C52 + C53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 52.

Trước đây, Du Chiêu ở Du thị công tác, nếu không chịu được sẽ tới nhà Hoa Thì ngồi một chút, thậm chí nằm ở đó tới nửa đêm.

Nếu không phải Du gia có quy định "Buổi sáng mọi người phải cùng ăn điểm tâm", Du Chiêu có thể qua đêm tại nhà Hoa Thì luôn.

Hoa Thì vẫn đùa giỡn nói: "Cậu cũng quá đáng ghét rồi! Làm sao cứ chạy tới chỗ tớ? Chính cậu mua không nổi phòng ở hả!"

Mấy năm nay Du Chiêu mang danh "tổng", khẳng định không đến nỗi không mua được nhà. Trên thực tế, công tác được hai năm Du Chiêu cũng có suy nghĩ mua nhà, nhưng y còn chưa có xuất tiền, liền bị người trong nhà dập tắt. Đoạn Khách Nghi đặc biệt nhắc nhở, omega chưa kết hôn mà tự mình bỏ tiền mua nhà, thoạt nhìn không ra dáng.

"Số tiền này người hảo hảo chơi đùa một chút, trưng diện cho chính mình là được." Đoạn Khách Nghi nói, "Người khác nhìn vào còn tưởng ngươi làm sao mới phải vậy."

Du Chiêu đành phải nói: "Không có gì... Ta thấy người khác cũng có."

"Ai có? Omega ở đại gia tộc như chúng ta ai trước khi cưới sẽ mua nhà? Đều là lúc kết hôn trong nhà mua cho đi!" Đoạn Khách Nghi nói, "Bằng không rất mất mặt!"

Nói, Đoạn Khách Nghi lại một trận lời hay ý đẹp, chỉ nói chờ Du Chiêu kết hôn, trong nhà nhất định sẽ tặng y của hồi môn vài căn nhà lớn.

Kết quả...

Đừng nói phòng ở, cái gì cũng đều không có.

Du Chiêu chính là xách hành lý, từ Du gia rời đi, tiến vào Khuất gia.

Có lúc, Du chiêu cũng vui mừng Khuất gia không phải loại người đặc biệt chú trọng phô trương, bằng không nửa đời sau của Du Chiêu ở nhà chồng đều không ngóc đầu lên được.

Ở Du gia, Du Chiêu vẫn luôn cảm thấy không thở nổi, nhưng trốn không thoát. Sau khi Du Chiêu tốt nghiệp cũng từng tự tìm đường cho mình, lại bị Đoạn gia, Du gia hai bên dùng thế lực cưỡng bức, đem y bức tới không đường lui, chỉ cỏ thể đến Du thị công tác. Làm việc tại Du thị, không phải Du Chiêu vẫn luôn ném giận với Du Ung. Nhưng mà, mỗi khi Du Chiêu nỗ lực phản kích Du Ung, đều bị Du Hải và Đoạn Khách Nghi đàn áp. Dần dần Du Chiêu trở nên ẩn nhẫn.

Cũng từ lúc ấy, Du Chiêu mới chân thực cảm thấy chính mình thấp kém cỡ nào.

Bằng vào sức của một mình y thì không cách nào thoát khỏi Du gia.

Vì vậy, y cũng giống như rất nhiều omega, hy vọng dựa vào hôn nhân tìm được gia đình của chính mình.

Nhưng tin tức tố lại trở thành rào cản, khiến y rất khó tìm được người xứng đôi.

May mắn, ông trời có mắt, để y gặp được Khuất Kinh.

Nghĩ tới Khuất Kinh, tâm tình của Du Chiêu hơi hơi vui vẻ một chút, khóe miệng khẽ giương lên, đứng dưới lầu nhà Hoa Thì, tay đút túi miệng nhịn không được hừ hừ vài câu đứt quãng.

Đúng lúc này Hoa Thì từ thang máy đi ra, nghe thấy Du Chiêu ngâm nga thì thấy rất kì quái: "Uống rượu sao?"

"Không." Du Chiêu nói.

Ca hát lúc nhàn rỗi thật ra là một loại trạng thái thả lỏng, mà trạng thái này rất ít xuất hiện trên người Du Chiêu.

Cho nên Hoa Thì mới cảm thấy kì quái.

Hoa Thì xoa xoa mũi, lại hỏi: "Cậu mới vừa hát cái gì?"

Du Chiêu cũng hơi nghi hoặc một chút, suy nghĩ suy nghĩ, hình như là bài Khuất Kinh thường hát ở nhà, nhưng rốt cuộc là hát cái gì thì y không biết.

Hoa Thì liền nhận xét: "Có chút khó nghe."

"... Là tớ hát không hay." Du Chiêu theo bản năng mà "bao che" bài hát yêu thích của Khuất Kinh.

Hoa Thì cùng Du Chiêu ra cửa. Hai người vừa ra ngoài, Hoa Thì lại hỏi: "Cái công ty PR kia của cậu tên gì?"

"Tiểu thiện công một." Du Chiêu trả lời.

"Cái này là tên cũ đi? Không thay đổi?" Hoa Thì hỏi.

"Không thay đổi." Du Chiêu trả lời, "Nhân viên cũng không đổi, nên thế nào thì thế đó. Tớ đều nhìn qua một lần, kiểm tra rất rõ ràng, công ty của bọn họ không phải là không biết kinh doanh, nhân viên kém mới phải bán."

"Vậy xảy ra chuyện gì?" Hoa Thì không rõ.

"Là vòng quay vốn xảy ra vấn đề." Du Chiêu trả lời, "Dù sao ông chủ của bọn họ cũng là một người bình thường tự gây dựng sự nghiệp, không đủ tiền. Bọn họ nhận vài dự án, có hai dự án lớn không trả đòi khất nợ, tiền không quay vòng được, không trả được lương. Ông chủ nghĩ biện pháp kêu gọi vốn nhưng không ai tình nguyện hùn tiền, chỉ có Khuất Kinh đưa ra đề nghị mua lại công ty. Bọn họ hết cách, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng.

"Khất nợ bùng tiền luôn đúng không? Kia cũng quá không tử tế rồi!" Hoa Thì có chút tức giận, "Tại sao không kiện bọn họ?"

"Kiện cáo cũng vô dụng, thời gian là vàng bạc." Du Chiêu trả lời, "Trước tiên không nói đến lên tòa tiêu tốn thời gian tinh lực, chỉ nói riêng khoảng thời gian này không những không có thu nhập mà còn phải trả phí kiện tụng cũng đủ giết chết bọn họ."

Hoa Thì lắc đầu thở dài: "Quá bất đắc dĩ."

Du Chiêu gật đầu: "Đúng thế."

Hoa Thì cười: "Cậu tâm địa tốt như vậy? Làm sao không đầu tư tài chính cho bọn họ, để bọn họ sống lại?"

"Ai nói tớ có lòng tốt?" Du Chiêu thờ ơ nói, "Tớ là thương nhân. Lợi ích tối thượng, thừa dịp cháy nhà hôi của."

Hoa Thì nhún nhún vai, cùng Du Chiêu đi vào hẻm nhỏ. Đi tới khu vực tương đối yên lặng trong hẻm, đã thấy một chiếc xe đậu đàng kia, động tĩnh phát ra nói cho bọn họ biết trong xe rõ ràng đang phát sinh chuyện gì.

Hoa Thì hứng thú nói: "Cậu xem, này có phải là... Có náo nhiệt để xem?"

Du Chiêu lại nói: "Phi lễ chớ nhìn, đi nhanh đi."

Du Chiêu lôi kéo Hoa Thì bước nhanh ra khỏi hẻm.

Chờ đi xa Hoa Thì mới bật cười: "Gấp cái gì?"

"Cái gì?"

"Tớ chỉ đùa một chút. Tớ còn hiếm lạ mấy thứ này sao." Hoa Thì chộp lấy tau, lười biếng nói, "Cũng không biết người trong xe tướng mạo, dáng người thế nào!"

Du Chiêu lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tớ biết."

"Cậu biết?" Hoa Thì vận phần kinh ngạc, "Cậu có mắt nhìn xuyên tường?"

"Tớ không có." Du Chiêu trả lời, "Tớ... Tớ nhận ra cái xe kia."

Hoa Thì che miệng lại, ngạc nhiên nói: "Không phải là Khuất Kinh chứ?"

"Dĩ nhiên không phải!" Nhắc tới Khuất Kinh, tim Du Chiêu đều sắp nhảy khỏi lồng ngực, lại nói, "Là Cao Bá Hoa."

Hoa Thì có chút kinh ngạc: "Cao Bá Hoa? Vừa rồi là xe của Cao Bá Hoa?"

"Tớ cũng không xác định 100%." Du Chiêu trả lời, "Nói không chừng không phải."

Hoa Thì lại nói: "Tớ thấy có thể lắm, logo giọt nước màu tím lấp lánh, tớ cảm thấy 90% là của hắn. Nếu là bánh xe nạm kim cương, vậy 100% chính là hắn."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói rất dễ dàng, chỉ nói: "Tớ thấy cậu ngược lại không để ý a."

Hoa Thì nở nụ cười: "Tớ để ý cái gì a? Tớ với hắn chả có quan hệ gì hết."

Du Chiêu chợt nhớ tới lời Khuất Kinh, chỉ nói Hoa Thì cùng Cao Bá Hoa nhất định là "mỗi người tự chơi". Không nghĩ tới Khuất Kinh và Hoa Thì không quen, với Cao Bá Hoa cũng xa xách nhưng lại một lời vạch trần bản chất quan hệ giữa bọn họ.

Có phải Khuất Kinh cũng đối với việc "mỗi người tự chơi" này dễ dàng tiếp thu?

Trong lòng Du Chiêu nổi trống.

Hoa Thì lại nói: "Cậu cũng biết tớ mà. Quan niệm đó không phải của tớ. Không phải trước kia cậu cũng nghĩ thế sao?"

"A?" Du Chiêu nhất thời không hiểu.

Hoa Thì "sách" một tiếng: "Lần trước tớ và cậu đuổi theo Khuất Kinh tới Mỹ, nhìn cái tao hóa omega kia dính lên Khuất Kinh, còn hẹn Khuất Kinh lên đài ngắm sao, lúc đó cậu không phải không thèm để ý sao? Cậu muốn kết hôn với Khuất Kinh, đối với Khuất Kinh trêu hoa ghẹo nguyệt còn không để bụng, tớ và Cao Bá Hoa tính là gì a? Tớ có cái gì phải để ý sao?"

Du Chiêu bị Hoa Thì nói như thế, ngược lại nhớ tới tâm tình chính mình lúc đó.

Lúc trước, Khuất Kinh gặp mặt Du Chiêu xong liền bay tới Mỹ. Du Chiêu xem Khuất Kinh như cọng cỏ cứu mạng, vì cứu lấy chính mình lập tức bay qua Mỹ. Trong dạ tiệc, Hạ Lăng nỗ lực câu dẫn Khuất Kinh, còn hẹn Khuất Kinh lên đài cao ngắm cảnh đêm. Lúc đó Du Chiêu thật sự nghĩ rất thoáng, cảm thấy chỉ cần Hạ Lăng không ảnh hưởng tới việc kết hôn của y và Khuất Kinh là được. Khuất Kinh quản thân dưới của hắn thế nào là chuyện của hắn, chỉ cần không ảnh hưởng tới tài sản thì mọi chuyện đều ổn.

Hiện tại thì sao? Khuất Kinh chỉ ăn vài cái bánh quy Hạ Lăng làm, Du Chiêu liền không thoải mái chừng mấy ngày.

Du Chiêu cảm thấy tâm tư của chính y thay đổi.

Kì quái*.

(*) Gốc là biến thái

"Tiếp tục như vậy... Mình có phải hay không sẽ trở nên như Đoạn Khách Nghi...? Một chút cũng không nhân nhượng?"

CHƯƠNG 53.

Du Chiêu phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình không có cách nào giống như trước đây đối với vấn đề ngoại tình trong hôn nhân lãnh tĩnh như trước.

Y từng xem hôn nhân như một cọc sinh ý, chỉ cần tài sản ở trong tay, địa vị gia đình vững chắc, dù chồng có ở bên ngoài làm chuyện gì, y hẳn đều có thể bao dung. Nhưng, Du Chiêu phát hiện y không làm được.

Cư nhiên không làm được.

Du Chiêu mở đèn, ngồi trước cửa sổ, có chút thất vọng nhìn cái bóng cô độc của chính mình: Hóa ra bao dung như vậy không làm được sao? Trở nên giống như Đoạn Khách Nghi, thống khổ bất kham cũng không thể tránh được sao?

Du Chiêu nhìn chính mình trong gương, chau mày.

Ngày hôm nay Du Chiêu phi thường không vui, lông mày vẫn luôn nhíu chặt ___ giống như khúc mắc của chính y.

Bởi vậy, buổi tối Du Chiêu cũng không ăn được bao nhiêu cơm ___ Tuy rằng Du Chiêu vẫn "vâng theo quy củ Khuất gia" mà ca ngợi trù nghệ của Khương Tuệ Tức một phen, nhưng thực tế ăn không được bao nhiêu.

Đêm nay Khuất Kinh không về ăn cơm vì phải tăng ca.

Khương Tuệ Tức tưởng nguyên nhân này ảnh hưởng tới tâm tình của Du Chiêu, ngay trên bàn cơm trách cứ nói: "Kinh Nhi cũng thật là. Mới kết hôn sao không về nhà ăn cơm chứ?"

Du Chiêu theo bản năng mà biện hộ cho Khuất Kinh: "Cái này không liên quan tới kết hôn! Anh ấy cũng rất bận. Hiện tại con cũng là tình huống đặc biệt, chờ con đổi công việc mới, sợ là so với anh ấy còn bận hơn."

"Đúng a." Khương Tuệ Tức cười nói, "Người trẻ tuổi các con công tác chính là cực khổ."

Cha Khuất lại lầm bầm nói: "Ta nói làm công ăn lương không tốt sao? Ngươi thật vất vả mới từ chức, hay là đi làm công?"

Khương Tuệ Tức lườm ông một cái: "Phải a! Làm công ăn lương kiếm tiền tốt, ông dựa vào mấy đồng lương có thể ở căn nhà như vậy a? Hay dựa vào ông nói nói liền mua được cái biệt thự lớn sao?"

Cha Khuất hừ hừ hai tiếng im lặng.

Du Chiêu nhanh chóng ăn hai miếng cơm, nói mình đã no, tránh bị cuốn vào vòng chiến của cha mẹ chồng.

Du Chiêu ăn cơm xong, về tới phòng ngủ lại một mình ngẩn người. Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, làm ướt khung thủy tinh trong suốt. Du Chiêu nhớ tới Khuất Kinh, liền nhắn tin cho hắn: Trời mưa, đừng quên mang ô.

Sau khi gửi, Du Chiêu cảm thấy lời này của chính mình rất dư thừa. Khuất Kinh còn lo lắng chuyện phải mang ô sao? Khẳng định Thang Kha sẽ giúp hắn chuẩn bị kĩ càng. Nói nữa, coi như Thang Kha quên, dù sao vẫn có xe. Ngồi siêu xe còn sợ trời mưa?

Điện thoại di động của Du Chiêu trên tủ rung hai tiếng, màn hình hiện lên tin nhắn:

Khuất Kinh: Nhớ anh rồi?

Du Chiêu thấy được tin này, dở khóc dở cười trả lời: Đúng vậy.

Khuất Kinh đúng là đang ngồi trong xe. Thang Kha an vị tại ghế lái, từ gương chiếu hậu nhìn tới khóe miệng Khuất Kinh đều nhếch cao liền biết: "Chiêu tổng gửi tin nhắn với ngài?"

Khuất Kinh nói: "Ừm. Tôi phải trở về sớm một chút. Em ấy đều nhớ tôi rồi. Cậu có thể chạy nhanh một chút hay không?"

"Ông chủ, trời đang mưa a! Tăng tốc độ, chính là mở ra con đường nhanh nhất tới Hoàng Tuyền!" Thang Kha tức giận nói.

"Tính khí của cậu so với ông chủ còn lớn hơn." Khuất Kinh không thể không phê bình một chút thái độ làm việc của thư kí.

Thang Kha không có gì để nói, điện thoại lúc này lại vang lên. Thang Kha vừa nghe, thanh âm Hoa Thì vang lên bên tai: "Chín giờ rưỡi, tôi ở đường Bồ Đề chờ anh."

Lời này không đầu không đuôi, may là Thang Kha có lưu số Hoa Thì, bằng không sẽ coi là điện thoại quấy rối lập tức cúp. Mà bởi vì đã lưu số, Thang Kha kiên nhẫn nói: "Tôi là Thang Kha. Có phải ngài gọi nhầm không?"

"Không nhầm a." Hoa Thì nói, "Anh chính là cái tên thư kí mặt xui xẻo của Khuất Kinh đúng không?"

Thang Kha nhịn không được từ trong gương chiếu hậu xem khuôn mặt mình, cũng không cảm thấy có chỗ nào xui xẻo.

Thang Kha lớn lên cũng coi là một nhân tài, ngũ quan đoan chính, nhưng mặt lạnh, xác thực cũng không quá có cảm giác vui vẻ. Người trong công ty cũng nói Thang Kha mặc tây trang đen khá giống xã hội đen. Mà bởi vì Thang Kha là một beta không có sát khí, mọi người liền cảm thấy so với xã hội đen, hắn càng giống như người ban tang lễ.

"Ừm. Tôi là thư kí của Khuất tổng." Thang Kha trả lời, "Cũng không gọi là xui xẻo."

Hoa Thì liền nói: "Ba mươi tuổi là xử nam còn không đủ xui xẻo?"

"Tôi đây là ba nghìn chọn một." Thang Kha bình tĩnh trả lời, lựa chọn lễ phép không mắng người.

Hoa Thì nói: "Được, chín rưỡi tới đường Bồ Đề."

"Tại sao?" Trong giọng nói của Thang Kha tràn ngập từ chối.

Hoa Thì nói: "Anh theo tôi uống một chén rượu thôi mà. Tôi nghiện rượu, lại sợ uống say bên cạnh không có ai canh chừng, dễ dàng xảy ra chuyện. Tôi thấy nhân phẩm của anh rất tốt, tin tưởng được, muốn anh theo tôi uống một chén."

Nguyên lai Hoa Thì nói muốn cai rượu, không tới mấy ngày liền cả người khó chịu, nhất định phải uống một chén. Bình thường có Du Chiêu, nhưng hiện tại y muốn giữ thân trong sạch, không thể cùng hắn tới quán bar. Hoa Thì nghĩ tới nghĩ lui, đang cảm thấy đám bạn rượu kia đều vô dụng thì chợt nhớ tới Thang Kha. Thang Kha được, là beta, không bị tin tức tố ảnh hưởng, hơn nữa theo Du Chiêu nói chính là đạo đức của hắn rất tốt, quan niệm tình dục bảo thủ, hẳn là đáng tin.

Thang Kha nhớ tới bộ dáng say rượu phát rồ lần trước của Hoa Thì, nói: "Vậy ngài càng cần phải kiêng rượu."

Hoa Thì nói: "Anh hãy theo tôi uống, xong đưa tôi về nhà. Cái gì cũng không cần làm, tôi cho anh 1 vạn tệ."

Thang Kha vừa nghe: "Được, chín rưỡi, tôi nhất định đến."

Nói rồi Thang Kha cúp điện thoại, liếc nhìn thời gian, đã chín giờ. Thang Kha suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Khuất Kinh, nói: "Khuất tổng, ở đây tôi có 100 tệ, ngài xem tự ngài bắt xe về nhà được không?"

"?!" Khuất Kinh trợn mắt.

Cuối cùng Khuất Kinh vẫn tự mình bắt xe về nhà.

Khuất Kinh cảm thấy chính mình là ông chủ, làm sao không có chút bá đạo nào?

Thư kí của người khác đều bị tổng tài vênh mặt hất hàm sai khiến, vì sao thư kí của hắn mỗi ngày đều cùng hắn mắng nhau? Hiện tại trời mưa to còn phải tự bắt xe về nhà?

Khuất Kinh cảm thấy chính mình thật xui xẻo, hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Thang Kha nói: "Bạn của tôi ngộ độc rượu phải nằm viện! Tôi phải đi."

Khuất Kinh đồng tinh nói: "Đúng, phải đi."

Cùng Thang Kha nói chuyện phiếm xong, Khuất Kinh về nhà trời vẫn mưa, cũng không cùng cha mẹ nói vài câu liền đi thẳng đến phòng ngủ. Cha Khuất hừ một tiếng, nói: "Mỗi ngày về nhà chỉ biết cùng vợ làm tổ trong phòng ngủ, cũng không biết đang làm cái gì!"

Khương Tuệ Tức nói: "Ông còn oán giận? Không muốn ôm cháu nội sao?"

Lần này cha Khuất oán giận không được, nửa ngày mới nói: "Kia... Vậy bà nhớ bồi bổ cho hai tiểu tử..."

Khuất Kinh chạy vào phòng ngủ, một bên đẩy cửa, nói: "Vợ ơi, anh đã về!"

Du Chiêu đang ở trong phòng ngẩn người, nghe thấy Khuất Kinh trở lại liền nở nụ cười, nói: "Trên đường thế nào? Có tắc đường hay không?"

"Hoàn hảo." Khuất Kinh một bên cởi quần áo, vừa nói, "Anh nghe mẹ nói tối nay em ăn ít, hiện tại có đói bụng hay không a?"

"Mẹ còn nói với anh?" Du Chiêu có chút lúng túng.

Khuất Kinh cười nói: "Không có chuyện gì. Anh mang cho em ít bánh quy."

Nói rồi Khuất Kinh lấy ra một hộp bánh quy nhỏ của "Tiệm cafe Lăng Ngữ".

Du Chiêu càng lúng túng hơn: "Hả? Gần đây anh rất thích bánh quy của tiệm cafe này hả?"

"Ừ, ăn rất ngon." Khuất Kinh đáp, "Em không thấy thế sao?"

Du Chiêu không hé răng. Khuất Kinh lại ân cần mở hộp, chuẩn bị cầm lấy bánh quy đút Du Chiêu ăn, lại phát hiện sắc mặt y không đúng: "Em không thích?"

"Ừm." Du Chiêu gật đầu.

"Vậy không ăn." Khuất Kinh vừa nhìn liền biết hoa mân côi của hắn mất hứng. Hắn một bên cởi ca-ra-vat, một bên nói: "Chúng ta làm đi?"

Sau đó, bọn họ liền làm.

Làm xong, Du Chiêu nằm trên giường thở hổn hển, biểu tình thoạt nhìn thả lỏng hơn rất nhiều.

Khuất Kinh nghĩ, vẫn phải làm nhiều a.

Du Chiêu lại mở mắt, nói: "Hôm nay em và Hoa Thì gặp Cao Bá Hoa đang làm cùng người khác."

Khuất Kinh thình lình nghe được một câu như vậy, cảm thấy kinh ngạc: "Đây là tình cảnh gì a?"

"Cũng không phải cảnh tượng gì đó hoàng tráng!" Du Chiêu lắc đầu một cái, "Anh nói đúng. Hoa Thì và Cao Bá Hoa mỗi người tự chơi, không quấy rầy lẫn nhau."

Khuất Kinh cười nói: "Anh đã nói rồi. Đều như vậy."

"Thật sự đều như vậy sao?" Du Chiêu có chút mê man.

Khuất Kinh lại nói: "Đúng vậy. Bọn họ hẳn là vẫn muốn chơi đùa, không phải sẽ luôn không kết hôn."

Du Chiêu ngẩn người: "A?"

Khuất Kinh cầm lấy một miếng bánh, thả trong miệng nhai.

Du Chiêu hỏi: "Kết hôn sẽ như thế nào?"

"Kết hôn thì không thể chơi đùa rồi!" Khuất Kinh nói, "Không phải đều như vậy sao? Bọn họ cũng bởi vì không muốn bị trói buộc mới không kết hôn đi?"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy chúng ta xem như đã bị trói lại?"

"Này còn phải hỏi sao?" Khuất Kinh cảm thấy vấn đề này rất kì quái, "Không thì tại sao em kết hôn với anh? Chẳng lẽ là vì anh trẻ tuổi, gia tài bạc triệu?"

Du Chiêu bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Hình như đúng là thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo