C 72 + C 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 72.

Sau khi thu "tiền boa" của Khuất Kinh, lý luận gì đó của chủ sạp cũng biến thành "nhân định thắng thiên". Hắn thành thật ngồi đợi, qua lúc lâu liền thấy Khuất Kinh lôi kéo một omega tuấn tú đi tới, phía sau còn có một beta.
Chủ sạp đánh giá người omega này. Dung mạo tuấn tú đoan chính như vậy, khó trách tìm được một lão chồng xa hoa nhiều tiền.
Khuất Kinh nháy mắt với chủ sạp mấy cái, nói với Du Chiêu: "Chúng ta đi xin xăm đi!"
Du Chiêu hướng chủ sạp đưa tiền.
Chủ sạp thu tiền, hơi nhướng mày: Tuyệt! Đây là hai lần thù lao a!
Dù sao cũng đã thu tiền, chủ sạp thời điểm không ai để ý liền cố ý xé đi hai chữ "quẻ hạ", sau đó đặt lên bàn, nói: "A, cái này là quẻ xâm hai người rút..."
Du Chiêu mở mắt ra nhìn, trên giấy họa cuộc ác chiến Xích Bích hỏa thiêu liên hoàn thuyền, thơ đề: "Mang củi cứu hỏa đại cũng là, thiêu biến ba ngàn cũng trùng lặp song. Nếu như hỏi vinh hoa cũng ra vào, không bằng thu thập uổng lao tâm."
Dù Du Chiêu không hiểu được xem quẻ, nhưng hiểu được giải thơ, đều là giáo dục bắt buộc, ai lại không biết xem hiểu thơ cổ chứ? Ai không biết điển cố hỏa thiêu liên hoàn thuyền a?
Đồ văn mờ mịt, trái tim Du Chiêu chìm xuống, chỉ nói: "Đây là... Điềm xấu sao?"
Khuất Kinh đứng bên nhìn chủ sạp, nếu ông ta dám nói ra cái gì không tốt hắn liền lật bàn.
Chủ sạp ho khan hai tiếng, nói: "Cái này... Phải dùng chủ nghĩ duy vật tới biện chứng..."
"A? Trong miếu cúng thần bái phận cũng nói chủ nghĩa duy vật?" Du Chiêu phảng phất có cái nhìn mới về chủ nghĩa duy vật.
Chủ sạp lại ho khan hai tiếng: "Không... Tôi nói là chủ nghĩa duy tâm biện chứng... Chính là chúng ta phải xem xét nhiều mặt của vấn đề. Nói thí dụ như, ở đây viết cầu vinh hoa phú quý đúng là vô vọng. Ngài tới để cầu vinh hoa phú quý sao?"
"Cũng không phải." Du Chiêu đáp, "Tôi tới cầu... sức khỏe."
"Sức khỏe? Cầu sức khỏe khẳng định thành." Chủ sạp gật đầu nói.
Du Chiêu lại cau mày: "Tại sao a? Trên này viết 'mang củi cứu hỏa đại cũng là, thiêu biến ba ngàn cũng trùng lặp song'... Ác chiến Xích Bích, không phải là bi kịch sao?"
"Cái này chứng tỏ hồng hồng hỏa hỏa a! Đại chiến Xích Bích cũng không nhất định là bi kịch! Ngài xem, ngài là Khổng Minh, có thể mượn đông phong! Hồng hồng hỏa hỏa a!" Than chủ gật đầu nói.
"A?" Du Chiêu ngẩn ra, "Vậy còn 'không bằng thu thập uổng lao tâm'?"
"Chính là ngài không cần quá lo lắng, mọi việc sẽ dần tốt lên. Giống như Khổng minh đợi đông phong." Chủ sạp phẩy phẩy quạt lá cọ, dùng giọng điệu thế ngoại cao nhân nói, "Nói chung, mọi chuyện đều tốt đẹp."
Du Chiêu cũng không thể nói cái gì, chỉ gật đầu nói cảm ơn.
Hai người xin xâm xong liền rời đi. Khuất Kinh ôm vai Du Chiêu, cười nói: "Em xem, không có chuyện gì a!"
Du Chiêu lại nói: "Em cũng không tin chuyện này... Vẫn cảm thấy lão chủ sạp kia nói hươu nói vượn."
"Ai, sao lại nói như vậy chứ?" Khuất Kinh vội vàng nói, "Người ta rất chuyện nghiệp. Em tin tưởng chút đi mà! Nghĩ thoáng một chút, không cần lo lắng, mọi việc sẽ tốt thôi."
Du Chiêu liền mỉm cười gật đầu, nói: "Ừm."
Bọn họ ở trong miếu đi dạo, vừa lúc gặp được Đoạn Khách Nghi cũng tới. Đoạn Khách Nghi thấy bọn họ, lộ ra nụ cười, nói: "Sao lại khéo như vậy?"
Du Chiêu cùng Khuất Kinh cũng lễ tiết mỉm cười lại: "Ngài cũng tới sao, thật là khéo."
Đoạn Khách Nghi cười nói: "Cái gì khéo hay không khéo? Ta tới cùng cháu ta cầu con cái. Sao vậy, các ngươi cũng tới cầu con sao?"
Du Chiêu bị nói trúng tâm sự cũng không có việc gì, nhưng dù sao đây là Đoạn Khách Nghi, y không khỏi có chút lúng túng. Chính là dù bị Đoạn Khách nghi nói đúng cũng không lộ ra bộ dạng lúng túng, chỉ mỉm cười đáp lại. Ngược lại Khuất Kinh có chút để bụng, châm biếm lại: "Tới đây đều là cầu con sao? Vậy Đoạn tổng ngài..."
Đoạn Khách Nghi bị hỏi ngược lại như vậy cũng không giận, trái lại nở nụ cười: "Mới nãy không phải nói ta tới bồi cháu ta sao? Ta còn cầu gì nữa đây? Ta có hai nhi tử như Chiêu Nhi và Ung Nhi đã rất thỏa mãn rồi."
"Tôi cùng Chiêu Nhi tới dạo chơi." Khuất Kinh cảm thấy câu nói kia quá mức hùng hổ, có vẻ càng kì quái, liền giải thích, "Trên app nói nơi này là địa điểm du lịch cuối tuần khá tuyệt."
Đoạn Khách Nghi nghe Khuất Kinh giải thích hai câu, cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi. Hắn càng nghe càng cảm thấy bọn họ tới là cầu con. Nhìn Du Chiêu không chịu mở miệng, Đoạn Khách Nghi càng chắc chắn, trong lòng bất giác cao hứng. Đoạn Khách Nghi mừng tít mắt, lại chỉ nói: "Cũng phải, ta thấy các con còn trẻ như vậy, sẽ không bị vấn đề con cái này quấy nhiễu. Nếu còn trẻ như vậy phải tới bái thần cầu phật xin con, vậy thật không tốt nha?"
Khuất Kinh không muốn cùng Đoạn Khách Nghi dây dưa, miễn chọc cho Du Chiêu lúng túng, liền nói: "Vậy ngài hảo hảo bồi cháu trai ngài, hảo hảo khuyên bảo hắn." Nói xong, Khuất Kinh liền lôi kéo Du Chiêu đi mất. Thang Kha cũng đi theo bọn họ.
Lúc Khuất Kinh kéo Du Chiêu, không tự chủ mà quan sát sắc mặt Du Chiêu, sợ y cảm thấy đau lòng. Mà sắc mặt Du Chiêu vẫn vậy, không có cái gọi là "không dễ nhìn". Khuất Kinh đang muốn nói vài câu an ủi, điện thoại di động của Du Chiêu lại vang lên.
Du Chiêu lập tức nghe, nói với đối phương: "Mandy?"
Bên kia điện thoại, Mandy nói: "Tôi vừa nói chuyện với luật sư, không có vấn đề gì. Chúng ta sợ Hạ Vụ bị bên ngoài tác động, tôi đã bảo Hào ca phái người tới canh trừng ông ta."
Du Chiêu cau mày: "Hào ca là ai?"
"Hào ca a... Là một bằng hữu giang hồ. Rất coi trọng chữ tín. Cũng là bạn cũ của tôi." Mandy nhẹ giọng trả lời, "Còn có, lần trước Hào ca tới, Hạ Đào cũng ở đó, giống như còn muốn xin phương thức liên lạc của Hào ca, nói sau này còn làm phiền hắn. Không chỉ như vậy, Hạ Đào còn kéo tôi nói chuyện phiếm, ý tứ muốn nhận thức thêm nhiều người giang hồ như vậy. Tôi cảm thấy cậu ta có chút bất thường."
Du Chiêu nghe vậy liền cau mày, hỏi: "Chuyện này... Hoặc là cậu ta muốn có thêm nhiều lựa chọn?"
"Ngài nói như vậy cũng không sai. Tôi thấy Hạ Đào là người khôn khéo, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Khả năng cậu ta muốn nhận thức nhiều người, sau đó nếu xảy ra chuyện tương tự cũng không cần tìm chúng ta, tiết kiệm chút tiền chênh lệch a." Mandy đáp.
Du Chiêu nghe vậy cười cười, vừa cúp điện thoại lại nghe bên tai thanh âm rối loạn, dường như có người đang kêu cứu. Khuất Kinh theo bản năng ôm lấy Du Chiêu, đem y bảo hộ, lại nói với Thang Kha: "Cậu đi xem chuyện gì đang xảy ra?"
"Tôi?" Thang Kha vội vàng lắc đầu, "Bằng không chúng ta đi trước đi? Quản chuyện vô ích làm chi?"
Kêu đánh kêu giết, họa chăng Thang Kha mới có thể tham gia trò vui này!
Khuất Kinh suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, đi trước đi. Đừng chọc phiền phức."
Vì vậy, ba người liền lên xe rời đi. Sau đó mới biết, là Đoạn Khách Nghi bị người đánh. Đây là hai người, Thang Kha cùng Hoa Thì hẹn uống trà Hoa Thì thuận miệng nói: "Mấy người biết gì không? Ngày này tuần trước, Đoạn Khách Nghi đang cùng cháu trai hắn đi cầu con thì bị người ta đánh!"
Khuất Kinh biết được, đấm ngực dậm chân: "Sớm biết vậy liền đi xem một chút!"
Du Chiêu nghe vậy lại nhíu chặt lông mày, hỏi: "Đang yên đang lành, sao lại có người đánh Đoạn Khách Nghi chứ?"
Hoa Thì lại cười: "Như thế nào? Tớ thấy bình thường Đoạn Khách Nghi luôn giả bộ cao quý tao nhã, sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện xấu, đắc tội bao nhiêu người. Ông ta chắc chắn đắc tội người ta nên bị đánh!"
Du Chiêu lại nói: "Dù ông ta đắc tội người ta, cũng không đến nỗi bị đánh. Ai dám làm như thế? Tốt xấu gì ông ta cũng là con cháu Đoàn gia, phu nhân Du gia. Không sợ bị trả thù sao?"
"Cậu nói đúng." Hoa Thì gật đầu, nói "Cho nên Đoạn Khách Tâm treo giải ba mươi vạn, tìm ra người đánh Đoạn Khách Nghi là ai."
Khuất Kinh nói: "Ba mươi vạn cũng không tính là nhiều."
Hoa Thì bắt đầu cười ha hả: "Khuất đại tổng tài, ngài đừng nói chuyện cười chết người. Mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ kia, ngươi cho hắn ba mươi vạn, hắn ngay cả cha mình cũng có thể đem tế trời!"
Khuất Kinh lại nói: "Chẳng nhẽ tôi lại không biết? Có thể không giống cậu là chính tông đại thiếu gia, xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng sao không biết có tiền tự phụ chứ? Chỉ là, Đoạn Khách Tâm treo giải thưởng này, không phải tìm người mà càng là vớt vát mặt mũi hắn thôi. Ba mươi vạn, còn chưa đủ để hắn bận tâm."
Hoa Thì nghe vậy gật đầu: "Anh nói vậy, quả thật có chút đạo lý a!"
Du Chiêu xa xôi nói: "Đoạn Khách Tâm và Đoạn Khách Nghi trong ngoài đều bất hòa. Tớ thấy Đoạn Khách Tâm chính là làm bộ, cũng không phải thực sự quan tâm Đoạn Khách Nghi."
Khuất Kinh nghe Du Chiêu nói vậy liền thở dài, nói: "Hào môn thế gia đúng là phức tạp! May mắn gia đình chúng ta là người bình thường."
Hoa Thì cười nói: "Các ngài là gia đình bình thường?"
"Đúng vậy." Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu, nói: "Chúng ta chính là cái kiểu sáng sớm nắm tay cùng nhau đi làm, khuya về cùng ăn cùng ngủ."
Du Chiêu nghe vậy, da mặt mỏng ẩn ẩn nhu tình.
Hoa Thì nhìn, chua chết rồi.
***
Đoạn Khách Nghi ở miếu, nhìn cháu trai bái lạy Quan Thế Âm, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra vợ chồng Du Chiêu nhìn ân ân ái ái lại không sinh được nha! Thực sự là cười chết người.
Đoạn Khách Nghi càng nghĩ càng cao hứng, khẽ hát, quay đầu đi tới địa phương vắng vẻ hút thuốc. Không nghĩ tới, còn chưa hút được hai hơi đã bị hai tên côn đồ tiến lên trùm bao tải đánh. Bởi vì hắn đang hút thuốc thì bị trùm bao tải, trên cánh tay còn để lại hai vết bỏng to như hạt đậu.
Du Hải nghe tới đây, phản ứng đầu tiên là: "Ngươi còn hút thuốc?"
Đoạn Khách Nghi cũng choáng, không biết nên nói cái gì.
Du Hải nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Đoạn Khách Nghi, vội vàng nói: "Lập tức liên hệ khử cái sẹo này đi. Nếu phải tham gia hoạt động, bị người nhìn thấy trên tay có sẹo do thuốc lá để lại không phải sẽ mất mặt muốn chết sao."
Đoạn Khách Nghi rất ủy khuất, một câu cũng nói không được, răng nanh cắn chặt tới phát run.
Đoạn Khách Tâm cũng ở phòng bệnh, nghe lời này của Du Hải cũng cười, nói: "Anh hút thuốc? Em trai cũng không biết đấy. Nhưng mà cũng không kì lạ. Không phải chúng ta cũng hút đấy sao?"
"Có thể giống nhau sao?" Du Hải trực tiếp nói thẳng cùng Đoạn Khách Tâm, "Chúng ta là alpha, có thể so sánh sao?"
Đoạn Khách Tâm nghĩ, Đoạn Khách Nghi dù sao cũng là họ Đoạn, mới chịu nỗi đau da thịt, lại bị chồng chất vấn, thật quá bất hạnh. Vì thế, Đoạn Khách Tâm liền phụ họa: "Như nhau, như nhau. Bên ngoài cũng có rất nhiều omega hút thuốc a. Phòng làm việc của anh có ai không hút đâu? Công việc bận rộn, áp lực lớn, đều vậy mà."
Du Hải lại nói: "Hắn ở nhà hưởng phúc đây, có thể có áp lực gì chứ?"
Đoạn Khách Nghi nghe câu này, cơ hồ phải cười ra tiếng.
Du Hải nhìn Đoạn Khách Nghi tươi cười quái dị, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Đoạn Khách Nghi trên mặt thờ ơ, đáp: "Hạnh phúc nên cười."
Đoạn Khách Tâm chỉ cảm thấy bầu không khí của đôi vợ chồng trước mặt này quá kì lạ, chính hắn cũng mất tự nhiên liền đứng lên, nói: "Nói tới thuốc, tôi cũng nghiện. Đi ra ngoài hút một điếu."
Giờ khắc này Du Hải cũng không muốn ở phòng bệnh cùng Đoạn Khách Nghi, lấy ra một điếu thuốc, nói: "Ta đi chung với cậu."
Du Hải cùng Đoạn Khách Tâm rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn Đoạn Khách Nghi một người. Phòng bệnh bỗng trở nên lặng lẽ, đầu Đoạn Khách Nghi ong ong vang lên, hoảng hốt cười, lại bỗng nhiên khóc.
Tiếng mở cửa vang lên, một bóng người cao lớn đi tới.
Đoạn Khách Nghi mặt không biểu tình ngẩng lên, thấy một vị bác sĩ cao lớn nói với hắn: "Tôi là bác sĩ vật lý trị liệu của ngài."
Đoạn Khách Nghi nhìn hắn chăm chú, hỏi: "Còn trẻ như vậy?"
"Đúng vậy, nghề này ở trong nước còn rất mới mẻ. Coi như chuyên gia có kinh nghiệm, tuổi tác cũng không quá lớn." Bác sĩ đối với Đoạn Khách Nghi biểu hiện rất thân mật, "Hiện tại có thể đưa tay cho tôi không, ngài Đoạn?"
Đoạn Khách Nghi có chút chống cự, nhưng vẫn khoát tay đối phương. Đối phương nhanh chóng nắm chặt tay hắn, một tay khoát lên bả vai hắn, thân thể chậm rãi tựa lên, lôi kéo bắp thịt căng cứng của Đoạn Khách Nghi.
Đoạn Khách Nghi bỗng nhiên khẩn trương: Hắn quên mất chính mình đã bao lâu không tiếp xúc như vậy với alpha... Chồng hắn, e rằng đã không để ý hắn từ lâu.
Rõ ràng chỉ là một hồi trị liệu, cố tình Đoạn Khách Nghi lại cảm giác được một loại khoái cảm "vụng trộm".
Liên quan tới chuyện Đoạn Khách Nghi bị đánh, trong cái vòng nhỏ này đã lưu truyền tới mức "không ai không biết". Du Chiêu ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ: Nếu nói gần đây Đoạn Khách Nghi đắc tội người nào, người đầu tiên Du Chiêu nghĩ đến là Hạ Đào.
Hạ Đào trên danh nghĩa xuất ngoại triển lãm tranh, tránh đi đầu sóng ngọn gió, đồng thời nói: "Tôi đã xuất ngoại, việc này không quan hệ gì tới tôi."
Du Chiêu vẫn nhắc nhở: "Tốt nhất là không có. Bằng không, cho dù có mối quan hệ tốt hơn nữa cũng không cứu được cậu."
"Đương nhiên tôi biết!" Ngữ khí Hạ Đào lạnh nhạt, "Cho dù tôi hận Đoạn Khách Nghi hơn nữa cũng sẽ không đánh ông ta! Tôi lại không ngu!"
Nếu Hạ Đào nói vậy, Du Chiêu cũng không thể không tin.
Không nghĩ tới, Đoạn Khách Tâm treo giải ba mươi vạn vẫn rất có hiệu quả, không quá hai ngày liền tra ra được.

CHƯƠNG 73.

"Ông Trịnh mắc bệnh nan y, từng xin viện trợ từ quỹ từ thiện của Đoạn Khách Nghi, lại vì lí do không đủ 'tiêu chuẩn' bị từ chối. Cuối cùng vì điều kiện kinh tế không đủ mà từ bỏ trị liệu, tử vong. Gia đình ông ta vì vậy đối với Đoạn Khách Nghi ghi hận trong lòng, vẫn luôn tìm cơ hội trả thù..." Khuất Kinh xem tin tức trên di động xong thì khá kinh ngạc, quay đầu nói với Du Chiêu, "Không phải không đăng tin sao?"

Vốn là không lên tin tức. Đoạn Khách Tâm treo giải thưởng ba mươi vạn, một người là Hào ca tới lĩnh thưởng, giải thích tình huống cho hắn. Đoạn Khách Tâm nghe xong liền nói: "Vốn muốn cho bọn họ chút dạy dỗ, hóa ra cũng là người đáng thương. Được rồi, vậy giao cho cảnh sát đi."

Đoạn Khách Tâm quyết định không động thủ trả thù, giải quyết theo pháp luật, nhượng cảnh sát xử lý, xem như làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nhưng vì giải quyết theo pháp luật, chuyện này cũng bị đưa lên báo. Cha Khuất ở nhà xem tin tức thấy được, có chút giật mình: "Thông gia bị đánh? Tới nỗi phải nhập viện? Sao chúng ta lại không biết a?"

Khương Tuệ Tức nghe được cũng kinh ngạc: "Cái gì? Ai bị đánh? Du Hải sao?"

"Không, là Đoạn Khách Nghi." Cha Khuất đưa cho Khương Tuệ Tức xem bài báo.

Khuất Kinh cùng Du Chiêu hai mặt nhìn nhau, có chút lúng túng.

Khương Tuệ Tức ngẩng đầu hỏi hai người: "Các con biết không?"

Du Chiêu bất đắc dĩ gật đầu: "Biết ạ... Cũng chuẩn bị đến thăm."

"A, vậy sao hai đứa không nói?" Khương Tuệ Tức thở dài một hơi, "Nói thế nào cũng là thông gia a. Chúng ta phải tới thăm nom một chút, cái này là lễ nghi!"

Khuất Kinh nói: "Tuy là nói như vậy, nhưng Đoạn Khách Nghi này thật sự rất đáng ghét. Mẹ thấy ông ta, nhịn không được ác khẩu, lại chọc ông ta bệnh nặng hơn."

Khương Tuệ Tức cảm thấy Khuất Kinh nói rất có lý. Mỗi lần gặp Đoạn Khách Nghi nói chuyện đều âm dương quái khí, Khương Tuệ Tức cũng châm biếm lại, tình cảnh quả thực không dễ nhìn.

Khương Tuệ Tức nói: "Hắn bị người ta đánh gãy chân, mẹ còn so đo với hắn sao? Lần này đảm bảo sẽ không cùng hắn cãi nhau."

"Vậy cũng không được." Khuất Kinh đáp, "Nếu ông ta nói chuyện khó nghe với mẹ, mẹ không nói lại, chẳng phải bị khinh khi sao? Sao con có thể để người ngoài làm khó mẹ chứ?"

"Nói bậy!" Khương Tuệ Tức trừng Khuất Kinh một cái, "Đoạn Khách Nghi cũng là người nhà Chiêu Nhi, sao lại là người ngoài?" Khương Tuệ Tức vỗ vai Du Chiêu, cười nói: "Chúng ta cùng đi thôi. Đừng để ý hắn là ai, chúng ta là người hiểu biết, lễ nghi không thể mất."

Thế là Khương Tuệ Tức liền chuẩn bị, mua một giỏ hoa quả, mang theo cha Khuất, Khuất Kinh cùng Du Chiêu tới thăm Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi nằm ở phòng bệnh riêng, kì thực thương thế không phải quá nghiêm trọng, chỉ là không muốn về nhà.

Đoạn Khách Tâm cũng nói rõ cho Đoạn Khách Nghi nguyên nhân hắn bị đánh.

Đoạn Khách Nghi nghe xong cực kì tức giận: "Đó là hắn mệnh ngắn? Còn trách ta? Ta cũng không cấy tế bào ung thư lên người hắn! Hơn nữa, hồ sơ của hắn không đầy đủ, thật sự không thể xin trợ cấp a! Nếu ai cũng như hắn tùy tiện chuẩn bị vài giấy tờ rách nát có thể tới lĩnh tiền, đó mới là chuyện lạ! Thực sự là... Ta làm từ thiện còn phải chịu tội này?"

Đoạn Khách Tâm cời nói: "Trước mặt truyền thông anh cũng đừng nói như vậy!"

"Ta tự nhiên biết!" Đoạn Khách Nghi lạnh nhạt nói, "Ta sống từng này tuổi, những đạo lý này cũng cần cậu nói sao?"

"Haha, anh cũng đừng ở trước mặt tôi lấy ra khí thế anh trai." Đoạn Khách Tâm cười lạnh, "Tôi biết anh không ưa người em trai alpha này. Nhưng hiện tại nhìn xem, anh cũng chỉ có thể dựa vào tôi. Cho dù tôi với anh không hòa thuận, cũng tốt hơn chồng anh gấp mười lần."

Đoạn Khách Nghi trong lòng cực kì tức giận, cảm thấy chính mình như một trò cười.

Bên kia y tá đi vào, nói: "Có người tới thăm ngài."

"Vậy tôi đi trước." Đoạn Khách Tâm đứng lên liền đi.

Lúc Đoạn Khách Tâm đi tới hành lang, vừa vặn đụng phải một nhà Khuất Kinh liền thuận tiện chào hỏi. Khuất Kinh cùng hắn hàn huyên hai câu liền mang cha mẹ cùng vợ mình tới phòng Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi nhìn thấy bốn người liền nở nụ cười: "Thật có lòng a!"

Một nhà Khuất Kinh ngồi xuống. Khương Tuệ Tức lại nói: "Ai nha, việc xảy ra đã lâu như vậy, làm sao không nói một tiếng? Chúng tôi cũng có thể tới thăm bệnh sớm một chút! Này vẫn là phải xem tin tức mới biết. Xa lạ bao nhiêu!"

Đoạn Khách Nghi nghe được "xem tin tức" liền giật mình, càng thấy mất mặt, cho rằng Khương Tuệ Tức đang cười nhạo chính mình.

Đoạn Khách Nghi cũng liền trở nên quái gở, đáp: "Ha ha, thương thế của tôi rất ra đã khôi phục thất thất bát bát rồi. Dù sao chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút liền tốt. So với vô sinh, sức khỏe yếu các thứ, mới gọi là khó điều trị... Đúng rồi, tôi thấy Khuất gia các người cũng không phải gia tộc lớn, nhân số hình như cũng không nhiều phải không?"

Đoạn Khách Nghi nói lời này cố ý đâm Du Chiêu. Du Chiêu nghe, trong lòng chua xót, trên mặt lại không có biểu tình. Khương Tuệ Tức ngược lại vẻ mặt trắng bệch. Sắc mặt Khuất Kinh cũng không tốt chút nào, nhưng không nói ra. Ngược lại cha Khuất lập tức đứng lên, chỉ vào Đoạn Khách Nghi nói: "Ngươi! Ngươi ngươi!..." ___ nhưng mà miệng lưỡi vụng về, "ngươi" hơn nửa ngày cũng không thốt được đoạn sau.

Khương Tuệ Tức vội lôi kéo cha Khuất, nói: "Không có chuyện gì, ông gấp cái gì?"

Cha Khuất lúc này mới ngồi xuống, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi chỉ nghĩ cha Khuất là một lão già không thích nói chuyện, không nghĩ tới bỗng nhiên trở nên hung ác như vậy. Nhưng ông dữ dằn lên lại không có chút lực sát thương gì, thực sự buồn cười. Đoạn Khách Nghi không chút nào sợ hãi cha Khuất, liếc mắt một cái, nói: "Không có chuyện gì! Y học rất phát triển..."

"Đúng vậy, y học rất phát triển, chân ngài rất nhanh sẽ khỏi." Khuất Kinh tiếp lời, "Chính là rất nhiều người nghèo vô phúc hưởng sự cải tiến của y học, vẫn phải dựa vào tổ chức từ thiện của các ngài hỗ trợ a. Chỉ sợ các ngài không có chân chính hỗ trợ cho người cần..."

"Cậu nói gì?" Đoạn Khách Nghi bị chọt trúng tim đen, trừng mắt, "Nói chuyện với trưởng bồi phải cẩn thận, biết không?"

"Thế nào là trưởng bối?" Khuất Kinh cũng không để tâm thứ "lễ nghĩa liêm sỉ" này, chỉ nói, "Nếu nói vậy, phải chăng tôi phải rập đầu bái lạy Hạ Đào?"

Này quả thực sắc bén, Đoạn Khách Nghi gấp đến giơ chân.

"Đúng rồi, ngài ngã bệnh, sao Hải tổng vẫn cùng Hạ Đào xuất ngoại du lịch vậy?" Khuất Kinh hỏi.

Đoạn Khách Nghi cơ hồ tức tới té ngửa.

Hắn căn bản không biết Hạ Đào cùng Du Hải xuất ngoại du lịch. Mấy ngày gần đây Du Hải chưa từng tới thăm hắn, chỉ nói xuất ngoại vì công việc. Hóa ra không phải là "việc chung", là "việc riêng"!

Đoạn Khách Nghi không nghĩ tới, chính mình ngốc trong phòng bệnh, Du Hải đã không tìm thăm hắn, lại cùng tiểu tiện nhân kia ra ngoài lêu lổng!

Đoạn Khách Nghi cũng không còn tâm tư, ngồi trên giường bệnh, nghe Khuất Kinh không thèm khách khí nói chuyện, không hề tôn kính, cũng không có ý định giả bộ lễ phép, vung tay nói: "Ta mệt rồi, các vị mời đi cho."

Khương Tuệ Tức liền nói: "Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt."

Bốn người đứng lên muốn đi, lại thất cha Khuất nghiêng người bắt lấy cái tay đang duỗi ra của Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi sợ hết hồn, cho rằng cha Khuất muốn đánh người, chỉ thấy cha Khuất đem giỏ hoa quả đặt ở đầu giường cầm đi, còn tức giận nói: "Ném đi cũng không ngươi ăn!"

Gia đình Khuất Kinh cùng nhau rời bệnh viện, trên mặt đều là ngượng ngùng. Bốn người lên xe riêng, Khuất Kinh ngồi ghế lái, thấy bầu không khí không tốt liền nói đùa: "Con đã bảo rồi mà? Tới đó chả có kết quả tốt! Vẫn là ông ta trước chọc giận chúng ta, sau đó chúng ta liền chọc ông ta xù lông."

Cha Khuất cũng mở miệng: "Con cũng nghe đấy, hắn nói là tiếng người sao?" Nói rồi cha Khuất liền nhìn Khương Tuệ Tức, "Bà cũng không cần để ý hắn. Tôi thấy hắn là bệnh thần kinh."

Khương Tuệ Tức lại cau mày, nói: "Việc nhà chúng ta, sao hắn biết tỉ mỉ như vậy?"

Khuất Kinh vỗ vô-lăng, nói: "Ông ta nói hươu nói vượn!"

Khương Tuệ Tức thở dài, nói: "Cũng không tính nói bậy. Khuất giá chính đời độc đinh..." Nói, Khương Tuệ Tức càng thấy thương cảm. Cha Khuất nghe thấy lời này, vội an ủi vợ: "Cái gì chín đời con một không ai nối dõi? Nhà chúng ta cũng không phải chỉ có mình chúng ta a... Này chuyện này... Tứ hải giai huynh đệ* a!" Cha Khuất không biết biểu dạt ra sao, an ủi cũng không đến nơi đến chốn, mãi mới nghẹn ra một câu 'tứ hải giai huynh đệ', chọc Khương Tuệ Tức bật cười.

(*) Tứ hải giai huynh đệ: bốn biển đều là anh em

Cha Khuất thấy lão bà cười mới an tâm, còn nói: "Tôi thấy Du gia bên kia đều là người không bình thường, sau này chúng ta đừng gặp hắn!"

Khương Tuệ Tức lại dạy dỗ: "Ông nói cái gì đó? Sao Du gia đều là người không bình thường? Chiêu Nhi của chúng ta không phải rất tốt sao?"

Cha Khuất bị lão bà giáo huấn, vốn uất ức, lại cảm thấy mới nãy bà còn thương cảm, hiện giờ có tinh thần giáo huấn mình, liền vui vẻ cười nói: "Vâng, đúng đúng, không sai."

Khương Tuệ Tức nhìn cha Khuất cười khúc khích, liền nói: "Tôi mắng ông, ông còn cười. Tôi thấy ông cũng không bình thường chỗ nào."

Cha Khuất lại chuyển đề tài: "Kinh Nhi, vừa nãy con cùng Đoạn Khách Nghi nói Hạ Đào nào? Là họa sĩ mới nổi gần đây sao?"

"Cha cũng biết?" Khuất Kinh có chút bất ngờ.

"Đương nhiên!" Khương Tuệ Tức cười nói, "Cha mi bình thường đều thích xem tranh xem chữ gì đó."

Cha Khuất hỏi: "Họa sĩ này thì có quan hệ gì tới Du Hải chứ?"

Khương Tuệ Tức lại nói: "Ông đúng là đần chết rồi. Tôi không biết Hạ Đào, mà nghe Kinh Nhi nói, còn có nhìn sắc mặt của Đoạn Khách Nghi liền biết, Hạ Đào nhất định là tình nhân Du Hải bao nuôi!"

Cha Khuất trợn mắt há mồm: "Thật không?"

Khuất Kinh kính nể: "Vẫn là mẹ lợi hại."

"Này có thể..." Cha Khuất rất kinh ngạc, "Kia Đoạn Khách Nghi còn nằm viện, Du Hải đã mang Hạ Đào xuất ngoại du lịch?" Thật sự không phải người a!

Khuất Kinh lại nói: "Không phải. Là con nói bừa."

"Nói bừa?" Cha Khuất kinh ngạc hơn, "Cái này cũng có thể nói bừa?"

"Ông ta bảo nhà chúng ta khó có người nối dõi không phải cũng là nói mò sao? Sao con lại không được nói bậy chuyện nhà ông ta chứ?" Khuất Kinh hơi giận, "Con chính là muốn chọc ông ta tức chết."

Khương Tuệ Tức cảm thấy buồn cười: "Thằng nhóc mi cũng không sợ mất mặt. Hắn chỉ cần tra một chút cũng biết là giả."

"Ông ta chỗ nào có thể điều tra lịch trình của Du Hải?" Khuất Kinh lắc đầu nói. "Chỉ có thể giấu ở trong lòng, tự bản thân khó chịu thôi."

Lời này nói chí phải___ Du Chiêu nghe, âm thầm thấy kì quái, không nghĩ tới Khuất Kinh nhìn thấu việc nhà người khác như vậy.

Khuất Kinh tiếp tục nói: "Coi như Đoạn Khách Nghi không nhịn, thẳng mặt đối chất, vậy cũng vô dụng."

"Sao lại vô dụng?" Cha Khuất không hiểu.

Khuất Kinh đáp: "Bởi vì dù Du Hải nói cho ông ta sự thật, ông ta cũng không tin. Quay đầu lại vẫn cãi nhau một trận, vậy lại càng không vui."

Khương Tuệ Tức gật đầu, cười nói: "Phải a, vợ chồng chính là như vậy. Nếu bắt đầu đã không tín nhiệm, lòng nghi ngờ sẽ giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, đến cuối cùng sẽ không thể cản được."

Du Chiêu nghe câu này, phảng phất như đánh trúng tâm sự, hoảng thần một trận. Mãi tới khi điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Du Chiêu mới phục hồi tinh thần, vội vàng tiếp điện thoại, lại thấy là Hạ Đào. Du Chiêu không khỏi cảm thấy kì quái. Hạ Đào hiện tại ở nước ngoài mở triển lãm, người trực tiếp phụ trách hạng mục này là Mandy. Theo lý, có chuyện gì Hạ Đào cũng sẽ không liên hệ trực tiếp với y a.

Mà đối phương là khách hàng, Du Chiêu liền nhận điện thoại.

Đầu bên kia, Hạ Đào nói: "Làm phiền anh tới cục cảnh sát một chuyến, giúp bảo lãnh anh tôi ra ngoài."

"Anh cậu?" Du Chiêu suy nghĩ một chút, "Hạ Lăng?"

"Không sai." Hạ Đào bóng gió nói, "Tôi chỉ gọi cho anh, chính là hy vọng anh âm thầm làm, không cần để lộ ra ngoài. Cũng đừng nói cho người khác biết anh ấy phạm tội."

"Được." Du Chiêu nghe giọng điệu Hạ Đào, cẩn thận mà trả lời, "Tôi hiểu rồi."

Du Chiêu cúp điện thoại, nói với Khuất Kinh: "Em phải đi giải quyết công việc một chuyến."

"Chuyện gì vậy?" Khuất Kinh thuận tiện hỏi, "Vội vàng như vậy sao? Anh đưa em đi."

"Chuyện này.." Du Chiêu có chút khó xử, nửa ngày vẫn là nói ra, "Là Hạ Đào, cậu ta nhờ em một chuyện."

Cha Khuất ở phía sau nghe được đều trợn to hai mắt: Cái gì? Hạ Đào không phải tiểu tam của Du Hải sao? Sao tiểu tam có thể sai khiến Du Chiêu làm việc? Hả? ___ Này này này này ___ Cha Khuất khẽ lầm bầm với lão bà: "Tôi nói mà, Du gia quả nhiên không phải gia đình đứng đắn!"

Khuất Kinh lại không quá để ý: "Này không phải gọi cấp dưới tới làm là được sao. Còn phiền phức tới cả Chiêu tổng?"

Du Chiêu lại nói: "Ý của Hạ Đào muốn em đi, vậy em phải đi thôi. Cậu ta là khách hàng mà."

"Cũng đúng." Khuất Kinh cũng từng hầu hạ khách hàng, đương nhiên hiểu rõ, "Vậy anh đưa em tới công ty nhé?"

"Không cần, em tự đi là được." Du Chiêu nháy mắt với Khuất Kinh, "Trong công việc, nếu liên quan tới vấn đề riêng tư của khách hàng, vẫn phải bảo mật."

"Hiểu rồi." Khuất Kinh cũng không hỏi nhiều, hôn mặt Du Chiêu một cái.

Nhìn bộ dáng Khuất Kinh không hề nghi ngờ, Du Chiêu rất vui vẻ, giống như vừa nghe được 'lời ngon tiếng ngọt'.

Du Chiêu xuống xe liền gọi điện thoại cho Hạ Đào: "Hạ Lăng phạm phải tội gì?"

Hạ Đào trả lời: "Nói ra có thể anh không tin, nhưng cũng đừng quá kinh ngạc."

"Ừm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo