C45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 45.

Sau khi nộp đơn từ chức Du Chiêu bỗng nhiên trở nên cực kì thoải mái. Nhưng chờ cảm giác thoải mái kia qua đi y lại cảm thấy không thích ứng được.

"Tại sao?" Du Chiêu cảm thấy kì quái "Cảm thấy không biết làm thế nào?"

Có lẽ bởi vì từ lúc y hiểu chuyện tới nay, mỗi ngày mỗi đêm trong lòng không lúc nào không căng thẳng bận rộn.

Khi còn bé, học bài xong còn muốn làm việc vặt. Sau khi đến Du gia thì không cần làm việc nhà, nhưng sau khi làm bài tập còn phải ứng đối mấy người kia, cũng coi như khổ cực. Sau khi tốt nghiệp tới Du thị làm công cũng không phải việc gì nhẹ nhàng.

Thế nhưng, ngày hôm nay, là đặc biệt.

Là lần đầu tiên Du Chiêu cảm nhận được, mười mấy hai mươi năm qua ___ Không có việc gì làm.

Không có việc gì làm, khiến cho y không biết làm thế nào.

Sáng sớm, Du Chiêu mở mắt ra thì có bữa sáng nóng hổi, ăn xong liền bị Khuất Kinh đưa đến Du thị. Đến Du thị, y chỉ cần làm giao tiếp đơn giản nhất, cái gì cũng không cần quản ___ Nói thật, Du Hải cũng không cần y quản ___ Du Chiêu đăng nhập tài khoản làm việc của mình trên hệ thống, lại phát hiện quyền hạn trong bộ phận của y thậm chí còn bị đóng băng.

Du Chiêu nhìn hai chữ "Đóng băng" đỏ ngầu trên hệ thống, chỉ cảm thấy chói mắt. Người còn chưa đi nhưng trà đã nguội.

Nếu hệ thống bị đóng, vậy y cũng đơn giản không cần làm việc. Gọi Tiểu Thích pha cafe xong, y liền nhàn nhã ngồi ngắm phong cảnh.

Y ngồi ở văn phòng này mấy năm vẫn là lần đầu tiên có thể thích ý từ cửa sổ thủy tinh nhìn ngắm thành phố.

Nói thật, phong cảnh từ văn phòng quả thật không tệ. Bất quá, phòng làm việc phong cảnh tốt nhất vẫn là của Du Ung.

Du Chiêu đối với cái này ngược lại không có ý kiến. Dù sao, ở Du gia, đồ tốt nhất xưa nay đều không tới phiên y.

Du Chiêu còn chưa uống hết cafe, Du Ung bên kia liền phái người tới. Người tới chính là Đường Đông.

Du Chiêu đối với Đường Đông cũng rất quen mắt. Người này có thể xem như chó săn bự nhất bên người Du Ung. Du Ung cũng hoàn toàn tín nhiệm gã. Bởi vậy, lúc thường Du Chiêu đối với Đường Đông vẫn tương đối khách khí.

Đường Đông đi vào văn phòng, cúi đầu khom lưng cười, giống như rất cung kính với Du Chiêu: "Liên quan tới văn kiện bàn giao...?"

Du Chiêu chỉ chỉ một tờ văn kiện trên bàn: "Ở đó."

"Chỉ những thứ này?" Đường Đông nhìn tờ văn kiện mỏng manh, có chút bất ngờ, "Bộ ngành các ngài lớn như vậy..."

Du Chiêu ngược lại nở nụ cười: "Bộ phận của ta vẫn được đi? Nhưng cùng Du Ung có quan hệ gì? Hải tổng chỉ bảo ta đem hợp đồng của Cao Bá Hoa giao cho hắn, lại không bảo ta đem toàn bộ nhân viên giao cho hắn."

Đường Đông cười, nói: "Hôm nay Chiêu tổng chưa xem thông báo sao? Không có công việc không kiểm tra hòm thư? Hải tổng quyết định sau khi ngài nghỉ việc, đem hai bộ phận sát nhập. Bộ phận của ngài, sau này cũng là bộ phận của Ung tổng."

Du Chiêu tựa trên ghế, cười nhạt nói: "Có đúng không? Kia làm phiền ngươi nói cho Hải tổng một tiếng, tài khoản của ta bị đóng quyền hạn, không nhìn thấy!"

Sắc mặt Đường Đông cứng đờ.

Kì thực, đóng quyền hạn tài khoản, là HRD thấy Du Chiêu từ chức liền muốn vỗ mông nịnh nọt Du Ung mới làm ra. Du Hải còn không biết đâu!

Đường Đông giữ thể diện, sắc mặt không tốt chạy đi mắng HRD một trận. HRD bị mắng tới máu chó đầy đầu, cuối cùng mới ủy khuất giải thích: "Chỉ đóng băng một số quyền hạn nhạy cảm, quan trọng mà thôi. Không thể thông cáo cùng hòm thư đều không xem được!"

Đường Đông bấy giờ mới hiểu được, vừa nãy là Du Chiêu nhân cơ hội trốn tránh!

Một tháng sau Du Chiêu rời đi, người tiếp quản công việc của y là Du Ung. Thủ tục bàn giao, Du Chiêu chính là từ từ mà làm, không nhanh không chậm: "Không phải còn một tháng sao?"

Không nghĩ tới kẻ luôn phối hợp với mình Du Chiêu lại biến thành tên lưu mạnh, Du Ung không có cách nào, mỗi ngày đều ngóng trông Du Chiêu sớm rời đi. Một tháng này đối với hắn quá dài!

Thực tế, Du Chiêu cũng cảm thấy khó mà chịu đựng.

Du Chiêu uống hết cafe, ngồi trên ghế xoay nửa vòng, cảm thấy càng ngày càng tẻ nhạt.

Lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Du Chiêu nhìn màn hình hiển thị ba chữ "Cao Bá Hoa", liền nhận: "Cao tổng, làm sao vậy?"

"Ôi chao, Chiêu tổng." Cao Bá Hoa nói, "Anh muốn nghỉ việc?"

"Ừ." Du Chiêu nhàn nhạt đáp, "Du Ung tìm người liên hệ với ngài?"

"Đúng vậy, tôi nói..." Ngữ khí Cao Bá Hoa trở nên thần bí, "Tôi nói làm sao bỗng nhiên anh lại cùng tôi kí hợp đồng bổ sung đây!"

Du Chiêu nghe vậy liền có chút rõ ràng: "Du Ung đề cập với ngài sao?"

"Không có. Tôi thấy hắn tám phần mười không chú ý đi!" Ngữ khí Cao Bá Hoa trở nên hơi khinh bỉ.

"Hả? Vậy ngài cũng không nhắc nhở hắn?"

"Ha ha." Cao Bá Hoa cười nói, "Tôi rất thượng đạo, không đề cập với hắn. Chờ tới ngày nghiệm thu hợp đồng lại nói chứ."

Cao Bá Hoa nói lời này có chút ẩn ý, cũng làm cho Du Chiêu cảm thấy chính mình thiếu nợ gã một cái nhân tình.

Cao Bá Hoa chuyển đề tài nói: "Đúng rồi! Anh cùng canh trai tôi khi nào thì hẹn tôi ăn cơm đây? Thế nào cũng phải tìm chút thời gian cọ xát tình cảm một chút đi chứ!"

Du Chiêu cảm thấy Cao Bá Hoa vừa bán cho y một cái nhân tình, cũng không tiện từ chối, đành phải nói: "Được. Để tôi xem một chút. Tôi thật ra rất rảnh rỗi, ngược lại là phía Khuất tổng còn phải hẹn trước."

Cao Bá Hoa "sách" một tiếng, nói: "Anh với Khuất tổng cũng phải hẹn trước sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Du Chiêu đáp, "Mọi người không phải đều như vậy sao?"

Cao Bá Hoa nghe vậy có chút hơi sầu não, gật đầu nói: "Cũng đúng. Trước kia lúc cha chúng ta bận rộn cũng như vậy. Tôi muốn gặp ông ấy còn phải thông qua thư kí hẹn trước."

Du Chiêu ngẩn ra: "Cha chúng ta?"

"Ôi chao, liền... Là nói cha của tôi và Khuất Kinh, không phải cũng là cha anh sao? Đó không phải là cha chúng ta?"

Du Chiêu không phản đối: Khuất Kinh có muốn nhận người "cha" này, kia mới được xem là "cha tôi" a.

Đến trưa, Du Chiêu cảm thấy ngộp đến hốt hoảng. Nhìn thời gian, liền gọi điện thoại cho Khuất Kinh.

Khuất Kinh nhận điện thoại rất nhanh: "Vợ?"

Du Chiêu nghe xung quanh rất yên tĩnh, sợ hắn đang họp, liền nói: "Bây giờ anh bận không?"

Khuất Kinh không trực tiếp trả lời, chỉ ôn nhu nói: "Em nói đi, có chuyện gì sao?"

Du Chiêu nhân tiện nói: "Ừm... Cũng không có chuyện gì gấp. Chính là Cao Bá Hoa muốn hẹn hai chúng ta ăn cơm."

"Vì sao?" Ngữ khí Khuất Kinh không nghe ra tâm tình.

Du Chiêu rất ít nghe thấy ngữ khí lạnh nhạt như vậy của Khuất Kinh, liền cho rằng giữa Khuất Kinh và Cao Bá Hoa tồn tại khúc mắc, nếu là mạnh dạn bắt ép dùng cơm, cũng không tiện. Du Chiêu liền chuyển miệng: "Thật ra cũng không có gì. Chỉ là kết thúc hợp đồng xong muốn cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Dù sao cũng là em ở Du thị kí hợp đồng lớn với hắn, nếu anh không rảnh thì mình em đi là được."

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cùng đi đi. Anh báo Thang Kha xem thời gian rồi gọi lại cho em."

Du Chiêu lại nói: "Nếu anh bận, vậy để Thang Kha trực tiếp gọi điện báo cho em là được."

Du Chiêu cùng đám "con nhà giàu" đều có thói quen thoạt nhìn kì quái này. Cùng người nhà hẹn gặp còn không trực tiếp gọi điện mà tìm thư kí. Cũng không phải sĩ diện, mà trên thực tế, rất nhiều lúc trực tiếp tìm thư kí báo hẹn còn thuận tiện hơn rất nhiều.

Thư ký là người nắm rõ nhất thời gian nào ông chủ có thể hẹn gặp, thời điểm nào không. Mà ông chủ nếu muốn biết thời điểm nào bản thân hắn rảnh rỗi, còn phải quay đầu hỏi lại thư ký. Chờ hắn hỏi thư ký xong rồi quay lại thương lượng thời gian hẹn gặp. Qua qua lại lại, chốt thời gian xong còn phải báo lại thư kí để người ta sửa lại "Lịch làm việc".

Du Chiêu suy đoán, có lẽ vừa kết hôn xong, Khuất Kinh sẽ không thoải mái việc y trực tiếp tìm thư kí xếp lịch hẹn. Du Chiêu cảm thấy chính mình cần săn sóc một chút, chủ động đưa ra đề nghị tìm gặp thư kí hẹn gặp, vừa bớt lo, vừa đẹp mặt hai bên.

"Để Thang Kha trực tiếp tìm em cũng được." Du Chiêu liền nói như vậy, "Hoặc đợi em cùng Cao Bá Hoa xác định thời xong lại báo Thang Kha cũng không sao."

"Anh với em quyết định là được rồi." Khuất Kinh giải quyết dứt khoát.

Cúp điện thoại, Khuất Kinh liếc Thang Kha một cái: "Vợ tôi làm sao cứ muốn nói chuyện với cậu như vậy?"

"?" Thang Kha mộng nhiên mà nhìn Khuất Kinh.

Khuất Kinh nói: "Cậu tránh xa vợ tôi một chút."

"Sếp." Thang Kha nói, "Ngài có bị bệnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo