C70 + C71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 70.

Hoa Thì xem Thang Kha giống như mèo con nhìn thấy cuộn len.

Từ góc độ của nhân loại___ Mèo con khi thấy cuộn len rất đáng yêu.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của cuộn len...

Ừm.. Lại là một câu chuyện khác.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mèo nhỏ Hoa Thì, Thang Kha chưa kịp phản ứng Hoa Thì đã tự ý mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

"Hoa thiếu." Thang Kha lộ ra vẻ mặt từ chối, "Tôi thấy..."

"Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn đường đi!" Hoa Thì dùng ngón tay đâm đâm khuôn mặt trịnh trọng của Thang Kha, "Mau lái xe! Tôi muốn đi hóng gió một chút."

Thang Kha trước sau như một giữ vẻ mặt từ chối: "Tôi rất vinh hạnh, thế nhưng..."

"Nhưng? Nhưng cái gì?" Hoa Thì tùy hứng nói, "Tôi trả anh 2000 tệ một giờ, anh dẫn tôi đi hóng gió..."

"Ai... Được rồi!" Thang Kha đành phải đạp ga, mang Hoa Thì đi hóng gió.

Cao Bá Hoa đứng tại chỗ bối rối nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi: Không nghe nhầm chứ? Hoa Thì tìm một tên beta bình thường đi hóng gió, còn cho tiền?

Đây là thảm bại như thế nào a!

Cao Bá Hoa từ khi sinh ra luôn được omega vây quanh, có thể coi là việc vô cùng nhục nhã!

Người như Cao Bá Hoa trong tình trường chịu yếu thế, nhất định muốn tổn thương kẻ khác mới cân bằng lại chính mình. Bởi vậy, một bên bị Hoa Thì nhục nhã Cao Bá Hoa liền tới bắt nạt Hạ Lăng một phen, giải mối hận trong lòng.

Hạ Lăng ngược lại tình nguyện bồi hắn. Dù sao cũng là nhận tiền làm việc, trong lòng còn ước ao được như Thang Kha việc nhàn lương cao. Một giờ hóng gió 2000 tệ? Nếu cái đề nghị này rơi vào trên người Hạ Lăng, hắn có thể đưa Hoa Thì tới tận Siberia.

Đáng tiếc, Thang Kha là một tên chính trực, hắn chỉ đem Hoa Thì tới bờ sông hóng gió một chút.

Hoa Thì bước xuống xe, đừng ở bờ sông đón từng làn gió mang theo hơi nước thổi tới, hít sâu một hơi, nói: "Ở đây không khí thật trong lành, trong xe của anh ngạt muốn chết. Sao anh không mua chiếc xe tốt hơn một chút?"

"Lời này là trào phúng tôi sao?" Thang Kha nói, "Sao tôi lại không muốn mua một chiếc xe tốt chứ?"

Hoa Thì nỗ lực nhớ lại tình trạng kinh tế của Thang Kha. Thang Kha làm công ăn lương, mặc dù kiếm được không ít, nhưng không thể như Hoa Thì siêu xe cũng có thể tùy tiện mua.

"A! Như vậy a..." Hoa Thì chộp tay, nói, "Không thì anh theo tôi đi? Gia* bảo đảm anh mỗi ngày đều lái xe xịn."

(*) Gia trong lão gia

Thang Kha trả lời: "Thật không tiện, tôi đã có cương vị công tác của mình."

Hoa Thì xoa đầu ảo não nói: "Anh thật sự không cân nhắc ở bên tôi sao? Như anh nhìn thấy đó, tôi rất được hoan nghênh."

"Tôi không thấy." Thang Kha nghiêm trang nói.

"Anh mù sao?" Hoa Thì không vui, "Cái tên cao phú soái kia theo đuổi tôi ghê như vậy mà anh không thấy?"

"Cao phú soái quấy rối cũng là quấy rối." Thang Kha suy nghĩ rất bình đẳng, "Một beta như tôi bị omega quấy rối cũng là quấy rối. Mà mọi người có lẽ đều cảm thấy khó hiểu đi."

Hoa Thì bị chọc giận: "Đánh rắm! Sao tôi lại quấy rối anh?"

"Ngôn ngữ hạ lưu khiêu khích đối phương, bàn luận về vấn đề tình dục, đem ra làm trò cười,.. đều là quấy rối. Tỷ như cậu nói tôi muốn phá thân có thể tới tìm cậu, nếu như cậu không phải omega, nói ra câu này còn không phải lưu manh." Thang Kha dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ nói.

Hoa Thì phủi miệng: "Được, tôi chính là omega. Anh cũng không mất mát gì. Tôi lớn lên xinh đẹp, khỏe mạnh, lại hiểu tình thú, anh cùng tôi ngủ, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm, anh sợ cái gì?"

"Đây cũng là một loại sai lầm." Thang Kha vẫn là bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng, "Lẽ nào bởi vì cậu là omega, không cần người ta chịu trách nhiệm thì chính mình sẽ trở thành người rộng lượng khiêm tốn sao? Làm tình, không phải vì cậu cũng muốn sao? Tại sao lại nói giống như đang ban ơn cho tôi?"

Hoa Thì ế trụ, nửa ngày mới bĩu môi: "Đó là bởi vì anh là beta, không chịu khống chế của tin tức tố mới có thể giả vờ lý trí nói ra đống đạo lý này. Thời điểm anh bị tin tức tố khống chế, liền biết làm tình có phải ban ân không."

"Nếu như đúng như cậu nói, đều bị tin tức tố khống chế, vậy thế giới này liền hỗn loạn." Thang Kha vỗ vỗ vai Hoa Thì, "Tôi biết cậu bị rối loạn tin tức tố. Nhưng cậu có phối hợp điều trị không?"

Hoa Thì cảm nhận được từ trên bả vai truyền tới sức nặng của Thang Kha, thuận thế nắm lấy tay hắn: "Vậy anh giám sát tôi chữa bệnh đi!"

Thang Kha ngẩn ra.

Hoa Thì giống như sợ Thang Kha từ chối, vội vàng bỏ thêm một câu: "Tôi cho anh tiền." Thoạt nhìn rất đáng thương, giống như con mèo nhỏ cố rướn chân trước với lấy thành hộp.

Thang Kha không biết nên nói cái gì, vô thức thở dài, gật gật đầu.

Ngoại trừ giám sát việc chữa bệnh của Hoa Thì, Thang Kha còn nhớ tới chủ nhật phải đưa sếp cùng vợ hắn đi làm kiểm tra. Thang Kha nhớ, mà hai ngày này Du Chiêu càng là không quên.

Ngày thứ sáu, Du Chiêu suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được cùng Khuất Kinh thương lượng: "Em nghĩ việc này cũng không cần phải giấu Thang Kha. Dù sao sau này chúng ta cũng phải nhờ cậu ấy đi lấy thuốc khám bệnh, cũng không thể không nói được."

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Thật ra anh cũng cân nhắc tới cái này, chỉ là sợ em không vui."

"Em không có không vui." Du Chiêu đáp, "Em cảm thấy Thang Kha rất đáng tin, em tin tưởng cậu ấy."

Nghe được lời này Khuất Kinh lại biến sắc, quay đầu nói: "Em tin cậu ta, sao lại không tin tưởng anh?"

"A?" Du Chiêu nhất thời không hiểu.

Khuất Kinh lại nói: "Mới đầu em còn muốn gạt anh mà, hiện tại lại chủ động muốn nói cho Thang Kha!"

Khuất Kinh vẫn rất không vui.

Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh sẽ nghĩ như vậy, ngây ngẩn cả người: "Chuyện này..."

Khuất Kinh ngã đầu lên đệm mềm, lấy chăn che kín đầu, đưa lưng về phía Du Chiêu, chỉ kém viết bốn chữ lớn "mau tới dỗ anh".

Du Chiêu bất đắc dĩ tiến lên, một bên vỗ về sống lưng Khuất Kinh, một bên dùng ngữ khí xin tha thứ nói: "Ừm, đều là em không tốt. Mong anh tha thứ cho em đi. Sau này em nhất định sẽ chú ý, sẽ không lặp lại sai lầm tương tự, kiên quyết thay đổi, từ nay..."

Khuất Kinh nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Nghe như đang nói chuyện cùng khách hàng vậy?"

"A?" Du Chiêu lúng túng hồi lâu, hỏi "Vậy anh muốn em nói như thế nào?"

Khuất Kinh suy nghĩ một chút, liền chỉ đạo: "Em có thể nói chút lời ngon tiếng ngọt."

"Lời ngon tiếng ngọt a...?" Du Chiêu có chút nghi hoặc.

Khuất Kinh lại quay lưng đi, không nhìn Du Chiêu, nhắm mắt lại nói: "Nói lời ngọt ngào với chồng khó khăn thế ư?"

Du Chiêu rơi vào trầm mặc.

Khuất Kinh nằm đấy hơn nửa ngày cũng không nghe được "lời ngon tiếng ngọt" của Du Chiêu, đang muốn mở mắt ra quay đầu lại xem, lại nghe thấy Du Chiêu mở miệng nói: "Một bài hát viết mãi không xong, yêu anh tới rộn ràng... Từ ngày gặp anh, mỗi việc em làm, đều vì muốn gần anh thêm một chút... Đối với thế giới anh có thể chỉ là một người, nhưng đối với em anh là cả thế giới..."

Khuất Kinh càng nghe càng cảm thấy không đúng. Mở mắt ra liền phát hiện Du Chiêu mặt không đổi sắc đang cầm di động mà đọc.

"Em đang đọc diễn cảm thư tình trên baidu sao?" Khuất Kinh lên án.

Du Chiêu ngẩn ra: "Ừm."

Khuất Kinh bất giác tức giận: "Này không có thành ý! Em... Em nhất định không được bắt chước, phải tự mình nói!"

Du Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng. Lập phương án cho khách hàng sao có thể sao chép trên baidu được? Vẫn phải tự thân vận động mới được.

Khuất Kinh nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Đêm nay, trước 8 giờ em phải nghĩ xong, biết không?"

Du Chiêu nghe ông chủ giao deadline, tự nhiên gật đầu, tới thư phòng cân nhắc tỉ mỉ. Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, chỉ hận chính mình là một cái đầu gỗ, lời ngon tiếng ngọt gì cũng không nghĩ ra được, đành phải gọi điện cầu viện Hoa Thì.

Hoa Thì nghe tới bật cười: "Lời ngon tiếng ngọt gì chứ? Cởi quần một cái là xong việc."

Du Chiêu không nghĩ tới còn có loại phương án này, sau khi kinh ngạc liền nhanh chóng cự tuyệt: "Nhưng hiện tại điều kiện thân thể không cho phép."

"Cũng đúng. Thật là phiền." Hoa Thì nổi hứng gặm dưa**, nghĩ nghĩ nửa ngày, nói "Kia... Vậy cậu nói em yêu anh, rất yêu anh. Lại thêm hai câu ẩn dụ tu từ thủ pháp gì gì đó viết thêm một lượt. Này không phải giống như thi đại học viết văn sao? Cậu viết theo cái kia là được."

(**) Ý là hóng hớt

Du Chiêu nghe Hoa Thì kiến nghị, còn thật sự tiếp thu. Trước tiên viết xuống một đoạn "Em yêu anh, rất rất yêu anh", sau đó bắt đầu nhớ lại kiến thức thi đại học, cái gì ẩn dụ, so sánh, khoa trương, đối ngẫu đều viết một lần. Dù sao năm đó Du Chiêu cũng là học bá***, viết rất là vui vẻ sung sướng, nói có sách mách có chứng, tám trăm từ tuôn dào dạt.

(***) Học bá: học sinh chăm chỉ, thành tích tốt

Chờ y ào ào viết xong, liền lập tức học thuộc lòng.

Dù sao cũng là học bá, trí nhớ cực tốt, lại do chính mình viết, rất nhanh liền thuộc.

Cho nên, Du Chiêu rất nhanh liền hoàn thành deadline trước thời hạn, từ thư phòng đi ra liền trở về phòng ngủ. Y thấy Khuất Kinh vẫn đang nằm, liền ngồi ở bên giường. Nghe thấy Du Chiêu trở lại, Khuất Kinh cũng khoác chăn nhỏ ngồi dậy. Du Chiêu nghiêm chỉnh ngồi nhìn Khuất Kinh, giống như học sinh tốt chuẩn bị hướng thầy dạy văn.

Khuất Kinh thấy Du Chiêu nghiêm túc như vậy cũng không nhịn được thẳng người, nghiêm túc nhìn Du Chiêu, ra thủ thế: "Em có thể bắt đầu rồi, xin mời!"

"Được..." Du Chiêu hít sâu một hơi, "Em..."

Em yêu anh, rất yêu anh...

Rõ ràng là câu đầu tiên, cũng rất đơn giản, so với những thứ như tu từ kia còn đơn giản hơn nhiều lắm, cố tình lại cứ nghẹn lại cổ họng y.

Rõ ràng đơn giản như vậy...

Du Chiêu chợt nhớ tới khi còn bé nhìn thấy Anh Nông.

Anh Nông ôm y, vừa nói vừa khóc: "Ba yêu con..."

Em yêu anh, là một câu rất nặng nề.

Lồng ngực Du Chiêu bỗng nhiên nóng bỏng, như thiêu như đốt. Đá nặng chặn đầy lồng ngực đều bị ngọn lửa hun nóng. Mỗi lần y hít thở là một lần dằn vặt.

"Em..." Du Chiêu nhìn Khuất Kinh.

Thần sắc Khuất Kinh không có gì thay đổi, dường như vẫn luôn ôn nhu lại nghiêm túc mà nhìn y.

Giống như Khuất Kinh căn bản chưa từng tức giận, Du Chiêu tùy tiện nói cái gì hắn cũng tán thưởng.

Du Chiêu hít một hơi, lại thở ra, nói: "Em yêu anh..." Lửa nóng dồn nén trong lồng ngực đột nhiên tiêu tán, thiêu tới khóe mắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, "Rất yêu anh..."

Khuất Kinh nhìn Du Chiêu khóc, kinh hãi biến sắc, gỡ chăn nhỏ đắp lên người Du Chiêu, vừa ôm vừa dỗ: "Anh cũng vậy."

Du Chiêu đem đầu dựa vào vai Khuất Kinh, thân thể như bị rút hết khí lực, đầu óc trống rỗng, lời văn gì đó đều không nhớ được.

Khuất Kinh lại không để ý, ôn nhu vỗ lưng y, nói: "Anh không tức giận, đều là gạt em thôi... Em đừng gấp... Sao anh lại nỡ tức giận với em chứ?"

Du Chiêu nhắm mắt lại, nghe Khuất Kinh ôn thanh nhuyễn ngữ, nghĩ thầm: Hóa ra lời ngon tiếng ngọt là như vậy sao? Chẳng trách Khuất Kinh muốn nghe.

Bọn họ cứ như vậy nhẹ nhàng ôm ấp, giống như sưởi ấm lẫn nhau.

CHƯƠNG 71.

Hạ Lăng hầu hạ Cao Bá Hoa xong cũng không hề nghỉ ngơi, thời gian rảnh phải tăng cường học tập, nâng cao nghiệp vụ bản thân. Cho nên, hắn tìm một bộ phim cấp 3 "viên thuốc giải ngàn sầu" coi như tư liệu sống học tập. Không nghĩ tới một tiêu đề bắt mắt bống nhiên cũng xuất hiện trong list: "Người nổi tiếng – Nghệ thuật gia thanh tân Hạ Đào bán video s*x, công phu miệng số 1, có thể lấy làm tài liệu học."

Hạ Lăng hít vào một ngụm khí lạnh: "WTF?"

Hạ Lăng lập tức nhấc điện thoại, tố cáo cái web đen này: "Chú cảnh sát, mau đem cái trang web đen này xóa đi! Trong đó có nội dung làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe thanh thiếu niên!" Ngoài miệng nói vậy, tốc độ tay Hạ Lăng cũng rất nhanh tải về nội dung học tập hắn quan tâm.

Không chỉ mình hắn, Hạ Đào cũng nhận được thông báo về sự tồn tại của video này. Video s*x, chỉ cần gắn thêm ba chữ "người nổi tiếng", lượt quan tâm chia sẻ chắc chắn tăng theo cấp số nhân. Mặc cho cái "người nổi tiếng" này "nổi" nhiều hay ít.

Nếu video đã bị tuồn ra, Hạ Đào cũng không quan tâm mình bị mắng thành hình dáng gì. Dù sao hắn là nghệ thuật gia, lộ ra còn có thể nổi tiếng. Sợ, chính là làm Du Hải mất hết mặt mũi, trở mặt vô tình mà cắt đứt toàn bộ viện trợ cho hắn.

Hạ Đào rất nhanh liên lạc với Du Chiêu. Nghe được Hạ Đào kể lại tình huống, Du Chiêu cũng vô cùng kinh ngạc, trăm triệu lần không ngờ tới lại xảy ra việc như vậy, nhanh chóng hẹn Mandy và Hạ Đào tới công ty gặp mặt. Vốn dĩ Du Chiêu đang ở nhà nghỉ ngơi, đối mặt với tình huống phát sinh đột ngột, không thể không mặc quần áo ra ngoài.

Khuất Kinh nhìn bộ dạng y vội vội vàng vàng, liền nói: "Tối rồi em muốn đi đâu?"

"Xử lý công việc." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh thở dài: "Không phải nói không cần công tác quá vất vả sao?"

"So với trước kia ở Du thị đã rất nhàn rồi mà. Lâu như vậy mới phải tăng ca một buổi tối." Nói rồi Du Chiêu ở trên mặt Khuất Kinh ấn xuống một nụ hôn.

Khuất Kinh hài lòng nở nụ cười: "Vậy anh đưa em đi."

"Không cần đâu." Du Chiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu "Việc này liên quan tới riêng tư khách hàng."

"Được rồi!" Tuy rằng bị cự tuyệt, Khuất Kinh cũng tỏ ra đã hiểu, "Vậy em đi sớm về sớm, không cần quá vất vả!"

Nói thì nói vậy, nhưng sự việc không được giải quyết thì Du Chiêu cũng không cách nào trở về. Cho nên, Du Chiêu lừa gạt mà đáp lại: "Em hiểu rồi."

Nhưng hai người đều hiểu không có khả năng.

Du Chiêu ngồi xe tới công ty, phát hiện bên trong Tiểu Thiện Công Một đã sáng đèn, mà Mandy vừa hút thuốc vừa gọi điện, mắng tới thô tục.

Du Chiêu nghĩ, trước hay đừng quấy rầy Mandy, liền đi thẳng vào phòng pha cafe. Vừa pha xong hai tách, Du Chiêu thấy Hạ Đào đi ra từ trong thang máy, sau lưng là Hạ Lăng.

Du Chiêu giật mình, không nghĩ tới lúc này sẽ đụng phải Hạ Lăng. Rất nhanh y lấy lại tinh thần, bình tĩnh đưa hai tách cafe cho Hạ Đào cùng Hạ Lăng.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Đào, Du Chiêu vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, lần này là sơ xuất của chúng tôi..."

Trong lòng cho rằng Hạ Đào sẽ tức giận mắng người, không nghĩ tới Hạ Đào ngược lại không nói lời khó nghe, chỉ bảo: "Không phải các anh nói đã giải quyết Hạ Vụ sao?"

"Phải..." Du Chiêu quay đầu nhìn về phía Mandy.

Mandy lúc này cũng nói chuyện điện thoại xong, mang giày cao gót chầm chậm bước tới, nói: "Tra được. Sự tình là thế này, Hạ Vụ tuyên bố có video s*x của ngài, mang lên trang web X đấu giá. Nhưng bị chúng ta thiện ý nhắc nhở, hắn đã hủy bỏ giao dịch này. Không nghĩ tới ngày hôm qua có người chủ động tiếp xúc Hạ Vụ. Hạ Vụ bị chúng ta giáo huấn qua, vốn không dám bán, nhưng đối phương ra giá rất cao, liền..."

Sắc mặt Hạ Đào trắng bệch: "Cho nên... Người mua kia là ai?"

"Nhất thời còn không tra được." Mandy trả lời, "Dù sao trên X đều là người dùng nặc danh, quyền riêng tư cũng khá tốt."

"Vậy các người có tác dụng gì?" Hạ Lăng nhịn không được cao giọng nói, "Các người làm quan hệ xã hội mà như vậy sao?"

Mandy trả lời: "Xin bình tĩnh đừng nóng nảy, này chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Du Chiêu không nghĩ tới: Mandy lại bắt đầu bạo lực?

Mandy lại nói: "Tôi đi hỏi thăm một chút." Nói xong ngón tay hoa lan chỉ mang theo điện thoại di động đi tới phòng họp nhỏ. Cách một ván cửa cũng có thể mơ hồ nghe được Mandy trong phòng nhỏ luân phiên dùng hết vốn liếng thô tục.

Du Chiêu đành phải hòa hoãn mà nói: "Tôi đã bảo người xóa video này rồi. Video này mới đăng lên không lâu, ảnh hưởng còn không tới mức..."

"Sao lại không đến nỗi?" Hạ Đào nói, "Tôi cũng không sợ công chúng nhìn thấy, tôi sợ Du Hải..."

Thần sắc Du Chiêu có chút lay động, lại nói: "Vậy cậu có thể phủ nhận."

"Phủ nhận?" Hạ Đào nhíu mày.

Du Chiêu nói: "Cũng không phải cầm chứng minh thư quay video. Nhiều năm như vậy, video mơ hồ, cậu bây giờ và khi đó bộ dáng cũng khác nhau. Cậu thề thốt phủ nhận, không phải là không thể rũ sạch."

"Tôi phủ nhận là được?" Hạ Đào cắn môi, "Anh cho rằng Du Hải dễ lừa như vậy?"

Du Chiêu rơi vào trầm mặc.

Quá chốc lát, Hạ Lăng ưỡn ngực, phá vỡ trầm mặc: "Nói là tôi là được."

"Cái gì?" Du Chiêu cực kì kinh ngạc.

Hạ Lăng nói: "Xác thực quay rất mờ, cũng đã nhiều năm rồi... Thoạt nhìn, nói là tôi lúc thành niên cũng được, dù sao tôi và nó cũng rất giống nhau. Cứ như vậy đi!"

"Anh đang nói cái gì?" Hạ Đào trợn mắt lên nhìn Hạ Lăng.

Hạ Lăng tiếp tục nói: "Tôi chủ động nhận người trong video là tôi. Sau đó Hạ Đào có thể khởi tố, đây chính là bôi nhọ danh dự. Chỉ cần tôi chịu thừa nhận, mà Hạ Vụ cũng chịu thừa nhận làm giả video, khả năng Hạ Đào thắng kiện rất lớn. Nếu tòa án tuyên bố người trong video là tôi, Hạ Đào vô tội, mọi người đều không thể không tin."

Hạ Đào kinh hãi: "Vậy anh làm sao?"

Hạ Lăng bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cho dù không có video này, cuộc sống của anh cũng đã mục nát rồi. Nhiều ít một đống phân cũng không thối hơn bao nhiêu. Mà em không giống, cuộc sống của em đang tốt lên."

Từ khi bị Hạ Vụ dọa dẫm, tới khi video bị tiết lộ, Hạ Đào đều khá trầm tĩnh, dường như mọi việc không liên quan tới mình. Hiện tại lòng hắn dậy sóng, viền mắt ửng hồng ôm Hạ Lăng khóc rưng rức không thôi.

Mandy ngậm thuốc đứng ở cạnh cửa, nói: "Không cần khóc!"

"Hả?" Hạ Lăng cùng Hạ Đào nhìn nàng.

Mandy nói tiếp: "Tôi cảm thấy suy nghĩ của Hạ Lăng không sai, chỉ cần nói đó là một người khác, cũng không cần hi sinh Hạ Lăng. Có thể tìm một diễn viên s*x, hoặc người làm nghề này, ngoại hình tương đối giống Hạ Đào là được. Sau đó để người này tới nhận là được."

"Sự việc cần xử lý trong ba ngày." Du Chiêu nói, "Trong ba ngày, nếu không tìm được người giống Hạ Đào thì sao?"

Mandy nói: "Vậy phải oan ức Hạ Lăng tiên sinh hi sinh thân mình rồi!"

Du Chiêu đối với tình huống xấu xảy ra rất xin lỗi, Mandy cũng luôn miệng muốn giáo huấn cái tên lật lọng Hạ Vụ: "Để cho hắn biết sự lợi hại của lão nương, bằng không hắn còn muốn tiếp tục gây họa."

Du Chiêu bất giác nhỏ giọng nói: "Đánh một trận?"

Mandy không cam lòng nói: "Phải đánh hai trận!"

Mandy hiểu làm thế nào khống chế hắn, càng hiểu vận dụng quan hệ xã hội. Nếu đã có Hạ Lăng, diện mạo tương tự Hạ Đào, nguyện ý đứng ra cõng nồi*, kia mọi việc đều dễ làm. Một mặt, Mandy thuê người bắt Hạ Vụ, mặt khác lại thuê luật sư khởi tố Hạ Vụ bôi nhọ danh dự, xâm phạm quyền riêng tư. Dưới sự cưỡng bức Hạ Vụ chỉ có thể phối hợp với Mandy, đáp ứng ở trên tòa sẽ thừa nhận người trong video là người khác, Hạ Vụ vì muốn hấp dẫn mọi người mới lấy tên của Hạ Đào.

(*) Mang tiếng xấu thay ai đó

Hạ Đào lại không cam lòng, ép hỏi Hạ Vụ là ai ở sau lưng sai khiến. Hạ Vụ lập tức trả lời: "Không phải ý của tao, tao cũng không muốn. Là Đoạn Khách Nghi."

Hạ Đào ngẩn ra: "Hắn? Ông cứ như vậy khai ra hắn?"

Hạ Vụ liền nói: "Lúc Đoạn Khách Nghi đưa tiền cho tao cũng nói, nếu mày hỏi thì không cần che dấu. Bởi vì hắn muốn mày biết sự lợi hại của hắn."

Lời này quả nhiên trực tiếp giáng bạt tai lên mặt Hạ Đào.

Đau rát.

Đoạn Khách Nghi đâm sau lưng, lại đồng thời không ngại Hạ Đào biết là chính mình làm. Bởi vì trong mắt Đoạn Khách Nghi, Hạ Đào chỉ là con giun dế.

Đoạn Khách Nghi xem thường tất cả mọi người, bao gồm cả Du Chiêu.

Du Chiêu lại không giống Hạ Đào, y không để ý loại xem thường này. Du Chiêu chỉ muốn tiến về phía trước, sống tốt cuộc sống của chính mình.

Cho nên, sau khi xử lý xong vụ này, Du Chiêu vẫn đúng lịch mà cùng Khuất Kinh tới phòng khám. Thang Kha cũng được báo về tình trạng thân thể của Du Chiêu, hắn có chút bất ngờ, không nghĩ tới Du Chiêu lại bị bệnh.

Mà tỉ mỉ nghĩ lại cũng không khó hiểu. Từ trình độ ân ái của Khuất Kinh cùng Du Chiêu, nếu không phải Du Chiêu bị bệnh, hiện tại chỉ sợ đã muốn sinh hai đứa luôn rồi.

Thang Kha một bên tư vấn, một bên giúp Du Chiêu hẹn trước vị chuyên gia có tiếng trong ngành. Khuất Kinh cũng không thèm tới kiểm tra sức khỏe, trực tiếp chạy thẳng tới phòng khám của chuyên gia.

Bác sĩ yêu cầu Du Chiêu tả lại tình trạng thân thể, lại yêu cầu kiểm tra. Du Chiêu theo lời bác sĩ đi làm kiểm tra, sau cùng ngồi bên cạnh Khuất Kinh, tựa đầu lên vai hắn, nói: "Em sợ kết quả sẽ giống nhau..."

Khuất Kinh xoa đầu Du Chiêu, nói: "Vậy cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất không phải bệnh nguy hiểm tới tính mạng."

Du Chiêu nghe vậy, nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Chờ hồi lâu cuối cùng cũng có kết quả, giống như lần trước, tin tức tố của Du Chiêu thực sự có rối loạn. Du Chiêu nhìn kết quả, trên mặt mang theo vẻ thất vọng, lại nỗ lực mỉm cười: "Ít nhất không phải bệnh nguy hiểm tới tính mạnh!"

Du Chiêu dù miễn cưỡng mỉm cười, nhưng lông mày vẫn không tự chủ được nhíu lại. Ngón tay Khuất Kinh vuốt lên mi tâm của y, chỉ nói: "Đúng vậy. Chúng ta cùng gặp bác sĩ xem ông ấy nói gì!"

Bác sĩ lần này cũng căn dặn giống như trước, chỉ nói omega nồng độ tin tức tố cao gặp tình trạng này cũng bình thường, có thể dùng thuốc trị liệu. Quan trọng là phải thả lỏng tâm tình, đừng quá sốt sắng.

"Cho nên, nói không chừng ngày mai liền khỏi, đúng không?" Khuất Kinh cố ý khoa trương, cao hứng hỏi.

"Ừ, nói không chừng nha!" Bác sĩ cũng dùng ngữ khí vui vẻ trả lời, "Cho nên không cần lo lắng thái quá!"

Du Chiêu nhìn bác sĩ cùng Khuất Kinh cố ý động viên mình, cảm kích cười nói: "Vậy thì tốt rồi."

Theo y tá lấy thuốc xong, Khuất Kinh liền nắm tay Du Chiêu rời phòng khám. Khuất Kinh cầm di động lướt lướt. Du Chiêu cũng không để ý, chỉ cho rằng Khuất Kinh đang xử lý công việc, mà không tự chủ liếc mắt nhìn màn hình một cái, phát hiện là một bức ảnh rực rỡ, có chút ngạc nhiên.

Khuất Kinh cảm nhận được tầm mắt của Du Chiêu, cười nói: "Hiếm khi chủ nhật rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, anh không muốn về sớm."

Thang Kha nghĩ thầm: Ngài không muốn, tôi muốn a!

Khuất Kinh lại tiếp tục nói: "Cho nên đang xem xung quanh đây có chỗ nào có thể đi không."

Du Chiêu liền hỏi: "Vậy anh tìm thấy không?"

Khuất Kinh nói: "Ngoại ô thành phố có một ngôi chùa, chúng ta tới bái thần một chút, thuận tiện đi dạo."

Khuất Kinh liền để Thang Kha đưa bọn họ tới chùa.

Hôm nay là chủ nhật, người tới chùa rất nhiều. Người người nhốn nháo, dường như còn nghe thấy có người nói: "Chùa này cầu con rất linh!"

Du Chiêu vừa nghe, sắc mặt hơi đổi một chút, hỏi Khuất Kinh: "Anh dẫn em tới đây cầu con sao?"

Khuất Kinh sợ Du Chiêu không cao hứng, vội vàng nói: "Tới chùa cầu bình an khỏe mạnh cũng tốt mà. Anh nghĩ..."

"Em hiểu." Du Chiêu gật đầu.

Khuất Kinh chỉ chỉ Thang Kha, nói: "Cậu tới đây. Chiêu Nhi mệt rồi, cậu cùng em ấy ngồi chỗ này. Tôi đi mua nước cho em ấy."

Thang Kha cảm thấy kỳ quái: "Để tôi đi mua đi."

Khuất Kinh mắng: "Cậu mua nước cho vợ tôi? Cậu có ý đồ gì hả?"

"Tôi..." Đã cùng vợ ngài tới "phòng khám omega" còn có mục đích gì! Vậy cũng ăn giấm! Làm như tôi thích lắm hả?

Nhưng mà Thang Kha nhìn sếp tổng, giận mà không dám nói, nửa ngày mới đáp: "Được. Vậy tôi ở đây bồi Chiêu tổng."

Khuất Kinh trừng Thang Kha xong, nhu tình như nước hỏi Du Chiêu: "Em muốn uống cái gì? Có muốn ăn kem hay không?" Ngữ khí như đang dỗ trẻ con.

Du Chiêu cười nói: "Không cần, mua cho em một trà ô long không đường là được."

"Được." Khuất Kinh thẳng hướng quầy hàng đi tới.

Trong chùa chỉ có một quầy hàng này, bên cạnh là một sạp xin xăm giải bói. Khuất Kinh cùng chủ sạp nói: "Đợi chút nữa tôi với vợ đến xin xâm, làm phiền ngài đây nói tốt một chút, được không?"

Chủ quầy khó nói: "Chúng ta giải xâm, các cậu rút được xăm nào thì phải nói như vậy chứ!"

"Khinh tôi chưa xin xăm bao giờ sao?" Khuất Kinh lầm bầm, "Không phải đều là miệng mấy người nói?"

Chủ quầy nghe vậy không thích: "Cậu đang sỉ nhục sự chuyên nghiệp của tôi!"

Khuất Kinh nghĩ, hôm nay tới đây là để giảm bớt căng thẳng cho vợ, thái độ không thể không mềm xuống, nói: "Làm phiền ngài a. Làm việc tốt thôi mà."

Chủ sạp từ trong lỗ mũi rên một tiếng: "Rút xăm là ý thời, ý trời không thể trái!"

Khuất Kinh từ trong túi lấy ra đồng tiền mệnh giá lớn.

Chủ sạp tiếp nhận: "Bất quá, nhân định thắng thiên, cũng không phải không thể nghịch thiên cải mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo