C44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 44.

Du Chiêu cùng Khuất Kinh từ trên giường đứng dậy, nhìn đối phương, cùng nhau nở nụ cười.

Thật giống như bọn họ đã quen cùng nhau ngủ chung một giường, cùng nhau tỉnh lại đón ngày mới.

Du Chiêu tới phòng tắm, phát hiện trước gương đã để một bộ bàn chải đánh răng mới. Hẳn là ngày hôm qua Khương Tuệ Tức đặt vào.

Khuất Kinh bưng ghế đẩu nhỏ, ngồi bên cạnh phòng tắm, nghiêm túc nhìn bóng lưng Du Chiêu, rất giống một tiểu hài nhìn mẹ nấu cơm.

Du Chiêu bất giác có chút không dễ chịu, quay đầu hỏi: "Làm sao cứ nhìn chằm chằm mác áo* sau gáy của em?"

(*) Đoạn này tui dịch bừa T^T

"Không phải nhìn mác áo sau gáy của em." Khuất Kinh đặt tay trên đầu gối, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, không giống như một alpha có nồng độ tin tức tố có tính công kích cao, "Đang nhìn sau gáy... Có đau hay không?"

Mặt Du Chiêu bống nhiên đỏ lên, vội vội vàng vàng đem miếng ngăn tin tức tố dán lên gáy, che đậy dấu răng kia.

Tối hôm qua, hai người bọn họ nhặt hạt sen, hoa bách hợp sinh mễ được một nửa thì Khuất Kinh nói: "Hoa mân côi, em cũng đừng mệt nhọc. Em đi tắm trước đi, để anh nhặt là được."

"Kia cùng nhau không tốt sao?" Du Chiêu nói.

"Không có chuyện gì, chờ em tắm xong anh tắm thì em nhặt tiếp cũng được."

Du Chiêu đồng ý đề nghị của Khuất Kinh, đi tắm trước. Phòng Khuất Kinh có một phòng vệ sinh riêng, bên trong có phòng tắm vòi sen. Du Chiêu xé xuống miếng dán, bắt đầu tắm. Lúc tắm xong đi ra đã phát hiện vỏ quả cứng đều đã bị Khuất Kinh nhặt xong rồi, bên trên là drap giường đỏ đỏ hồng hồng thêu uyên ương.

Du Chiêu đâm đầu trong lồng ngực Khuất Kinh, nghe được trên người hắn một luồng tin tức tố nồng đậm. Huyệt thái dương của Du Chiêu thình thịch mà nhảy: Mình thật giống phát... tình...

Chuyện sau đó chính là nước chảy thành sông.

Bọn họ nằm trên uyên ương làm "uyên ương" ___ Hoặc là nói "uyên uyên" ___ chính là "uyên uyên" cùng ôm khi nào rồi!

Sáng nay Khuất Kinh kì thực đã sớm tỉnh rồi, nhưng không dám kinh động Du Chiêu vẫn còn đang ngủ. Hắn nằm nghiêng, nhìn nắng sớm chiếu lên phần sau gáy Du Chiêu. Trước giờ phần cổ Du Chiêu rất trắng, hơn nữa chỉ có Khuất Kinh hắn có thể nhìn thấy màu sắc trắng nõn ấy ___ Bởi vì Du Chiêu vẫn luôn dán miếng ngăn tin tức tố.

Dù sao nơi ấy của omega vẫn là bộ vị rất riêng tư.

Lại hướng Khuất Kinh mở ra.

Bộ vị mềm mại, yếu ớt như vậy lại cho phép Khuất Kinh dừng hàm răng sắc bén cắn phá.

Khuất Kinh nhìn vết cắn sưng tấy trên cổ ___ Đây là dấu hiệu riêng của alpha đối với omega. Vết tích này biểu hiện hoa mân côi đã hoàn toàn là hoa mân côi của một mình hắn.

Du Chiêu ngủ trầm ổn, Khuất Kinh từ phía sau lưng nhìn y, nhẹ nhàng hôn lên vết thương mới mê người kia.

Ngày tân hôn đầu tiên, bị nhắc nhở cái cổ có kí hiệu khiến Du Chiêu bỗng trở nên xấu hổ, so với bình thường dán miếng ngăn tin tức tố nhanh hơn vài phần.

Khuất kinh lại hỏi: "Dán vào như vậy có đau không?"

"Không đau." Du Chiêu nhỏ giọng trả lời.

Khuất Kinh lại hỏi: "Vậy tối hôm qua anh cắn em như vậy, đau không?"

"Cũng không đau." Du Chiêu vẫn nhỏ giọng trả lời, cúi đầu, vành tai hồng hồng.

Khuất Kinh mang theo Du Chiêu tới phòng ăn ăn sáng. Khương Tuệ Tức đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, một bàn cháo hoa nóng hổi. Du Chiêu vội đứng thẳng người, nói: "Cha, mẹ, chào buổi sáng!"

Khương Tuệ Tức cười nói: "Mau ngồi xuống ăn sáng đi, nhà chúng ta không nhiều quy củ như vậy."

Du Chiêu cùng Khuất Kinh đồng thời ngồi xuống. Cha Khuất ăn hai cái bánh quẩy, nói: "Há, bánh quẩy này thơm quá a!"

Khuất Kinh nhỏ giọng nói bên tai Du Chiêu: "Quy củ nhà chúng ta, ai làm cơm thì những người còn lại nhất định phải có trách nhiệm khen một câu."

Nhắc nhở xong, Khuất Kinh lớn tiếng nói: "Ân, cháo hoa này thật là trắng a!"

Du Chiêu hiểu được, đành phụ họa theo: "Hành cũng rất xanh."

Sau khi ăn sáng, Khuất Kinh liền nói muốn đưa Du Chiêu đi làm. Lúc này Du Chiêu mới nhớ tới xe của y còn nằm trong gara ở Du gia đây!

Y liền nói: "Xem ra hôm nay còn phải trở về Du gia một chuyến lấy xe."

"Chiếc xe kia đã cũ rồi đi!" Khuất Kinh nhớ tới chiếc xe quá mức điệu thấp của Du Chiêu, "Hôm nay tan tầm anh dẫn em đi mua chiếc mới!"

Du Chiêu lại nói: "Không cần! Vẫn có thể lái được."

Khuất Kinh lại nói: "Em không nghe mẹ nói sao, kết hôn rồi cái gì cũng phải dùng đồ mới, nếu không chính là trái với truyền thống dân tộc tốt đẹp!"

Du Chiêu cũng không tiện phản đối, đành phải cảm ơn chồng mua xe mới, nửa ngày rồi lại nói: "Nhưng là, chiếc xe cũ kia cũng không thể cứ để đó a! Bán lấy tiền cũng tốt mà!"

Khuất Kinh nở nụ cười: "Công tử nhà giàu như em sao so với tay trắng dựng nghiệp như anh còn tiết kiệm hơn vậy?"

Du Chiêu rầu rĩ: "Làm sao em cũng coi là công tử nhà giàu?"

Trong lòng Du Chiêu, y vẫn chỉ là một bé nghèo đơn độc.

Khuất Kinh chở Du Chiêu tới dưới lầu Du thị, còn nói: "Được, vậy tan tầm anh tới đón em."

"Ừm." Du Chiêu gật gật đầu liền đi vào công ty.

***

Lúc này, Du Chiêu gọi điện cho Cao Bá Hoa nói chút chuyện. Cao Bá Hoa vẫn luôn nói: "Các anh kết hôn nhất định phải mời tôi uống một chén a!"

"Ân, nhất định nhất định." Du Chiêu hùa theo nói, "Chúng ta vẫn nói chính sự đi!"

"Kết hôn không phải chính sự sao?" Trên mặt Cao Bá Hoa tràn ngập mong muốn gọi Du Chiêu một tiếng "chị dâu".

Mà Du Chiêu cũng đầy một mặt "từ chối" ___ Hoàn hảo là cách điện thoại nên không nhìn thấy.

Du Chiêu hàn huyên phút chốc liền cúp điện thoại, đang chuẩn bị viết thì thấy Hạ Đào đi vào, chỉ nói: "Chiêu tổng, Hải tổng tìm ngài."

Du Chiêu lại nói: "Làm sao lại bảo cậu tới gọi tôi?"

"Tôi vừa vặn từ văn phòng ông ấy xuống dưới mà." Hạ Đào nói.

Du Chiêu hỏi: "Cậu biết chuyện gì sao?"

Hạ Đào nhìn hai bên một chút, đóng cửa lại, một mặt thần bí nhìn Du Chiêu: "Kì thực lời này tôi vốn không nên nói. Nhưng là người bạn như Chiêu tổng, liền nói đi..."

Những lời này ý tứ rất rõ ràng, chính là Hạ Đào nói cho Du Chiêu ngọn nguồn, vậy cũng coi như "bạn của Chiêu tổng".

Du Chiêu khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.

Hạ Đào còn nói: "Mà nghe nói, Khuất Kinh muốn mua công ty cho anh. Hải tổng nghe được liền cảm thấy nhất định là anh muốn rời khỏi Du thị, gọi anh tới bàn luận."

Du Chiêu nghe vậy hơi kinh ngạc: "Mua công ty?"

Hạ Đào cũng hơi kinh ngạc: "Anh không biết sao?"

"Là có nhắc qua..." Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói "Được, tôi đi xem xem."

Nói xong, Du Chiêu cầm lấy lược, chải chải đầu, sửa sang lại chút dáng vẻ, áo mũ chỉnh tề hướng văn phòng Du Hải đi tới.

Du Hải ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy Du Chiêu tới liền lộ ra nụ cười: "Chiêu Nhi tới rồi? Tối qua tới nhà mới đã quen thuộc chưa?"

"Hết thảy đều tốt." Du Chiêu trả lời.

Lòng Du Hải dự mưu, trên mặt lại rất thân thiết: "Kì thực ta nghĩ, con là người có chí hướng, ở trong công ty làm công cũng không tiện. Nếu con muốn gây dựng sự nghiệp, ta cũng có thể giúp đỡ..."

"Cảm ơn Hải tổng, nhưng con còn chưa nghĩ tới." Du Chiêu trả lời.

Nhìn Du Hải dối trá cười nói, Du Chiêu thực sự có chút chán ghét. Y cũng không muốn nói một đống loanh quanh luẩn quẩn phí nước bọt, liền trực tiếp nói: "Chuyện là như vậy, Khuất Kinh đề nghị con trước tiên từ chức. Con cũng đồng ý rồi. Còn tương lai đi như thế nào con cũng không rõ ràng. Mà phỏng chừng công tác bên này cũng không cách nào tiếp tục... Thật sự là cho ngài thêm phiền toái."

Nghe Du Chiêu trực tiếp nói ra như vậy, Du Hải cũng có chút giật mình. Mà nghĩ lại nghĩ, mọi người cũng đều vẫn luôn suy đoán khả năng Du Chiêu kết hôn xong liền từ chức. Vì vậy, Du Hải bảo trì nụ cười, gật đầu nói: "Ta hiểu được. Con như vậy cũng rất tốt, ta sẽ ứng hộ sự lựa chọn của con."

"Cảm ơn ngài thông cảm." Nghe Du Hải nói như vậy, Du Chiêu cũng có chút phức tạp.

Y còn mơ hồ cho là Du Hải sẽ có chút níu giữ đối với mình. Dù sao, y cảm thấy được chính mình đối với công ty vẫn rất trọng yếu ___ Bây giờ suy nghĩ một chút, là chính y tự cho là đúng. Ông ta chưa từng có suy nghĩ mình quan trọng như vậy.

Du Hải lại nói tiếp: "Đúng rồi, con từ chức, vậy hợp đồng với Cao Bá Hoa làm sao bây giờ? Đây chính là hợp đồng lớn nhất quý... Còn có, tiền thưởng... hình như còn chưa tổng kết đi?"

Nếu là Du Chiêu của mười năm trước đại khái sẽ cho rằng Du Hải vì không muốn đem tiền thưởng cho y nên mới để y từ chức, khiến y không cách nào lấy được.

Nhưng bây giờ Du Chiêu dù sao cũng trưởng thành, trong lòng minh bạch, liền đem lời Du Hải muốn nói nói ra: "Xác thực, con đi, hợp đồng cũng không tiện bàn giao. Hợp đồng này liền để Ung tổng làm đi. Nếu khách hàng là do hắn phục vụ, tiền thưởng cũng nên cho hắn."

Du Hải nghe xong liền cười: "Con vẫn luôn hiểu chuyện như thế!"

Du Chiêu cũng không nói thêm cái gì, trước tiên đi đóng dấu đơn từ chức. Sau khi tan tầm, Khuất Kinh tới đón, Du Chiêu cùng hắn nói chuyện từ chức.

Khuất Kinh hơi kinh ngạc: "Em còn tốt với bọn họ như vậy? Hợp đồng lớn như vậy nói giao liền giao?"

Du Chiêu lại cười cười, nói: "Hợp đồng lớn như vậy, sợ hắn nuốt không trôi a."

Quả nhiên là nuốt không trôi.

Nguyên lai, Du Chiêu cùng Cao Bá Hoa mới kí thêm một bản hợp đồng bổ sung, bên trong yêu cầu Du thị cung cấp dịch vụ tại nước ngoài. Mà hệ thống này kì thực vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, nếu như không thể giao đúng hạn, Du thị liền phải bồi thường Cao thị. Chuyện này phát sinh trong thầm lặng, bên trong Du thị cơ hồ không ai biết. Mà hôm nay Du Chiêu quyết định muốn rời đi, hợp đồng của Cao Bá Hoa nhất định phải tặng không Du Ung nên y mới "chơi xấu" như vậy.

Những năm này y ở Du thị cũng chịu đủ Du Ung ngáng chân, trước khi đi không thể không cao hứng mà tặng hắn một phần quà cực lớn. Cho nên, Du Chiêu dù tổn nhân bất lợi kỉ** vẫn làm "chuyện xấu" này. Y làm như thế, đối với chính mình không có chỗ tốt, còn đắc tội Du thị, càng là tổn hại danh dự của chính mình trong nghề.

Nhưng y không quan tâm.

Tùy tiện đi.

Du Chiêu nếu như tiếp tực làm nghề này, tránh không được vẫn phải xem Đoạn gia cùng Du gia sắc mặt.

Còn không bằng bỏ bom rồi bỏ chạy.

Mà Du Ung thì giống như kẻ ngu si, vui cười hớn hở tiếp nhận hợp đồng, nhìn xem tiền hoa hồng, lại không cố gắng xem kĩ hợp đồng, ngay cả thỏa thuận bổ sung cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo