C68 + C69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 68.

Khuất Kinh và Du Chiêu cùng duy trì một loại ngầm hiểu trầm mặc, ở nhà sẽ không nhắc tới sự việc thân thể Du Chiêu không khỏe.

Khương Tuệ Tức cùng cha Khuất cũng không chú ý tới dị dạng.

Khuất Kinh đặc biệt lo lắng Du Chiêu không thoải mái, hỏi han ân cần, còn nhất định phải lái xe đưa Du Chiêu đi làm. Mặc dù quá mức ân cần, Khương Tuệ Tức với cha Khuất cũng không hề nghi ngờ, bởi vì Khuất Kinh đối với Du Chiêu vẫn luôn mười phần sinh lực cùng nhiệt tình. Ngay cả tâm tư nhạy cảm như Thang Kha cũng không cảm thấy có gì dị thường.

Khuất Kinh tự mình lái xe đưa Du Chiêu đi, trên đường còn dặn dò: "Gần đây đừng quá tham công tiếc việc, mệt nhọc, dù sao thân thể mới là quan trọng."

Du Chiêu nghe Khuất Kinh căn dặn, trong lòng ấm áp, trên mặt lại không thể hiện, chỉ nhàn nhạt nói: "Bác sĩ nói cái này cùng cường độ công việc của em không có liên quan..."

"Anh thấy bác sĩ kia chuẩn đoán cũng không chính xác lắm, nhỡ em không có bệnh thì sao? Hoặc là ngày đó kiểm tra cơ thể đột nhiên bất thường thì sao? Lỡ chuẩn đoán sai, làm sao bây giờ?" Khuất Kinh ôn hòa nói, "Vẫn nên khám thêm vài bác sĩ, nghe càng nhiều ý kiến chuyên gia. Em cảm thấy thế nào?"

Du Chiêu thực sự không thích gặp bác sĩ, càng không vui đem việc cơ thể mình không khỏe ba lần bốn lượt phân tích, miêu tả với người khác. Nhưng lý trí của y lại cho rằng Khuất Kinh nói cũng có lý, chỉ gật đầu: "Được. Anh nói đúng. Em hỏi Hoa Thì xem cậu ấy có quen biết bác sĩ nào giỏi trong lĩnh vực này không."

"Sao lại là Hoa Thì? Chuyện của em đều phải hỏi cậu ta?" Khuất Kinh không vui oán giận, "Lẽ nào anh không phải người thân cận nhất, đáng tin nhất với em sao?"

Du Chiêu bị Khuất Kinh chất vấn như vậy cũng không biết nói gì.

Theo lý mà nói, vợ chồng là người thân cận nhất. Nhưng trên thực tế, Du Chiêu chưa từng gặp quá vài đôi vợ chồng chân chính thân mật, tín nhiệm lẫn nhau.

Khuất Kinh lại nói: "Có việc em không nói với anh đầu tiên lại nói với Hoa Thì? Anh có thể hiểu là em sợ anh lo lắng, nhưng cho dù không nói cho anh em cũng nên tìm người có đầu óc chút để hỏi a."

Du Chiêu nghe Khuất Kinh nói thế, cười ra tiếng: "Anh đừng nói Hoa Thì như vậy. Có lúc, cậu ấy cũng rất đáng tin."

Khuất Kinh lại nói: "Nói chung, sau này có chuyện gì, em đều phải nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết!"

Du Chiêu nghe, lồng ngực tràn đầy ấm áp, lại lộ ra một tia chần chờ không xác định.

Giống như nhìn dòng suối chảy qua, sợ bước hụt mà đưa chân ra thăm dò. Tâm như treo lơ lửng giữa không trung, nghe tiếng nước ào ào chảy qua, trái tim mạnh mẽ đập.

Du Chiêu chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Khuất Kinh cũng không nói chuyện, đưa Du Chiêu tới Tiểu Thiện Công Một, lại nhìn Du Chiêu lên lầu. Sau khi trở lại công ty, Du Chiêu giống như ngày thường mở họp nghe báo cáo.

"Đỗ Thương Linh bên kia sao rồi? Vẫn chưa hài lòng phương án đưa ra sao?" Du Chiêu hờ hững hỏi.

"Lần này thông qua." Davi trả lời, "Người đưa phương án là người mới vào công ty."

"Người mới?" Du Chiêu có chút ngạc nhiên, "Sao lại là người mới?"

Davi hắng giọng, khó khăn nói: "Khụ khụ... Bởi vì người phụ trách ban đầu là Mandy đã qua hỗ trợ dự án của Hạ Đào... Ngài cũng biết, lúc trước triển lãm tranh của Hạ Đào cần người tương đối cứng tay."

Du Chiêu nhìn thần sắc của Davi, trong nháy mắt liền hiểu ý. Đỗ Thương Linh là miếng xương vừa cứng vừa thối, Mandy làm PR nhiều năm tất nhiên không muốn gặm, cũng biết gặm không được gì, mượn cơ hội chạy qua bên Hạ Đào chia một chén canh, tiện tay đem củ khoai lang nóng bỏng tay Đỗ Thương Kinh ném cho người mới.

"Người mới là ai?" Du Chiêu hỏi.

Tiểu Thích trả lời: "Là An Đạt."

"An Đạt?" Du Chiêu ngẫm nghĩ, "Chính là người nhân viên bị say nắng kia?"

Trên mặt Tiểu Thích cũng có chút mất tự nhiên, lúng túng nở nụ cười: "Vâng, chính là cậu ấy."

Du Chiêu cười gật đầu, nói: "Đúng là người trẻ tuổi. Nếu Đỗ Thương Linh đã thông qua cũng tốt, đỡ phải làm đi làm lại phiền phức."

Davi còn nói: "Vậy để An Đạt phụ trách hạng mục của Đỗ Thương Linh?"

"OK, cũng là cơ hội để người mới rèn luyện." Du Chiêu gật đầu, "Nếu để cậu ta phụ trách dự án lớn, cũng phải có chức vụ xứng đáng, nếu không nói ra cũng không dễ nghe. Báo bộ phận nhân sự làm danh thiếp giám đốc cho cậu ta đi."

Tiểu Thích cười gật đầu đáp ứng. Hắn hối hận mình để An Đạt say nắng, liền lập tức "lấy công chuộc tội" chạy đi báo cho An Đạt tin tức tốt này.

Hợp đồng của Đỗ Thương Linh liền rơi xuống đầu An Đạt. An Đạt vừa mới làm không lâu, bị 'ma cũ' nhét cho khách hàng khó xơi, bị ép tham gia cắm trại tới say nắng, cuối cùng đạt được vị trí giám đốc hạng mục. Tình tiết này đó, An Đạt chính mình nghe còn cảm thấy kinh ngạc, không dám tin.

Đợi cuộc họp giải tán, Du Chiêu vỗ bả vai Davi, nói: "Gần đây tôi sẽ bận việc riêng, chuyện của công ty đều nhờ anh trông nom."

"Nói gì vậy?" Davi cười nói, "Công ty chính là nhà tôi!"

"Nói gì đó." Du Chiêu cười nói, "Vậy đi, chờ hai tháng sau khi hợp đồng này hoàn thành, tôi mời anh hợp tác, anh cảm thấy thế nào?"

Davi giật mình: "Thật sự?"

"Đương nhiên." Du Chiêu gật đầu, "Lẽ nào anh không hy vọng như vậy?"

"Đương nhiên tôi hy vọng." Davi thành thực mà trả lời, "Nhưng không nghĩ tới hạnh phúc đến nhanh như vậy!"

"Cũng không nhất định. Hạnh phúc lớn, trách nhiệm cũng lớn." Du Chiêu trả lời, "Sau này anh phải bận rộn rồi."

Cùng Davi nói được một nửa Tiểu Thích liền đi tới. Du Chiêu nhìn về phía Tiểu Thích, chờ cậu mở miệng. Tiểu Thích chỉ nói: "Hạ Đào tới, nói có chuyện gấp cùng ngài thương lượng."

"Được, cậu ta ở đâu? Tôi lập tức tới."

Hạ Đào đang chờ bên ngoài, Du Chiêu vội vã đi tới, mời hắn tới phòng làm việc của mình. Y thấy Hạ Đào có vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi liền biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Du Chiêu quen biết Hạ Đào không lâu nhưng cũng biết Hạ Đào là người thành thục, không có khả năng vì chuyện nhỏ khiến hắn gấp gáp. Có thể làm cho Hạ Đào khó chịu, nhất định là việc lớn.

Du Chiêu rót cho Hạ Đào một chén trà, hỏi: "Tôi là người chuyên nghiệp, cậu có việc có thể nói với tôi. Không cần lo lắng."

"Tôi biết." Hạ Đào nhận lấy chén trà, trả lời, "Nếu không tôi cũng không tới tìm anh. Nhưng mà... Trong lòng vẫn có chút không vui."

Du Chiêu nói: "Nói ra đi, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút."

Hạ Đào suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại tôi cũng được xem như một nghệ thuật gia, nếu phương diện kia xảy ra chút chuyện bê bối sẽ không ảnh hưởng gì chứ?"

Phương diện kia___ là một lời giải thích hàm hồ, nhưng vô luận là Du Chiêu hay Hạ Đào, đều nhất thanh nhị sở*.

(*) Nhất thanh nhị sở: biết rõ mười mươi

Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Du Chiêu vẫn hỏi: "Cụ thể là gì?"

"Tỷ như... cảnh giường chiếu." Hạ Đào sờ sờ cằm nói.

Du Chiêu hiểu được, cảnh nóng lộ ra___ việc này phát sinh trên người Hạ Đào không có gì ngoài ý muốn. Y cũng cảm thấy, một nghệ thuật gia bị tuồn cảnh nóng thật sự không ảnh hưởng quá lớn tới tiền đồ, Hạ Đào cũng không phải ca sĩ diễn viên, tình huống như vậy thật sự không ảnh hưởng nhiều ___ Nhưng xuất phát từ góc độ quan hệ xã hội mà nói, tốt nhất là không có.

Du Chiêu nhân tiện hỏi: "Hiện tại đã bị tuồn ra ngoài sao?"

"Không có." Hạ Đào vung vung tay, "Chỉ là đe dọa. Đối phương muốn tiền."

Du Chiêu cau mày: "Cậu có thể lựa chọn báo cảnh sát!"

"Vậy không tốt." Hạ Đào do dự.

Du Chiêu nhìn biểu tình Hạ Đào, suy đoán: "Là bạn trai cũ sao?"

Hạ Đào lắc đầu, hít sâu một hơi, lại thở dài một hơi, nói: "Là cha tôi."

"A?" Du Chiêu cả kinh.

Hạ Đào nhìn biểu tình kinh ngạc của Du Chiêu, trong lòng căng thẳng liền rút ra một điếu thuốc, cũng không quản chỗ này cấm hút thuốc hay không, hút hai hơi, khói thuốc phả ra giữa bờ môi mỏng: "Có lẽ anh cảm thấy ba anh chết sớm là thảm kịch. Nhưng đối với tôi mà nói có một lão cha bất tử mới là việc bi ai!"

Nói xong, dường như Hạ Đào hiểu được lời này của mình rất không lễ phép, nhắm mắt lại nói: "Tôi không hề có ý xúc phạm anh."

Du Chiêu nghe vậy cũng không biết làm sao, nửa ngày mới đáp: "Tôi cần biết ông ta nắm được cái gì, muốn bao nhiêu tiền."

"Bao nhiêu tiền không cần suy nghĩ. Tôi hiểu thủ đoạn của ông ta, anh cho ông ta một khoản tiền, về sau chính là vô tận. Đừng nghe ông ta." Hạ Đào mở mắt, thần sắc ôn hòa, "Tôi sẽ không cho ông ta tiền. Một xu cũng đừng hòng!"

Hoa Thì điều tra Hạ Đào một chút cũng không sai. Cha ruột Hạ Đào là một MB, gọi là Hạ Vụ. Sau khi Hạ Vụ có tuổi, phiếu cơm** chạy mất, muốn câu dẫn kẻ có tiền khác, mị lực lại không đủ, liền bắt Hạ Đào tiếp khách, tăng sự hấp dẫn. Hạ Đào không tình nguyện, trong lòng sớm đã sinh ý phản nghịch. Hạ Vụ nhìn vào mắt ghim trong lòng, liền lén lút quay lại video. Nếu Hạ Đào dám làm loạn hắn cũng có thể đe dọa được. Bởi vậy, sau khi Hạ Đào trở thành họa sĩ nổi tiếng, mua biệt thự, liền bị Hạ Vụ uy hiếp.

(**) Phiếu cơm: ý nói người bao nuôi

Xem xong video, trong lòng Hạ Đào vừa buồn nôn lại sợ hãi, ngoài mặt lại hờ hững: "Không có gì to tát. Tôi cũng không phải minh tinh."

Cha hắn lại cười nói: "Tao biết. Họa sĩ gặp chuyện này không ảnh hưởng gì. Nhưng mày làm thế nào trở thành họa sĩ, trong lòng mọi người đều rõ. Mày cho rằng video s*x giữa mày với một lão già truyền khắp đường ngang ngõ hẻm, kim chủ của mày có thể tiếp tục bao dưỡng mày sao?"

Hạ Đào lúc này mới bị nắm thóp, hắn muốn tìm Du Chiêu xem y có biện pháp nào khống chế Hạ Vụ hay không.

Thực tế, Du Chiêu nhìn như kinh nghiệm nhưng cũng chỉ mới đặt chân vào nghề này, rất nhiều thủ đoạn vẫn cần phải học tập, cần quá trình tôi luyện lâu dài. Nhưng y hiểu được, bất kể làm nghề này___ PR cũng được, hệ thống an ninh cũng tốt___ Khách hàng gặp vấn đề lớn, không thể loạn.

"Chuyện này quả thật là một vấn đề, nhưng tôi tin chắc chắn sẽ có cách giải quyết."

___ Bất kể tình huống nào, đối khách hàng nói câu nói này luôn không sai.

Kết hợp với gương mặt lạnh nhạt mà tự tin của Du Chiêu, quả thực là không thể soi mói.

Hạ Đào yên lòng: "Cảm ơn anh. Xin hỏi có biện pháp gì?"

"Cha cậu cho cậu kì hạn không?" Du Chiêu hỏi.

"Có, thứ sáu tuần này."

"Còn hai ngày." Du Chiêu nói, "Sáng mai tôi sẽ cho cậu phương án giải quyết, được chứ?"

"Được." Không biết vì sao, Hạ Đào chính là tín nhiệm Du Chiêu. Có lẽ Du Chiêu có một khuôn mặt đáng tin, trước giờ đều không vội không hoảng, tính toán kĩ càng, khiến người ta rất dễ tín phục.

Du Chiêu gọi hỏi Mandy, dù sao nàng là người có thâm niên làm PR. Du Chiêu cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói Hạ Đào bị uy hiếp, không có lộ ra chuyện Hạ Đào bị cha ruột uy hiếp.

Mandy quả nhiên là tay lão luyện. Người bình thường nghe tới video giường chiếu đều trợn mắt há mồm, nàng có lẽ nghe nhiều thành quen, phi thường bình tĩnh. Nghe Du Chiêu nói qua tình huống, Mandy nói: "Tình huống như vậy đều dùng tiền mua video."

Du Chiêu lại nói: "Nhưng cái người ra giá này... Là tên vô lại, chỉ sợ hắn muốn một lần lại có lần thứ hai."

"Chính là loại rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Lão nương thích nhất đối phó với loại lưu manh này." Mandy gật đầu, "Theo tôi, kẻ như vậy, chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn không hợp pháp."

"Không hợp pháp?" Du Chiêu hít một hơi, "Có thể không ổn hay không?"

Mandy lắc đầu một cái, nói: "Kẻ này vụng trộm vơ vét, cũng không hợp pháp a?" Mandy thậm chí còn dùng tới lời thoại kinh điển trong phim võ hiệp, "Đối phó loại giang hồ bại hoại này, căn bản không cần đạo nghĩa!"

Du Chiêu nhìn mỹ nữ mảnh mai, mặc váy chữ A, chân mang giày cao gót, bước đi đều là uyển chuyển tinh xảo có một nhận thức mới.

Mandy bộ dáng thanh tú tao nhã, tay hoa lan chỉ vừa bấm vừa nói: "Việc này cứ giao cho lão nương, đảm bảo hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai."

___ Trâu bò!

Du Chiêu kính nể: "Không hổ là trấn trạch chi bảo*** của công ty chúng ta!"

(***) Trấn trạch chi bảo: bảo vật trấn giữ

"Nhưng cũng không cần quá phận!" Du Chiêu nhắc nhở.

"Tôi có chừng mực." Mandy gật đầu, "Ai có thể qua mặt lão nương ở mặt này, mỗi ngày đều trải qua a."

Du Chiêu thật sự không tưởng tượng được, thanh tú mỹ lệ như Mandy lại là nhân vật trâu bò như vậy.

Trong giây lát, Du Chiêu quả thực có chút sợ hãi ngự tỷ mi thanh mục tú này sẽ lấy búa đập bể xương cốt Hạ Vụ. Vì vậy, Du Chiêu không thể không xác nhận lại một chút chi tiết nhỏ "không hợp pháp" với Mandy. Kết quả, mỹ nữ tung hoành ngang dọc trên thương trường, tuy rằng ngoài miệng không tha người, thực tế vẫn rất chừng mực. Quả nhiên là khéo léo lão luyện. Du Chiêu yên tâm giao phó nhiệm vụ cho Mandy.

Du Chiêu ở trong phòng làm việc uống trà, sửa sang một chút văn kiện, phát hiện đã sắp tới giờ tan làm.

Du Chiêu nghĩ tới Khuất Kinh dặn dò chính mình không có việc gì không được tăng ca liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Không nghĩ tới Khuất Kinh nhắn tin tới: "Tan tầm đừng về vội."

"Tại sao?" Du Chiêu nhắn lại, "Làm sao vậy?"

Khuất Kinh đáp lại: "Anh tới đón em."

CHƯƠNG 69.

Khuất Kinh ôm bó hoa mân côi to đứng trước cửa Tiểu Thiện Công Một.

Du Chiêu xuống lầu nhìn thấy, không chỉ bất ngờ mà còn thẹn thùng___ Dù sao hiện tại là giờ tan tầm, người qua lại nhều, đồng sự trong công ty tất cả đều có thể nhìn thấy.

Nhân viên vẫn luôn có chút sợ hãi với vị sếp tổng tác phong nghiêm túc Du Chiêu, giả bộ không nhìn thấy quay đầu rời đi. Có người tính cách hào sảng một chút thì tủm tỉm cười: "Gặp được bà chủ* rồi nha!"

(*) Bà chủ (vợ sếp: 老板娘 – Lǎobǎn niáng). Ở đây dùng bằng 老板榔 – lǎobǎn láng (vợ của ông chủ nhưng là nam). T sẽ thay bằng lang phu.

Du Chiêu cảm thấy buồn cười: "Cái gì là bà chủ*?"

"Có bà chủ, vậy phải có lang phu của sếp nha!" Đồng sự kia nhẹ nhàng giải thích, lại nói: "Chồng ngài thật soái, rất xưng đôi!"

Khuất Kinh nghe vậy nở nụ cười, khách khí gật đầu, hàn huyên hai câu liền đỡ Du Chiêu lên xe riêng. Không ngoài dự liệu, Thang Kha ngồi trước ghế lái, cũng không ngoài dự liệu mà bị Khuất Kinh xem như không khí. Mà Thang Kha cũng rất tự giác xem bản thân không tồn tại.

Sau khi yên vị, Khuất Kinh nói: "Nhân viên của em rất thú vị, không hổ là làm PR."

Du Chiêu nhớ tới Mandy tiểu thư, liền nói: "Đúng vậy. Có thể em là người duy nhất không chuyên nghiệp ở đây!"

"Sếp lớn xưa nay đều không cần làm chuyên môn." Khuất Kinh nói, "Lẽ nào Bill Gates dùng Microsoft nhanh hơn người khác?"

Chuyện cười của Khuất Kinh chứng minh có tác dụng, Du Chiêu không còn quá xấu hổ, chỉ cười nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Đương nhiên là quan tâm em nên tới a." Khuất Kinh đáp.

Vô cùng tự nhiên.

Du Chiêu biết, Khuất Kinh quan tâm thân thể chính mình mới quan tâm như vậy.

Thang Kha không biết Du Chiêu có bệnh, chỉ cảm thấy tật xấu dính vợ của Khuất Kinh lại bắt đầu. Trong mắt Thang Kha, người có bệnh là Khuất Kinh.

Du Chiêu cười cười: "Tới thì tới, còn ôm hoa là sao? Đứng trên đường không cảm thấy ngốc hả?"

"Em cảm thấy ngốc hả?" Khuất Kinh kinh ngạc nói, "Anh cảm thấy rất lãng mạn mà."

Du Chiêu liền thuận theo "ông chủ", nói: "Vâng, rất lãng mạn."

Khuất Kinh cười gật đầu: "Không sai. Anh cảm thấy tới đón em tan làm mà tay không đứng ven đường mới ngốc á."

Du Chiêu cười nhạt gật đầu.

Khuất Kinh bảo Thang Kha đưa bọn họ tới nhà hàng, nói: "Rất lâu rồi chúng ta không tận hưởng thế giới hai người, bữa tối dưới ánh nến."

Thang Kha đưa bọn họ tới phòng riêng, chỉ thấy trong khách phòng mùi huân hương như có như không. Thang Kha đợi hai người yên vị liền xin phép rời đi.

Du Chiêu hỏi: "Cậu không cùng chúng tôi ăn cơm sao?"

Thang Kha cười khổ: "Bữa tối dưới ánh nên trước giờ chỉ có phần hai người thôi."

Khuất Kinh nói: "Đúng vậy. Cậu nhanh chóng tìm người yêu, cùng người ta ăn bữa tối dưới nến đi."

Thang Kha nhân tiện nói: "Nhà hàng này quá đắt, sợ là cả đời tôi cũng không ăn được."

Khuất Kinh cười ha ha: "Cậu ngốc sao? Tìm một người có tiền không phải là được à?"

Thang Kha lại giống như bị nói trúng tâm sự, trong lòng căng thẳng, không có cách nào đáp lại, chỉ cười không nói.

Khuất Kinh không chú ý tới vẻ mặt Thang Kha, vẫn tiếp tục trêu: "Đúng rồi. Hoa Thì, bạn của Chiêu Nhi không phải độc thân lại nhiều tiền sao? Cậu có thể nỗ lực một chút!"

Thang Kha vội nói: "Xin lỗi. Tôi đi trước." Nói xong liền đi, nhân tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.

Khuất Kinh liền nói với Du Chiêu: "Em thật là, sao lại mời cậu ta ở lại cùng ăn?"

Du Chiêu nở nụ cười: "Em chỉ là khách khí thôi mà."

Khuất Kinh đáp: "Khuất Kinh là người đàng hoàng, em đừng cùng hắn khách khí."

Du Chiêu cũng cười: "Em thấy anh đối với cậu ấy đúng là không khách khí."

"Mỗi tháng anh cho cậu ta tiền lương nhiều như vậy, còn không khách khí?" Khuất Kinh vung tay lên, bỏ qua đề tài này, "Đừng nói cậu ta. Chúng ta hai người hẹn hò, bàn luận một tên đàn ông khác làm cái gì?"

Du Chiêu cùng Khuất Kinh dưới ánh nến uống rượu vang ăn beefsteak.

Rượu quá ba tuần, trên mặt hai người đều nổi lên màu rượu đỏ. Dưới ánh nến, Du Chiêu đã hơi say, ngọc nhan tựa hoa xuân. Khuất Kinh nâng gò má của y, nghiêng người hôn xuống. Càng như vậy càng trầm luân, linh hồn cũng giống như ngã trong bể rượu.

Nhưng Du Chiêu có dán miếng ngăn tin tức tố, rất nhanh tỉnh lại, chậm rãi đẩy Khuất Kinh ra, nói: "Anh uống nhiều rồi."

Khuất Kinh nghĩ tới tình huống thân thể của Du Chiêu, liền sờ túi, nói: "Không có chuyê gì, anh có mang thuốc ức chế."

Du Chiêu đè xuống thuốc ức chế của Khuất Kinh: "Anh là alpha, dùng cái này nhiều không tốt. Để em tới..."

"A?" Khuất Kinh nhất thời không rõ, lại bị Du Chiêu đỡ cánh tay, thuốc ức chế thuận thế rơi xuống đất. Du Chiêu ngồi xuống nhặt thuốc ức chế, nhặt thật lâu mới ngồi lên.

Khuất Kinh kéo y tới gần: "Miệng chua hay không? Chân có tê không?"

Du Chiêu cười khanh khách: "Trở về đi. Chúng ta ăn cũng đủ lâu rồi."

Khuất Kinh liền ôm Du Chiêu rời khỏi phòng riêng, lại kêu Thang Kha tới đón bọn họ. Tài xế Thang Kha theo lệnh mà đến, lái xe đưa bọn họ về nhà.

Sau khi tắm xong, Khuất Kinh vẫn còn nghĩ tới sự tình dưới bàn ban nãy, hỏi: "Có phải anh như vậy là ủy khuất em không?"

Du Chiêu ngẩn ra: "Cái gì?"

Khuất Kinh liền nói: "Mới nãy em giúp anh giải quyết a! Anh chỉ hưởng thụ, đều là em mệt, không tốt lắm a."

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh còn để ý chuyện này, càng dở khóc dở cười: "Không có, em cũng rất hưởng thụ."

Khuất Kinh lại nói: "Em dán miếng ngăn tin tức tố, còn dùng thuốc ức chế, làm sao hưởng thụ?"

Du Chiêu ngẩng đầu, không nói được.

Từ góc độ thân thể mà nói, Du Chiêu sử dụng thuốc nên không hề có cảm giác gì. Nhưng kì quái, trong lòng y lại rất cao hứng.

Khó có thể giải thích.

Nửa ngày, Du Chiêu chậm rãi nói: "Có lẽ là... Em thấy anh cao hứng, em cũng cao hứng."

Khuất Kinh nghe vậy, cảm động nói: "Vợ ơi, em không cần yêu anh nhiều như vậy đâu!"

Du Chiêu nhất thời dở khóc dở cười: "Mau ngủ đi!"

Hai người liền tắt đèn, bình yên đi qua một đêm.

Buổi sáng Du Chiêu tới công ty, nghe Mandy báo cáo. Mandy trả lơi, đã tìm người khiến Hạ Vụ ngậm miệng.

"Bỏ ra bao nhiêu tiền?" Du Chiêu hỏi.

Mandy nói một con số, cũng nói: "Tôi biết phải làm gì, ngài yên tâm."

Lúc này, Hạ Đào cũng tới công ty. Du Chiêu đơn giản để Hạ Đào nói chuyện trực tiếp với Mandy, đồng thời đem sự việc nói một lần rõ ràng.

Hạ Đào cảm ơn, lại nói: "Nếu muốn hắn chết, vậy cần bao nhiêu tiền?"

Du Chiêu sắc mặt cứng đờ: "A?"

Mandy cũng ngây ngẩn cả người.

Hạ Đào lại cười: "Giỡn thôi! Sao có khả năng?"

Mọi người lại nói chuyện một phen, xong xuôi Du Chiêu tự mình tiễn Hạ Đào tới thang máy. Nhớ tới câu nói kia của Hạ Đào, hư hư thực thực mà lộ ra ý muốn giết người. Du Chiêu không khỏi có chút lo lắng, bóng gió khuyên nhủ: "Thật ra hiện tại rất tốt, cậu có thể là một họa sĩ công thành danh toại. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Nếu xảy ra vấn đề, ảnh hưởng tới sự nghiệp, đó mới là thiệt thòi lớn nhất."

Hạ Đào vừa nghe đã hiểu, bất giác nở nụ cười: "Tôi rõ ràng ý của anh. Con người tôi rất khôn khéo, sẽ không làm việc ngốc nghếch. Còn nữa, muốn dồn một người sống không bằng chết, có rất nhiều biện pháp. Chết, ngược lại là dễ dàng."

Du Chiêu nghe lời này, cũng không biết nên thoải mái hay càng lo lắng.

Hạ Đào lại nói: "Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh chưa bao giờ trả thù?"

"A?" Du Chiêu ngẩn ra.

Hạ Đào lắc đầu một cái, nói: "Không có gì, làm người không cần thân thiết với người mới quen."

Nói rồi Hạ Đào bước vào thang máy, "bye bye" với Du Chiêu một tiếng.

Một câu "chưa bao giờ trả thù" của Hạ Đào khiến Du Chiêu trở nên thất thần.

Du Chiêu thực sự chưa từng nghĩ tới việc trả thù, chỉ muốn mỗi ngày trải qua cuộc sống thật tố.

Nhưng mà, nhìn phản ứng của Đoạn Khách Nghi, chỉ cần Du Chiêu có cuộc sống vui vẻ, đó đã là sự trả thù lớn nhất.

Tan tầm, Khuất Kinh lại sai Thang Kha lái xe tới đón vợ.

Dù đã quen Khuất-thê-nô-Kinh, Thang Kha vẫn không nhịn được mà hỏi: "Khuất tổng, lúc trước không phải ngài vừa mua xe mới cho phu nhân sao? Sao vậy, không nỡ để người ta lái sao?"

"Cậu thì biết cái gì!" Khuất Kinh vỗ lưng ghế dựa, tang thương thở dài.

Thang Kha thuận theo đáp: "Vâng, tôi không hiểu."

Thang Kha nghĩ thầm: Tôi đương nhiên không hiểu được hành vi ngu ngốc của đôi tình nhân mấy người.

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, rất lâu rồi tôi chưa kiểm tra sức khỏe đúng không? Giúp tôi hẹn trước đi! Thuận tiện giúp vợ tôi hẹn luôn."

Kì thực là mượn cớ, Khuất Kinh muốn Du Chiêu đi khám thêm vài bác sĩ, nghe thêm vài lời khuyên. Khuất Kinh rất tín nhiệm bác sĩ tư nhân của mình, liền đưa ra chủ ý này.

"Ngài rất lâu chưa kiểm tra sức khỏe?" Thang Kha cau mày, "Không phải trước khi cưới ngài và phu nhân đã kiểm tra sao?"

"A... Đúng vậy..." Khuất Kinh ế trụ, nửa ngày lại nói, "Gần đây có chút choáng váng đầu, hay là đi khám một chút."

"Được, vậy tôi hẹn trước giúp ngài." Thang Kha cũng không nghi ngờ, "Tuần này thì sao?"

"Được, trước tiên để tôi hỏi vợ đã."

Vừa nói chuyện, Du Chiêu đã xuống dưới, cười tủm tỉm nhìn Khuất Kinh. Khuất Kinh cũng thuận thế ôm lấy y, nói: "Sao lại cười? Có chuyện gì vui sao?"

"A?" Du Chiêu dĩ nhiên không biết mình cười, còn sững sờ, "Em có cười sao?"

"Phải, giống như vậy___ " Khuất Kinh cong khóe môi, "Nở nụ cười."

"Giống như vậy... Nở nụ cười..." Du Chiêu học theo, cũng cong khóe môi.

Tuy rằng Thang Kha không muốn nhưng vẫn phải đánh gãy hành vi vợ chồng ân ái vô nghĩa này, nói: "Đúng rồi... Khuất tổng nói chủ nhật này muốn cùng Chiêu tổng đi khám sức khỏe. Không biết Chiêu tổng có rảnh không?"

"Kiểm tra sức khỏe?" Du Chiêu ngẩn ra.

Khuất Kinh vội vàng nói: "Chỉ kiểm tra bình thường mà thôi. Anh thấy kiểm tra sức khỏe cũng không cần quá tỉ mỉ, rất nhiều hạng mục kiểm tra đều không cần làm. Anh nghĩ, thuận tiện mang em theo..." Giống như dấu đầu hở đuôi, Khuất Kinh lớn tiếng nói, "Úc, hoa mân côi, anh thật sự là một khắc đều không thể rời khỏi em!" Hóa thân thành Shakespeare mà đọc diễn cảm.

Thang Kha nghe tới tê cả da đầu, nghĩ: Có phải giống như nữ sinh đi mao xí cũng phải rủ nhau, cho nên tình cảm vợ chồng tốt cũng phải đi khám cùng nhau?

Cẩu độc thân không thể hiểu được thế giới tình yêu ngu ngốc.

Thang Kha liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt Khuất Kinh nhìn vợ hắn khiến Thang Kha hoài nghi Khuất Kinh vẫn luôn nhìn thế giới này bằng lăng kính màu hồng.

Thang Kha đưa vợ chồng Khuất Kinh về nhà, liền xác nhận một lần việc kiểm tra sức khỏe cuối tuần. Trên đường về, Thang Kha gọi điện thoại tới phòng khám, lại ở trạm xăng nhắn sếp xác nhận một lần nữa.

Thời điểm hắn đang nhắn tin xác nhận, liền thấy Cao Bá Hoa bước xuống từ chiếc Ferrari phía trước.

Cao Bá Hoa ngược lại không phát hiện Thang Kha, chỉ hướng bên đường đối diện ngoắc ngoắc tay. Hoa Thì đang đứng bên đường đối diện ăn kẹo que. Hoa Thì một bên ngậm kẹo que đi tới, nhíu mày: "Làm sao?"

Cao Bá Hoa cười nói: "Mời em đi ăn cơm!"

Hoa Thì suy nghĩ một chút, lúc đang do dự đã thấy bên trong xe bước ra một người khác___ Hạ Lăng. Hạ Lăng cười nói: "Cùng nhau ăn cơm? Được a! Tôi báo nhà hàng đặt thêm một phần là được."

Hoa Thì "khư" một tiếng, nói: "Không thích." Nói rồi quay đầu muốn đi. Cao Bá Hoa lại lôi kéo hắn, thấp giọng nói: "Ai, em không thích ba người sao? Vậy anh bảo hắn lăn."

"Bảo hắn lăn?" Hoa Thì nhíu mày nói.

"Đúng, cút!" Cao Bá Hoa nói, "Giống như sông Trường Giang chảy về biển đông, mau cút!"

Hoa Thì nở nụ cười: "Vậy anh cũng như nước Trường Giang đổ về biển, lăn đi? Chán ngấy."

Này cũng thật trùng hợp, điện thoại di động của Thang Kha vang lên, tiếng chuông rõ ràng khẳng khái "Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy, bọt nước nghịch tận anh hùng". Thật sự quá mức trùng hợp, trùng hợp khiến người ta lúng túng, lúng túng đến nỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng tới mức làm người tê cả da đầu!

Chữ "hùng" còn chưa dứt, Thang Kha lúng túng đem di động tắt đi. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Hoa Thì một tay chống lên cửa xe, một tay cầm kẹo que, cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh giống như mèo con nhìn thấy cuộn len.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo