C42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 42.

Sau khi lĩnh chứng, Khuất Kinh cùng Du Chiêu nắm tay nhau đi ra khỏi cục dân chính. Chỉ thấy ở trước cửa, Hoa Thì đang phát hồng bao cho đội kèn trống xô na, còn nói: "Có muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không a?"

"Không được, không được." Đội trưởng đội nhạc nói, "Chúng tôi còn có một nhà có đám tang cần đi đây."

"Chạy show hả?" Hoa Thì nói, "Thật sự là khổ cực nha!"

Đội tưởng đội nhạc cười cười, nói: "Mưu sinh mà!" Nói rồi hướng Du Chiêu cùng Khuất Kinh cười ha hả cáo biệt: "Được rồi! Chúc hai vị tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"

Du Chiêu nghe tới bốn chữ "sớm sinh quý tử", ngược lại cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Thật ra Du Chiêu vẫn luôn uống thuốc tránh thai. Không phải y không muốn mang thai, mà là y vẫn nghĩ, ngày nào còn chưa kết hôn thì ngày đó vẫn không nên mang thai. Giống như một ngày khách hàng còn chưa kí hợp đồng, tất nhiên không thể giao hàng.

Hai bên thỏa thuận xong, không lừa gạt nói dôi, mới là sinh ý thành!

Du Chiêu lại nghĩ, theo tần suất xé mở miếng ngăn tin tức tố của bọn họ, nếu không dùng thuốc, nói không chắc trước khi cưới liền mang thai.

Nghe được lời chúc phúc của đội trưởng ban nhạc, Khuất Kinh cười nói: "Vậy mượn cát ngôn của anh!" Sau đó Khuất Kinh liền thưởng thêm cho bọn họ. Đội nhạc thu hồng bao, một chuỗi thao thao bất tuyệt chúc mừng cát tường.

Thất thất bát bát nói một đống xong lái xe mới tới đem bọn họ kéo đi.

Khương Tuệ Tức cười nói: "Thật tốt a, mẹ đã đặt bàn ở Hỉ Phúc Lâu. Chúng ta cùng ăn cơm đi?" Nói rồi Khương Tuệ Tức lại hỏi Hoa Thì cùng Thang Kha: "Các cậu không có chuyện gì thì cùng đi đi?"

Hoa Thì xoa xoa tay: "Được a! Con thích nhất là thịt dê Hỉ Phúc Lâu."

Khương Tuệ Tức gật đầu, cười nói: "Tốt, cùng đi đi. Nhiều người càng náo nhiệt."

Đoàn người tới Hỉ Phúc Lâu, chọn lô ghế riêng ngồi xuống. Hoa Thì ở một bên giới thiệu với mọi người: "Canh gà chỗ này là chính tông! Đều dùng gà trống thiến! Gà thiến, mọi người biết là cái gì không___"

"Mọi người đều biết." Du Chiêu lạnh nhạt đánh gãy lời Hoa Thì.

"Cậu nghe tớ nói hết đi mà!" Hoa Thì vẫn nhịn không được mà khoe khoang, "Mọi người cho rằng một đao là xong việc sao? Gà thiến nhà bọn họ đều dúng thuốc Đông Y thiến gà! Rất cao cấp, rất bổ!"

Khuất Kinh nghe Hoa Thì bàn luận vấn đề thiến gà, uống một ngụm canh gà mĩ vị đều muốn cảm thán gà đối với nhân loại đã cống hiến vĩ đại như thế nào.

Hoa Thì nói hắn thích cơm dê ở đây cũng không phải giả, ào ào mà ăn xong hai bát. Du Chiêu nhịn không được cau mày: "Cậu rất đói?"

Hoa Thì nói: "Bữa trưa tớ còn chưa ăn nữa." Rồi lại ý thức được cái gì, hắn lại nói: "Đương nhiên tớ cũng không phải không có cơm ăn, chuyên môn đi ăn trực như vậy! Dầu gì tớ cũng là một phú nhị đại gia tài bạc triệu a."

"Đúng, mọi người đều biết." Du Chiêu động viên nói.

Ngày hôm nay Hoa Thì đặc biệt cao hứng, giống như hắn là nhà mẹ đẻ của Du Chiêu, vô cùng vui vẻ, còn uống rất nhiều rượu. Chờ hắn uống nhiều rồi liền bắt đầu phát rồ, nhiều lần cường điệu mình là người có tiền, còn đem một xấp thẻ vàng, thẻ bạch kim, thẻ đen lấy ra, quăng đầy đất.

Cha Khuất nhíu chặt lông mày, nói với vợ: "Bà xem, Du Chiêu nhận thức đều là những người nào a!"

Khương Tuệ Tức nguýt ông một cái: "Một ngày vui vẻ như thế, ông không thể ngậm miệng một chút, để nó càng vui vẻ sao?"

Cha Khuất bĩu môi một cái, liền không nói nữa.

Hoa Thì phát điên xong liền lăn ra ngủ.

Du Chiêu cũng bất đắc dĩ: "Xin lỗi, xin lỗi, người bạn này của con..."

"Không có chuyện gì, ngày hôm nay cao hứng mà!" Khuất Kinh vung tay, tỏ ý đã hiểu, quay đầu nói với Thang Kha "Ngươi sững sờ làm gì? Nhanh đem thẻ nhặt lên a!"

Thang Kha không có cách nào, đành nhặt từng cái từng cái thẻ của Hoa Thì lên. Khuất Kinh dặn dò: "Ngươi cẩn thận một chút, mấy thẻ này đều rất đáng giá, ngươi làm mất một tầm thôi cũng đều không đền nổi!"

Trong lòng Thang Kha chỉ muốn chửi bậy, nếu đổi là bình thường chắc đã sớm nhảy lên nói "Tôi không xứng nhặt cái này! Ngài tới đi!". Mà cân nhắc hôm nay là ngày đại hỉ của Khuất Kinh bèn tạm thời nhịn xuống.

Chờ nhặt thẻ xong Khuất Kinh lại nói: "Được rồi, bây giờ ngươi đi thuê một gian phòng, mang Hoa Thì đi nghỉ ngơi đi."

Trong lòng Thang Kha lặng yên tới nửa ngày: "Cái này không tốt đâu! Hắn là O, truyền đi sẽ ảnh hưởng danh dự của hắn."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Du Chiêu nói, "Hắn không có danh dự."

"?" Thang Kha nhịn không được lầm bầm, "Nhưng tôi có a!"

Khuất Kinh cũng mắng hắn: "Chỉ có cậu thanh thuần khả ái! Chờ cuộc họp hàng năm tôi trao giải cho cậu sao? Cậu muốn ẵm giải thưởng xử nam cuối cùng của thế kỉ sao? Hay là chờ quốc gia phong cậu thành người bảo vệ động vật?"

Thang Kha bất đắc dĩ mà cõng Hoa Thì, trong tay cầm theo một đống thẻ ngân hàng giá trị liên thành, mang theo biểu tình của "người trèo thuyền trên sông Von-ga" mà rời khỏi ghế riêng.

Khuất Kinh hoan hoan hỉ hỉ nắm tay vợ mới cưới, quay đầu nói với cha mẹ: "Được rồi, hai người tự trở về đi thôi!"

Cha Khuất kinh ngạc: "Các ngươi muốn đi đâu? Không trở về nhà sao?"

Khuất Kinh nói: "Vẫn phải tới Du gia nói chuyện một chút. Hơn nữa còn phải giúp vợ con dọn nhà, không phải sao?"

Khương Tuệ Tức ngược lại là đồng ý: "Cái này cũng nên làm, thời điểm con tới cũng nên giảng lễ phép một chút. Hôm nay ngày lành tháng tốt, chớ cùng người ta cãi nhau."

"Con biết rồi." Khuất Kinh nói, "Nếu là không muốn nghe, con dùng tin tức tố tới áp chế là được!"

Khương Tuệ Tức lại nói: "Con cẩn thận, dùng tin tức tố lung tung đi áp chế ảnh hưởng omega là trái với luật trị an!"

Khuất Kinh cười nắm tay Du Chiêu: "Vợ con sẽ đến bảo lãnh thả con ra."

Du chiêu đỏ mặt: "Vậy chúng con đi trước..." Nói rồi Du Chiêu nhìn cha Khuất cùng Khương Tuệ Tức, có chút ngượng ngùng nói: "Cha, mẹ."

Khương Tuệ Tức nghe Du Chiêu gọi một tiếng như thế, thực sự là cao hứng, cười gật đầu: "Các con đi thôi."

Cha Khuất ngược lại hừ hừ không nói.

Khương Tuệ Tức dùng cùi chỏ huých ông một chút: "Ông làm sao không lên tiếng? Con nó gọi ông đấy!"

Cha Khuất lại oán giận nói: "Không phải bà bảo tôi ngậm miệng sao?"

Khương Tuệ Tức cười tức, nói: "Vậy ông tiếp tục ngậm đi! Tôi thấy cũng rất tốt."

Cha Khuất buồn bực. Hai người buồn bực cả một đường về nhà.

Khuất Kinh gọi xe, cùng Du Chiêu tới Du gia.

Hiện tại là mười giờ tối, Du Ung, Du Hải, Đoạn Khách Nghi đều ở nhà. Nghe nói Khuất Kinh cùng Du Chiêu trở lại, ba người cũng không thể vắng mặt mà cùng nhau xuất hiện, thể hiện chút lễ độ.

Đoạn Khách Nghi bưng một đĩa hoa quả tới, làm bộ chính hắn gọt, cười nói: "Không biết Kinh Nhi có thích ăn cái này hay không?"

Khuất Kinh cười nói: "Cảm ơn, mẹ Đoạn."

Đoạn Khách Nghi nghe thấy Khuất Kinh gọi mình là mẹ, cũng sợ hết hồn: "A... Ai... Ha ha, đứa nhỏ này..." Hơn nữa, Đoạn Khách Nghi dù là omega, nhưng cũng chưa từng bị gọi một tiếng "mẹ". Cho dù là Du Ung cũng gọi hắn một tiếng "ba".

Bất thình lình bị gọi "mẹ", Đoạn Khách Nghi lại cảm thấy không hề dễ chịu.

Trên thực tế, rát nhiều nam omega đều không thích bị gọi là "mẹ".

Khuất Kinh tự nhiên cũng biết Đoạn Khách Nghi không thích, nhưng cũng vì biết nên mới chịu nói. Ai sẽ không lén lút làm người hắn ghét khó chịu chứ?

Khuất Kinh còn nói: "Là như vậy, hôm nay ta đã kết hôn cùng Du Chiêu rồi. Cho nên câu mẹ này vẫn không tránh được, mẹ Đoạn."

Đoạn Khách Nghi kinh hãi đến biến sắc. Du Ung và Du Hải cũng bị dọa nhảy một cái.

"Kết hôn rồi?"

"Thật ra là ở cục dân chính lĩnh chứng." Khuất Kinh nói tới cây ngay không sợ chết đứng, một bộ thuận lý thành chương, thậm chí lấy ra app Ngày Hoàng Đạo, "Hôm nay là ngày tốt trăm năm mới có một lần a!"

Ngày tốt thì đúng là tốt, nhưng "trăm năm mới có một lần" liền khó nói a. Nhưng mà phịa chuyện, ai mạnh miệng thì chính là người đúng.

Du Hải ho khan hai tiếng: "Này, này cũng quá đột ngột đi! Hơn nữa, nếu quyết định, làm sao không báo sớm với chúng ta một tiếng? Chúng ta cùng nhau thu xếp a."

Du Chiêu liền nói: "Cũng là nhất thời nghĩ tới, nhất thời kích động. Nhưng ở cụ dân chính con cũng gọi điện cho Đoạn tổng, Hải tổng, chỉ là vừa vặn thư kí của Đoạn tổng với Hạ Đào đều nói hai người không tiện gặp."

Hai chữ "Hạ Đào" vừa nói ra, cả Đoạn Khách Nghi, Du Hải cùng Du Ung đều không thoải mái.

Có thể bằng một câu nói khiến ba người này không thoải mái, cũng coi như chút sắc màu của ngày hôm nay.

Du Chiêu vừa cười vừa nói: "Mọi người sẽ không trách con chứ?"

Đoạn Khách Nghi là một người gia giáo rất nghiêm khắc, trước tiên trưng ra nụ cười giả lả: "Ha ha! Làm sao sẽ chứ! Đây là việc mừng a! Bất quá là thời điểm đăng kí kết hôn cũng không có cảm giác bằng nghi thức chính thức. Đợi tới khi các ngươi làm lễ cưới thì đừng quên chúng ta nha! Càng không nên quên họ hàng nhà mình! Bằng không chúng ta sẽ tức giận a! Ha ha ha!"

Du Hải gật gật đầu, nói: "Kì thực như vậy cũng tốt, hiện tại chính là người một nhà. Thời điểm làm lễ cưới các ngươi đã quyết định rồi sao?"

Du Chiêu liếc mắt nhìn Khuất Kinh một cái. Khuất Kinh liền tiếp lời: "Há, còn chưa có xác định. Nói không chắc chúng ta sẽ không tổ chức, trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật cũng rất tốt."

Du Chiêu gật đầu: "Ừm."

Trong lòng Du Chiêu có chút bất ngờ, y nghĩ người như Khuất Kinh nhất định sẽ muốn làm một lễ cưới thế kỉ, có phái đoàn hoành tráng. Ngược lại là Khuất Kinh, bởi vì hắn không nắm chắc suy nghĩ của Du Chiêu, mới không nói chắc. Đến cùng, Khuất Kinh cảm thấy, mấy người thân của Du Chiêu này, mỗi người đều quấn lên muốn làm khó bọn hắn. Nếu thật sự tổ chức đại hôn không biết bọn họ còn muốn khiêu chiến cái gì nữa!

"Nào có thể không tổ chức hôn lễ?" Đoạn Khách Nghi ngữ khí khoa trương nói, "Hai nhà chúng ta đều là danh gia vọng tộc trong thành phố! Người biết thì nói các ngươi khiêm tốn, người không biết chưa biết chừng sẽ đồn đại lung tung!"

Khuất Kinh nói: "Quản bọn họ nói cái gì! Ta nghe mấy lời đó còn thiếu sao? Hai ngày trước không biết từ đâu xuất hiện tin tức bôi đen Du Chiêu cùng Du thị, ta đã cho người xóa đi, này còn chưa tính là gì."

"Bôi đen Du Chiêu, còn có Du thị?" Du Hải kinh hãi, "Người nào làm?"

Khuất Kinh vờ tiếc rẻ nói: "Còn không có tra được đâu!"

Du Hải nhân tiện nói: "Vậy con giao lại cho ta! Ta lớn tuổi, quen biết cũng nhiều. Nhất định có thể tra được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo