C66 + C67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66.

"Không bằng cậu tự hỏi chính mình." Hoa Thì nói, "Không phải cậu nói Khuất Kinh là ông chủ của mình sao? Cậu sẽ cùng ông chủ của mình bàn luận về vấn đề này?"

Cùng ông chủ?

Chắc chắn là không.

Huống hồ... Bác sĩ nói có thể trị hết...

Trước mắt cứ giấu mọi người, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chờ bác sĩ chữa khỏi rồi không phải là chưa từng có chuyện gì sao? Không cần xoắn xuýt, cũng không có bất cứ phiền phức gì.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Nhưng mà...

Du Chiêu đau đầu, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Nhưng mà, muốn che giấu chuyện này phải nói dối." Du Chiêu lẩm bẩm, "Nói dối Khuất Kinh cũng không tốt mà?"

"A? Nói dối sếp không phải chuyện bình thường sao?" Hoa Thì hỏi.

Du Chiêu càng bị thuyết phục.

Hoa Thì lại nói: "Cho dù là vợ chồng, che giấu lừa gạt chỉ sợ nhiều chứ không ít. Có đôi khi, sự ràng buộc trong hôn nhân lại bắt đầu từ những lời nói dối."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói tới rõ ràng mạch lạc, nhịn không được hỏi: "Cậu lại chưa từng kết hôn, sao lại nói vậy?"

Hoa Thì: "Tuy rằng tớ không kết hôn, nhưng cha mẹ tớ đã kết hôn a! Nhớ trước kia, năm tớ mười lăm tuổi lần đầu tiên chơi thuốc..."

"Mười lăm tuổi chơi thuốc không phải phạm pháp sao?" Du Chiêu hỏi.

Hoa Thì nghẹn một chút, xua xua tay: "Làm sao cậu không nghe được trọng điểm vậy?"

"Được được, ngài nói." Du Chiêu thấy Hoa Thì không vui liền bày ra vẻ mặt rửa tai lắng nghe, "Ngài nói đi, trọng điểm là cái gì?"

"Trọng điểm là tớ bắt gặp mẹ tớ." Hoa Thì đáp.

"Ồ?"

"Sau đó mẹ tớ bảo tớ đừng nói cho cha!" Hoa Thì trả lời, "Lúc trở về nhà, mẹ tớ nói với cha bà ấy đi thẩm mỹ viện. Đây chính là nói dối mà!"

Du Chiêu cau mày: "Vậy cậu nói cho cha cậu không?"

"Đương nhiên không có, tớ nhận tiền của bà ấy. Nhận tiền của người, không thể xảo trá." Hoa Thì trả lời, "Nhưng cha tớ cũng sẽ không nói cho mẹ rất nhiều chuyện. Hai người bọn họ lừa dối lẫn nhau, bình an mà đi đến ngày hôm nay. Cậu thử nghĩ, nếu bọn họ không lừa gạt đối phương, không chừng tớ đã sớm trở thành đứa nhỏ không cha không mẹ. Làm sao có thể đàng hoàng ăn thịt uống rượu, lái xe đắt tiền? Cho nên, tớ rất cảm ơn bọn họ lừa gạt đối phương, nhiều năm trả giá nỗ lực không ngừng a."

Du Chiêu không còn gì để nói, nửa ngày mới mở miệng: "Vậy cậu rất hạnh phúc."

"Đúng vậy." Hoa Thì gật đầu, "Sinh ra ở một gia đình hạnh phúc như vậy, thực sự là may mắn."

Nói rồi Hoa Thì nhún nhún vai: "Không phải tớ nói mát, nhưng nếu cái lão già Du Hải kia nguyện ý lừa gạt Đoạn Khách Nghi, Đoạn Khách Nghi cũng không đến nỗi biến thái như vậy."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói vậy thì có chút kinh ngạc: "Sao lại nói vậy?"

"Du Hải thông minh như vậy, làm việc đều không có sơ hở, lẽ nào lừa gạt một Đoạn Khách Nghi rất khó sao? Cậu nghĩ thử xem, Đoạn Khách Nghi từ nhỏ được nuôi như khuê mật, kết hôn xong lại ở nhà, chưa từng lăn lộn bên ngoài, rất là ngốc. Cậu xem một chút thủ đoạn mà ông ta đối phó với cậu cũng biết, kì thực đầu óc bình thường thôi. Du Hải ở ngoài làm chuyện xấu muốn gạt Đoạn Khách Nghi không khó. Nhưng ông ta lười làm thế. Lén lén lút lút không thú vị, hiện tại ông ta lại phát đạt, cảm thấy chính mình bao dưỡng vài cái tiểu tình nhân bên ngoài không cần giấu giếm, càng không cần nhìn sắc mặt vợ, mới đâm thủng ảo tưởng của Đoạn Khách Nghi với hôn nhân. Tố chất tâm lý của Đoạn Khách Nghi không ổn, liền chết tâm." Hoa Thì lắc đầu một cái, giọng điệu giống y thầy kể chuyện ngày xưa, "Đây là số mệnh nha!"

Du Chiêu cũng không đồng ý với hành vi của Du Hải, chỉ nói: "Nếu như cậu nói, Du Hải ở ngoài làm xằng làm bậy là không sai?"

"Đương nhiên là sai rồi!" Hoa Thì nói, "Tớ đang nói hai vấn đề khác nhau." Nhìn sắc mặt Du Chiêu không tốt, Hoa Thì đành cười làm lành giải thích: "Du Hải chính là tra nam! Tớ chỉ là đứng trên góc độ hôn nhân của Du Hải và Đoạn Khách Nghi đàm luận mà thôi. Ông ta hoặc vẫn luôn an phận, cho Đoạn Khách Nghi một gia đình thật sự hoàn hảo, nhưng điều này không có khả năng lắm. Vậy thì nên lừa gạt, cho Đoạn Khách Nghi một gia đình hoàn hảo giả. Ý tớ chính là thế... Nói chung, tớ cảm thấy hôn nhân là phản nhân tính. Muốn hai người sống chung mấy chục năm mà không làm ra việc khiến đối phương không tức giận là không có khả năng! Nếu có, cũng chỉ có thể nói dối cho qua nha! Cho nên tớ mới bảo nói dối là cục đá gắn kết hôn nhân."

Hoa Thì thao thao bất tuyệt, nói có sách mách có chứng, nghe rất có đạo lý. Mà Du Chiêu dù cảm thấy không đúng, nhưng muốn phản bác lại tìm không được lý do.

Cứ như vậy Du Chiêu cùng Hoa Thì mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí trở nên hơi cứng ngắc. Đúng lúc này điện thoại của Du Chiêu vang lên, cứu vớt khoảng khắc lúng túng trầm mặc.

Là Tiểu Thích, cậu ta có chút vội vàng nói: "Có một nhân viên say nắng té xỉu, phải đưa tới bệnh viện..."

Hôm nay vốn dĩ là ngày Tiểu Thích an bài hoạt động đoàn đội. Du Chiêu đáng lý cùng tham gia, nhưng vì hẹn trước bác sĩ, liền cười tủm tỉm nói: "Thật ra ông chủ không đi, mọi người chơi càng tận hứng đi!"

Nhưng mà, rất nhiều nhân viên đều chung suy nghĩ: Sớm biết sếp không đi, ta cũng không đi nữa! Ai muốn nắng nóng như thế này còn đi dã ngoại chứ?

Quả nhiên, thời tiết quá nóng, có người bị say nắng.

Tiểu Thích đối với việc này rất tự trách.

Vì vậy, Hoa Thì lập tức lái xe đưa Du Chiêu từ bệnh viện này tới một bệnh viện khác. Trong bệnh viện, hành lang đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng khó ngửi. Du Chiêu nhíu nhíu mày, hỏi thăm tình huống cụ thể, Tiểu Thích không nhịn được xin lỗi, nói mình cân nhắc không chu đáo, dẫn tới các đồng nghiệp cũng không quá thoải mái.

Du Chiêu gật gật đầu: "Không có chuyện gì."

Nói xong Du Chiêu liền đi xem nhân viên kia. Thoạt nhìn người kia đã khôi phục bình thường, không có vấn đề gì lớn. Nàng còn cười nói: "Thật ra say nắng chỉ cần ngồi trong bóng râm uống chút nước lạnh là tốt rồi, cũng không cần huyên náo sốt sắng như vậy. Anh Thích cũng quá khoa trương rồi, còn nói cho sếp tổng!"

Lời này vốn không có gì, Du Chiêu nghe lại cảm thấy trong lòng hơi động.

Du Chiêu nửa đùa nửa thật nói với Tiểu Thích: "Đúng vậy, say nắng cũng không phải việc gì lớn! Kì thực hôm nay đi dã ngoại xong trở về, đăng vài tấm hình vui vẻ, tôi cũng không biết mọi người đối với sắp xếp của cậu không hài lòng a! Cố tình cậu không đánh đã khai, ngóng ngóng chạy tới chỗ tôi thông báo."

"Việc này không phải đương nhiên sao?" Tiểu Thích trợn mắt, "Xảy ra vấn đề nhất định phải báo cáo a!"

Du Chiêu nghe vậy liền hỏi lại: "Nhưng cậu không sợ tôi tức giận, mắng mỏ sa thải cậu sao?"

Tiểu Thích nở nụ cười: "Chiêu tổng chưa bao giờ như vậy."

Du Chiêu nghe thấy lời này không biết nên giận hay cười: "Xem ra tôi thật không có uy! Ngày hôm nay liền mạnh mẽ phê bình cậu!"

"Tôi nhất định tiếp thu." Tiểu Thích trả lời, "Hơn nữa, trước đây Chiêu tổng từng nói một tập thể, xảy ra vấn đề lập tức phải báo cáo, che giấu không báo lên mới là tội lớn a."

Du Chiêu lâm vào trầm tư, lời này của Tiểu Thích có chút đạo lý.

Sau khi an ủi nhân viên xong, Du Chiêu liền gọi điện cho Khuất Kinh, hỏi hắn đang ở chỗ nào.

Khuất Kinh cảm thấy buồn cười: "Vợ à, em đang kiểm tra anh hả?"

"Sao em phải kiểm tra anh?" Du Chiêu tức giận.

Khuất Kinh nói: "Vậy là nhớ anh rồi."

Khuất Kinh có một ưu điểm: chính là vô luận Du Chiêu nói cái gì, Khuất Kinh đều có thể biến thành lời ngon tiếng ngọt.

Chắc cái này là nguyên nhân sau khi kết hôn mà Khuất Kinh vẫn trải qua những ngày tháng vui vẻ.

Du Chiêu bất đắc dĩ nghĩ: May mắn Khuất Kinh là người tính cách rộng rãi. Nếu như đổi thành một người có tính cách ôn hòa, nhất định sẽ bị mình làm cho buồn chết.

Nghĩ tới khả năng kết hôn với một người khác, Du Chiêu chợt cảm thấy cả người không khỏe.

Khuất Kinh ở đầu bên kia điện thoại tự nhiên nói: "Em muốn nói chuyện với anh liền tới tìm anh đi. Anh ở trong công viên đợi em."

Du Chiêu ngẩn ra: "Nắng to như vậy anh đi công viên?"

"Hiện tại đã chạng vạng tối, không nóng nữa rồi." Khuất Kinh nói, "Em qua đây đi, chúng ta vừa vặn đi dạo một chút rồi về nhà."

Du Chiêu đáp ứng một câu.

Y lại nghĩ tới căn dặn của bác sĩ, vì muốn giảm bớt sự kích thích của tin tức tố, Du Chiêu dán liền hai miếng dán. Lúc này y mới dám đến gần cái người có tin tức tố siêu nồng Khuất Kinh kia.

Sau khi Du Chiêu tới công viên mới nhớ ra y không hỏi vị trí cụ thể của Khuất Kinh. Nhưng công viên này cũng không lớn, tùy tiện đi một chút có thể sẽ tìm được, thế là không thèm gọi Khuất Kinh, lững thững đi dạo. Công viên này nằm trong khuôn viên khu đô thị, diện tích không lớn. Nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng có đầy đủ ngũ tạng. Trong công viên bóng cây dày đặc, có cả thiết bị tập thể hình, còn có giá đu quay và thang trượt cho trẻ em.

Du Chiêu đi tới gần khu vực vui chơi trẻ em, còn chưa tiến vào liền nghe một nhóm tiểu hài tử cười cười nói nói. Nghĩ tới bệnh của mình, y liền cau mày, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, đã thấy Khuất Kinh đứng trong khu vui chơi nô đùa cùng bọn trẻ.

Một đứa nhóc hỏi: "Cháu có thể ngồi trên vai của chú không?"

Khuất Kinh đáp: "Không thể nha, con trai chú mới được ngồi."

Đương nhiên, nếu vợ muốn ngồi hắn cũng rất sẵn lòng... Nhưng lời này không thích hợp nói trước mặt trẻ con.

___ Khuất Kinh âm thầm suy nghĩ.

Lúc này Du Chiêu đi tới.

Khuất Kinh thấy y đến, giang hai tay ôm lấy, giới thiệu với bọn nhỏ: "Đây là ba của con chú."

Bọn nhỏ "Ồ" lên gật đầu, nũng nịu nói: "Chào ba của con chú ạ!"

Du Chiêu dở khóc dở cười, nắm tay Khuất Kinh đi ra. Khuất Kinh quay đầu cùng bọn nhỏ xua tay: "Vợ chú muốn chú về nhà, không thể chơi với mấy đứa nữa, hiểu không?"

Đứa nhỏ đáp: "Biết mà, giống như mẹ cháu muốn cháu về nhà vậy. Không được phản kháng."

Khuất Kinh nở nụ cười, nắm tay Du Chiêu cùng nhau đi.

Tình cảnh này, nếu là lúc trước Du Chiêu chỉ cảm thấy Khuất Kinh tính khí trẻ con, rất thú vị. Nhưng hôm nay lại có chút âu sầu. Khuất Kinh nhìn Du Chiêu suy tư, liền hỏi: "Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?"

Du Chiêu cưỡng ép nở nụ cười: "Em.. Em nghĩ... Sao lúc nãy anh không cho đứa nhỏ ngồi lên vai anh?"

"Ồ! Cái này hả!" Khuất Kinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói, "Vì anh chưa từng được ngồi trên vai cha. Cho nên anh cảm thấy vai của đàn ông rất cao quý, chỉ có con của chúng ta mới có thể sử dụng đãi ngộ đặc quyền này."

Du Chiêu nghe tới "con của chúng ta", trong lòng đau âm ỉ, rồi lại miễn cưỡng cười: "Sao vậy? Khi còn bé cha không cho anh ngồi lên vai của ông hả?"

Nhắc tới đề tài này, Khuất Kinh dường như có chút lúng túng: "Ừm... Bởi vì lớn tuổi mà... Cha ăn tương đối muộn mới có anh."

Du Chiêu nhớ tới, Cao Bá Hoa từng nói, Khuất Kinh là được nhận nuôi. Mà bất kể là Khuất Kinh, cha Khuất hay Khương Tuệ Tức, đều không đề cập với Du Chiêu một chữ.

Có phải mỗi người đều có một ít bí mật không muốn chia sẻ cùng người khác?

Đó không phải lừa dối, mà tự bảo vệ chính mình?

Nhận ra Khuất Kinh lúng túng, Du chiêu cũng không hỏi tới, đây là sự tôn trọng cùng hiểu ngầm giữa người trưởng thành.

Mặt trăng lên cao, tỏa ra ánh sáng ôn nhu.

Ánh trăng phản chiếu trong con ngươi thâm thúy của Khuất Kinh.

Thời điểm Khuất Kinh nhìn Du Chiêu vẫn luôn ôn nhu và chăm chú. Thật sự giống như Khuất Kinh nói: tựa như đang ngắm nhìn hoa mân côi nở rộ.

Du Chiêu lại có chút bất an chà xát tay, không có cách nào nghênh tiếp hắn.

Khuất Kinh dường như nhận ra điều gì, hỏi: "Em có tâm sự phải không?"

Du Chiêu bỗng nhiên hỏi: "Em nhớ lúc mới gặp anh dường như không có hứng thú với em?"

Khuất Kinh ngơ ngác: "Hả?"

Du Chiêu chưa bao giờ nhắc lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Mà Khuất Kinh cũng thế.

Đây cũng là một loại tôn trọng và ngầm hiểu giữa người trưởng thành.

Nhưng rốt cuộc tại sao...?

Vốn dĩ Du Chiêu không hề cảm thấy sự việc kia có gì lúng túng hay khiến y bất an. Dù sao y cũng không phải chịu bất cứ thương tổn nào. Nhưng hiện tại Du Chiêu càng ngày càng để tâm Khuất Kinh, y bắt đầu lo trước lo sau, không biết khi đó Khuất Kinh đã nghĩ gì.

Lần đầu gặp mặt trong tình huống xấu hổ đó, khó trách thời điểm bọn họ xem mắt Khuất Kinh không biểu hiện ra sự hứng thú với y.

Mà sau đó thì sao?

Tại sao Khuất Kinh lại muốn kết hôn?

"Nói đi, lần đầu tiên gặp nhau anh đã có ấn tượng không tốt về em đúng không?" Du Chiêu vu vơ hỏi.

CHƯƠNG 67.

Không nghĩ tới Du Chiêu lại đột nhiên nhắc lại chuyện lúc ban đầu.

Khuất Kinh hơi ngẩn ngơ, không trả lời ngay.

Du Chiêu đối với phản ứng của Khuất Kinh rất mẫn cảm, lập tức xấu hổ tự thẹn: "Có phải là... Rất mất mặt không?"

Khuất Kinh vội vàng nói: "Mất mặt thì không hẳn, nhưng ngược lại có chút kinh sợ."

"Kinh sợ à..." Du Chiêu nghe hình dung này, cảm thấy trên mặt tối tăm.

Lúc ban đầu y không cảm thấy có cái gì, hiện tại lại hối hận vì quen biết Khuất Kinh trong tình huống đó.

Mà Khuất Kinh cũng giống như vậy. Ban đầu không quá yên tâm, hiện tại lại không tình nguyện thừa nhận lần đầu tiên nhìn mông của hoa mân côi lại dưới tình huống như vậy.

Lãng mạn một chút thì tốt hơn đi?

Khuất Kinh nói: "Thật ra anh đang chờ em chủ động nhắc tới chuyện này."

"A? Chờ em chủ động nhắc tới?" Du Chiêu cảm thấy kinh ngạc, "Cho nên anh vẫn luôn hiếu kì sao?"

"Đúng vậy." Khuất Kinh trả lời, "Ai không tò mò chứ? Đương nhiên, anh biết em không nhắc tới có thể là do cảm thấy lúng túng, nên anh cũng không tiện nói."

Quả nhiên, Khuất Kinh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này là từ lễ phép, chứ không phải hắn không để ý.

Du Chiêu đột nhiên cảm thấy sốt sắng: "Vậy lúc đó anh nghĩ thế nào?"

"Há, cái này cũng khó nói. " Khuất Kinh gãi đầu một cái, lôi kéo Du Chiêu ngồi xuống băng ghế dài trong công viên, "Vẫn là em nói thì tốt hơn."

Du Chiêu ngược lại minh bạch, Khuất Kinh chắc nghĩ y làm chuyện kì quái gì đi?

Đúng là ban đầu Khuất Kinh cảm thấy rất kì quái. Nhưng sau khi quen biết Du Chiêu một thời gian, cảm thấy Du Chiêu không phải loại người này. Mà điều này càng làm Khuất Kinh cảm thấy kì lạ.

Du Chiêu mím mím môi, chà xát bàn tay, chậm rãi nói: "Lúc đó hẳn là Du Ung tính kế em. Hắn trộm thuốc ức chế của em, muốn khiến em xấu mặt..."

Khuất Kinh hít một ngụm khí lạnh: "A?"

Khuất Kinh sớm đã cảm thấy người nhà của Du Chiêu đều là nhân mô cẩu dạng*. Đoạn Khách Nghi cùng Du Ung đối với Du Chiêu đều là mười phần địch ý, thế nhưng không nghĩ tới Du Ung một 'thế gia công tử' có thể làm ra sự tình bỉ ổi đê tiện như thế.

(*) Nhân mô cẩu dạng: là người nhưng hành vi giống chó (không bằng cầm thú)

"Tại sao?" Khuất Kinh nghĩ mãi không ra, "Đầu óc hắn có bệnh à?"

"Chắc vậy đi!" Du Chiêu nói xong, trong lòng trái lại thoải mái hơn, thẳng thắn bày tỏ, "Em thấy ba con bọn họ đều có bệnh."

Khuất Kinh gật đầu: "Đúng vậy... Anh không nghĩ tới..."

"Đúng!" Du Chiêu gật đầu, "Cho nên, em rất cảm ơn anh giúp em."

Khuất Kinh hồi tưởng một chút, bỗng cảm thấy sợ hãi: "Nếu không phải gặp được người chính trực như anh..."

Hậu quả chẳng phải là...?

Du Chiêu cười nói: "Chính trực hả? Alpha chính trực nào lại xuất hiện trong phòng vệ sinh của omega?"

"A?" Khuất Kinh nghẹn một chút, chỉ hận không mang bàn phím cùng quả dứa kè kè bên người.

Du Chiêu lại chậm rãi nói: "Em nhốt mình trong phòng vệ sinh, chính là phòng ngừa gặp phải alpha, không nghĩ tới anh lại xông vào."

"Chuyện này..." Khuất Kinh đang muốn giải thích, lại phát hiện có giải thích thế nào cũng không được.

Du Chiêu lại không thèm để ý, tự nhiên nói tiếp: "Em trốn trong phòng vệ sinh để tránh gặp phải những alpha khác, đồng thời nhắn tin gọi Hoa Thì tới. Cho nên anh cũng thấy, Hoa Thì rất nhanh đã tới cứu em. Sự việc chính là như vậy, rất đơn giản. Tổn thất duy nhất chính là khách hàng của em bị Du Ung đoạt mất."

Khuất Kinh hít sâu một hơi: "Hắn làm như vậy chính là muốn cướp khách hàng của em?"

"Nhìn bên ngoài thì đúng là thế." Du Chiêu bất đắc dĩ thở dài, "Thực tế là muốn lật đổ em!"

"Vậy hắn đánh chủ ý sai người rồi!" Khuất Kinh nghiêm túc nói, "Hắn không có bản lĩnh này."

Du Chiêu lắc đầu: "Em không để ý. Hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm! Hiện tại hắn cũng không làm gì được em."

"Ừm." Khuất Kinh gật đầu, "Nhưng không thể không đề phòng hai ba con Đoạn Khách Nghi và Du Ung. Anh cảm thấy bọn họ như mắc bệnh nan y vậy, cho dù em rời khỏi Du gia bọn họ cũng sẽ không để yên."

Du Chiêu không thể không thừa nhận Khuất Kinh nói đúng: "Trước đây còn phụ thuộc vào Du gia em vẫn có thể tự vệ được, bây giờ rời đi rồi càng không sợ bọn họ. Anh không cần lo lắng."

Khuất Kinh vỗ tay Du Chiêu, nói: "Anh biết. Nhưng em có anh, không phải nên trải qua thật vui vẻ sao?"

Du Chiêu nhìn Khuất Kinh, mỉm cười nói: "Cùng với anh, rất vui vẻ."

Nhưng Khuất Kinh luôn cảm giác bên trong ngữ khí Du Chiêu không quá vui vẻ, còn có chút thẫn thờ.

Du Chiêu lại nói: "Anh còn chưa nói vì sao lại chọn em?"

"Anh nhớ mình đã trả lời vấn đề này rồi." Khuất Kinh cười cười, nhẹ nhàng nói.

Du Chiêu có chút mơ hồ: "Em không nhớ được."

Khuất Kinh nói: "Lúc đó anh hỏi em vì sao chọn anh. Em nói anh rất ưu tú, anh nói em cũng vậy."

Du Chiêu cảm thấy đáp án này rất qua loa khách sáo, không đồng ý nói: "Chỉ vì ưu tú thôi sao? Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt anh liền cảm thấy em ưu tú?"

Một omega tự trói trong buồng vệ sinh thì ưu tú thế nào?

"Ừm, được rồi." Khuất Kinh buông tay, quyết định thẳng thắn với vợ," Vừa bắt đầu quả thực cảm thấy rất kì quái, sao lại có người làm chuyện như vậy a! Thế nhưng sau đó anh lại cảm thấy tin tức tố của em rất dễ ngửi, cả ngày đều nghĩ về nó."

Mặt Du Chiêu đỏ lên.

Khuất Kinh tiếp tục nói: "Sau đó đi xem mặt lại gặp em."

"Đúng, lúc xem mặt anh còn không phản ứng lại em, sau đó liền lập tức bay qua Mỹ." Du Chiêu có chút oán niệm, "Em thấy lúc đó anh không muốn ở bên em đi?"

Khuất Kinh sờ sờ mũi: "Lúc đó bay qua Mỹ thật sự là do công việc xảy ra vấn đề. Không phải là không hài lòng với em."

Du Chiêu bĩu môi: "Vậy em hỏi anh, nếu như lúc đó em không lập tức bay qua Mỹ tìm anh, anh có phải là..."

"Quả nhiên em đặc biệt bay qua Mỹ là để theo đuổi anh!" Khuất Kinh nghe Du Chiêu nói nhất thời hai mắt phát sáng, "Anh nói mà! Sao lại có chuyện trùng hợp như thế!"

Nhìn Khuất Kinh tâm tình kích động, Du Chiêu nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Em... Đúng là chủ động đi tìm anh."

Khuất Kinh cảm thấy mặt mày sáng sủa, sau này có thể quang minh chính đại khoe với người khác: Chính là vợ tôi theo đuổi tôi! Còn là cái loại chạy theo nửa vòng trái đất!

Khuất Kinh cười hì hì nói: "Em còn giả bộ ngẫu nhiên gặp được! Sao em lại hư hỏng như vậy hả?"

Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Đấy không phải là do cảm thấy anh muốn chạy sao!"

"Ồ..." Khuất Kinh không thể không giải thích lần nữa, "Là thật sự có việc mà, không phải trốn em. Hơn nữa, trốn em cần gì chạy qua tận nước Mỹ? Phạm tội mới trốn như vậy!"

Du Chiêu lại chậm rãi nói: "Không phải sao? Em nghĩ cũng không đến nỗi thế, nhưng chủ động một chút mới tốt, nắm bắt cơ hội ạ."

Khuất Kinh trong lòng mừng thầm: Hoa mân côi em ấy quả nhiên yêu mình.

Thế là Khuất Kinh liền cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ nói: "Lúc đó anh cảm thấy chúng ta rất có duyên, nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi. Bay tới Mỹ là vì công tác, không nghĩ tới gặp được em. Bởi vì mấy ngày này nghĩ tới đều là mùi hương tin tức tố của em, nhất thời không nhịn được! Em tin anh, anh thật sự không phải là người tùy tiện... Chính là... Chính là kìm lòng không đặng!"

Du Chiêu nghe bốn chữ "kìm lòng không đặng", tim đột nhiên đập nhanh bất thường.

Du Chiêu làm sao lại không phải vì kìm lòng không được mà nhanh như vậy đã cùng Khuất Kinh 'nhân sinh hài hòa' chứ!

Đây chính là ý trời, không gì cản nổi!

Nửa ngày sau Khuất Kinh vẫn đang nói: "Anh nghĩ, nếu đã như vậy liền cùng em hảo hảo ở bên nhau. Càng ở chung với em lại càng nhớ em, thích em. Cuối cùng quyết định muốn cùng em kết hôn sinh con, vui vẻ trải qua một đời."

Du Chiêu nghe tới 'kết hôn sinh con' càng trở nên hoảng hốt.

Du Chiêu dần trở nên lúng túng: "Nếu như không sinh được?"

Khuất Kinh khó hiểu nhìn Du Chiêu: "Em nói cái gì?"

Du Chiêu hít sâu một hơi, lấy ra giấy xét nghiệm. Tờ giấy mỏng có rất nhiều nếp nhăn, dường như đã bị ai đó vò nát.

Khuất Kinh nhận lấy, yên lặng đọc.

Du Chiêu cũng yên lặng, tỉ mỉ nhìn xem biểu tình của Khuất Kinh.

___ Ban đầu ánh mắt Khuất Kinh có chút nghi hoặc, hắn không biết đó là cái gì. Chờ xem xong, Khuất Kinh rõ ràng, trên mặt cũng tràn ngập sự thất thố.

Xem xong giấy xét nghiệm, cả Du Chiêu và Khuất Kinh đều trở nên trầm mặc.

Bầu không khí tựa như cũng theo đó mà đông cứng.

"Chuyện này..." Khuất Kinh dường như cũng không hiểu hết, nửa ngày hỏi "Bệnh này có nghiêm trọng không?"

"Khả năng... Không thể sinh con được." Du Chiêu nhỏ giọng trả lời.

Khuất Kinh lại thở ra một hơi: "Không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?"

"Chuyện này..." Du Chiêu ngẩn ra, "Ừm, không có."

"Thế thì dễ nói rồi." Khuất Kinh lộ ra biểu tình thoải mái, nhưng rất nhanh lại sừng sộ lên, "Em không thoải mái sao không nói với anh?"

Du Chiêu nghe hắn trách cứ, trái tim đột nhiên trùng xuống.

Khuất Kinh hỏi: "Trên này nói bệnh của em đã hơn một tháng. Tại sao đã hơn một tháng mà em cũng không nói với anh?"

Du Chiêu tựa như đứa nhỏ giấu sách cấm bị thầy bắt được, nhất thời trở nên thất kinh, sắc mặt trắng bệch: "Em... Xin lỗi..."

Nhìn Du Chiêu đáng thương, Khuất Kinh vội vã an ủi: "Không... Là anh không tốt... Là anh sơ ý không nhận ra."

Du Chiêu rưng rưng nói: "Không... Anh rất tốt."

Khuất Kinh nhìn viền mắt Du Chiêu ửng hồng, vội vã ôm chặt y, nhưng cũng không biết nói gì, khàn cổ họng, nửa ngày sau mới động viên nói: "Anh hát cho em nghe nhé?"

Du Chiêu không nói lời nào. Không phải phiền lòng không chịu mở miệng, mà là mắt mũi của y đều đang kìm nén, y sợ mình vừa mở miệng nước mắt nước mũi liền rớt xuống.

Khuất Kinh thấy Du Chiêu không nói gì liền bắt đầu hát:

"Bùn oa oa bùn oa oa
Một bé bùn oa oa
Có lông mày
Có đôi mắt
Đôi mắt sẽ không chớp
Bùn oa oa bùn oa oa
Một bé bùn oa oa
Có cái mũi
Có cái miệng
Miệng không nói lời nào
Nó là em bé giả
Không phải em bé thật
Không có ba
Không có mẹ..."

Bài hát thiếu nhi có giai điệu vui vẻ, nhưng lời ca lại lộ ra sự bi thương nhàn nhạt. Du Chiêu vừa nghe nước mắt liền không kiềm lại được: "Chuyện này... Đây là bài gì vậy, thật kì quái."

Khuất Kinh trả lời: "Đó là bài Bùn oa oa. Lúc bé anh thường nghe."

Du Chiêu trợn tròn mắt nhìn Khuất Kinh.

Khuất Kinh duỗi ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Du Chiêu, tiếp tục hát xong đoạn cuối: "Bùn oa oa bùn oa oa... Một bé bùn oa oa... Tôi mãi mãi yêu nó..."

Ánh trăng chiếu sáng suốt đoạn đường nhỏ đi về lối cửa công viên.

Khuất Kinh mắt tay Du Chiêu, đi trên đường nhỏ, chuẩn bị trở về.

Du Chiêu bỗng nhiên nói: "Anh không để ý việc em có bệnh sao?"

"Đương nhiên để ý a." Khuất Kinh đáp, "Anh sẽ giám sát em, không cho phép em cố gắng công tác mệt mỏi như vậy nữa."

Du Chiêu lơ đễnh đá đá mấy hòn đá cuội dưới chân: "Vậy anh không sợ em không dục sao?"

"Không sợ a." Khuất Kinh đáp, "Tại sao? Chỉ là không dục thôi, cũng không phải biến thành tang thi, vì sao phải sợ?"

Du Chiêu bỗng cảm thấy buồn cười.

Khuất Kinh cũng cười, rồi lại đổi câu chuyện: "Trước mắt hay là đừng nói cho cha mẹ biết. Miễn cho lão nhân gia lo lắng."

Du Chiêu gật gật đầu: "Được."

Khuất Kinh cùng Du Chiêu về nhà, làm bộ như bình thường. Khương Tuệ Tức ngược lại nhìn bộ dáng Du Chiêu giống như đã khóc, lén lút nhéo Khuất Kinh tới nhà bếp, hói: "Có phải mi bắt nạt Chiêu Nhi hay không?"

"Cái gì?" Khuất Kinh ngây ngẩn cả người, "Con nào dám a?"

Khương Tuệ Tức lại nói: "Vậy nó từ công viên trở về sao lại giống như đã khóc thế kia?"

Khuất Kinh không biết đáp lại như thế nào, mà dưới truy hỏi của Khương Tuệ Tức, hắn đành phải giơ cờ trắng đầu hàng: "Con và em ấy ở công viên XXOO rồi! Em ấy sảng khoái quá liền khóc! Như vậy thôi!"

Khương Tuệ Tức nghe xong: "Hai đứa con có liêm sỉ hay không a? Sao nhất định phải tới công viên làm cái kia? Chẳng lẽ lúc XXOO còn muốn bị muỗi đốt mới chịu!"

"Sao lại nhất định phải tới công viên?" Khuất Kinh phản bác, "Chỉ lần này thôi!"

"Thúi lắm!" Khương Tuệ Tức mắng, "Lần trước ở công viên ta và cha mi đều đụng phải! Nếu không phải ta ngăn lại cha mi đã sớm xông lên giáo huấn bọn mi rồi!"

Khuất Kinh ngược lại đỏ bừng mặt.

Khương Tuệ Tức lại ở một bên tiếp tục lải nhải: "Thật là... Con cũng không biết tự trọng một chút, bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ a? Còn có, coi như không có ai nhìn thấy, hai đứa làm bừa, làm hư hoa cỏ cũng không tốt a..."

Khuất Kinh ngoài miệng đáp ứng, chân nhanh chóng chuồn khỏi bếp, không nghe tiếp nữa.

Sau khi ăn cơm tối, Khuất Kinh cùng Du Chiêu trở về phòng. Vừa vào trong phòng Khuất Kinh liền đem thuốc ức chế tiêm lên tay. Du Chiêu nói: "Anh làm gì vậy?"

Khuất Kinh nói: "Nên phối hợp trị liệu với em mà, không phải sao?"

Du Chiêu vội vàng nói: "Không cần, em dán thêm vài miếng ngăn tin tức tố là được."

"Không phải vấn đề của em, là anh." Khuất Kinh đáp, "Anh nhìn thấy em liền nhịn không được. Đành 'thiến hóa học' một chút."

Du Chiêu nghe xong cũng đỏ mặt, nửa ngày mới nói: "Dùng nhiều cái này cũng không tốt... Không bằng, em ngủ ở phòng nhỏ?"

"Vậy không được, cha mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ chúng ta có vấn đề." Khuất Kinh bác bỏ đề nghị này.

Du Chiêu còn nói: "Vậy em ngủ trên ghế sofa. Cách nhau xa một chút là được."

"Chúng ta đã không thể làm tình rồi, anh nhất định phải bảo vệ quyền lợi ôm em ngủ a." Khuất Kinh ủy khuất nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo