Chiêu bị đón về Du gia. Mà Đoạn Khách Nghi vẫn luôn không muốn Du Chiêu chuyển hộ khẩu. Mới đầu Du Hải cũng nói Đoạn Khách Nghi giải quyết chuyện này, Đoạn Khách Nghi cứ kéo dài lại kéo dài, sau đó mọi người cũng không nhắc đến nữa. Ngược lại Du Chiêu cảm thấy chính y làm chủ hộ của mình cũng tốt, không ý kiến.

Khuất Kinh nghe thế lại cảm thấy rất sầu não, ôm Du Chiêu nói: "Ngày mai chúng ta liền chuyển em vào hộ khẩu nhà ta, được không?"

Du Chiêu muốn nói "không cần thiết", nhưng nhìn Khuất Kinh kích động như vậy, y đành gật đầu phụ họa.

Thang Kha dưới sự thúc giục của Khuất Kinh, rất nhanh đã lái tới cửa cục dân chính.

Khuất Kinh cùng Du Chiêu tới cửa liền thấy được Khương Tuệ Tức và cha Khuất đứng ở phía xa. Cha Khuất vừa thấy bọn họ liền phẫn nộ nói: "Hai đứa bây quả thực hồ đồ! Tại sao có thể ___"

Khương Tuệ Tức bấm một cái vào lưng cha Khuất, cười nói: "Cha con đúng là sướng đến phát rồ rồi."

Du Chiêu nhìn hai bậc trưởng bối, vội vã treo lên nụ cười: "Bác trai, bác gái..."

Khương Tuệ Tức cười nói: "Đều là người một nhà, còn khách khí như vậy làm gì!"

Thế là, Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất liền mang theo hai người tiến vào cục dân chính. Khương Tuệ Tức lại hỏi: "Con có cần gọi người nhà tới không?"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy lễ không thể bỏ, liền gọi điện cho Đoạn Khách Nghi và Du Hải.

Thư kí của Đoạn Khách Nghi nghe máy: "Alo? Là Chiêu tổng sao? Ân, Đoạn tổng đang họp, ngài tìm ngài ấy có chuyện gì không?"

"Không có gì." Du Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời.

Sau đó, Du Chiêu lại gọi điện cho Du Hải. Bên Du Hải là Hạ Đào nghe điện thoại, nói Du Hải đang tắm. Du Chiêu cũng không thể không biết ngại mà gọi Du Hải đến, vì vậy cũng cúp điện thoại.

Du Chiêu một mình đứng trong góc, nhìn màn hình di động tối lại, nghiêng đầu qua một bên, chỉ thấy Khương Tuệ Tức và cha Khuất đứng đó cùng Khuất Kinh nói chuyện. Mắng hắn vì sao tùy hứng lỗ mãng như vậy, nói kết hôn liền kết hôn, cũng không thương lượng trước thời gian một chút. Tuy vẻ mặt đầy oán giận, nhưng trong ánh mắt đều là quan tâm cùng bảo vệ.

Du Chiêu có chút cô đơn, lại đột nhiên nhớ tới vẻ mặt ghét bỏ nhưng đầy quan tâm của một người.

Du Chiêu bấm điện thoại: "Alo, Hoa Thì?"

"Ách, Chiêu tổng?" Hoa Thì nhận điện thoại của Du Chiêu luôn rất đúng lúc, sẽ không có khả năng không liên lạc được giống như Du Hải.

Theo như Hoa Thì nói, Du Chiêu không phải kiểu người không có chuyện gì liền tìm người tán gẫu. Nếu là gọi điện, nhất định là có chuyện. Vậy Hoa Thì hắn nhất định phải tiếp a.

Dùng một câu nói của Hoa Thì chính là: "Cho dù ngày hôm nay tớ đang ở dưới thân Kim Thành Vũ*, cũng sẽ nguyện ý tiếp điện thoại của cậu!"

"Khả năng Kim Thành Vũ không muốn đâu." Lúc đó Du Chiêu đã đáp lại như thế.

Hiện tại, ngược lại là Du Chiêu gọi cho Hoa Thì, chỉ nói: "Bây giờ cậu có rảnh không? Tớ đang ở cục dân chính, chuẩn bị kết hôn."

"!" Hoa Thì kinh hãi, "Thật hay giả?"

"Thật."

"Cậu được đấy." Hoa Thì nói, "Có Du Hải và Đoạn Khách Nghi ở đấy không? Tớ không thích gặp hai người bọn hắn."

Du Chiêu đùa giỡn nói: "Vậy khẳng định không có! Nếu không còn có thể mời cậu tới làm người chứng kiến sao?"

"Cũng đúng." Hoa Thì nói, "Khuất Kinh bên kia có những ai?"

"Cha mẹ anh ấy a." Du Chiêu vẫn đùa giỡn nói, "Tớ cũng phải tìm người đến giữ thể diện!"

"Được đó." Hoa Thì nói, "Giữ thể diện là nghề của tớ!"

Sau ba mươi phút, Hoa Thì dẫn theo một nhạc đội đến, vây quanh Du Chiêu cùng Khuất Kinh bắt đầu kéo đàn nhị, thổi kèn xô-na. Tình cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy hạnh phúc tràn đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo