C58 + C59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 58.

Buổi sáng, Khuất Kinh, Thang Kha, Đoạn Khách Tâm và thư kí của hắn, bốn người cùng xuống dùng bữa sáng. Đoạn Khách Tâm thoạt nhìn thần thái sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra chút xíu uể oải nào từ trận ác chiến đêm qua.

Trong lòng Khuất Kinh ngược lại có điều khó nói. Nhưng hắn cũng không phải kiểu người giấu giấu giếm giếm, ngửa bài với Đoạn Khách Tâm: "Tối qua anh đặt món vịt nướng kia..."

"Vịt nướng?" Đoạn Khách Tâm không rõ lắm, "Vịt nướng gì? Không phải hôm qua ăn đồ Nhật sao?"

Khuất Kinh không thể không nói ra tên món ăn đầy đủ: "Chính là món vịt nướng tỷ dực song phi, mua A tặng O."

Thang Kha ở một bên lắng nghe, suýt chút phun nước trái cây ra ngoài. Thư kí của Đoạn Khách Tâm ngược lại cực kì bình tĩnh, dường như chuyện này chẳng có gì to tát.

"Cái gì? Chiêu kĩ nữ còn được mua tặng?" Đoạn Khách Tâm vô cùng kinh ngạc, "Chẳng trách anh của tôi đặt cho tôi cái này. Omega đã kết hôn quản gia có cách a."

Khuất Kinh xem như hiểu được: "Cho nên đây đều là an bài của Đoạn Khách Nghi?"

"Phải a." Đoạn Khách Tâm trả lời, "Sao vậy? Cậu có chỗ nào không hài lòng sao?"

Trong lòng Khuất Kinh tự nhiên rất rất không hài lòng, nhưng mặt mũi vẫn phải cho, tùy tiện nói: "Không có gì. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Đoạn Khách Tâm liền cười nói với Khuất Kinh, cuối cùng vẫy tay từ biệt.

Thang Kha lái xe đưa Khuất Kinh về nhà. Suốt dọc đường, trong xe vẫn luôn tản ra áp suất thấp. Thang Kha dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại Khuất Kinh rất không thoải mái. Từ gương chiếu hậu nhìn qua, cả khuôn mặt Khuất Kinh đều âm trầm.

Thang Kha ho khan hai tiếng, nói: "Tối hôm qua... Sao rồi?"

Khuất Kinh nói: "Không có gì! Cậu đừng hỏi."

"Đương nhiên, tôi không hỏi." Thang Kha vội vã đáp ứng, lái xe tới cửa Khuất gia, đưa Khuất Kinh xuống xe.

Khuất Kinh cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào biệt thự. Khương Tuệ Tức đang ngồi ở ban công cùng cha Khuất vừa cắt tỉa cây cảnh, vừa nói chuyện phiếm. Nhìn thấy Khuất Kinh trở lại, hai người đều đứng lên, cười hỏi. Khuất Kinh hỏi thăm cha mẹ xong mới nói: "Vợ con đâu?"

Cha Khuất hừ hừ hai tiếng, nói: "Chỉ muốn vợ?"

"Mới kết hôn, vợ chồng son mà." Khương Tuệ Tức nói, "Hình như nó có chút đau đầu, ra ngoài đi dạo."

"Cái gì? Đau đầu?" Khuất Kinh có chút bất an, "Sao em ấy không nói cho con?"

"Làm sao?" Cha Khuất nói, "Ta kêu nó khám bác sĩ nó còn không nghe. Không chịu nghe người lớn nói a!"

Khuất Kinh một bên đi lên lầu, một bên gọi điện thoại cho Du Chiêu, lại phát hiện tín hiệu báo bận, trong lòng càng lo lắng. Đi tới phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo lại thấy bên cạnh máy tính của Du Chiêu đặt một chén nước cùng thuốc giảm đau.

Trong lòng Khuất Kinh như có ai nhéo, vốn muốn lấy thuốc giảm đau xem thử không ngờ khuỷu tay không cận thận đụng phải cốc nước, đổ lên bàn phím máy tính.

Khuất Kinh kinh hãi, lập tức "chữa cháy". May là trên bàn phím có màng không thấm nước, không tới nỗi hỏng. Khuất Kinh cầm khăn giấy lau chùi, không tránh khỏi chạm vào bàn phím, màn hình máy tính từ trạng thái Sleep chuyển sang hoạt động. Màn hình sáng lên, hàng chữ "Xem gần nhất: Tin nhắn từ Đoạn Khách Nghi" cũng theo đó hiện lên.

Khuất Kinh nhíu chặt lông mày: "Hắn gửi tin cho vợ ta?"

Khuất Kinh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, nỗ lực mở tin nhắn, lại phát hiện máy tính cần mật mã để khởi động.

"Mật mã... Mật mã là cái gì..." Khuất Kinh gãi gãi đầu, nhập 'Ta yêu Khuất Kinh', biểu hiện 'Sai mật mã'. Hắn chuyển sang nhập sinh nhật của mình, vẫn sai. Lần thứ hai nhập sinh nhật của Du Chiêu, vẫn sai.

"Chuyện gì xảy ra..." Khuất Kinh ngồi trước máy tính, ngón tay ngừng lại, dường như ý thức được cái gì, rụt tay về, "Trời ạ?! Mình đang làm gì? Mình thế mà muốn xâm phạm máy tính của vợ?"

Muốn biết có phải do Đoạn Khách Nghi phá rối, vẫn có biện pháp khác.

Khuất Kinh cầm di động lên, gọi cho Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi rất nhanh tiếp điện thoại: "Alo, xin hỏi ngài là?"

"Tôi là Khuất Kinh." Khuất Kinh trả lời.

"Há, là cậu nha?" Đoạn Khách Nghi cười khanh khách, "Sao rồi?"

"Ngài tìm kĩ nữ tới quấy rầy tôi, còn chụp ảnh gửi cho vợ tôi, là có ý gì?" Khuất Kinh khí thế hung hăng nói.

Trong lòng hắn kì thực cũng không chắc chắn, chính là dọa người mà thôi.

Đoạn Khách Nghi bên kia ngừng một chút, còn nói: "Ai... Cậu nói cái gì nha? Tôi không hiểu lắm."

Khuất Kinh vừa nghe này dừng lại, này giọng điệu, trong lòng điều chắc chắn, chỉ nói: "Nếu ngài đối với tôi chăm sóc như vậy, tôi cũng tìm cho ngài vài việc vui, bận bịu mấy ngày đi."

Đoạn Khách Nghi muốn nói chuyện, Khuất Kinh lại lập tức cúp điện thoại.

Bọn họ trước khi cưới Đoạn Khách Nghi đã ba lần bốn lượt cản trở, đã chọc Khuất Kinh không thoải mái. Nhưng Khuất Kinh nghĩ dù sao cũng là trưởng bối, liền nhịn. Bây giờ lại như vậy, Khuất Kinh cảm thấy không thể nhịn được nữa, nhất định phải cho hắn chút giáo huấn, bằng không không biết sau này còn làm ra chuyện gì nữa.

Chỉ là, việc cấp bách ___ vẫn là vợ a.

Khuất Kinh đoán không sai, Du Chiêu đúng là nhận được mấy bức ảnh "loại kia".

Đoạn Khách Nghi chỉ nói: "Nhắc nhở mày, làm vợ cả, phải rộng lượng một chút."

Bức ảnh chính là Khuất Kinh đem tao vịt kia đè lên giường.

Đương nhiên, Du Chiêu cũng không biết một giây sau Khuất Kinh liền cho vịt một liều ức chế.

Thời điểm nhìn thấy tấm ảnh này, Du Chiêu biết thế nào là trời đất quay cuồng, lòng bàn tay ngứa ngáy.

Thật giống như việc y đã từng nghĩ tới vô số lần: Hạ Lăng lúc trước, còn có chút suy đoán không rõ ràng... Du Chiêu vẫn ở trong lòng diễn thử, một alpha giàu có ngày đó sẽ ở bên ngoài tìm kích thích.

Khuất Kinh cũng sẽ không ngoại lệ.

Mà Du Chiêu cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng mà, trong đầu Du Chiêu vẫn nhảy thình thịch, dường như có người dùng búa gõ đầu y, gõ tới đau đớn thấu xương.

"Tại sao đau như vậy?" Du Chiêu nghĩ, "Có lẽ mình ngã bệnh."

Vì vậy Du Chiêu uống thuốc đau đầu, chậm rãi đi tới phòng khách, nhìn thấy đôi phu thê trên ban công kia: Bọn họ cũng có chuyện như vậy sao?

Đại khái là cảm nhận được tầm mắt của Du Chiêu, Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất quay đầu nhìn y. Khương Tuệ Tức nhìn gương mặt Du Chiêu, "Ai nha" một tiếng, nói: "Con sao thế? Sắc mặt sao kém như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Du Chiêu "A" một tiếng, dường như kinh ngạc: Sắc mặt của mình hỏng bét tới như vậy sao?

Du Chiêu vội vàng nói: "Không... Chính là có chút đau đầu, con đã uống thuốc rồi."

"Làm sao a?" Khương Tuệ Tức nói, "Uống thuốc rồi còn đau không?"

"Một chút ạ." Du Chiêu theo bản năng xoa xoa huyệt thái dương, "Đã tốt lắm rồi."

"Bệnh đau đầu có thể lớn, có thể nhỏ a." Cha Khuất cũng mở miệng, nói "Thật sự nghiêm trọng, có muốn đi gặp bác sĩ hay không?"

"Không cần, không cần!" Du Chiêu bất thình lình bị quan tâm, không biết làm sao.

Trước đây y cũng từng thử bị đau đầu, đau dạ dày không chữa, chỉ là người nhà xưa nay sẽ không quan tâm y như vậy. Loại quan tâm đột nhiên này lại khiến Du Chiêu rất không dễ chịu.

Khương Tuệ Tức giúp Du Chiêu rót trà, cha Khuất ở đàng kia khuyên y đi bác sĩ, làm Du Chiêu cả người không dễ chịu, liền nói: "Con ra ngoài đi dạo, hóng gió một chút là tốt rồi." Nói xong Du Chiêu liền chạy ra cửa.

Du Chiêu ở bên ngoài đi vài bước, tới vườn hoa tiểu khu, tìm một băng ghế dài ngồi xuống. Lấy điện thoại di động ra, trong lòng nặng nề tâm sự lại không biết tìm ai nói. Nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên gọi điện cho Hoa Thì.

Bên kia Hoa Thì nhận điện thoại, ngữ khí lười biếng giống như vừa mới tỉnh ngủ: "Chiêu tổng? Làm sao vậy?"

"Ừm..." Du Chiêu nhất thời cứng miệng, cũng không biết nên nói cái gì, liền sâu xa đáp, "Không có gì."

"Nằm đi." Hoa Thì nghe ngữ khí của Du Chiêu, hơi tỉnh ngủ, "Có phải tối hôm qua Khuất Kinh tới cái suối nước nóng kia, thật sự xảy ra gì gì đó?"

Du Chiêu không nghĩ tới Hoa Thì linh mẫn như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng mà trong nhất thời y lại không muốn thừa nhận, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Hoa Thì lại nói: "Sớm nói mà. Bên kia chính là làm cái kia, đi tới đó chính là làm việc nọ kia a."

Du Chiêu lại nói: "Thang Kha cũng đi, tớ thấy hắn không nhất định sẽ làm cái kia."

"Thang Kha?" Hoa Thì ngẩn người, "Hắn a... Vậy tớ hỏi hắn một chút."

Nói rồi Hoa Thì liền cúp điện thoại.

Bên kia, rất nhanh Thang Kha liền nhận được điện thoại của Hoa Thì, bên tai nghe thấy một câu: "Thang Kha, anh phá thân sao?"

"..." Thang Kha nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới đáp, "Tôi thật sự muốn khởi tố cậu tội quấy rối."

Hoa Thì "sách" một tiếng: "Không phải, là tôi quan tâm anh mà. Nếu anh muốn phá thân, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi a."

Thang Kha vẫn là câu nói kia: "Tôi thật sự sẽ khởi tố cậu tội quấy rối." Nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Hoa Thì, Thang Kha liền gọi điện cho Du Chiêu, xác nhận lịch bay và khách sạn. Du Chiêu nghe tiếng Thang Kha, trong đầu ong ong, lại nghe Thang Kha nhắc tới "Khuất tổng", "tuần trăng mật", đầu lại càng đau.

"Cho nên," Thang Kha nói "Ngài cảm thấy thế nào?"

Du Chiêu cảm giác không thở được, chỉ nói: "Tôi... có chút đau đầu. Nói sau đi."

"Được." Thang Kha trả lời, "Có cần tôi giúp ngài hẹn bác sĩ trước không?"

"Không, không cần." Du Chiêu nói, "Hẳn là tối qua ngủ không đủ mà thôi."

"Được, vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt." Thang Kha nói.

Cúp điện thoại, Du Chiêu hai tay bụm mặt, nhắm mắt lại, thế nhưng trước mắt vẫn như có điểm điểm sao lấp lóe, đầu cũng như muốn nổ tung.

"Có lẽ mình thật sự bị bệnh." Du Chiêu hít sâu một hơi, đứng lên chậm rãi đi về Khuất gia.

Vốn dĩ Du Chiêu rất thích Khuất gia ___ Kì thực y mới vào ở không bao lâu liền yêu thích nơi này. Nhưng là, hiện tại y không quá muốn trở về.

Thời điểm y không muốn trở về Khuất gia, lại nghĩ tới, chính mình càng không cách nào trở lại Du gia.

Y không có nơi để đi.

Bởi vậy, Du Chiêu từng bước từng bước, theo đường cũ trở về biệt thự.

Nhìn xem, biệt thự Khuất gia cùng Du gia, giống nhau như vậy.

Du Chiêu đẩy cửa vào, đi lên lầu, từ từ mở cửa phòng ngủ.

Không cần mở toàn bộ Du Chiêu liền biết Khuất Kinh đã trở lại.

Tin tức tố nồng đậm, trong khoảnh khắc Du Chiêu mở cửa liền tràn đầy xoang mũi.

Đầu óc Du Chiêu một trận mê muội, cơ hồ mất đi trọng tâm. Y nỗ lực đứng thẳng, nỗ lực treo lên nụ cười tiêu chuẩn, để mình thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng là, lúc y nhìn thấy Khuất Kinh, nụ cười đọng lại trên khóe miệng.

Y không nhìn lầm, Khuất Kinh đang quỳ bàn phím? Trên đầu... Trên đầu là quả dứa? Chuyện này... Đây là mình đau đầu sinh ảo giác đúng không?

Du Chiêu dụi dụi con mắt, dường như không tin vào hình ảnh trước mặt: "Hả?"

Bàn phím gia truyền (đến từ cha Khuất) đặt trên giường, hai đầu gối Khuất Kinh quỳ phía trên, trên đầu đồng dạng là 'dứa gia truyền', tư thái thập phần quỷ dị.

Sau khi Du Chiêu xác định chính mình không có nhìn lầm, liền bắt đầu hoài nghi Khuất Kinh không chỉ 'phiêu kĩ', còn cắn thuốc: "Anh! Anh làm sao..."

Khuất Kinh hốt hoảng nói: "Vợ ơi, em nghe anh giải thích!"

Du Chiêu lui về phía sau một bước, nói: "Hành động này của anh, rất khó để giải thích hợp lý đi?"

Khuất Kinh vội vàng: "Không phải, anh đều có thể giải thích!"

CHƯƠNG 59.

Khuất Kinh dưới gối quỳ bàn phím, trên đầu đội dứa, đem sự tình phát sinh tối qua một hơi nói hết.

Chớp mắt khi nghe Khuất Kinh kể xong, Du Chiêu lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc.

Khuất Kinh thấy thế, cho rằng Du Chiêu không tin, thở dài nói: "Anh cũng biết chuyện này rất khó tin..."

Du Chiêu lại nói: "Em không có không tin."

Khuất Kinh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật chứ?"

"Ừ." Du Chiêu đáp, "Chuyện này đối với người khác có lẽ rất hoang đường, nhưng nhà em xác thực không kì lạ."

Khuất Kinh lần thứ hai không thể không xác nhận một sự thật: Vợ thật là khổ, nhà mẹ đẻ đều là một đám người kì quái.

Nghĩ tới đây, Khuất Kinh liền thở dài. Chỉ là thời điểm hắn thở dài, quả dứa trên đầu có chút bất ổn, Khuất Kinh dùng tay giữ, động tác rất giống cung phi đội trang sức trong kịch cổ trang.

Du Chiêu nhìn Khuất Kinh đầu đội quả dứa, cau mày nói: "Nhưng mà chuyện này cùng cái tạo hình này của anh có quan hệ gì?"

Khuất Kinh vội vàng nói: "Đúng vậy, đây là cha mẹ anh tự thân dạy dỗ nha."

"Úc?" Du Chiêu không thể nào hiểu nổi, nhưng đối phương là ông chủ, chỉ có thể biểu thị khen ngợi, "Kia thật sự rất tuyệt."

"Không sai." Khuất Kinh cười nói, "Nhà anh gia giáo rất tốt!" Nói rồi lại nghĩ tới cái gì, Khuất Kinh vội vã giải thích, "Ý anh không phải nói nhà em không tốt."

Du Chiêu cũng không có cảm giác bị xúc phạm, cười giúp Khuất Kinh đem quả dứa trên đầu lấy đi. Y phát hiện quả dứa rất nhẹ, dưới đáy lõm vào, thiết kế rất phù hợp đội trên đầu, một chút cũng không khó khăn. Khuất Kinh liền nói, đây là 'bảo vật' năm đó cha dùng, phi thường phù hợp công học cơ thể, chất liệu tốt, nhẹ nhàng, ở nhà cũng có thể dùng.

Sau khi Khuất Kinh kết hôn cha liền đem quả dứa đặc chế này truyền lại cho hắn.

Du Chiêu yên lặng nghĩ: Mỗi gia đình đều có văn hóa riêng. Làm một người ngoài, mặc dù không thể lí giải, vẫn nên tìm điểm chung, bỏ qua bất đồng đi.

Khuất Kinh lại nói: "Anh thấy, Đoạn Khách Nghi kia có chút vấn đề a... Nơi này có vấn đề." Khuất Kinh không chỉ gọi thẳng tên húy, còn dùng tay chỉ vào đầu, xem thường nói, "Trước kia nể tình ông ta là trưởng bối của em, anh đã rất khách khí với ông ta. Hiện tại xem ra càng khách khí lại càng cổ vũ oai phong của ông ta, càng thích làm loạn."

Du Chiêu nghe vậy chỉ sợ ông chủ Khuất không thoải mái, liền nói: "Đây đúng là do em không làm tốt. Em sẽ chú ý." Nghiễm nhiên bày ra tư thế áy náy, đảm bảo chính mình không phạm sai lầm với ông chủ.

Khuất Kinh thân là ông chủ, lời như vậy đã nghe qua rất nhiều, vốn không cảm thấy gì, nhưng nghe Du Chiêu tự trách như vậy cũng liền ôn nhu khuyên bảo: "Chuyện này sao có thể là lỗi của em? Anh thấy là Đoạn Khách Nghi có vấn đề. Anh phải cho ông ta chút giáo huấn."

"Ồ?" Du Chiêu có chút bất ngờ.

Khuất Kinh lại nói: "Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn là trưởng bối, anh nghĩ vẫn nên thương lượng với em một chút. Miễn cho em cảm thấy mất mặt."

Du Chiêu suy nghĩ nửa ngày, lại nói: "Thật ra, ông ta cũng là một người không đáng chú ý. Ngoại trừ dựa vào chồng, nhà mẹ đẻ để chiếm được địa vị, còn lại không có thứ gì. Anh là alpha, đại tổng tài, lại là vãn bối, nếu thật muốn giáo huấn, nói ra cũng không êm tai."

Khuất Kinh có chút bất ngờ, đến như vậy mà Du Chiêu còn có thể bình thản phân tích tình huống, thay Đoạn Khách Nghi suy nghĩ.

"Hoa mân côi của anh, có lẽ em quá thiện lương!" Khuất Kinh xuất khẩu thành thơ, bắt đầu đọc diễn cảm, "Em như vậy, có thể sẽ phải chịu đừng càng nhiều gió táp mưa sa!"

Du Chiêu lắc đầu, nói: "Không, em không phải ý này."

"Vậy em có ý gì?" Khuất Kinh cũng mơ hồ.

Du Chiêu đáp: "Anh đối phó ông ta không những khó nghe, còn khó nhìn. Việc này, vẫn là giao cho em đi."

Khuất Kinh minh bạch, Du Chiêu không phải thay Đoạn Khách Nghi cân nhắc, mà là thay Khuất Kinh cân nhắc.

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước khi chúng ta chưa kết hôn, Đoạn Khách Nghi tung lời đồn về em, bị anh cản lại. Mà anh cũng không thể dễ dàng buông tha, ngày kết hôn có nhắc với Hải tổng. Hải tổng cũng đáp ứng sẽ điều tra, làm sao tới giờ vẫn không có?"

Du Chiêu thở dài, chỉ nói: "Ừm, em thấy khả năng là không để ý!"

Khuất Kinh lại nói: "Cũng không nhất định, nếu Hải tổng đáp ứng sẽ điều tra, sự tình qua đi, anh hỏi lại một chút cũng không tính là quá đáng đi?"

Khuất Kinh liền cầm điện thoại lên, gọi cho Du Hải. Du Chiêu muốn nói lúc này Du Hải không nhất định sẽ nhận, không nghĩ tới lời còn chưa nói Du Hải đã tiếp điện thoại.

Du Chiêu có mấy phần hiểu rõ, y gọi cho Du Hải, Du Hải tiếp hay không còn phải xem tâm trạng. Nhưng Khuất Kinh không giống.

Du Hải nhận điện thoại: "Alo, Kinh Nhi a!"

Du Chiêu nghe vào, càng có mấy phần chua: Thời điểm Du Hải gọi "Chiêu Nhi", còn chưa từng nhiệt tình như vậy.

Khuất Kinh: "Hải tổng a! Khi nào rảnh chúng ta cùng ăn một bữa cơm a?"

Du Hải đáp: "Đây không phải là vấn đề bận rộn hay không! Nếu là dành thời gian cho con, vậy khẳng định là có!"

"Nếu ngài bận vậy con cũng không tiện quấy rầy. Kì thực chính là muốn hỏi một chuyện a..." Khuất Kinh hàm hồ nói, "Là ngày ấy cùng Chiêu Nhi kết hôn, không phải có nhờ ngài điều tra một chuyện sao? Con muốn hỏi xem tiến độ như thế nào rồi?"

Du Hải lập tức hiểu được. Việc kia, lúc đó Du Hải đã đoán được là do Đoạn Khách Nghi làm, mà chuyện này rất khó truy cứu. Ông ta cũng không thể nói với Khuất Kinh "Là vợ ta làm hại con trai ta", thật mất mặt! Du Hải sợ nhất là mất mặt.

"A nha... Cái này..." Du Hải trở nên hơi lúng túng.

Khuất Kinh nói: "Hải tổng quá bận, sợ là đã quên việc này đi?"

"Không có! Làm sao sẽ quên chứ? Ha ha!" Du Hải cười cười, nói, "Đã có manh mối, chờ có kết quả, ta nhất định báo cho con."

"Ai nha, không vội, không vội. Ngài trước tiên cứ bận công việc a!" Khuất Kinh cười nói.

Du Hải thầm nghĩ: Không vội ngươi còn nóng lòng gọi điện thoại đến? Bình thường cũng không thấy ngươi hỏi thăm người cha vợ này!

Khuất Kinh cúp điện thoại, nói với Du Chiêu: "Việc này cũng khiến Đoạn Khách Nghi nhức đầu."

"Đoạn Khách Nghi không nhức đầu, là Hải tổng." Du Chiêu giống như nhìn thấu tất cả, "Hải tổng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà hưng binh vấn tội Đoạn Khách Nghi. Anh là người ngoài, lại là tiểu bối, nếu ông ấy mang vợ mình tới nhận sai với anh, chính là cúi đầu với anh, rất mất mặt. Ông ấy sẽ không làm thế."

"Chuyện này..." Khuất Kinh càng không hiểu.

Du Chiêu lại nói: "Đương nhiên, mặt mũi của anh ông ấy vẫn sẽ cấp. Đại khái rất nhanh ông ấy sẽ tìm người thế mạng giao cho anh."

Mặc dù trên phương diện làm ăn Khuất Kinh tương đối thông minh, thế nhưng đối với quan hệ gia đình phức tạp ngược lại không nhìn ra được mấu chốt. Cũng bởi vì Khuất Kinh chưa từng có kinh nghiệm ___ Có điều, Khuất Kinh cũng không cần có.

Ngược lại là Du Chiêu rất giàu kinh nghiệm, đồng thời nói tới vô cùng chuẩn xác. Không quá hai ngày, Du Hải liền hẹn Khuất Kinh ăn cơm, nói với hắn đã tra được kẻ bôi đen Du Chiêu là một người bên truyền thông. Đại khái là muốn cho Khuất Kinh một câu trả lời, Du Hải nói đã đuổi việc tên kia.

Khuất Kinh cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ nói: "Hải tổng hao tâm tốn sức rồi. Lần tới gặp phải chuyện như vậy, vẫn là để con chính mình tự làm."

Du Hải cũng không phải đồ ngu, tự nhiên nghe hiểu, trong lòng nghĩ: Từ gia đình nhỏ đi ra, thật không hiểu chuyện.

Lúc này, Hạ Đào bưng trà tới, giúp Du Hải và Khuất Kinh rót trà, dịu dàng cười nói ngồi bên người Du Hải, nói chút chuyện cười thả lỏng bầu không khí. Khuất Kinh nhìn như vậy liền hiểu quan hệ giữa Du Hải và Hạ Đào.

Vốn dĩ Hạ Đào là thực tập sinh dưới trưởng Du Chiêu. Sau khi Du Chiêu nghỉ việc, Du Hải liền điều Hạ Đào tới làm thư kí của mình. Tuy rằng Du Ung chán ghét Hạ Đào, nhưng cũng không có cách nào. Đoạn Khách Nghi căn bản coi Hạ Đào không tồn tại.

Mấy ngày nay, Khuất Kinh muốn truy cứu sự tình, trong lòng Du Hải cũng phiền, tuy Du Hải bao che Đoạn Khách Nghi, nhưng cũng là vì mặt mũi của chính mình. Chuyện này khiến Du Hải buồn bực Đoạn Khách Nghi bao nhiêu liền càng yêu thích tiểu thư kí tri kỉ Hạ Đào bấy nhiêu.

Sau khi Khuất Kinh rời đi, Hạ Đào liền nói: "Xem ra Khuất tổng vẫn rất giận Đoàn tổng a."

Du Hải nói: "Là ta ta cũng giận!" Lại nói, "Đoạn Khách Nghi làm thế, không phải đạp lên mặt mũi Khuất Kinh sao?"

Trong lòng Du Hải, Khuất Kinh tới truy cứu, cũng không phải bảo vệ Du Chiêu, mà là bảo vệ mặt mũi của chính mình. Dù sao vợ ngoại tình cùng người khác, loại tin tức này đăng lên, nhất định xấu mặt.

Du Hải lạnh nhạt Đoạn Khách Nghi mấy ngày, liền chung chạ với Hạ Đào bấy nhiêu ngày. Đoạn Khách Nghi càng ngày càng bực, không có chỗ phát tiết, muốn tìm Du Chiêu thị uy, lại được báo Du Chiêu đã cùng Khuất Kinh xuất ngoại hưởng tuần trăng mật.

Bọn họ tới một hòn đảo tư nhân, là nơi thích hợp để bơi lặn. Chỉ là, Du Chiêu cũng không thích bơi lặn ___ Nếu phải nói, thì Du Chiêu là một người không thích vận động. Khuất Kinh không nghĩ tới Du Chiêu này không thích, kia cũng không thích. Rõ ràng lúc lên phương án du lịch đều nói "Được được được" a.

Trong lòng Du Chiêu không thích, nhưng nghĩ này là lịch trình Khuất Kinh thích, chính mình cũng đáp ứng, liền kiên trì phối hợp. Du Chiêu cười, đeo mặt nạ xuống nước. Nhưng thời điểm ngâm mình dưới nước lại nhịn không được rùng mình; chớ nói chi đem đầu ngụp xuống.

Huấn luyện viên bơi lặn nhìn thấu Du Chiêu cứng ngắc, vẫn luôn hỏi: "Are you OK?"

Môi Du Chiêu trắng bệch, ra dấu OK, sau đó đứng ở bên bờ nôn khan. Khuất Kinh xanh mặt kéo Du Chiêu quay lại khách sạn. Cả một đường Du Chiêu đều nói: "Em thật sự có thể."

Khuất Kinh cầm lấy lòng bàn tay đã phát lạnh của Du Chiêu, nói: "Thế này còn có thể?" Nói rồi tức giận dùng hai cái khăn lông lớn, đem thân thể lạnh lẽo của Du Chiêu bao chặt chẽ, còn nói: "Cẩn thận bị gió thổi, cảm lạnh."

Du Chiêu lấy ra lí do không-muốn-làm-cũng-phải-làm: "Nhưng mà, đến cũng đã đến..."

Khuất Kinh không để ý, chỉ nói: "Nếu em không thích cái gì, nhất định phải nói cho anh biết."

Du Chiêu quấn khăn lông lớn, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Khuất Kinh. Dưới ánh mặt trời, trên người Khuất Kinh dính đầy nước biển, cả người tỏa sáng, giống như mỹ nhân ngư hóa thành, xinh đẹp kiện mỹ.

"Biết không?" Khuất Kinh hỏi, "Có phải em không thích lặn?"

Du Chiêu giống như bị mỹ nhân ngư mê hoặc, ngơ ngác mà gật đầu: "Ừm."

Khuất Kinh thở dài, hỏi: "Em thích bơi sao?"

Du Chiêu xấu hổ mà thành thực trả lời: "Không thích."

"Kia..." Khuất Kinh nói, "Em thích vận động sao?"

"Ừm, không thích." Du Chiêu nói đơn giản, "Em cũng không thích mặt trời quá gắt, chúng ta về nằm điều hòa đi."

Khuất Kinh bất đắc dĩ mang theo Du Chiêu trở về khách sạn. Chỉ là sau khi phát hiện, Khuất Kinh cảm thấy lẫn lộn: "Em không thích lặn? Cũng không thích bơi? Thậm chí không thích nắng? Vậy tại sao quyết định tới Maldives?"

"Tuần trăng mật tới Maldives không phải chuyện đương nhiên sao?" Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh xoa đầu Du Chiêu, nói: "Nào có cách nói như vậy?"

Du Chiêu nằm trên giường hưởng gió điều hòa, qua cửa sổ thủy tinh nhìn ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài, hoàn toàn không muốn ra khỏi cửa.

Khuất Kinh nhìn thấu tâm sự của y, liền nói: "Được rồi, vậy chúng ta chờ chạng vạng lại ra ngoài."

Du Chiêu ngồi xuống, nói: "Chạng vạng đi ra ngoài làm gì?"

"Có một hạng mục cho cá mập ăn." Khuất Kinh trả lời.

Du Chiêu lại lắc đầu: "Cho cá mập ăn? Nghe như phần mở đầu của phim kinh dị ba xu."

"Như vậy a..." Khuất Kinh lại nói, "Phim kinh dị ba xu xác thực không tốt. Chúng ta làm chút chuyện 'ba xu' đi."

Vì vậy, mấy ngày tiếp theo bọn họ không rời khách sạn, không tắm nắng, cũng không tắm biển, ngược lại là tắm rửa thật nhiều.

Đối với việc này Du Chiêu vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng lại từ trong khoái cảm tội lỗi cảm nhận được vui sướng.

Dường như từ rất nhiều năm trước đây, đây là lần đầu tiên Du Chiêu có thể nói không thích cái gì liền không làm cái đó.

Không thích cái gì liền không làm cái đó ___ Du Chiêu cảm thấy chính mình ích kỉ, lại không tránh được cảm thấy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo