C48 + C49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 48.

Thang Kha buồn bực, cái tên Hoa Thì kia tại sao lại gọi điện quấy rối mình chứ?

Suy nghĩ hồi lâu, Thang Kha phân tích, kín đáo cho ra một kết luận đáng tin cậy: Tên thô lỗ kia nhất định là đang say khướt.

Về phần Hoa Thì, đúng là uống rượu, nhưng không đến mức điên. Bởi vì, Hoa Thì muốn phát rồ cũng không cần uống rượu.

Thang Kha tăng ca đến hai giờ sáng, phát hiện bên ngoài có người loảng xà loảng xoảng nện cửa, sợ hết hồn: Giờ này ai nện cửa? Chẳng lẽ là trộm?

Thế là, Thang Kha ôm bình chữa cháy, khom lưng nhón chân, giống như tặc bắt tặc.

Thang Kha ló đầu vừa nhìn, đã thấy ngoài cửa một tên tiểu bạch kiểm, âu phục cách tân, đi giày da, trên tay đeo một chuỗi vòng kim cương lấp lánh lấp lánh, không hề đau lòng mà cầm một chiếc ô thủ công đắt tiền loảng xoảng loảng xoảng nên lên cánh cửa.

Thang Kha nhíu mày, cảm thấy người này nhất định là say khướt. Hắn cũng không muốn mở cửa dây dưa cùng một omega đang say khướt, sẽ tổn hại thanh danh Thang Kha hắn a!

Nhưng là, đã hơn nửa đêm, để Hoa Thì ở chỗ này đập cửa cũng không được.

Vì vậy, Thang Kha cầm điện thoại, gọi lại cho cái số điện thoại quấy rối hắn ban nãy.

Một giây sau, điện thoại trong túi Hoa Thì reo. Hoa Thì không đập cửa nữa, cầm điện thoại lên: "Này?"

Thang Kha nói: "Cậu uống rượu?"

"Đúng vậy." Hoa Thì nói.

Thang Kha nói: "Cậu đừng đập cửa nữa, cẩn thận tôi báo cảnh sát."

Hoa Thì nói: "Tôi còn muốn báo cảnh sát anh mê gian tôi đây!"

"Cậu đừng ngậm máu phun người, bôi nhọ danh dự!" Thang Kha nghiêm nghị nói.

Con ngươi Hoa Thì xoay một cái, nói: "Anh ở công ty, đúng không?"

Thang Kha sách một tiếng, chỉ nói: "Cậu vào bằng cách nào?"

Hoa Thì nói: "Anh không cần quan tâm. Mở cửa ra, tôi và anh nói chuyện hai năm rõ mười. Nếu không, hôm nay ai cũng đừng mong giữ lại danh dự!"

Thang Kha cảm thấy chính mình "tú tài gặp binh*", đành phải mở cửa.

(*) Tú tài gặp binh: ý nói gặp địch mà không thể chống trả được [:))]

Hoa Thì lập tức chạy vào, nhìn tới chiếc ô được chế tác thủ công từ Anh quốc đã gãy, bất giác cau mày: "Thứ đồ chơi này mắc như vậy mà không dùng được chút nào hết!"

Thang Kha nói: "Thiếu gia, ngài đừng trêu đùa tôi. Có chuyện gì ngài mau nói đi."

Hoa Thì cầm ô đi mưa tựa như hiệp sĩ cầm kiếm, hung hăng chỉ vào Thang Kha: "Có phải là anh làm tôi không!"

Thang Kha nhìn cán dù, câu "Ngài có bị bệnh không" đến bên mép lại nuốt xuống, thay đổi ngữ khí: "Thiếu gia, ngài hiểu lầm. Tôi không có."

Hoa Thì nói: "Ngày đó tôi say rượu, là anh đưa tôi đi phòng nghỉ?"

"Là tôi." Thang Kha đáp.

Hoa Thì còn nói: "Vậy tại sao sau khi tôi tỉnh lại khắp nơi đều bừa bộn?"

"Tôi không biết." Thang Kha đáp, "Thiếu gia, sau khi tôi đem ngài vào phòng liền rời đi. Không tin ngài có thể gọi điện cho quản lý nhà hàng, từ khi tôi đưa ngài vào phòng tới khi rời đi chỉ mấy phút."

Hoa Thì nói: "Không chừng chính ngươi tương đối nhanh?"

"..." Thang Kha chậm rãi nói, "Tôi còn là xử nam."

Miệng Hoa Thì mở thành một chữ O lớn.

Thang Kha thành khẩn nhìn Hoa Thì: "Thật sự."

Hoa Thì bỏ ô xuống, đập trên đất một cái, trợn mắt đánh giá Thang Kha từ trên xuống dưới: "Anh có bệnh khó nói sao?"

Thang Kha đáp: "Không, không. Cảm ơn ngài quan tâm. Thân thể tôi rất tốt." Nói rồi Thang Kha chỉ vào cửa: "Không có chuyện gì nữa thì tôi không tiễn ha. Mời ngài."

Hoa Thì mơ mơ màng màng rời khỏi công ty của Khuất Kinh, càng nghĩ càng thấy không đúng, liền gọi điện cho Du Chiêu: "Thang Kha nói không phải hắn."

Du Chiêu nhận điện thoại: "Thang Kha làm người rất chính trực. Tớ cảm thấy hắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu?"

Hoa Thì tỉ mỉ suy nghĩ một chút, vẫn không thể nhớ ra được đã xảy ra chuyện gì: "Lẽ nào tớ say rồi chính mình phát tình với mình, sau đó phát tình tới cả giường đều..?"

"Người khác tớ không dám nói." Du Chiêu đáp, "Nhưng sự tình như vậy, cậu khẳng định có thể làm được."

Hoa Thì suy nghĩ hồi lâu, liền nói: "Vậy là tớ đổ oan cho Thang Kha. Hắn vẫn là một tên xử nam, trời ạ."

Du Chiêu bất đắc dĩ: "Tớ cũng phục cậu rồi. Vào lúc này vẫn còn thương hại chúng sinh, cậu thật là có tâm địa bồ tát."

"Chà, không nói nữa." Hoa Thì bỏ qua nghi hoặc trong lòng, cúp điện thoại, đi vào trong quán rượu, chuẩn bị gọi một ly Bloody Mary phấn chấn lòng người, lại nhìn thấy một nam nhân tỏa sáng lập lòe đi tới, cười với hắn: "Nhanh như vậy đã quên mất tôi?"

"?" Hoa Thì suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ, anh là Cao Bá Hoa mà!"

Cao Bá Hoa cũng hơi kinh ngạc: "Cậu quen biết tôi?"

"Anh không biết tôi quen anh?" Hoa Thì cũng bối rối, "Vậy anh nói chuyện với tôi làm gì?"

Cao Bá Hoa nhất thời không đáp lại.

Hoa Thì vung vung tay: "Không sao, gặp mặt chính là có duyên. Hữu duyên chính là bằng hữu. Đến, chúng ta cạn một chén."

Vì vậy, Hoa Thì liền cùng Cao Bá Hoa uống rượu.

Mà một đêm đẹp như thế, Khuất Kinh cùng Du Chiêu cũng ở nhà uống rượu, thảo luận một chút đề tài tuần trăng mật. Du Chiêu nghe Khuất Kinh muốn đi hưởng tuần trăng mật, liền nói: "Tuần trăng mật, cũng không tồi."

Kì thực, Du Chiêu đối với tuần trăng mật không có ý tưởng gì, chỉ là biết khen ngợi "sếp" một cách sắc bén luôn có lợi không hại.

Nói nói, Du Chiêu lại chuyển đề tài: "Chính là không biết anh có thể tranh thủ thời gian hay không."

"Có thể a." Khuất Kinh nói, "Anh đương nhiên có thể. Đã để Thang Kha bắt đầu xử lý rồi."

Du Chiêu lại hỏi: "Vậy chúng ta đi tuần trăng mật ở đâu?"

Khuất Kinh nói: "Anh còn chưa nghĩ ra, cho nên mới hỏi em có chỗ nào đặc biệt muốn đến không a!"

Du Chiêu nghĩ kĩ, lại nói: "Em không biết."

Nói rồi Du Chiêu lại phát hiện chính mình lại dám nói "không biết" với "sếp", đây tuyệt đối là điều không thể được. Vì vậy y hoảng loạn, vội vã bổ sung: "Bởi vì còn chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhưng anh cho em chút thời gian, ngày mai em có thể cho anh một vài kế hoạch."

Khuất Kinh cảm thấy ngữ khí Du Chiêu nói chuyện cùng hắn có chút quái quái, lại không nói rõ được quái chỗ nào, chỉ cười: "Không cần vội vã như vậy! Từ từ suy nghĩ cũng được. Mà nói tới kế hoạch, vẫn giao cho đại lý du lịch đi. Anh đã nói Thang Kha tìm vài đại lý du lịch tư nhân đặt vé rồi, nếu em rảnh có thể cùng đi, đưa yêu cầu, xem bên nào tốt liền đặt bên đó, được không?"

Du Chiêu gật đầu: "Được, chồng. Không thành vấn đề, chồng. Ngày mai em sẽ đi xem, chồng."

Khuất Kinh cảm thấy cái giọng này rất kì quái, nhưng không nói ra được. Hắn suy nghĩ một trận, liền nói: "Tại sao muốn lặp lại từ chồng nhiều như vậy?"

Du Chiêu trả lời: "Không phải anh bảo em gọi anh là chồng sao?"

"Không sai..." Khuất Kinh sờ sờ cằm, nhất thời không nghĩ được đến cùng xảy ra vấn đề ở đâu, lại uống rượu nên có chút buồn ngủ, liền bỏ qua vấn đề này, ôm Du Chiêu: "Được, vợ. Vợ ngoan, đi ngủ đi, vợ ơi..."

Học Du Chiêu gọi một tràng "vợ", Khuất Kinh cảm thấy thú vị, chính hắn tự vui vẻ.

Du Chiêu biệt nữu, lại bị Khuất Kinh dâm tà hỏi: "Là như thế này sao, vợ?... Là nơi này à, vợ?... Cường độ như thế này có thể không, vợ?... Vợ, ngoan... Không thành vấn đề, vợ..."

Cứ như vậy giằng co một đêm, Khuất Kinh ngược lại cảm thấy chơi vui cực kì. Mà Du Chiêu đoán chừng mấy ngày cũng không dám gọi hắn "chồng", chỉ sợ lại gợi lên hứng thú của Khuất Kinh.

CHƯƠNG 49.

Ngày thứ hai Khuất Kinh liền để Thang Kha tìm đại lý du lịch đặt vé: "Sau đó, tôi để vợ tôi liên hệ với cậu a!"

Thang Kha nghĩ thầm: Không phải ngài bảo tôi cút xa vợ ngài một chút sao?

"Được, ông chủ." Thang Kha bình tĩnh đáp lại.

Vì vậy Thang Kha liền liên lạc với Du Chiêu, hỏi yêu cầu của y. Du Chiêu cũng không biết mình có nhu cầu gì, liền nói: "Đơn giản là được. Khuất tổng trở về còn phải công tác nữa."

Thang Kha: "Được, trước tiên tôi tìm mấy gói du lịch rồi sẽ liên hệ lại với ngài."

Du Chiêu đối với tuần trăng mật hay lễ cưới một chút cảm giác cũng không có. Lại nhìn đống valy trong phòng, chỉ muốn thừa dịp cuối tuần ở nhà chỉnh lại hành lí của mình.

Hôm nay đúng là cuối tuần. Khuất Kinh đi ra ngoài, Du Chiêu chưa từng hỏi hắn đi cùng ai, đi chỗ nào. Mà Thang Kha, vốn muốn đi bơi lại bị Khuất Kinh giao việc: "Công việc cuối tuần này của tôi cậu an bài xong liền thay vợ chồng tôi tìm phương án du lịch đi?"

Du Chiêu một mình ở nhà, đầu tiên là thu thập đồ vật từ Du gia chuyển tới.

Đồ đặc của y không nhiều, đồ linh tinh lại càng ít, lăn qua lộn lại lại nhìn thấy một quyển album cũ. Y cũng không quá nhớ mình từng có. Dù sao, rất lâu rồi y cũng không xem lại.

Mở album ra, liền thấy từng tầm hình ố vàng cũ kĩ.

Không có bất kì người Du gia nào.

Chỉ có Anh Nông và y.

Du Chiêu chợt nhớ, trước kia mình theo sau lưng Anh Nông, hỏi: "Ba ba, tại sao các bạn học khác có thể đi du lịch?"

Anh Nông một bên vừa phơi quần áo, vừa nói: "Hai năm nữa liền dẫn con đi du lịch đảo Thiên Nga, có được không?"

Du Chiêu nâng mặt, gật gật đầu, nhìn đôi mắt uể oải của Anh Nông, nửa ngày sau lại nói: "Thật ra cũng không phải con rất muốn đi."

"Hả?" Anh Nông cúi đầu nhìn Du Chiêu.

Du Chiêu giương khuôn mặt tròn, thành thật nói: "Không đi cũng không sao. Thật ra con không muốn đi du lịch. Ở nhà cùng ba ba rất tốt."

Anh Nông chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Du Chiêu, nói: "Con đứa bé này, chưa bao giờ dám mở miệng nói chính mình muốn cái gì, có đúng không?"

Tiểu Du Chiêu non mềm nhíu nhíu mi tâm, Anh Nông vuốt ve chân mày nhăn nhúm của tiểu Du Chiêu, nói: "Ba ba sẽ dẫn con đi."

Đáng tiếc, Anh Nông cũng không thể thực hiện lời hứa của chính mình.

Du Chiêu cũng không trách hắn, rốt cuộc vẫn là câu nói kia: "Không đi cũng không sao."

Ở nhà cùng ba ba cũng rất tốt...

Gió lay động trong sân, Du Chiêu nhớ tới bóng lưng phơi quần áo của Anh Nông.

Rất lâu rồi y không nhớ lại những chuyện đã qua.

Con người vẫn luôn tiến lên phía trước...

Thế nhưng...

Du Chiêu nhắn tin cho Thang Kha: "Cậu hỏi xem có thể lên hành trình du lịch riêng tới đảo Thiên Nga không?"

Thang Kha nói: "Tôi thấy không phải vấn đề lớn."

Thang Kha cũng dựa vào bản năng, ông chủ nói "Có thể... À", liền đáp lại "Tôi thấy không có vấn đề gì lớn". Thực tế, Thang Kha ngay cả đảo Thiên Nga là gì cũng không biết, nhưng nói chung cứ đáp ứng trước, có vấn đề lại nói sau.

Thang Kha lại hỏi: "Quốc gia nào?"

Du Chiêu trả lời: "Đông Nam Á."

Thang Kha hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Du Chiêu muốn đi Malaysia hưởng tuần trăng mật. Đại lý du lịch bên kia cũng rất kinh ngạc, muốn xác nhận lại với Thang Kha: "Là đảo Thiên Nga ở Đông Nam Á? Không phải đảo Thiên Nga ở Pháp?"

Thang Kha cười nói: "Phải a... Bất quá, so với đảo Thiên Nga ở Paris kia phải có cái gì hơn đi?"

Đại lý du lịch: "Đảo Thiên Nga ở Đông Nam Á này thật ra là địa phương rất ít người lưu ý, bản đồ thế giới còn không có đảo này đâu. Nhưng mà lại khá nổi tiếng đối với những người yêu thích bơi lặn. Ông chủ của ngài có phải muốn lập hành trình bơi lặn tình nhân hay không?"

Thang Kha suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi để ông chủ liên hệ trực tiếp với anh, thế nào?"

Yêu cầu của Du Chiêu cũng không nhiều lắm, y chỉ mơ mơ màng màng mà nhớ tới ba ba từng nói về một địa phương như thế. Còn cụ thể muốn thế nào? Y không rõ.

"Tùy tiện đi." Du Chiêu một bên sắp xếp đồ đạc, một bên nói, "Thế nào cũng được."

Mà đối phương sợ nhất chính là khách hàng "Tùy tiện, thế nào cũng được."

Bởi vì hắn cảm thấy, phương án đưa ra không thể thật sự "tùy tiện".

Du Chiêu ở nhà sắp xếp đồ đạc tới giữa trưa mới xong. Giờ trưa, Khương Tuệ Tức liền gọi Du Chiêu xuống ăn cơm. Du Chiêu theo thường lệ lung tung khen một câu: "Cơm này thoạt nhìn rất thơm."

Khương Tuệ Tức lại nói: "Thơm thì có ích gì? Con trai ta cũng không trở về nhà ăn."

"Vâng." Du Chiêu nói, "Không có cách nào, anh ấy bận mà. Nhưng trong lòng vẫn thích cơm mẹ nấu."

Khương Tuệ Tức lại cười nói: "Vẫn là Chiêu Nhi dẻo miệng." Nói rồi gắp rau cho Du Chiêu, hỏi: "Đúng rồi, Kinh Nhi đi chỗ nào?"

Du Chiêu cũng mơ mơ màng màng: "Có thể là đi công tác? Hoặc là hẹn bạn bè ạ."

Khương Tuệ Tức ngẩn ra: "Làm sao? Nó không báo cáo với con sao?"

"Báo cáo?" Du Chiêu ngẩn người, "Cái này không cần thiết đi?"

Thời đại này, ông chủ còn phải báo cáo lịch trình sao?

Khương Tuệ Tức lại nói: "Bây giờ con gọi điện, hỏi nó một chút!"

Du Chiêu đành phải cầm điện thoại lên, mở handsfree.

Điện thoại reo một chút liền thông, bên kia truyền đến thanh âm của Khuất Kinh, còn rất vang dội: "Vợ a!"

Du Chiêu liếc mắt nhìn Khương Tuệ Tức, Khương Tuệ Tức dùng khẩu hình nói: "Hỏi nó chết ở đâu rồi?"

Du Chiêu nuốt nước miếng một cái, nói: "Anh... Anh chết ở đâu rồi..." Cuối cùng, Du Chiêu cảm thấy ngữ khí của mình vô lễ, liền thêm một câu: "Chồng."

Mà Khuất Kinh vừa nghe lời này liền tê cả da đầu. Ngữ khí Du Chiêu càng mềm mại, Khuất Kinh càng sợ. Khuất Kinh liền nói: "Anh ở bên ngoài cùng khách hàng uống cafe đây!"

"Ồ." Du Chiêu gật đầu, "Buổi trưa uống cafe? Ăn cơm chưa?"

"Không, anh ăn bánh quy ở tiệm cafe." Khuất Kinh nói.

Du Chiêu nói: "Vậy dạ dày có không thoải mái không?"

Khuất Kinh dưới sự dò hỏi của Du Chiêu cũng cảm thấy không thoải mái, liền nói: "Anh... Anh hiểu rồi!" Khuất Kinh vội vàng nói, "Anh lập tức về nhà ăn cơm."

"A?" Du Chiêu mờ mịt, "Không phải anh đang tiếp khách hàng à?"

"Không, anh lập tức trở về."

Du Chiêu nói: "Không sao, anh nên tiếp khách hàng trước đi. Chậm rãi uống cafe."

Khuất Kinh nghĩ thầm: Mình sẽ không trúng kế! Vợ nhất định là đang tức giận, em ấy đang thăm dò mình!

"Bây giờ anh sẽ trở về!" Khuất Kinh nói, "Vợ à, em phải tin tưởng anh!"

Du Chiêu nghe không hiểu: "Hả?"

Khuất Kinh cảm thấy, một âm cuối này giương lên có chút giống ý tứ hàm xúc như thái hậu đang chất vấn tiểu thái giám trong phim truyền hình, cảm giác như giờ tử hình sắp đến, nhanh chóng bỏ lại Cao Bá Hoa, sải bước đi ra ngoài.

Cao Bá Hoa đứng lên, vội vàng đuổi theo: "Này, đại ca! Đại ca! Anh đi chỗ nào a!"

Khuất Kinh một bên ôn ôn nhu nhu "Vợ ơi, bye bye", quay đầu lại liền lạnh mặt nhìn Cao Bá Hoa: "Ta không phải anh của ngươi. Lần này gặp mặt, không vì cái gì khác, chỉ muốn nói ngươi cút xa vợ của ta một chút."

Cao Bá Hoa nhún vai: "Mọi người đều là người làm ăn, lui tới xã giao là chuyện rất bình thường. Lẽ nào anh vẫn vì chuyện năm xưa mà canh cánh trong lòng?"

Khuất Kinh nói: "Ta không biết chuyện cũ năm xưa là gì. Ngươi nói đúng, chuyện đã xảy ra nhiều năm, rốt cuộc nội tình là gì ta cũng không rõ ràng. Nói chung, gia đình của ta rất hạnh phúc, rất mỹ mãn, không hy vọng bất cứ người nào tới quấy rầy."

"Anh không cân nhắc kĩ một chút sao?" Cao Bá Hoa nói, "Cao gia cũng sẽ không bạc đãi anh. Anh chỉ cần quay về thì chính là đại thiếu gia rồi!"

Khuất Kinh cười nói: "Ta ở Khuất gia không phải cũng là đại thiếu gia sao?"

Cao Bá Hoa muốn nói "Khuất gia sao có thể đánh đồng với Cao gia", nhưng ngại mặt mũi đối phương tự nhiên sẽ không nói ra.

Khuất Kinh quay người, vội vàng rời đi. Vội vàng trở lại Khuất gia, đến trước mặt Du Chiêu, thật sự một chút phong phạm đại thiếu gia cũng không có, vẫn luôn dụ dỗ Du Chiêu nói chuyện.

Du Chiêu cảm thấy kì quái, liền hỏi Khuất Kinh: "Anh làm sao vậy?"

Khuất Kinh lại hỏi: "Em làm sao vậy?"

Du Chiêu nói: "Không có gì nha."

Khuất Kinh tỉ mỉ quan sát Du Chiêu, phát hiện y xác thực không có gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Không có không vui đi?"

"Em không vui?" Du Chiêu ngơ ngác, "Không vui cái gì?"

"Liền... Anh chạy đi gặp khách hàng mà không có nói cho em a." Khuất Kinh đáp.

Du Chiêu nở nụ cười, nói: "Này có gì mà không vui? Anh vội như vậy, mỗi ngày gặp mười khách hàng, vậy một tuần không phải báo cáo em bảy mươi lần? Cái này chính là không nói đạo lý. Nếu như vậy, em gặp khách hàng cũng phải báo cho anh, vậy chúng ta không cần làm việc, mỗi ngày báo cáo cho nhau cũng đủ bận rộn."

Khuất Kinh yên tâm, vừa cười nói: "Bánh quy của tiệm cafe rất ngon, anh mang về cho em, em nếm thử xem."

Nói rồi Khuất Kinh lấy ra một hộp giấy nhỏ, trên hộp in dòng chữ "Tiệm cafe Lăng Ngữ" ___ Du Chiêu nghĩ tới, đây không phải tiệm cafe của Hạ Lăng mở sao?

Nghĩ tới Hạ Lăng, nụ cười của Du Chiêu đọng lại trên môi, chậm rãi quay mặt sang, nói: "Em vừa mới ăn no, không thấy ngon miệng."

Khuất Kinh tỉ mỉ quan sát sắc mặt Du Chiêu, nói thầm: Vợ nói em ấy không hề tức giận, mình nên tin hay không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo