C46 + C47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 46.

Trấn Tây Nhai có một quán dê nướng nạm bảo, tuy rằng không phải nơi sang trọng nhưng rất có không khí.

Cao Bá Hoa hẹn Khuất Kinh cùng Du Chiêu đến nơi này ăn cơm, còn đặc biệt tri kỉ mà nhắc nhở: "Đừng mặc giày da âu phục đắt tiền tới chỗ này nha."

Du Chiêu nói với Khuất Kinh, Khuất Kinh cười nói: "Anh biết a! Nhà hàng dê nướng nạm bảo này trước kia anh thường tới. Cao tổng là nhắc nhở em, không phải anh."

Du Chiêu thầm nghĩ: Xem ra Cao Bá Hoa vẫn rất nghiêm túc lựa chọn nhà hàng, chuyên chọn nơi Khuất Kinh thường tới.

Khuất Kinh lại mở tủ quần áo, nói với Du Chiêu: "Không cho mặc âu phục anh cũng không biết mặc cái gì. Vợ à, em tới chọn giúp anh đi!"

"Em bình thường cũng đều mặc âu phục, chọn này đó có thể không hiểu lắm." Du Chiêu chỉ nói, "Khả năng Hoa Thì tương đối rành."

"Hoa Thì chắc chắn!" Khuất Kinh nghĩ tới trang phục xanh đỏ lòe loẹt của Hoa Thì, "Thẩm mỹ của hắn tương đối phù hợp với Cao Bá Hoa."

Du Chiêu nghĩ tới Cao Bá Hoa mặc áo sơ mi trắng còn phải nạm kim cương lấp lánh, cũng thấy buồn cười: "Cái này ngược lại đúng. Bọn họ nên đi cùng nhau."

Nói, Du Chiêu tiện tay chọn cho Khuất Kinh một bộ: T-shirt ngắn tay, cổ tròn màu lam; quần thể thao thiết kế vừa vặn, phối với giày thể thao xanh hoa văn trắng. Thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng sẽ không quá khó coi.

Khuất Kinh mặc lên giống như sinh viên, hết sức hài lòng, còn nói phải giúp Du Chiêu chọn quần áo. Kết quả, vừa nhìn đã thấy trong tủ Du Chiêu đều là quần áo tối màu cứng nhắc. Khuất Kinh nói: "Em nên mua quần áo mới!"

Du Chiêu bất đắc dĩ cười nói: "Đủ mặc mà, dù sao em cũng rất ít mặc quần áo bình thường."

"Vậy mặc của anh đi." Khuất Kinh cầm một cái T-shirt cực lớn hắn mới mua, bao lấy Du Chiêu. Này với Khuất Kinh là rất lớn, Du Chiêu mặc lên lại càng là rất rất rất lớn. Du Chiêu nhìn nhìn, muốn nói: Này chân cực kì cực kì cực kì ngắn a.

Mà Khuất Kinh lại cảm thấy Du Chiêu mặc đồ của mình cực kì cực kì cực kì đáng yêu, cao hứng nói: "Em mặc cái này rất đẹp!"

Du Chiêu nhìn bản thân eo nhỏ chân dài sau một giây biến thành tiểu chân ngắn, bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng, anh nói đúng."

Vì vậy, Du Chiêu giống như đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn, nắm tay Khuất Kinh ra khỏi cửa.

Tới nhà hàng dê nướng nạm bảo, thời điểm Cao Bá Hoa nhìn thấy Du Chiêu, nhịn không được cười nói: "Ai nha, anh mặc như vậy đặc biệt giống như là mua đồ giảm giá. Bởi vì giảm giá nhiều, dù không có size phù hợp vẫn kiên trì mua cho bằng được."

Khuất Kinh nghe vậy liền mất hứng, Du Chiêu đành cười nói: "Tôi cảm thấy rất hợp."

Khuất Kinh gật đầu, nói: "Đúng vậy, rất hợp."

"Đúng đúng, là tôi nhìn nhầm, ăn nói lung tung! Thật xin lỗi." Nói rồi Cao Bá Hoa bưng chén rượu lên, hướng Du Chiêu xin lỗi, "Chị dâu, chén này tôi liền uống tự phạt!"

"Cái gì ca ca, chị dâu?" Khuất Kinh ngoài cười trong không cười mà nói "Đây cũng quá làm khó người khác rồi, Cao tổng! Chúng ta cũng chỉ hơn nhau vài tuổi."

Cao Bá Hoa cười nói: "Được gọi anh trai, trong lòng cũng cảm thấy nóng lên."

Khuất Kinh cười nói: "Ăn thịt dê, đương nhiên là nóng." Nói xong liền gắp cho Du Chiêu một miếng, thổi thổi: "Em cũng vậy, cẩn thận kẻo nóng."

Du Chiêu cười nói: "Em tự biết mà."

"Anh biết." Khuất Kinh bĩu môi, "Nhưng anh càng muốn nói cho em biết."

Khuất Kinh nghĩ muốn trước mặt lấy lòng vợ, không nghĩ tới Du Chiêu cũng không cảm kích.

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cũng gắp cho Khuất Kinh một đũa thịt dê, cười nói: "Anh cũng cẩn thận nóng."

Khuất Kinh vừa nghe, lửa nhiệt trong lòng bùng lên, hận không thể lập tức ôm Du Chiêu cắn một cái.

Cao Bá Hoa nhìn hai người ngồi đối diện, không nói được lời nào, nghĩ: Thịt dê này cũng quá tráng dương, khiến hai cái người kia ăn thành bộ dáng lửa nóng kia.

Bọn họ ăn nửa ngày, rốt cuộc Cao Bá Hoa cũng tìm được chút không gian chen miệng vào, hỏi: "Khi nào hai người tổ chức tiệc cưới? Nhất định phải mời tôi a!"

Kì thực Du Chiêu và Khuất Kinh cũng không lên kế hoạch tổ chức tiệc cưới, bỗng nhiên bị hỏi như vậy liền có chút lúng túng, cúi đầu ăn thịt dê không nói lời nào. Bọn họ trầm mặc, liền đến phiên Cao Bá Hoa lúng túng.

Cao Bá Hoa uống một ngụm bia, ho khan hai tiếng, liền chỉ vào Du Chiêu: "Chiêu tổng, ngài nói đi?"

Lần nay Du Chiêu không thể không trả lời.

Du Chiêu dùng khăn lau miệng, chậm rãi nói: "Hiện tại tôi là người thất nghiệp, đều phải xem Khuất tổng chứ."

Nói một chút liền "đá bóng" cho Khuất Kinh.

Cho dù Khuất Kinh ở trước mặt Cao Bá Hoa cao quý lãnh diễm như thế nào, cũng không thể phớt lờ lời của vợ, chỉ đành ngẩng đầu lên đáp: "Đúng, đúng, là anh quá bận rộn, cư nhiên không nhớ ra việc này. Anh không đáng mặt nam nhân, phạt một chén rượu." Nói rồi Khuất Kinh tự mình uống một chén.

Lúc này Cao Bá Hoa cũng biết điều, để không bị lúng túng liền ha ha cười cho qua.

Ăn xong, Khuất Kinh lôi kéo Du Chiêu chạy đi, không màng xã giao, thậm chí còn không thèm trả tiền, trực tiếp gọi tài xế đưa hai người bọn họ về nhà.

Du Chiêu ăn no, có chút mệt rã rời, nằm trên vai Khuất Kinh, nửa tỉnh nửa mê. Khuất Kinh xoa xoa tóc Du Chiêu, nói: "Đúng rồi, cuối cùng chúng ta có tổ chức tiệc cưới hay không a?"

Lời này hỏi ra, cơn buồn ngủ của Du Chiêu liền bị đánh tỉnh.

"A?" Du Chiêu suy nghĩ một chút, vẫn là câu nói kia "Khuất tổng quyết định chứ."

"Hả?" Khuất Kinh có chút không hài lòng mà cau mày.

Du Chiêu vội ngoan ngoãn: "Chồng quyết định đi."

Khuất Kinh nghe y gọi "chồng", khóe miệng mới mỉm cười, chỉ nói: "Vẫn là vợ quyết định đi."

Thật ra, Du Chiêu một chút cũng không muốn làm lễ cưới. Đối với y, đây chỉ là một loại hoạt động lao tâm lao lực mà thôi. Nhưng là... Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Người làm ăn vẫn nên phô trương một chút."

"Nhà chúng ta không nhiều quy củ như vậy." Khuất Kinh nói.

Du Chiêu ở trên xe quơ quơ, có lẽ men say đã lên tới đầu, lá gan lớn lên: "Vậy không làm."

"Được." Khuất Kinh cầm tay Du Chiêu, "Không làm."

Du Chiêu cùng Khuất Kinh về đến nhà, đều cảm thấy ăn no xong mệt mỏi, liền đi tắm rửa sạch sẽ. Khuất Kinh tắm xong liền làm việc trước bàn đọc sách, trong tay cầm một xấp tài liệu, gõ gõ, ra hiệu Du Chiêu đến xem. Du Chiêu liếc mắt một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"

Khuất Kinh uống một ngụm cafe, nói: "Những thứ này là tư liệu về các công ty. Anh và Thang Kha đã sàng lọc một lần, em xem một chút có thích bên nào hay không."

Du Chiêu cầm lấy tư liệu nhìn một chút, hơi giật mình: "Những thứ này đều là công ty có sẵn?"

Khuất Kinh gật đầu, nói: "Không thì sao? Phải đăng kí một lần nữa sao?"

Du Chiêu lại nói: "Em.. Em nghĩ anh mua một công ty 'ma'*..."

(*) Ý nói mua công ty trên giấy tờ, nhưng không có nhân viên, chưa kinh doanh cụ thể

"Sao có thể?" Khuất Kinh mở to hai mắt, "Đây là lễ vật kết hôn của chúng ta, sao có thể mua công ty ma? Này không khó coi sao? Em... Em xem thường anh?!"

"Không... Em không phải ý này..." Du Chiêu nhanh chóng phủ nhận, chỉ là nghĩ nghĩ lại, liền cau mày nói, "Nhưng lúc đó anh và Thang Kha không phải nói công ty đã gần xong rồi sao? Sao lại biến thành mua công ty?"

Ừm... Đương là bởi vì Khuất Kinh nói láo.

Thế nhưng nói dối vợ chính là tội chết, Khuất Kinh không thể thừa nhận.

Vì thế, Khuất Kinh vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Đúng vậy! Vốn là đã làm được thất thất bát bát rồi! Đều do Thang Kha, làm việc vô dụng! Tức chết anh rồi! Bây giờ anh gọi điện mắng cậu ta, em đừng cản anh!"

CHƯƠNG 47.

Thang Kha nửa đêm nhận điện thoại, bị Khuất Kinh mưa rền gió cuốn mắng một trận, đành phải trả lời một câu: "Sếp, vợ ngài ở bên cạnh đi?"

"..." Khuất Kinh đứng hình, nửa ngày sau mới đáp, "Nói chung, cậu xem rồi làm!"

Du Chiêu nhòn Khuất Kinh nổi giận liên khuyên bảo: "Thôi, thôi, cần gì phải thế?"

"Đúng vậy, không đáng." Vì thế, Khuất Kinh liền cầm tài liệu lên cho Du Chiêu xem, "Mấy ngày nay em rảnh rỗi, xem một chút đi."

"Được." Du Chiêu nhận lấy tư liệu, mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn chồng."

Khuất Kinh nghe Du Chiêu gọi "chồng", cảm thấy đặc biệt thoải mái, không hề hay biết này với giọng điệu "Cảm ơn sếp" của Du Chiêu không hề khác biệt.

Đối với Du Chiêu mà nói, Khuất Kinh không còn là "khách hàng", mà là "sếp" của y, có thể nói địa vị cao cả!

Khuất Kinh nếu đã phân phó Du Chiêu tìm một công ty, Du Chiêu liền làm.

Vô hình trung, việc này cũng cho Du Chiêu cảm giác "an ổn".

Mấy ngày nay nhàn hạ Du Chiêu hoàn toàn không có cách nào cảm thấy an nhàn, ngược lại là được "sếp" giao "nhiệm vụ" mới khiến tâm tình của y trở nên chân thật cùng an ổn.

Y coi việc này trở thành nhiệm vụ công tác, sau khi lấy tài liệu thì lập tức ghi chú, chỉnh lý, lưu trữ, cẩn thận tỉ mỉ. Rõ ràng là một việc hao tâm tổn sức, lại khiến Du Chiêu tìm lại cảm giác vững vàng. Giống nhu một tay thợ lão luyện vùi đầu gian khổ ba mươi năm, nghỉ ngơi ba ngày liền không nhịn được mà cầm búa gõ gõ đập đập gỗ trong nhà.

Mấy ngày nay Du Chiêu phân tích, tổng hợp, suy tính các loại nhân tố, còn mang theo Tiểu Thích cùng Davi đi khảo sát thực tế mấy công ty này, tỉ mỉ ghi chép, cả nhóm cùng thảo luận ý kiến, cuối cùng quyết định mua một công ty truyền thông "Tiểu thiện công một".

Nhưng Du Chiêu cảm thấy chỉ mình y cân nhắc thì không được. Y đã cam kết mang theo "thân binh" của mình ở Du thị. Vì vậy y tìm nhóm người thân tín của mình ở Du thị, hẹn mọi người buổi trưa ra ngoài ăn cơm.

Mọi người đều biết bữa cơm này có ý nghĩa gì, ngồi xuống nhìn Du Chiêu, chờ y lên tiếng. Du Chiêu chỉ nói: "Kì thực... Chuyện tôi từ chức mọi người đều biết. Tôi sẽ không tiếp tục công tác trong lĩnh vực này nữa."

Câu này nói xong, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới Du Chiêu đột nhiên dự định đổi nghề.

Tiểu Thích cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn là "người trung thành số một" của Du Chiêu, đương nhiên phải bày ra bộ dáng khẳng khái, nói: "Chiêu tổng làm gì, tôi làm đó. Chiêu tổng làm nông, tôi liền đi chăm lợn!"

Lời này nói ra không khí cũng thả lỏng một ít, tất cả mọi người cùng ha ha cười lên.

Du Chiêu cũng cười nói: "Tôi ngược lại cũng không có ý định làm nông. Chỉ là, nếu để mọi người cùng đổi nghề với tôi, khả năng sẽ lãng phí kinh nghiệm cùng quan hệ mọi người tích lũy trong nghề."

Điểm này không giả, trước kia khi Du Chiêu tìm mọi người nói chuyện, tất cả mọi người đều nhất trí đi cùng y. Nhưng biết Du Chiêu muốn đổi nghề, đại đa số người sẽ cân nhắc một chút.

Du Chiêu tự nhiên cũng hiểu, liền tung khối "gạch" thứ hai: "Không chỉ như vậy, tôi dự định xây dựng sự nghiệp từ con số không. Quá trình này khả năng cũng tương đối gian khổ."

Không chỉ đổi nghề, còn tay trắng lập nghiệp?

Tất cả mọi người có chút do dự.

Du Chiêu cười cười, nói: "Nếu như để mọi người cùng tôi chịu khổ, tôi cũng không dễ chịu. Rốt cuộc vẫn là ban đầu tôi không nói rõ ràng với mọi người."

Một số người quả thật trong lòng có chút oán giận.

Du Chiêu còn nói: "Nếu như mọi người muốn tìm kiếm con đường phát triển khác, tôi cũng rất hiểu."

Davi lại hỏi: "Tôi làm kinh doanh, kì thực chỗ nào cũng đều giống nhau. Chỉ là muốn biết, Chiêu tổng dự định chuyển nghề nào?"

Du Chiêu đáp: "PR. Chính là quan hệ truyền thông."

Nghe đến làm quan hệ xã hội, truyền thông, nhiều người không vui. Nghề truyền thông này, công ty lớn đều không có gì tốt, huống chi là gây dựng sự nghiệp từ công ty nhỏ?

Davi lại cười: "Tôi thấy khá ổn, đây thực sự là ngành nghề có tiềm lực rất lớn."

Du Chiêu hướng Davi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mỗi người. Mọi người đều mang vẻ mặt nghi ngờ. Du Chiêu ôn hòa cười nói: "Nói chung mọi người có thể tiếp tục ở lại Du thị làm việc, hoặc là tìm kiếm cơ hội mới. Dù thế nào, tôi đều ghi nhớ mọi người đã từng trợ giúp tôi như thế nào. Chúng ta mãi mãi là một đội!"

Lời khách sáo nói xong, chính là lúc nâng chén.

Mọi người ăn xong bữa trưa, giả bộ không có gì quay về công ty. Thời điểm trà chiều, mấy người tụ tập một chỗ bí mật tán gẫu: "Anh nói làm sao bây giờ? Đi làm PR? Đang yên đang lành tại sao muốn làm PR? Nói ra cũng không tiện nghe a."

"Còn không phải sao? Hơn nữa tiền cũng không nhiều..."

"Cái tên Tiểu Thích nịnh nọt kia đoán chừng nhất định sẽ đi cùng Du Chiêu, không biết Bích Thúy Ti cùng Davi như thế nào?"

Bích Thúy Ti cùng Davi là hai cao thủ trong đội, mọi người kì thực đều đang xem lựa chọn của bọn họ. Lúc này, Bích Thúy Ti cùng Davi đang trong phòng kín thảo luận vấn đề này.

Bích Thúy Ti: "Ở trong nước, kì thực nghề PR này còn chưa phát triển. Công ty lớn lợi nhuận một năm cũng chỉ có mấy trăm triệu đã xem là đầu rồng trong giới. Anh suy nghĩ kĩ một chút, Chiêu tổng mở công ty nhỏ như vậy... Kinh phí một năm một trăm triệu cũng coi như có chút thể diện. Nhưng chúng ta đây, ở trong công ty lớn lương một năm cũng là số này."

Davi gật đầu, nói: "Cậu nghĩ như vậy rất đúng."

Bích Thúy Ti nhíu mày: "Nhưng anh không nghĩ như vậy, đúng không?"

"Ai, đúng vậy." Davi nói, "Cậu có thể tính ra con số này, lẽ nào Chiêu tổng không tính được? Tôi cảm thấy ngài ấy có suy tính của chính mình."

Bích Thúy Ti lại cười lạnh: "Tôi cảm thấy anh đối với ngài ấy có một loại sùng bái mù quáng."

Davi cười nhún nhún vai, nghịch bật lửa trong tay: "Tôi sẽ đi cùng ngài ấy. Còn tùy cậu."

Sau khi Du Chiêu nói chuyện với mọi người liền nhận được bưu kiện của Davi. Du Chiêu vừa mở ra nhìn, phát hiện là một bản CV.

"Năm năm sau, một lần nữa nhận được CV của tôi, hy vọng ngài có thể đưa ra lựa chọn giống như năm năm trước."

Du Chiêu nhìn bưu kiện của Davi, bất giác nở nụ cười.

Sau khi xử lý công tác, Du Chiêu liền rời khỏi văn phòng. Du Chiêu vừa mua xe mới nên không cần phiền Khuất Kinh đưa đón y đi làm, mặc dù Khuất Kinh phi thường tình nguyện làm như thế. Thế nhưng, gần đây Du Chiêu là người rảnh rỗi, mà Khuất Kinh phải thường xuyên tăng ca, cho nên để hắn đưa đón kì thực cũng không tiện.

Tan tầm về nhà hôm nay, Du Chiêu ở trên đường nhận được điện thoại của Hoa Thì.

Lúc này y mới nhớ tới đã nhiều ngày không liên lạc với Hoa Thì, thuận miệng hỏi: "Từ sau ngày tới cục dân chính kia dường như không thấy cậu? Cậu vẫn tốt chứ?"

Hoa Thì rầu rĩ: "Không quá tốt."

"Làm sao vậy?" Du Chiêu nghe vậy cau mày, lái xe dừng bên đường, chuyên tâm cùng hắn trò chuyện, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Thang Kha làm tớ." Hoa Thì nói.

"!" Du Chiêu cực kì kinh ngạc, "Cậu chắc chắn chứ?"

"Thật ra cũng không quá xác định?" Hoa Thì nói, "Nếu không, cậu giúp tớ hỏi hắn một chút?"

Du Chiêu nói: "Này không tiện a, hay là, cậu tự hỏi hắn?"

Hoa Thì lại nói: "Tớ không có số của hắn a."

"Tớ cho cậu." Du Chiêu đem số điện thoại của Thang Kha cho Hoa Thì.

Hoa Thì lấy được số điện thoại, lập tức gọi cho Thang Kha: "Này! Tôi là Hoa Thì!"

Thang Kha vẫn đang tăng ca, từ số điện thoại xa lạ nghe thấy một câu không đầu không đuôi, liền không hiểu: "Cái gì?"

"Tôi, Hoa Thì!" Hoa Thì cao giọng nói, "Tôi ___ Là ___ Hoa ___ Thì!"

"A?" Thang Kha vẫn không có kí ức.

Hoa Thì cực kì tức giận: "Có phải anh ngủ với tôi không?"

Thang Kha tức giận cực kì: "Ngươi có bị bệnh không?"

"Tút tút" ___ Thang Kha cúp điện thoại.

Khuất Kinh liếc Thang Kha một cái, nói: "Chuyện gì vậy?"

Thang Kha nói: "Biến thái quấy rối tình dục."

Khuất Kinh nở nụ cười: "Ai sẽ quấy rối tình dục một beta?"

Thang Kha nói: "Vậy nên mới là biến thái."

Khuất Kinh đứng dậy, giương mắt nhìn đồng hồ, nói: "Được, vậy cậu tiếp tục tăng ca, đem chuyện công ty của vợ tôi làm cho xong, biết không? Tôi phải về nhà bồi vợ."

Thang Kha lại nói: "Mỗi ngày ngài dính lấy người ta, vợ ngài không chê phiền sao?"

"Tiểu tử cậu biết cái gì? Chúng ta là vợ chồng son!"

Thang Kha tức giận: "Hai người khi nào thì đi hưởng tuần trăng mật? Để tôi sắp xếp."

"Tuần trăng mật?" Khuất Kinh ngây ngẩn cả người, "Tuần trăng mật? Đúng vậy... Còn có tuần trăng mật nữa..."

Thang Kha nói: "Này vừa vặn, hai người không lễ cưới, không tuần trăng mật, ở cục dân chính thổi kèn xô na coi như kết hôn xong, cũng rất có phong cách."

Khuất Kinh nhớ tới tiếng kèn xô na vẫn cảm thấy đau tai, chỉ nói: "Đừng nói nữa, còn không phải là bởi vì Hoa Thì!"

"Hoa Thì??" Thang Kha suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới trong điện thoại ban nãy bên kia cũng nói "Tôi là Hoa Thì", đột nhiên nhớ ra "Chính là cái tên thô lỗ tìm đội thổi kèn xô na góp vui, lại ở trong nhà hàng phát rồ mà quăng thẻ đen phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo