C54 + C55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 54.

Tại sao em lại kết hôn với anh?

Là vì anh trẻ tuổi lại có gia tài bạc triệu sao?

___ Câu hỏi này giống như dây thừng quẩn quanh trong lòng Du Chiêu khó mà gỡ ra.

Lúc Du Chiêu dùng trà chiều với Hoa Thì, một bên khuấy Americano, như có điều suy nghĩ mà nói: "Cậu cảm thấy vì sao tớ lại kết hôn với Khuất Kinh?"

Hoa Thì một tay nâng quai hàm, một bên ngáp dài, không hề có tinh thần. Nghe Du Chiêu hỏi một câu này mới nâng mí mắt, mở to hau mắt: "Đây không phải rất rõ ràng sao? Vì tài sản của anh ta."

"Phải không?" Du Chiêu hơi kinh ngạc, "Cậu ngược lại biết rất rõ a!"

"Đây không phải tự cậu nói sao?" Hoa Thì gãi đầu một cái.

Hoa Thì thậm chí còn có thể nhớ rõ tình huống lúc đó: "Lúc cậu và anh ta gặp mặt, tớ còn hỏi cậu có xem ảnh trước không, cậu nói không. Cái gì cậu cũng không để ý, chỉ quan tâm đối phương là người sáng lập tập đoàn Kinh Môn, là tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị, vậy là đủ."

Du Chiêu cư nhiên không nhớ ra chuyện này, Hoa Thì nhắc lại y mới lờ mờ nhớ tới.

Hoa Thì học theo bộ dáng ôn hòa lãnh tĩnh, bắt chước giọng điệu của y: "Omega kết hôn đều quan tâm cái này đi. Chẳng lẽ phát tình mất khống chế, mang thai sinh con rất sung sướng sao?"

Du Chiêu có chút đau đầu: "Đúng, đây đúng là lời tớ từng nói."

"Xã hội của chúng ta thiếu nhất chính là loại hình omega bĩnh tĩnh, cơ trí như cậu." Hoa Thì đối với Du Chiêu tràn đầy tán thưởng, "Tớ cảm thấy thái độ này của cậu rất tốt. Tiếp tục phát huy!"

Du Chiêu không nghĩ tới Hoa Thì lại tán thưởng loại quan niệm về tình yêu và hôn nhân này, không nhịn được nói: "Tớ nhớ ban đầu tớ nói ra, cậu còn rất kinh ngạc."

"Kinh ngạc, là kiểu... thể hồ quán đỉnh*." Hoa Thì nghiêm túc nói, "Tớ càng nghĩ càng thấy lời cậu đáng tin. Alpha là một đám quái vật bị tin tức tố chi phối, khí lực lớn, công năng mạnh, chúng ta không thể xem bọn họ là đồng loại của mình. Ý kiến này của cậu rất tuyệt, tớ cảm thấy có thể phát triển."

(*) Thể hồ quán đỉnh: nghĩa bóng là Phật giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngọ, ý nói nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho người ta nhận ra được gợi ý to lớn

"Ồ..." Du Chiêu như giác ngộ, "Rất tuyệt."

Hoa Thì ngáp một cái thật dài: "A nha ___ Tối hôm qua không cẩn thận uống nhiều, cái mông hôm nay lại đau."

Du Chiêu cau mày: "Không phải cậu kiêng rượu sao?"

Hoa Thì trả lời: "Cai rượu nào dễ như vậy! Hai ngày không thấy rượu cả người tớ đều ngứa, thực sự chịu không được liền tìm cái tên Thang Kha bên cạnh Khuất Kinh hộ tống tớ đi uống rượu. Cuối cùng cũng được uống tới phê."

Du Chiêu kinh hãi: "Thang Kha? Sao lại là hắn?"

"Không phải cậu nói hắn đáng tin sao?" Hoa Thì vuốt vuốt cằm, "Tớ liền tìm hắn."

Du Chiêu bất đắc dĩ thở dài: "Đúng rồi, cậu uống nhiều sao mông lại đau?"

"Đúng vậy!" Hoa Thì phục hồi tinh thần, từ sâu trong linh hồn bắt đầu tra hỏi, "Tớ uống nhiều làm sao sẽ đau mông?"

Du Chiêu muốn nói cái gì, điện thoại lại vang lên. Thật trùng hợp, là Thang Kha.

"Thang Kha?" Du Chiêu nhận điện thoại, "Ừm... Được, vậy tôi đến tìm anh."

Thang Kha lại nói: "Không cần, để tôi tới chỗ ngài. Ngài đang ở đâu?"

Du Chiêu gửi địa chỉ qua cho Thang Kha, còn nói: "Một chốc nữa Thang Kha sẽ qua đây."

Hoa Thì chậm rãi xoay người: "Được, tớ cũng muốn gặp hắn một chút."

Cũng không lâu lắm Thang Kha liền tới tiệm trà, còn đem theo phương án du lịch. Thang Kha đi tới, vừa thấy Hoa Thì sắc mặt liền lúng túng: "Tiểu Hoa..."

Du Chiêu cùng Hoa Thì đang uống trà, nghe Thang Kha gọi một Hoa Thì, "phốc" một tiếng, suýt chút nữa phun cả trà ra ngoài.

Mặt Hoa Thì đỏ lên: "Làm gì? Tôi và anh rất thân sao?"

Thang Kha cũng cực kì ngượng ngùng: "Đúng là không thân. Nhưng tối hôm qua ngài nhất định bắt tôi phải gọi như vậy. Còn nói, nếu tôi không gọi, liền cho xã hội đen đánh tôi."

"..." Hoa Thì ngây ngẩn cả người.

Du Chiêu bất đắc dĩ che đầu: "Cậu tối hôm qua uống cũng rất nhiều a."

Hoa Thì lúng túng muốn chết, vội vàng nói: "Vậy là tôi uống nhiều nói bậy. Anh yên tâm, gọi tôi Hoa Thì là được rồi."

"Ừm. Ngài còn nói, tôi gọi một tiếng 'Tiểu Hoa' liền cho tôi 100 tệ." Thang Kha nói, "Tôi là người đàng hoàng, một tiếng vừa nãy không tính. Tính theo tối qua, đến bây giờ ngài phải trả tôi 8000 tệ."

"WHAT?!" Hoa Thì giật mình nhảy dựng lên.

Thang Kha lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi có ghi âm."

Thang Kha lại nói: "Cộng thêm phí hộ tống 10 ngàn, tiền xăng xe đưa ngài về nhà 50, còn có ngài nôn vào quần áo và giày của tôi, đều là PRADA..."

Hoa Thì giơ tay ngăn Thang Kha lại: "Được rồi, anh nói con số tổng đi."

Thang Kha nói: "Này không được a, buôn bán phải rõ ràng. Không thể tôi nói cái gì thì chính là cái đó." Thang Kha lấy ra một văn kiện, bên trong ghi rõ ràng lệ phí cùng biên lai, tỉ như hóa đơn PRADA, hóa đơn tiền xăng vân vân.

Hoa Thì cũng không nhìn kĩ, liếc mắt nhìn con số cuối cùng, trực tiếp chuyển tiền cho Thang Kha.

Chỉ là, Hoa Thì càng thấy đau đầu hơn: Chỉ chớp mắt, tiền rượu này thật CMN quý a!

Con mắt Du Chiêu hơi chuyển, lại hỏi Thang Kha: "Tối hôm qua, Hoa Thì không có biểu hiện dị thường gì chứ?"

"Biểu hiện dị thường?" Thang Kha hơi kinh ngạc, "Xin hỏi biểu hiện nào của Hoa Thì được xem là bình thường?"

Du Chiêu thật sự nói không được, đành phải hỏi: "Cậu ấy không có quấy rối tình dục anh chứ?"

"Có cũng có." Thang Kha hờ hững đáp, "Nhưng ngài yên tâm, tôi không dự định khởi tố."

Hoa Thì suy nghĩ hồi lâu, tỉnh táo lại liền hỏi: "Vậy tại sao mông tôi lại đau? Có phải anh ngủ với tôi không! Còn muốn đòi tôi tiền!"

Thang Kha nói: "Tôi làm cậu, lại đòi cậu tiền, đó là giao dịch trái pháp luật. Tôi là người chính trực, sẽ không làm trái pháp luật."

Hoa Thì lại hỏi: "Vậy sao mông tôi lại đau?"

Thang Kha trả lời: "Tôi là người chính trực, khó nói cái này. Nhưng tôi có thể cho cậu xem video." Nói rồi Thang Kha liền lấy di động cho Hoa Thì xem lại quá trình say khướt của mình ___ Trong ống kính, Hoa Thì ở trong phòng tắm khiêu vũ, cả người ướt nhẹp, còn lôi kéo Thang Kha: "Đến a! Khoái hoạt a!"

Thang âm từ chối của Thang Kha từ bên ngoài truyền đến: "Không nên đụng vào tôi."

Thang Kha bỏ Hoa Thì lại. Hoa Thì bị như vậy vung một cái, đứng không vứng đập mông vào mép bồn tắm, sờ sờ nói "Đau quá". Lăn lộn hai vòng, Hoa Thì ngã chổng vó vào trong bồn, hô to: "Tôi rơi vào trong bồn tắm a! Tôi sẽ chết đuối!"

Thanh âm Thang Kha trấn tĩnh: "Bồn tắm không xả nước."

Hoa Thì không đáp lại ___ Bởi vì hắn đang nằm trong bồn tắm ngủ.

"Bây giờ là ba giờ sáng. Tôi đã đưa Hoa Thì về nhà an toàn, từ bây giờ trách nhiệm của tôi kết thúc. Đây là chìa khóa nhà Hoa Thì, tôi không có lấy đi. Bây giờ tôi rời nhà Hoa Thì. Cho nên, sau đây Hoa Thì xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ gì tới tôi, tôi không chịu bất cứ trách nghiệm nào khác." Thang Kha bình tĩnh lấy ra điện thoại, phát lại quá trình hắn rời đi.

Video kết thúc.

"Thao!" Hoa Thì mắng, "Anh CMN còn quay video!"

Thang Kha bất đắc dĩ nói: "Tôi đương nhiên phải quay video bảo vệ mình. Nếu không, như vừa nãy cậu chỉ trích tôi làm mông cậu đau, còn nói tôi làm việc trái pháp luật. Nếu tôi không có video này, vậy chẳng phải trăm miệng khó nói, không thể bào chữa?"

"Ây..." Hoa Thì sờ sờ cằm, "Cũng đúng. Anh nói có đạo lý!"

Thang Kha gật đầu: "Hiện tại cậu biết rõ là tốt rồi." Rồi trịnh trọng nói: "Không có chuyện gì ngài có thể đi rồi. Tôi còn muốn cùng Chiêu tổng thương lượng chính sự."

Hoa Thì mơ mơ màng màng, còn thật sự nghe lời Thang Kha, yên lặng rời đi.

Hoa Thì đi rồi, Thang Kha liền lấy ra phương án du lịch, cùng Du Chiêu thương lượng. Thang Kha nói, đảo Thiên Nga kia không có hạng mục du lịch nào, nếu Du Chiêu thích đảo, bơi lặn, có thể tới Maldives.

Du Chiêu liền nói: "Thật ra tôi cũng không phải người yêu thích bơi lặn."

Thang Kha cũng cảm thấy không giống, liền nói: "Thật ra đảo Thiên Nga có thiên nga, ngài biết chứ?"

Kì thực Du Chiêu không biết.

Đối với đảo Thiên Nga y thực sự không biết gì cả, miễn cưỡng nói: "Chuyện này... Bánh lão bà không có lão bà** a."

(**) Ý nói tên đảo là Thiên Nga nhưng không biết có thiên nga thật.

Thang Kha cũng bị ế trụ, nửa ngày mới nói: "Tôi không phải ý này. Tôi muốn nói, đảo Thiên Nga này trên bản đồ cũng không tìm thấy, chỉ có người thích bơi lặn mới tới đây. Nếu ngài không phải người thích bơi lặn, tôi liền đoán ngài thích thiên nga."

"Há, thì ra là như vậy."

"Thật ra thiên nga ở Anh cũng rất đẹp." Thang Kha đề cử, "Có thể tới xem sao."

Du Chiêu lại nói: "Thiên nga ở Anh quốc tôi đã thấy, biết cắn người."

"Kia... Đó cũng là..." Thang Kha thầm nghĩ: Xem ra Du Chiêu tuy rằng không biết đảo Thiên Nga có gì nhưng vẫn rất muốn đi. Vậy thì không có biện pháp.

Vì vậy, Thang Kha đành lấy ra phương án du lịch đảo Thiên Nga ___ chính là không có phương án nào. Bởi vì đảo Thiên Nga không có gì, ngoại trừ bờ biển không ô nhiễm nên bơi lặn xem như được, căn bản chính là nơi thâm sơn cùng cốc chim không thèm ị. Nhưng mà, thời gian Du Chiêu lựa chọn cũng không phải mùa bơi lặn, thật sự cái gì cũng không có, đại lý du lịch suýt chút nữa vì làm ra phương án mà bị ép chết.

Du Chiêu mở lịch trình, đập vào mắt đầu tiên chính là "Ngắm mặt trời mọc, thưởng thức bữa sáng" ___ Vậy cũng được xem là lịch trình du lịch?

Nhìn xuống "Buổi trưa: Xem thi đấu túc cầu" ___ Hả??

Du Chiêu thầm nghĩ: Đúng là chim không thèm ị.

Du Chiêu nhịn không được nghĩ, quyết định phải đi đảo Thiên Nga có phải sai lầm hay không? Y căn bản không biết rõ về đảo Thiên Nga, hơn nữa, nhìn cái lịch trình này, đây không phải nơi nghỉ dưỡng lý tưởng. Y không tính, ngược lại là khổ Khuất Kinh.

Thang Kha cùng Du Chiêu giống nhau, chính là sợ ông chủ không hài lòng. Du Chiêu chỉ cân nhắc một ông chủ là Khuất Kinh, Thang Kha lại cân nhắc cả hai người Du Chiêu cùng Khuất Kinh. Bọn họ nếu đi đảo Thiên Nga cảm thấy khó chịu, quay về còn không phải trách tội mình!

Thang Kha thấy Du Chiêu nhìn phương án lộ ra thần sắc dao động, nói ra một câu có thể 99% khuyên nhủ du khách lui bước: "Đảo Thiên Nga không có tín hiệu di động."

"Hả?" Du Chiêu kinh hãi, "Không có tín hiệu di động?"

"Đúng thế." Thang Kha gật đầu.

Du Chiêu bắt đầu từ bỏ.

Không có tín hiệu thì làm gì!

Sau khi về nhà, Du Chiêu lơ đãng nói với Khuất Kinh: "Chúng ta đi tuần trăng mật anh vẫn phải xử lý công việc như bình thường sao?"

"Chắc chắn không giống bình thường." Khuất Kinh trả lời, "Anh sẽ tận lực chơi với em. Nhưng nếu có điện thoại gấp, phải làm việc, em có thể thông cảm không?"

"Đương nhiên a!" Du Chiêu gật đầu, nghĩ thầm, nếu không có tín hiệu, vậy không tiện cho công tác của Khuất Kinh.

Vì vậy, Du Chiêu nói: "Chồng ơi, không bằng chúng ta thay đổi đi Maldives đi?"

Khuất Kinh hơi kinh ngạc: "Không phải đi đảo Thiên Nga sao?"

"Chỗ ấy chả có gì chơi." Du Chiêu nói, "Hay là chúng ta đi Maldives đi."

Cứ như vậy Du Chiêu và Khuất Kinh thay đổi kế hoạch. Lúc nói tin này cho Thang Kha, hắn cao hứng vô cùng, mà đại lý du lịch kia càng là mở champagne ăn mừng.

Đi Maldives liền dễ dàng lên kế hoạch hơn nhiều.

Lúc Du Chiêu nhận được phương án du lịch Maldives, so sánh một chút, tâm lý lại rất bình tĩnh. Trước kia nói muốn đi đảo Thiên Nga, trong lòng Du chiêu có chút mong chờ, hiện tại muốn đi Maldives, Du Chiêu ngược lại không cảm giác gì.

Tuần trăng mật tới Maldives, là đương nhiên.

Du Chiêu cũng không tỉ mỉ so sánh các phương án, chỉ làm bộ lướt qua, không để tâm hỏi: "Thang Kha, anh thấy phương án nào tốt?"

Thang Kha so sánh một phen, đề cử một hành trình cặp đôi trong đó. Thang Kha đem lý do nói tới thao thao bất tuyệt, mạch lạc rõ ràng, mà Du Chiêu kì thực một chữ cũng không nghe lọt, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại tẻ nhạt, nhưng vẫn mỉm cười. Chờ Thang Kha nói xong, Du Chiêu mới gật đầu: "Được. Vậy thì cái này đi. Không cần thay đổi."

"Vậy thì tốt quá rồi." Thang Kha gật đầu, lộ ra nụ cười vui sướng ___ Bất luận người nào nghe được khách hàng nói "Được, vậy thì cái này đi, không thay đổi" đều vui vẻ như vậy.

Du Chiêu khẽ thở dài một cái.

Du Chiêu một mình lái xe, không muốn về nhà liền đi loanh quanh phụ cận. Không biết vì sao lại đi tới tiệm cafe Lăng Ngữ. Quỷ thần xui khiến, y xuống xe, đi vào bên trong tiệm cafe. Hạ Lăng nở nụ cười tiếp đón: "Chiêu tổng, buổi chiều tốt lành!"

"Anh nhận ra tôi?" Du Chiêu nói.

"Đương nhiên, ngài là cấp trên của Hạ Đào, đúng không?" Hạ Lăng trên mặt mỉm cười, "Còn có, là người mỗi ngày Khuất tổng thức dậy đều nhìn thấy nha!"

Thời điểm Hạ Lăng nói chuyện, ngữ khí tự nhiên, giống như thuận miệng, giống như đang nói "ngày hôm nay khí trời rất tốt", làm cho người ta không thể tức giận. Thế nhưng, khóe miệng của hắn hơi giương lên, phảng phất như đang cười nhạo, khiến người ta giận mà không có chỗ trút.

CHƯƠNG 55.

Thời gian trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã một tháng kể từ khi Du Chiêu từ chức.

Du Chiêu là "đại thiếu gia" của tập đoàn, lại là người nắm hạng mục trọng yếu, thời điểm rời đi rất là hòa thuận vui vẻ. Du Hải rất nguyện ý cho y cái thể diện này, tự mình chủ trì tiệc chia tay. Nếu Du Hải đã tự mình "vui vẻ đưa tiễn", kia toàn bộ trên dưới công ty cũng không ai là không vui vẻ.

Này thoạt nhìn khiến người hân hoan.

Chỉ là, không chỉ có Du Hải, Du Ung cùng người của hắn đều tới. Đường Đông thậm chí còn kính rượu Du Chiêu, cười nói: "Chúc mừng ngài! Chúc mừng ngài!"

Du Chiêu không để ý gắp đồ ăn. Đường Đông "Chà" một tiếng, nói: "Xem ra là tôi không đủ tư cách..." Liền uống hai chén, ngoài miệng nói "Tôi uống xong, ngài tùy ý", mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Du Chiêu, ý tứ chính là Du Chiêu cũng nên uống đi thôi.

Du Chiêu vờ nghe không hiểu, chỉ nhấp hai cái, thật sự "tùy ý".

Du Ung nhìn như vậy, liền nói: "Tiểu Đường a, xem ra đúng là ngươi không đủ tư cách. Ta cũng kính Chiêu tổng một ly! Cạn một chén này!" Nói rồi Du Ung liền giơ ly rượu lên.

Du Chiêu lại vẫn không chịu uống.

Nếu là chúc rượu bình thường Du Chiêu vẫn sẽ uống, mà nhìn Du Ung với Đường Đông ra sức ở trước mặt mình chuốc rượu, Du Chiêu chính là cố tình không nể mặt, cũng không sợ bị xem là quá phận lãnh đạm.

Du Ung thấy Du Chiêu cư nhiên không nể mặt, liền không hài lòng: Trước giờ Du Chiêu nào dám như vậy?

Trước đây, Du Chiêu đều khiêm nhượng, chiều theo Du Ung. Chính là trước kia Du Ung tính kế Du Chiêu y cũng không nói tiếng nào, đối với Du Ung vẫn bảo trì mỉm cười. Nào có Du Ung bảo y uống rượu y lại không uống?

Du Ung giậm chân một cái, giống như đứa nhỏ cáu kỉnh mách lẻo với cha: "Chiêu tổng ngược lại là tính khí lớn, ai chúc rượu cũng không uống!"

Du Hải cười nói: "Hôm nay ngày vui, uống hai chén đi!"

Nghe Du Hải nói vậy, Du Ung liền vạn phần đắc ý. Dù sao cha đã lên tiếng, Du Chiêu chưa từng không nghe lời.

Qua nhiều năm như vậy, lời Du Hải đều tựa như thánh chỉ với Du Chiêu.

Bởi vậy, Du Hải nói Du Chiêu uống, Du Chiêu liền không thể không uống. Những năm trước đây, Du Chiêu từng thử mang bệnh đu xã giao, vừa uống thuốc đau dạ dày xong Du Hải liền gọi y chúc rượu khách hàng, chỉ nói "Trong kinh doanh, ung thư gan cũng phải uống". Du Chiêu ngược lại nghe lời, im lặng nâng cốc uống.

Hiện tại, Du Chiêu nhìn Du Hải, cũng im lặng mà gắp đồ ăn.

Du Hải ngược lại có chút không hài lòng: "Làm sao? Cha bảo con uống một ly, con ngược lại đi ăn?"

Du Chiêu cười cười, nói: "Vì con chuẩn bị mang thai."

"Ồ." Du Hải nghẹn một chút, nói "Vậy quên đi, các người cũng đừng để nó uống."

Du Ung vừa mới đắc ý, nghe Du Hải nói vậy mặt cũng tái đi rồi.

Nhưng mà, Du Ung vẫn nuốt không trôi cơn giận này. Chửi thầm trong bụng nửa ngày, vẫn là Đường Đông ở bên tai Du Ung nói hai câu, mới khiến Du Ung đắc ý lên.

Du Ung nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Du Chiêu, chỉ nói: "Omega đều dựa vào con cái mới có thể ngẩng cao đầu, chiêu này của anh trai thật hay. Làm việc tốt còn không bằng sinh con đâu."

Du Chiêu nhẹ nhàng liếc Du Ung một cái, biểu tình không gợn sóng, giống như đang nhìn một con khỉ.

Du Chiêu một câu cũng không nói, nhưng khí thế đã đủ đem Du Ung đánh bại.

Du Ung bị như vậy cũng không xấu hổ, trái lại bị chọc giận. Hắn cơ hồ là nhảy dựng lên, nói không thèm lựa lời: "Ta nói là sự thật! Anh suy nghĩ tới người ba ba omega của anh đi! Nếu như không phải ông ta sinh ra anh, chết ở bên ngoài cũng không có người đưa ma!"

Những lời này như đâm vào tim.

Du Chiêu càng chưa từng đề phòng tới câu nói ác độc như vậy. Lời nói tựa dao, đâm thật chuẩn vào chỗ đau của Du Chiêu.

Nhìn sắc mặt Du Chiêu tái nhợt, Du Ung cảm giác "chuyển bại thành thắng", trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo.

Kiêu ngạo như vậy___

Tay Du Chiêu nắm cốc tới phát run, ho khan một tiếng, đem rượu toàn bộ giội lên mặt Du Ung. Trong nháy mắt, nụ cười kiêu ngạo của Du Ung cứng đờ.

"Anh!" Du Ung trợn to hai mắt.

Du Chiêu lại nói: "Xin lỗi, vừa mới ho một tiếng, không cẩn thận." Nói rồi Du Chiêu nhìn Đường Đông, "Còn không đưa Ung tổng đi rửa mặt, thay quần áo?"

"Đừng giả ngu!" Du Ung mắng, "Tôi thấy anh chính là cố ý!"

Du Ung cao giọng kêu, lập tức khiến Du Hải chú ý. Du Hải bước nhanh đi tới, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Du Ung nhân tiện nói: "Cha, Du Chiêu hất rượu lên người con!"

"Không, là con không cẩn thận." Du Chiêu đáp, "Vừa mới ho khan không cầm chắc chén rượu. Du Ung đứng quá gần mới không cẩn thận đụng phải. Xin lỗi, anh thật sự không phải cố ý."

Du Ung tức giận tới phát run: "Anh đừng giả vờ!" Du Ung lại nói, "Tiểu đường, ngươi nhìn thấy, có phải anh ta hất rượu không?"

Đường Đông có chút lúng túng, không dám nói gì. Bởi vì Đường Đông minh bạch Du Hải sẽ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt ai giội rượu ai. Du Hải chỉ cảm thấy chính mình chủ trì tiệc chia tay trong vui vẻ, Du Ung hô to gọi nhỏ chính là không nể mặt ông ta. Tình huống này, đừng nói bị tạt rượu, cho dù bị đánh, Du Ung cũng không nên lên tiếng.

"Đừng nói nữa." Du Hải lạnh nhạt nói, "Mau xuống thay quần áo đi! Nhìn xem con thành cái dạng gì!"

Du Ung còn muốn biện giải lại bị Đường Đông lôi kéo xuống.

Đường Đông một bên lôi kéo Du Ung, một bên thấp giọng khuyên nhủ: "Ngài đường như vậy khiến Hải tổng mất mặt!"

Du Ung lúc này mới ngậm miệng, nhớ tới, vị phụ thân alpha này của hắn coi trọng nhất là mặt mũi. Mặt mũi quan trọng nhất, mà tình thân chỉ là thứ yếu.

Hôm nay Du Hải chủ trì tiệc chia tay Du Chiêu, vui vẻ cũng chỉ làm bộ, muốn thể hiện hắn là một người cha tốt. Hắn thế nào có thể để Du Ung quấy rối? Mặc dù trong lòng Du Hải rõ ràng, nhất định là Du Chiêu chọc giận Du Ung.

Du Hải lại nghĩ đến mấy ngày nay thái độ Du Chiêu đối với người nhà thay đổi, trong lòng cũng có chút không vui. Bởi vậy Du Hải giống như nhắc nhở Du Chiêu: "Tuy rằng con đã kết hôn nhưng vẫn là họ Du. Lại nói, sau khi kết hôn cũng không thấy con về nhà. Mọi người đều muốn gặp con."

"Vâng." Du Chiêu gật đầu, nói "Không phải là vì Khuất tổng cùng ngài đều bận rộn sao! Hai ngày nữa nhất định sẽ cùng Khuất tổng về nhà."

"Vậy thì tốt." Du Hải gật đầu.

Tuy rằng Du Chiêu không muốn quay lại Du gia nhưng cũng cảm thấy Du Hải nói đúng. Lễ nghĩa, khách khí ngoài mặt vẫn phải làm. Về nhà, Du Chiêu liền nhắc với Khuất Kinh việc phải trở lại thăm Du gia.

"Về Du gia?" Vừa nghĩ tới một đám người Du gia kì quái Khuất Kinh liền nhíu chặt lông mày.

"Nếu không rảnh cũng có thể từ từ." Du Chiêu thấy Khuất Kinh không thích, nhanh chóng giải thích, "Tất cả mọi người đều hiểu. Nếu không nói đợt này vội vàng chuẩn bị tuần trăng mật, chờ trở lại hẵng nói tiếp."

Khuất Kinh lại nói: "Đây không phải lý do, lễ nghi cơ bản vẫn phải làm. Dù sao cũng là người nhà của em mà! Là anh sơ sót. Vậy đi, hai ngày nữa là cuối tuần, chúng ta mua ít đồ, trở về Du gia."

Du Chiêu nghe vậy cũng yên tâm một chút. Y cũng sợ Khuất Kinh thiếu kiên nhẫn mà không đáp ứng. Dù sao trước khi cưới Khuất Kinh gặp gỡ Du gia mấy lần đều huyên náo không vui vẻ. Nếu Khuất Kinh thiếu kiên nhẫn ứng phó người Du gia Du Chiêu cũng có thể hiểu, tự y sẽ xử lý.

Khuất Kinh ngược lại không nghĩ nhiều như thế. Tuy rằng người nhà Du Chiêu đáng ghét, nhưng nhà ai không có vài người họ hàng thân thích khiến người chán ghét đâu? Khuất Kinh cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, chẳng qua cảm thấy Du Chiêu khổ cực, lại có mấy người thân kì quái như thế.

Du Chiêu buông xuống tâm sự, thờ phào nằm xuống giường, suy suy sụp sụp mà kéo kín chăn. Khuất Kinh thấy Du Chiêu đắp không kín, liền tinh tế giúp y kéo lại, nói: "Rất nhanh sẽ vào thu, coi chừng bị lạnh."

Du Chiêu nhìn Khuất Kinh ôn nhu, trong lòng ấm áp, gật đầu nói: "Được."

Khuất Kinh kề sát vào Du Chiêu, hôn trán y, nói: "Ngày hôm nay em chính thức nghỉ việc ở Du thị, tính toán khi nào thì tới Tiểu Thiện Công? Đám nhân viên bên kia đều ngưỡng mộ đại danh của em đã lâu, chờ em tới chỉ huy bọn họ đấy!"

Du Chiêu nở nụ cười, nói: "Lời này thật kì. Nhân viên cao hứng nhất chính là không có sếp tổng."

Trước mắt mọi việc của Tiểu Thiện Công Một vẫn là giám đốc cũ xử lý. Dù sao trong việc quản lý vận hành công ty, coi như Du Chiêu không tới công ty vẫn có thể sống, chỉ là chậm hơn vài ngày mà thôi.

Khuất Kinh nói: "Cũng phải, để bọn họ thả lỏng thêm vài ngày đi. Chờ bá đạo tổng tài là em đi làm, khẳng định bọn họ sống không yên."

"Nói bậy." Du Chiêu đáp, "Em đối với công nhân viên khá tốt."

Khuất Kinh gật đầu, nói: "Anh tin. Em đối với nhân viên tốt, đối với chồng lại càng tốt!"

Du Chiêu nằm ở trên giường, tựa tiếu phi tiếu nhìn Khuất Kinh. Chỉ thấy dưới ánh đèn mặt mày Khuất Kinh nhu hòa, nửa điểm cũng không nhìn ra khí chất alpha tin tức tố cường đại, ngược lại ôn hòa tựa như động vật nhỏ xù lông. Du Chiêu sờ sờ đầu Khuất Kinh: "Đầu anh thật tròn a."

Khuất Kinh ngẩn ra: "Có đúng không?"

"Đây là tốt. Nhìn đẹp mắt." Du Chiêu vội giải thích.

Khuất Kinh cười nói: "Đúng vậy. Nói tới tròn, em có muốn nếm thử bánh quy hay không?"

Du Chiêu rụt tay về, nói: "Bánh quy gì?"

Đúng như dự đoán, Khuất Kinh lấy ra hộp nhỏ in "Tiệm cafe Lăng Ngữ", nói: "Nhà họ mới làm ra loại mới, ăn rất ngon!"

Du Chiêu nâng quai hàm, bỗng nhiên nghĩ tới lời Hạ Lăng nói mỗi ngày Khuất tổng đều tới thăm tiệm cafe của hắn.

Du Chiêu liền hói: "Có phải mỗi ngày anh đều tới cửa tiệm kia?"

"Mỗi ngày đều tới? Cũng coi như thế, mà phân nửa đều là sai Thang Kha đi." Khuất Kinh trả lời, "Chỗ kia cách công ty cũng gần. Một giờ của anh tiếp mấy triệu người, làm sao có khả năng lúc nào cũng chạy đi mua bánh quy?"

Du Chiêu ngược lại yên tâm vui vẻ hơn vài phần, hơi mỉm cười: "Có phải anh thích ăn cái này không?"

"Đúng a. Anh bên dưới nhiều nhân viên như vậy, thích ăn cái gì còn phải tự mình đi mua sao?" Lúc nói chuyện Khuất Kinh mang theo một loại khí tức công tử bột, "Hơn nữa ông chủ nhà bọn họ biết anh thích ăn, sau đó còn thường đưa bánh quy tới."

Mỉm cười trên mặt Du Chiêu tiêu thất mấy phần: "Vậy anh và ông chủ bọn họ rất quen thuộc?"

"Cũng bình thường."

Du Chiêu hỏi: "Hắn tên gì?"

"A?" Khuất Kinh ngẩn ra, "Cái này a...?" Khuất Kinh liếc mắt nhìn hộp bánh 'Tiệm cafe Lăng Ngữ', liền nói: "Đại khái gọi Lăng Ngữ đi."

Du Chiêu nghi ngờ nhìn hắn, phảng phất ước lượng như đang ước lượng xem câu này thật hay giả: Anh ấy thật sự không nhận ra Hạ Lăng?

Khuất Kinh lấy điện thoại di động ra, nói: "Anh xem SNS một chút, chắc là có ghi chú."

Du Chiêu lập tức nắm lấy điểm mấu chốt: "Sao anh lại cùng ông chủ tiệm cafe thêm SNS?"

Khuất Kinh nói: "Đây không phải là hắn coi trọng khách hàng lớn là anh sao?" Nói nói Khuất Kinh lật một chút: "Thấy được, hắn tên Hạ Lăng. Em xem."

Du Chiêu nhìn thái độ Khuất Kinh bình tĩnh, chính mình lại có chút "lòng tiểu nhân", còn nhìn tin nhắn tán gẫu của bọn họ. Khuất Kinh ngược lại không để ý. Du Chiêu phát hiện, đề tài tán gẫu của Khuất Kinh và Hạ Lăng đều xoay quanh bánh quy. Nói cũng không được vài câu. Hiển nhiên Khuất Kinh chỉ đối với bánh quy có hứng thú, tình cờ cũng đưa ra kiến nghị về hương vị mới.

"A." Du Chiêu nửa đùa nửa thật nói, "Hắn còn thay đổi phương pháp, tạo ra hương vị mà anh thích?"

"Anh chính là sếp lớn, rất nhiều người muốn nịnh bợ anh!"

Du Chiêu cũng dở khóc dở cười: "Anh cảm thấy người ta là nịnh bợ anh?"

"Nhất định là như vậy a! Không thì ai lại mỗi ngày chờ xem anh thích ăn vị gì mà thay đổi? Khẳng định là muốn bợ đít." Khuất Kinh nghiêm túc nói, "Chồng em cũng không phải dốt nát mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo