C56 + C57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 56.

Khuất Kinh mỗi ngày ăn bánh quy của người ta nhưng ngay cả tên chủ tiệm cũng không biết, lông mày đôi mắt cũng không nhận ra được. Nói ra, Khuất Kinh căn bản cũng chẳng nhớ tới từng có một người tên Hạ Lăng câu dẫn hắn. Tự nhiên cũng không nhớ rõ chủ tiệm cafe là người từng câu dẫn chính mình.

Khuất Kinh biết chỉ có một chuyện ___ bánh quy nhà này ăn ngon.

Còn có, gần đây vợ vẫn luôn không vui ___ khả năng vẫn là dục cầu bất mãn.

Du Chiêu nhìn bộ dáng Khuất Kinh mơ mơ màng màng, đột nhiên thấy buồn cười.

Khuất Kinh thấy Du Chiêu nở nụ cười, lại nói: "Anh nói rất buồn cười sao?"

Du Chiêu lại lắc đầu: "Không có gì. Không phải là do anh."

Là chính y buồn cười.

Khuất Kinh nhìn ra Du Chiêu không quá cao hứng, cởi quần áo, lại bắt đầu "yêu thương" hoa mân côi của hắn.

Kế hoạch đi Maldives của bọn họ rất nhanh được lên lịch, vé máy bay khách sạn đều đặt xong. Thang Kha đưa cho Du Chiêu xem qua, xác nhận lần thứ hai với y. Du Chiêu nhìn những thứ này đều không hứng thú gì, mà trên mặt thoạt nhìn vẫn rất vui vẻ.

Vui vẻ là một loại cảm xúc, muốn biểu lộ cũng không quá khó.

Sau khi nghỉ việc ở Du thị, Du Chiêu nhanh chóng tới Tiểu Thiện Công Một tiếp quản kinh doanh. Davi cùng Tiểu Thích cũng chờ được sắp xếp vị trí mới. Vua nào thần nấy, ban quản lý công ty không tránh được cần thay đổi. Những thứ này đều ở trong dự liệu, chủ yếu là tân tổng tài đã cùng ông chủ cũ bàn bạc, giữ lại vài người chủ chốt.

Công ty diện tích không lớn, tổ chức cũng nhỏ, tổng cộng không tới hai mươi người, phần lớn đều là người trẻ tuổi. Ngày đầu tiên đi làm Du Chiêu liền mở cuộc họp, xem như cùng nhân viên gặp mặt một lần, nói rõ nguyên tắc kinh doanh của chính mình: "Nhân viên làm việc tốt, nhất định lương thưởng tương xứng."

Mọi người nghe đều không hứng thú, vô cảm vỗ tay: "Chiêu tổng nói rất hay..."

Quân tâm bất ổn, lòng người không đồng đều, Du Chiêu liền đưa ra: "Bắt đầu từ tháng sau, tất cả mọi người tăng lương 10%."

Mọi người nghe đều rất có hứng thú, tình cảm dạt dào vỗ tay: "Chiêu tổng nói rất hay!!!!"

Quả nhiên, ông chủ mới muốn cho nhân viên vui vẻ, biện pháp rất đơn giản, cũng chỉ có một.

Du Chiêu còn nói: "Tôi không thích cái gì mà xây dựng kiến thiết đoàn đội, hoạt động phúc lợi... Chỉ có tăng lương, tăng thưởng. Là ông chủ, ở phương diện xã giao tăng tình cảm này xác thực không tốt."

Các công nhân viên vui lòng phục tùng mà nói: "Xã hội này chính là thiếu hụt tổng tài như Chiêu tổng a!"

"Tôi cũng không biết nói chuyện." Du Chiêu lại nói.

Nhân viên hoàn toàn không để ý Du Chiêu có biết nói chuyện hay không, tràn ngập vui sướng mà nhìn nam nhân bận âu phục giày da anh tuấn trước mặt.

Du Chiêu cười cười, nói: "Được, nói chung đây là nguyên tắc của tôi. Mọi người hảo hảo mà làm."

Nguyên bản, trước buổi hợp, các công nhân viên lòng vẫn bàng hoàng, không biết tổng tài mới lai lịch gì, khó đối phó không. Sau khi tan hợp, nhân viên đều an định không ít.

Du Chiêu mang theo Tiểu Thích cùng Davi tiến vào văn phòng: "Các cậu đến trước tôi mấy ngày, cảm thấy công ty này thế nào?"

"Chính là công ty nhỏ phổ thông." Davi lơ đễnh nói, "Ngược lại là sếp lớn rất xa hoa, còn chưa có lợi nhuận liền tăng lương."

"Tôi xem qua, tiền lương ở đây so với trong nghề khá thấp, như vậy rất bất lợi cho việc tuyển nhân lực giỏi." Du Chiêu đáp, "Muốn kinh doanh tốt, phương diện tiền lương không thể qua loa."

"Chiêu tổng nói rất có đạo lý." Tiểu Thích gật gật đầu, lại nhíu mày, "Thế nhưng công ty này đang thua lỗ a!"

"Thua lỗ liền thiệt thòi." Du Chiêu mang theo ngữ khí phóng khoáng nói, "Tôi đã tìm được nhà đầu tư mới, tháng sau sẽ có một khoản tiền lớn rót vào. Các cậu không cần lo lắng."

Tiểu Thích kinh ngạc vạn phần: "Có thật không? Tình hình công ty với danh tiếng của bọn họ giống nhau, không có gì nổi bật, làm sao kéo được đầu tư?"

Davi cũng cười hỏi: "Không phải là chồng mới cưới của Chiêu tổng chứ?"

"Cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền đòi tiền của chồng." Du Chiêu mỉm cười nói, "Là lão bản trước đây tôi từng quen biết. Bọn họ tin tưởng năng lực của tôi, nguyện ý đầu tư."

Davi cùng Tiểu Thích thở phào một hơi. Du Chiêu liền cầm lấy văn kiện, đưa cho Davi: "Đây là khách hàng đầu tiên cần anh đàm phán. Tháng sau ăn cháo hay thịt, liền xem tài của anh rồi."

Davi liếc mắt nhìn tư liệu, nhếch lông mày, nói: "Khách hàng lớn a!"

Du Chiêu nói: "Làm ăn đều là xã giao. Lão bản trước năng lực không kém, đáng tiếc giao thiệp không đủ, không kéo được nhà đầu tư tốt, cũng không kéo được khách hàng lớn. Chúng ta không giống." Nói, Du Chiêu cười, "Chính mình tự tin lên."

Davi cười nói: "Tôi luôn luôn rất tin tưởng Chiêu tổng. Không biết Tiểu Thích như thế nào?"

Tiểu Thích vừa bị nói như thế, vội vã biểu đạt lòng trung: "Tôi! Tôi cũng vậy!"

Du Chiêu dọn dẹp bàn một chút, còn nói: "Vậy tôi có thể yên tâm đi hưởng tuần trăng mật?"

Davi cùng Tiểu Thích đều có chút giật mình: "Mới vừa nhận chức liền đi tuần trăng mật?"

"Không phải mới nói tin được các anh sao?" Du Chiêu vỗ vỗ bả vai Davi, "Nói chung, khách hàng này giao cho anh."

Davi liền ưỡn ngực, nói: "Ngài yên tâm đi."

Tiểu Thích tò mò hỏi: "Sếp đi tuần trăng mật ở chỗ nào a?"

Du Chiêu đáp: "Maldives."

Davi hơi kinh ngạc: "Phổ thông như thế?"

"Hả?" Du Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, "Rất bình thường sao?"

"Há, tôi không phải ý này..." Davi gãi đầu một cái, "Chẳng qua tôi cảm thấy Chiêu tổng có thể sẽ không... Tới địa phương mà mọi người đều sẽ đi."

Trong lòng Du Chiêu phảng phất tâm sự, trên mặt lại treo nụ cười: "Nói bậy, lẽ nào tôi đặc biệt khác người, muốn tới sao hỏa hưởng tuần trăng mật?"

Ba người nói cười sau, Du Chiêu liền rời khỏi công ty.

Lịch trình của y hôm nay đã xếp kín, họp mặt công ty, giao phó hạng mục công việc xong còn phải cùng Khuất Kinh trở về Du gia một chuyến. Y gửi tin nhắn cho Khuất Kinh: Tan làm chưa?

Khuất Kinh trả lời: Chờ em ở cổng Du gia.

Chờ y từ công ty rời đi, tới cửa Du gia gặp được Khuất Kinh chính là trợn mắt há mồm. Y phát hiện Khuất Kinh thế mà lái cả xe việt dã tới. Du Chiêu hỏi: "Anh đây là muốn đi rừng thám hiểm sao?"

Khuất Kinh nói: "Xe này chở được nhiều đồ. Chiếc SUV kia không chở được cái gì hết."

"Chở cái gì?" Du Chiêu ngơ ngơ ngác ngác, "Chúng ta cần khuân đồ sao?"

Khuất Kinh nở nụ cười, nói: "Không phải nên vậy sao? Lại mặt sau kết hôn, nhất định phải tặng đồ, bằng không vợ anh sẽ rất mất mặt? Đúng không?"

Phụ trách vận chuyển, lao động chân tay – Thang Kha lầm bầm: "Tay trái một con gà, tay phải một con vịt là được."

Khuất Kinh không vui nhìn Thang Kha: "Chỉ cậu bận rộn! Cho cậu nhiều tiền lương như vậy, không phải nên làm sao?"

Thang Kha không có phản bác, đành phải cúi đầu đem một đôi ghế gỗ từ trong xe khiêng xuống.

Nhìn Thang Kha khuân đồ, Khuất Kinh mười phần phong phạm lão bản cũng không giúp đỡ, ở một bên chỉ huy: "Cậu cẩn thận một chút! Đồ cổ dân quốc, quăng hỏng một góc, nửa đời sau cứ ở đó làm việc cho tôi!"

Thang Kha tức giận, muốn mắng người mà không dám, cẩn thận chuyển đồ, sợ vô tình làm hỏng đôi ghế tựa này.

Khuất Kinh kéo tay Du Chiêu, ngẩng cao đầu, thần thanh khí sảng cùng tiến vào Du gia. So với Thang Kha cẩn thận từng li từng tí sau lưng đối lập rõ ràng.

Vào trong phòng, người hầu tự nhiên giúp Thang Kha tiếp nhận. Thang Kha thở phào nhẹ nhõm. Ba người ngồi xuống uống trà, chẳng được bao lâu, Du Hải, Du Ung cùng Đoạn Khách Nghi liền xuống ___ Đều ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười. Sau người khách khí ngồi xuống nói chuyện. Du Hải cùng Đoạn Khách Nghi không thể không khen đôi ghế tựa Khuất Kinh tặng quý giá, thật có hiếu.

Khuất Kinh cũng không phải muốn hiếu kính hai người bọn họ, chỉ là lễ vật này là mặt mũi của vợ, nhất định phải chuẩn bị tốt.

Du Ung đặt mông ngồi vào ghế tựa, nói: "Cảm giác đồ cổ này không chắc chắn a!"

Khuất Kinh cười nói: "Đây là đồ cổ từ thời Dân quốc, xác thực đã cũ. Nhưng cũng không đáng gì, hỏng liền thôi."

Thang Kha oán thầm: Người mới vừa rồi nói ta làm hỏng nửa đời sau phải làm công đâu? Hiện tại lại giả bộ rộng rãi?

Du Ung cười hì hì, nói: "Khuất tổng thật đúng là xa hoa! Nghe nói anh mua cho anh trai tôi một công ty để chơi đùa?"

"Không phải trò đùa." Khuất Kinh nói, "Lời này có chút không êm tai."

Du Ung lại nói: "Làm sao không êm tai? Omega đã kết hôn mà mở công ty, đa số đều không làm việc đàng hoàng. Tự nhiên là chơi đùa."

Khuất Kinh cười, cầm ly trà, nói: "Lời này người khác có thể nói, cậu cũng đừng học theo."

"Vì sao?" Du Ung không rõ.

Khuất Kinh nói: "Nếu là anh của cậu làm ăn chơi, lại kiếm được nhiều hơn cậu, vậy cậu còn mặt mũi."

Hiện tại Du Ung cũng đã không có mặt mũi.

Đoạn Khách Nghi ho khan hai tiếng, vừa cười vừa nói: "Nói tới càng ngày càng kì quái. Đừng nói chuyện công việc nữa, ta nghe được đều nhức đầu."

Mọi người ăn ăn uống uống, một bữa cơm liền qua. Đoạn Khách Nghi lại hỏi danh thiếp Khuất Kinh, nói: "Sau này là người một nhà, Đoạn gia chúng ta cũng sẽ tìm con hợp tác."

Khuất Kinh nghe được Đoạn gia muốn tìm mình hợp tác, trong lòng có chút phức tạp.

Cao hứng cũng có, dù sao Đoạn gia cũng là danh gia vọng tộc, có khách hàng lớn này chẳng khác nào kiếm thêm một khoản lớn. Nhưng nghĩ tới Đoạn gia làm khách hàng của mình, còn không phải bị Đoạn Khách Nghi dồn ép sao? Đây cũng là một vấn đề đau đầu.

Có điều, tiền không kiếm chính là đồ ngốc.

Phần ân tình của Đoạn gia này, Khuất Kinh vẫn thu nhận.

Ăn cơm ở Du gia xong, Khuất Kinh cùng Du Chiêu liền từ biệt. Chờ về tới Khuất gia, Khuất Kinh lại cùng Du Chiêu nói tới việc tuần trăng mật. Du Chiêu nhàn nhạt đáp, thoạt nhìn hứng thú không lớn. Khuất Kinh liền hỏi: "Có phải em không muốn đi Maldives không?"

Du Chiêu ngẩn người, lại nói: "Cũng không phải..."

"Cũng không phải, chính là đúng rồi!" Trình độ 'ý toại ngôn ngoại*' thế này Khuất Kinh vẫn là nghe hiểu, nửa ngày lại hỏi, "Là bởi vì em không yên lòng hoạt động công ty mới sao?"

(*) Ý toại ngôn ngoại: điều cần hiểu ở trong lời nói, không cần nói ra, người nghe phải tự hiểu lấy

Du Chiêu ngơ ngác, nói: "Có một chút."

"Vậy được!" Khuất Kinh nói, "Chúng ta có thể hoãn chậm một chút, chờ em cảm thấy ổn lại nói sau đi."

Du Chiêu suy nghĩ một chút, liền nói: "Kia chờ em kí hợp đồng đầu tiên lại đi?"

"Được đó." Khuất Kinh nhún nhún vai, "Anh đồng ý. Dù sao thời gian của anh chính là em."

Du Chiêu khẽ mỉm cười.

Cuối tuần, vốn dĩ Khuất Kinh dự định cùng Du Chiêu tới ngoại ô bơi, liền nhận được điện thoại của Đoạn Khách Tâm. Đoạn Khách Tâm chính là alpha, em trai ruột của Đoạn Khách Nghi, hiện tại là gia chủ Đoạn gia, hẹn bàn chuyện hợp tác.

Đây chính là sinh ý lớn, dù Khuất Kinh không nói Du Chiêu cũng sẽ đẩy hắn đi: "Có tiền không kiếm, còn chạy đi hẹn hò? Ngốc sao?"

Khuất Kinh vốn định mang Du Chiêu theo, mà Du Chiêu cảm thấy lúng túng, không chịu đi. Khuất Kinh đành phải mang Thang Kha tới, đến ôn tuyền cùng Đoạn Khách Tâm gặp mặt.

Thời điểm Khuất Kinh nhìn thấy Đoạn Khách Tâm có chút kinh ngạc. Thoạt nhìn Đoạn Khách Tâm rất trẻ, so với Khuất Kinh không lớn hơn được bao nhiêu.

Thực tế, tuổi của Đoạn Khách Tâm đúng là không lớn hơn Khuất Kinh bao nhiêu, cũng có nghĩa Đoạn Khách Tâm kém Đoạn Khách Nghi không ít tuổi. Đời trước Đoạn gia không biết sao liên tiếp sinh vài người con đều là omega, Đoạn phu nhân bốn mươi tuổi vừa huyết áp cao vừa mắc tiểu đường, liều mạng mới hạ sinh được một alpha là Đoạn Khách Tâm. Đích thực là trai già nhả ngọc, như châu như bảo.

Đoạn Khách Tâm thấy Khuất Kinh liền nói: "Đến, cởi quần áo đi!"

Khuất Kinh ngẩn ra.

Đã thấy Đoạn Khách Tâm xoạt một cái thoát áo choàng, lộ ra cơ bụng tám múi.

Đoạn Khách Tâm lại nói: "Chuyện gì? Tắm suối nước nóng không cởi quần áo sao?"

"Há, đúng thế." Khuất Kinh nhìn ôn tuyền bên cạnh cảm thấy có lý, cũng xoạt một cái cởi quần áo, lộ ra cơ bụng tám múi.

Thoát xong, Khuất Kinh cùng Đoạn Khách Tâm quay đầu nhìn Thang Kha.

Thang Kha nuốt một cái, nói: "Gia đình tôi rất bảo thủ, nếu để cha mẹ tôi biết tôi cởi quần áo bồi sếp xã giao, chính là gia pháp 'hầu hạ'..."

Đoạn Khách Tâm nghe vậy, cười ha ha nói: "Cậu đừng nói đáng yêu như thế! Cậu càng như vậy, tôi càng muốn quy tắc ngầm cậu!"

Thang Kha lùi về sau một bước, mặt kinh hãi.

Thư kí của Đoạn Khách Tâm vội giải thích: "Nói giỡn, tổng tài của chúng tôi nói giỡn thôi."

Đoạn Khách Tâm cũng nói: "Đúng vậy, thật sự là nói giỡn. Tôi không có hứng thú với beta."

"Hóa ra là như vậy a..."

"Không sai." Đoạn Khách Tâm nói, "Alpha chân chính, chỉ làm alpha!"

"?"

CHƯƠNG 57.

Nghe được tuyên bố của Đoạn Khách Tân, Thang Kha cùng Khuất Kinh đều ngây cả người. Mà Đoạn Khách Tâm dường như không phát hiện lời nói của mình có bao nhiêu kinh hãi, điềm nhiên như không, còn vui mừng nói: "Khuất Kinh, đi xuống, cùng ngâm ôn tuyền."

Từ chối thì bất kính, Khuất Kinh đành phải xuống hồ.

Thang Kha tự xưng là người chính trực, không thể cởi quần áo tiếp khách hàng, mà thư kí của Đoạn Khách Tâm cũng vậy, đơn giản cùng Thang Kha trở thành thành trì vững chắc giữ cửa.

Cứ như vậy, Khuất Kinh cùng Đoạn Khách Tâm, hai alpha đơn độc ngâm mình trong hồ.

Khuất Kinh có chút lúng túng, chỉ nói: "Thật ra tôi không thích tắm suối nước nóng..."

Đoạn Khách Tâm nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì không ngâm." Đoạn Khách Tâm đứng lên, "Là trực tiếp làm luôn, đúng không?" Nói rồi trực tiếp cởi bỏ khăn tắm bên hông.

Khuất Kinh muốn che mắt đã không còn kịp, cứ như vậy mà thấy được cái xx của một alpha cơ bụng tám múi khác. Khuất Kinh theo bản năng lấy tay che mắt: "Cái đệch."

Đoạn Khách Tâm nói: "Làm alpha, cư nhiên thẹn thùng như thế?"

Khuất Kinh nghe vậy cũng cảm thấy phản ứng của chính mình không đủ A, cũng liền ưỡn ngực đứng lên. Đoạn Khách Nghi liếc mắt nhìn tiểu Khuất Kinh, giống nhau nói: "Cái đệch!"

Khuất Kinh chỉ nói: "Tôi thấy Đoàn tổng hiểu lầm cái gì. Tôi là người đã kết hôn."

"Như vậy mới kích thích mà." Đoạn Khách Tâm không hề có liêm sỉ.

Khuất Kinh nghẹn một chút, thầm nghĩ: Họ hàng thân thích bên nhà vợ đều kì quái như vậy sao?

Đoạn Khách Tâm còn nói: "Cậu yên tâm, tôi chỉ là vui đùa một chút mà thôi, sẽ không làm ảnh hưởng hôn nhân của cậu."

"Xin lỗi, tôi đi về trước." Khuất Kinh cũng không nói thêm với Đoạn Khách Tâm, thẳng tới bên cạnh hồ, phủ thêm áo tắm.

Đoạn Khách Tâm nhìn sống lưng Khuất Kinh, cười nói: "Làm sao? Không bàn sinh ý nữa?"

Khuất Kinh quay lưng: "Làm ăn bằng chuyện này, không bằng tôi đi mở kĩ viện?"

"Tôi thì không giống sao?" Đoạn Khách Tâm vung vung tay, "Nếu tôi làm ăn cũng bằng cái này, tiểu đệ của tôi cũng không đủ dùng. Không thể mà!"

Nói, Đoạn Khách Tâm cũng đi tới bên cạnh hồ, phủ thêm áo tắm: "Có lẽ tôi có chút hiểu lầm, mong cậu tha thứ. Cậu không vui, tôi còn có thể cưỡng gian cậu sao?"

Khuất Kinh cau mày: "Hiểu lầm? Tôi làm cái gì để cho anh hiểu lầm?"

Đoạn Khách Tâm nói: "Không phải cậu, là anh trai tôi."

"Đoạn Khách Nghi sao?" Khuất Kinh không nhịn được gọi thẳng tên húy, cũng không xem đó là trưởng bối của mình.

"Ừm." Đoạn Khách Tâm gật gật đầu, "Anh ấy nói có chút ám muội. Tôi cho là anh ấy nói chuyện này... Ai, không nói cái này, chúng ta coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi."

Khuất Kinh nghe vậy, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, cùng Đoạn Khách Tâm đi ra ngoài. Thang Kha thấy hai người thần sắc như thường cũng không nói thêm gì. Bốn người đi tới phòng ăn, vừa dùng bữa vừa bàn công việc, không có gì bất thường. Đoạn Khách Tâm cũng không nhắc tới việc không nên làm, biểu hiện rất bình thường. Lúc này Khuất Kinh mới thả lỏng.

Quên đi sự việc lúng túng kia, Đoạn Khách Tâm thoạt nhìn là người sảng khoái lại thẳng thắn, nói chuyện còn khá dí dỏm. Rất khó tin tưởng hắn cùng Đoạn Khách Nghi sinh hoạt, lớn lên trong cùng một hoàn cảnh.

Nhưng có lẽ, hoàn cảnh sống của bọn họ xác thực là không giống nhau.

Cho dù cùng lớn lên trong một gia đình, một là omega trưởng thành, một là alpha trẻ tuổi nhận muôn vàn sủng ái, có thể nói khác nhau một trời một vực.

Bọn họ trao đổi một lúc, cũng là đêm khuya. Đoạn Khách Tâm như là sợ đối phương hiểu lầm, cường điệu nói mấy lần: "Tôi ngủ lầu hai, cậu không quen liền ngủ ở lầu một là tốt rồi. Liền tách ra, tách ra."

Khuất Kinh cũng cường điệu, nói: "Được, vậy thì tách ra. A, tôi ở lầu một, ngài ở lầu hai."

"Được, tách ra." Đoạn Khách Tâm cũng lặp lại, nửa ngày lại hỏi, "Vậy, cậu không để ý tôi gọi kỹ nữ chứ?"

"A?" Khuất Kinh ngẩn ra.

Đoạn Khách Tâm lại cường điệu: "Tôi ở lầu hai, tách ra a."

"Ừm..." Khuất Kinh gật đầu, cười nói "Ngài tự tiện."

Xem ra, đêm nay Đoạn Khách Tâm không làm được một cái mông là không thể.

Khuất Kinh rửa mặt xong, nằm trong phòng bắt đầu gọi điện thoại cho hoa mân côi của hắn. Hiện tại đã rất muộn, thật ra hắn cũng sợ hoa mân côi đã ngủ.

Không nghĩ tới, Du Chiêu tiếp điện thoại rất nhanh, thanh âm cũng rất tỉnh táo: "Chồng ơi?"

"Ừ, là anh." Khuất Kinh nói, "Vợ à, đã ngủ chưa?"

"Vừa mới chuẩn bị ngủ." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh nở nụ cười: "Có phải em chờ điện thoại của anh không?"

Du Chiêu càng ngượng ngùng: "Ừm..."

Tim Khuất Kinh ngọt ngấy, nói: "Nhớ anh không?"

"Nhớ."

"Anh cũng nhớ em." Khuất Kinh nói, "Nói ra, đây là buổi tối đầu tiên từ khi kết hôn chúng ta tách ra đi?"

"Ừm..." Du Chiêu yên lặng gật đầu, "Đúng thế..."

"Aa~~~ tổng tài, ngài mạnh chút aaaaa____" Trên lầu truyền tới âm thanh khó miêu tả.

Khuất Kinh đầu tiên phục hồi lại tinh thần, có chút hốt hoảng nói: "Ai nha, vợ ơi, em nghe anh nói..."

"...Ân, ngài nói."

"A a a a a a a ___ tổng tài ___ sâu một chút!! Sâu một chút a a a a a ! Không được a!!! Quá sâu!!!!"

Đầu Khuất Kinh muốn nổ, cầm điện thoại di động tới ban công, ngẩng đầu liền thấy đôi cẩu AA ngay ban công tầng trên phát ra tạp âm. Khuất Kinh giương giọng hô: "Các ngươi là mở máy phóng đại âm thanh làm X à?"

"Thật không tiện..." Thanh âm Đoạn Khách Tâm truyền đến, "Tôi dùng OO chặn cái miệng kỹ nữ kia lại, thật không tiện ha. Cậu nghỉ ngơi thật tốt!"

Lúc này Khuất Kinh mới lấy điện thoại di động trở lại phòng, lại cùng Du Chiêu nói: "Là như vậy..."

Du Chiêu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói: "Em nghe thấy được, là tiểu Đoạn tổng?"

"Ừ, là hắn." Khuất Kinh nói, "Hắn ấy mà, tính tình cùng Đoạn Khách Nghi cũng khác nhiều lắm."

Du Chiêu cười nói: "Có đúng không? Em cũng chưa gặp hắn được mấy lần, thật sự không biết."

"Hắn hẳn là thuộc nhóm alpha nhu cầu dồi dào, đi bàn chuyện làm ăn mà không làm không được. Mất tiền đều phải làm cái kia." Khuất Kinh nói.

Du Chiêu lại nói: "... Ừ, là như vậy... khách sạn suối nước nóng các anh đi... là khách sạn tình thú. Không làm chuyện kia không đi."

"?!" Khuất Kinh kinh hãi, "Thật hay giả?"

Đương nhiên là thật.

Du Chiêu muộn như vậy không ngủ được, không phải bởi vì biết Khuất Kinh tới khách sạn kia đâu a.

Khuất Kinh không lên lầu hai, cho nên không thấy bên trong trang bị 'đồ dùng phong phú'. Đoạn Khách Tâm lại nhìn ra, trong lòng ngứa ngày mới nghĩ tìm người bồi hắn qua đêm. Ban đầu, bởi vì Đoạn Khách Nghi sắp xếp cho Đoạn Khách Tâm cùng Khuất Kinh tới đây, Đoạn Khách Tâm mới cho là có thể XXOO với Khuất Kinh, không nghĩ tới là một hồi chuyện cười. Đoạn Khách Tâm cũng không tiện quấy rối Khuất Kinh, đành phải tìm một tay lão luyện, miễn cho đám 'trang bị' lầu hai bị hoang phế.

Khuất Kinh suy nghĩ hồi lâu, nói: "Không đúng a, vợ. Nếu em biết, làm sao không nói cho anh?"

Du Chiêu nghẹn một chút, nửa ngày mới chậm rãi nói: "Em nghĩ anh biết."

"Anh..." Khuất Kinh suy nghĩ một chút, "Anh nên biết sao?"

Du Chiêu ngược lại không biết nói gì cho phải.

"Vậy em nên nhắc nhở anh a?" Khuất Kinh nói, "Em xem, khiến anh thật lúng túng."

Du Chiêu không biết nên nói gì, đành phải trả lời: "Đúng vậy. Anh nói đúng, là em sơ sót."

Khuất Kinh trong miệng lẩm bẩm: "Thật là... Làm sao Thang Kha cũng không nói."

"Thang Kha là người chính trực mà, phỏng chừng cũng không biết." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Vậy làm sao em biết?"

Du Chiêu vội vàng nói: "Vốn dĩ em không biết, hôm nay nói chuyện cùng Hoa Thì, cậu ấy nói cho em."

Khuất Kinh nghe vậy cũng có chút đau đầu, chỉ nói: "Được rồi. Đến cũng đã đến, cũng không có biện pháp. Em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh sẽ về nhà."

Nghe được lời Khuất Kinh, trái tim thấp thỏm cả một ngày của Du Chiêu rốt cuộc yên ổn: "Ừm. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Khuất Kinh nói.

Cúp điện thoại, Khuất Kinh lúc này mới nằm xuống, nói thầm trong lòng: Này đều là chuyện quái gì a!

Khuất Kinh ngủ thẳng tới nửa đêm, bỗng nhiên bị chút động tĩnh làm tỉnh lại. Nguyên lai có người nhấc chăn của hắn, dọa hắn giật mình, nhảy dựng lên. Dưới ánh đèn, một omega mặt mày ẩn tỉnh nhìn hắn chăm chú.

Trong phút chốc Khuất Kinh còn tưởng mình gặp quỷ, nhìn kĩ mới thấy đối phương hóa ra là người sống sờ sờ. Nếu là người, Khuất Kinh cũng không sợ, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu là ai?"

Omega kia mặt đầy xuân tình nói: "Đại gia, em tới hầu hạ ngài a."

"Không cần." Khuất Kinh lạnh nhạt nói, "Mời cậu rời đi."

"Đừng mà... Ngài không cần em phục vụ, vậy chúng ta nói chuyện phiếm cũng tốt mà!" Omega mặt đầy ủy khuất, "Em mới tới liền trở về, sẽ bị mắng rất thảm."

"Mời cậu lập tức rời đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Đại gia... Tin tức tố của ngài thật mãnh liệt..." Omega tựa hồ thật sự bị tin tức tố ảnh hưởng, hô hấp trở nên gấp gáp, sắc mặt ứng hồng, "Làm sao bây giờ a? Em nóng quá a... Ngài đến giúp em một chút đi..."

"Được!" Khuất Kinh giúp người làm niềm vui, đem omega nhấn ở đầu giường, ngắm chuẩn mông tiêm cho cậu ta một liều thuốc ức chế loại mạnh.

Omega ngao kêu một tiếng, mặt không đỏ, hô hấp thông thuận, cả người bình tĩnh.

Omega nằm trên giường nhanh chóng tiếp nhận trạng thái "thánh nhân", muốn tao cũng tao không nổi, thậm chí còn hiếm thấy mà xấu hổ.

Ngược lại là Khuất Kinh, hắn cau mày nghiền ngẫm: Trong phòng tự nhiên chạy tới một con vịt*. Chuyện này rất quái lạ, nhất định phải làm rõ, nếu không sau này bị chụp ảnh, quay video, có mười cái miệng cũng không giải thích rõ ràng. Cũng không phải sợ, một alpha đứng trên đỉnh thành công như hắn, có thể sợ loại bê bối này sao? Sợ nhất chính là vợ hiểu lầm.

(*) Vịt = MB (money boy)

Khuất Kinh cho rằng biện pháp ổn thỏa nhất chính là báo cảnh sát. Có cảnh sát làm chứng, độ tin cậy liền lớn hơn.

Vì vậy, hắn chuẩn bị bấm điện thoại báo cảnh sát. Omega đang nằm trên giường nhìn thấy Khuất Kinh bấm điện thoại báo cảnh sát, sợ đến nhảy dựng lên mà cúp điện thoại, hỏi: "Đại gia, ngài làm gì?"

Khuất Kinh nói: "Cậu lén lút xông vào phòng của tôi, tôi đương nhiên phải báo cảnh sát."

Omega nọ xanh cả mặt: "Đại gia? Ngài chơi đùa em sao? Em là nhân viên phục vụ ở khách sạn này a?"

"Cái gì?" Khuất Kinh ngạc nhiên lại nghi ngờ, "Cậu đừng nói dối."

"Em làm sao dám a?" Omega cũng gấp lên, giơ tay thề thốt, "Thật sự! Không tin ngài có thể hỏi lễ tân, đại gia, em thật sự là nhân viên phục vụ! Hơn nữa, em là phục vụ viên được gọi tới... Ngài hiểu không? Ngài không gọi, sao em dám tới? Đại gia, ngài có phải trêu đùa em không a?"

Khuất Kinh nghe vậy liền kéo omega chạy tới lễ tân, chất vấn: "Người này tại sao lại chạy tới phòng của tôi?"

Lễ tân kinh ngạc cực kì: "Chuyện này... Đây là phần bên trong món ăn a."

"Món ăn?" Khuất Kinh bối rối, "Món ăn gì?"

Vì vậy, lễ tân lấy ra hóa đơn, món ăn tên gọi "Vịt nướng tỷ dực song phi, mua A tặng O".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo