C43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 43.

Sắc mặt Đoạn Khách Nghi cũng thay đổi, ho khan hai tiếng, nói: "Những chuyện này cũng không nhất định là có ý bôi đen đi! Những phóng viên kia cái gì cũng có thể viết! Hôm nay ngày lành tháng tốt, nên nói điều vui mới phải."

Du Hải nghe vậy lại nói: "Phóng viên làm sao sẽ tự dưng viết điều bôi xấu Du thị?" Trong lòng Du Hải, danh dự của Du thị thập phần trọng yếu. Mà Du Chiêu, ngược lại chỉ là thứ yếu.

Khuất Kinh cũng biết, dựa theo tính cách Du Hải, chỉ có nói tới Du thị mới có thể đào sâu sự việc. Nếu hắn chỉ nói Du Chiêu bị bôi đen, chỉ vài lời nói sẽ lừa gạt cho qua. Bởi vậy, Khuất Kinh lại bắt đầu nói bậy: "Hình như nói Du thị cùng sản phẩm dịch vụ giống nhau, không dựa vào nghiệp vụ nhân viên mà dùng thủ đoạn không hợp pháp tới lôi kéo khách hàng."

Du Hải vừa nghe, nhất thời giận không nhịn nổi: "Nói bậy! Đây chính là vu khống! Vu khống một cách trắng trợn!"

Đoạn Khách Nghi cũng cả kinh, nghĩ thầm, chỗ nào có chuyện như vậy?

Thấy Du Hải nổi giận như vậy, e là không có kết thúc tốt. Đoạn Khách Nghi vội vàng nói: "Báo nào nói a? Ta chưa từng nghe nói!"

"Ồ?" Khuất Kinh nhíu mày cười hỏi, "Vậy ngài nghe nói cái gì?"

Đoạn Khách Nghi ế trụ, trên mặt thiếu chút nữa không giữ nổi: "Ta.. ta không phải cái gì cũng không nghe nói..."

Du Hải nghe giọng điệu của Đoạn Khách Nghi, mi tâm cau lại, cũng không nói nhiều, tiếp tục cùng Khuất Kinh và Du Chiêu hàn huyên. Khuất Kinh cảm thấy đã đạt được mục đích liền không dây dưa nữa, nói: "Ta muốn giúp Du Chiêu dọn dẹp một chút, cùng ta về nhà. Mọi người cảm thấy thế nào?"

Du Hải cảm thấy hai người trẻ tuổi làm việc không có chừng mực, nói kết hôn liền kết hôn, nói dời đi liền dời đi, đặc biệt không lễ phép. Nhưng nói cho cùng, Du Hải cũng không thể nhảy dựng lên phản đối, cũng chỉ có thể giả bộ rộng rãi, cười nói: "Đều là mấy người trẻ tuổi các con định đoạt mà!"

Khuất Kinh liền cùng Du Chiêu đồng thời trở về gian phòng của y.

Đây là lần đầu tiên Khuất Kinh tới phòng của Du Chiêu, trong lòng mang theo vài tia nhảy nhót cùng hiếu kì. Sau khi tiến vào phòng ngủ, Khuất Kinh rất hứng thú mà nhìn chung quanh, đã thấy trong phòng trang trí tràn ngập hoa Forget me not.

"Đây đều là của anh tặng?" Khuất Kinh hỏi.

Du Chiêu nói: "Đúng thế"

Du Chiêu quan sát tỉ mỉ, còn nói: "Mấy ngày nay không thay nước, đều héo rồi."

Khuất Kinh từ phía sau ôm lấy Du Chiêu, ghé vào lỗ tai y nói: "Không sao, sau này mỗi ngày anh đều tặng hoa cho em."

"Không cần thiết a." Du Chiêu nói, "Em cũng không cần cái này."

"Cũng đúng." Khuất Kinh gật đầu đồng ý, "Dù sao, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, em cũng không cần ngắm mấy bông hoa này, nhìn anh là tốt rồi."

Khuất Kinh nghe trong lòng hương hoa mân côi mật ong như có như không, tâm động không ngừng, ôm Du Chiêu, nhẹ nhàng hôn cổ y.

Du Chiêu hơi giãy giụa: "Người nhà em còn ở dưới tầng a?"

Khuất Kinh cười nói: "Sợ cái gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."

Vì vậy, Du Chiêu cùng Khuất Kinh nói là tới thu thập quần áo, lại đem quần áo làm tới xốc xếch, trời rung đất chuyển.

Mà, Du Hải cùng Đoạn Khách Nghi bên kia cũng là cãi nhau trời chuyển đất rung, dĩ nhiên không hề lưu ý đến.

Hóa ra, Du Chiêu cùng Khuất Kinh vừa rời đi, Du Hải liền lập tức bày sắc mặt với Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi cũng tức giận, lại không kên tiếng. Ngược lại là Du Ung mở miệng trước: "Cha, người làm sao vậy?"

Du Ung không nói ông ta còn có thể giữ bình tĩnh. Du Ung vừa mở miệng, giống như kim đâm vào khí cầu, Du Hải vỗ bàn một cái: "Ngươi hỏi xem ba ngươi đã làm ra chuyện tốt gì!"

Du Ung không rõ.

Đoạn Khách Nghi liền nói: "Ta không làm gì cả. Ngươi nói cái gì ta không hiểu."

"Ngươi không hiểu? Mới vừa kia biểu hiện của ngươi chính là có tật giật mình đi?" Du Hải tức giận nói, "Khuất Kinh nói cái người bôi đen Du thị kia chính là ngươi đi!"

Nguyên lai, vừa rồi Khuất Kinh từng bước ép sát, làm cho Đoạn Khách Nghi chột dạ tới đổ mồ hôi, đều bị Du Hải nhìn thấu. Mà Đoạn Khách Nghi thà chết không nhận: "Cái gì bôi đen Du thị? Ta làm sao có khả năng làm chuyện như vậy!"

Du Hải lại nói: "Ngươi không có làm? Ngươi không làm thì Khuất Kinh có thể nói ngươi sao?"

Du Ung nghe tới một mờ mịt: "Cái gì? Khuất Kinh không có nói ba a! Cha, có phải ngài nghe nhầm rồi?"

"Khuất Kinh không nói rõ, đó là nể mặt các ngươi!" Du Hải trợn mắt giận dữ nhìn Du Ung, "Ngươi thực sự là ngu muốn chết!"

Đoạn Khách Nghi một mặt oan ức: "Khuất Kinh nói cái gì? Ta lại làm cái gì? Ngươi ngược lại nói ra a! Không bằng chứng liền đến mắng ta? Ta trêu ghẹo ai? Được, nếu ngươi nói như vậy, ta gọi Khuất Kinh đến, mọi người mặt đối mặt nói rõ ràng! Miễn cho ngươi nghi thần nghi quỷ, ta có tám cái miệng cũng không nói được rõ ràng!"

Đoạn Khách Nghi ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế không dám gọi Khuất Kinh đến đối chất.

Trong lòng hắn cũng biết, Du Hải rất sĩ diện, sẽ không gọi Khuất Kinh tới đối chất.

Du Hải tự nhiên cũng minh bạch Đoạn Khách Nghi đang tính toán cái gì, chỉ cảm thấy càng ngày càng giận: "Được! Ngươi muốn chứng cứ? Vậy ta liền điều tra! Tốt nhất là ngươi trong sạch, bằng không nhất định ta có thể tra ra manh mối! Bây giờ ngươi nhận sai, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh. Nếu là chờ ta tra ra được, chính ngươi khó coi!"

Đoạn Khách Nghi nghe được, tâm lý hốt hoảng nhưng vẫn mạnh miệng: "Không! Không phải ta làm! Ngươi điều tra đi! Điều tra cũng tốt, trả lại trong sạch cho ta!"

Cãi nhau một trận, ai cũng không chú ý tới động tĩnh trên lầu.

Chờ Du Chiêu cùng Khuất Kinh xuống lầu, mọi người cũng vừa kết thúc tranh chấp, không ai để ý tới dị dạng của bọn y.

Ngược lại là Du Chiêu phát hiện bọn họ lúng túng, quay đầu lại muốn nói: "Nhất định là cãi nhau."

Nghĩ đến bọn họ cãi nhau, Du Chiêu tự dưng có chút cảm giác vui vẻ vi diệu.

"Như vậy thật sự không tốt." Du Chiêu hời hợt phê bình bản thân "Sao mình có thể như vậy chứ?"

Đồ vật mà Du Chiêu muốn mang đi cũng không nhiều. Lúc y tới mang theo một cái vali, bây giờ dời đi cũng chỉ cần một cái vali là đủ.

Nơi đây tựa không phải nhà y, mà chỉ là cái nhà trọ mà y tạm thời sống nhờ.

Hiện tại y dời đi rất nhẹ nhàng, không có gì quyến luyến.

Thậm chí, y còn có chút thoải mái.

Hai người về tới Khuất gia, một đường gấp rút cũng đủ mệt nhọc. Bọn họ ngồi mười mấy tiếng máy bay, trở về liền tới cục dân chính nghe đàn nhị kèn xô na, lại đi ăn mừng, về Du gia một hồi "đại chiến", lại trở về Khuất gia. Nghĩ lại, một ngày này cũng thật dài.

Khuất Kinh cùng Du Chiêu chỉ muốn lăn đi nghỉ, Khương Tuệ Tức cười tủm tỉm nói: "Biết hai đứa trở về liền muốn đi ngủ. Giường gối của Kinh Nhi ta đều đổi sang vỏ chăn, vò gối mới. Gối đầu cũng đặt thêm một cái rồi."

"Nhà chúng ta còn phải mua thêm gối?" Khuất Kinh hơi kinh ngạc.

Khương Tuệ Tức nói: "Không phải mới mua sao? Sợ vợ mi không có gối ngủ."

"Sách, không có gối còn có cánh tay của con nha!" Khuất Kinh được dịp show chút cơ bắp của hắn.

Khương Tuệ Tức lại nói: "Cánh tay của mi có thể mềm mại thoải mái bằng gối bông sao?"

"...? Cũng đúng."

Khương Tuệ Tức cười hỏi Du Chiêu: "Cũng chưa kịp hỏi bình thường con ngủ gối như thế nào, liền tùy tiện chọn một cái. Trước tiên con cứ dùng tạm một đêm..."

"Cảm ơn bác gái... Cảm ơn mẹ, con thế nào cũng được." Du Chiêu có chút thụ sủng nhược kinh*.

"Drap giường cũng là vừa mới mua, đương nhiên sẽ không chọn được cái quá tốt. Các con không thích thì ngày mai ta sẽ đổi lại." Khương Tuệ Tức cười nói, "Chính là tân hôn phải dùng đồ mới mới tốt lành."

Du Chiêu cùng Khuất Kinh vừa tiến vào phòng ngủ liền bị đệm chăn đỏ tươi cùng chữ "Hỉ" thật lớn treo trên đầu giường chói mù mắt.

Du Chiêu liếc mắt nhìn hình thêu long phượng trên chăn, giả vờ thong dong nhắm mắt lại, chuẩn bị nằm xuống. Nhưng mà Khuất Kinh lại kéo y: "Trước tiên đừng nằm xuống, anh cảm thấy có ám khí!"

"Ám khí?" Du Chiêu không rõ hỏi.

Khuất Kinh đem chăn hất lên, quả nhiên phát hiện một giường toàn hạt sen, hoa bách hợp sinh mễ.

"Này nằm xuống còn không cộm chết người a." Khuất Kinh chỉ vào một vật tròn vo, "Tổn thương cột sống a."

Hai người lúc này mệt gần chết, vốn muốn ngủ, không nghĩ còn phải khom người đi nhặt vỏ quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo