C74 + C75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 74.

"Anh ấy đi chơi gái, vừa vặn gặp phải đội chống mại dâm."

Du Chiêu cực kì kinh ngạc: "Anh ta... anh ta đi... đi... Còn đi tham khảo người khác kiếm sinh ý như nào?"

Hạ Đào nghe Du Chiêu nói, nhịn không được cười: "Đúng, chính là muốn quan sát nhiều một chút, xem người khác làm thế nào, mới có thể nâng cao trình độ bản thân..."

"Thật hay giả?"

"Đương nhiên là giả. Chính là anh ấy bị thương, muốn tìm một nơi để trốn mà thôi. Thôi, anh nhanh đi tìm anh ấy đi."

Du Chiêu đương nhiên nhanh, vội vàng bắt xe tới cục cảnh sát. Du Chiêu xuống xe, đi làm thủ tục bảo lãnh cho Hạ Lăng. Mặt mũi Hạ Lăng sưng vù, thời điểm Du Chiêu nhìn thấy liền sợ ngây người: "Anh... anh làm sao vậy? Bị đánh?"

Hạ Lăng lắc đầu một cái, khóc ròng nói: "Không phải là... Ai, không nói."

Trong lòng Du Chiêu nảy lên suy đoán: "Không phải là liên quan tới Cao Bá Hoa chứ?"

Hạ Lăng biến sắc, sửng sốt nửa ngày mới cười nói: "Anh nói gì thế? Hắn là người sĩ diện, coi như chia tay cũng sẽ không đến nỗi đánh người."

Du Chiêu ngẩn ra: "Các anh chia tay?"

"Ừm.." Hạ Lăng nhàn nhạt gật đầu, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, nói với Du Chiêu, "Chuyện lần này cảm ơn anh, khiến anh thêm phiền toái. Tôi đi trước, lần sau sẽ mời anh ăn cơm." Nói rồi Hạ Lăng liền bắt taxi rời đi.

Đây là việc riêng, tự nhiên Du Chiêu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cảm thấy bên kia Cao Bá Hoa cũng quá loạn. Nghĩ tới Cao Bá Hoa, Du Chiêu không khỏi nghĩ tới thân thế của Khuất Kinh.

Hôm nay nhìn Đoạn Khách Nghi nhắc tới nhân số Khuất gia ít ỏi, phản ứng của cha mẹ Khuất, còn có Cao Bá Hoa một mực chắc chắn Khuất Kinh là anh trai ruột của hắn, việc Khuất Kinh được Khuất gia nhận nuôi, không chừng là sự thật.

Chỉ là, Khuất Kinh, cha Khuất cùng Khương Tuệ Tức không có đề cập chuyện này với Du Chiêu. Cao Bá Hoa cùng Khuất Kinh ở trước mặt Du Chiêu cũng làm bộ không có chuyện gì. Du Chiêu biết, đây là chuyện y "không nên" biết. Chuyện không nên biết, vậy không cần biết. Từ nhỏ y đã là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đạo lý này không thể không hiểu.

Bởi vậy, y không để ý tới, cũng không dò hỏi, làm một người ngoan ngoãn.

Tuy là nói vậy, nhưng không thể đề cập đến chuyện này khiến y cảm thấy chính mình tại Khuất gia đến cùng vẫn là một người ngoài.

Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, y quả thật là người dưng khác họ. Việc riêng tư, gia đình họ không muốn nói cho y cũng rất bình thường. Y không nên cảm thấy khó chịu mới phải.

Cố tình y lại cảm thấy khó chịu, có chút canh cánh trong lòng. Y tự nhận, bản thân quả thật khó chiều.

Hạ Đào từ triển lãm nước ngoài trở về đạt được thành tích không nhỏ, mặt mày rạng rỡ "hồi quốc".

Hạ Đào còn tặng quà cho Du Chiêu, là một bức họa thêu kiểu Pháp. Bức tranh dùng chỉ thêu sang quý, họa lại một vườn hoa. Hoa hồng dùng chỉ đỏ thủy tinh chế thành, lá ngọc xanh biếc. Bên trên còn thêu một con công lớn. Đuôi công dùng chỉ kim tuyết dệt thành, xinh đẹp hoa mỹ.

Du Chiêu nói: "Quá quý giá, tôi cũng không biết nên treo chỗ nào mới tốt."

"Sao lại quá quý? Tôi còn sợ anh nhìn không lọt mắt đây." Hạ Đào cười nói, "Nhưng tôi xem phong cách này cũng không phải của anh, quả thật không quá thích hợp. Bằng không anh đem tặng đi. Đủ phô trương."

Du Chiêu có chút bất ngờ: "Cậu tặng cho tôi, sao tôi có thể đem đi tặng người khác chứ?"

"Không sao! Tôi không để ý mấy cái này!" Hạ Đào trả lời.

Du Chiêu nửa đùa nửa thật: "Vậy thì tặng Đoạn Khách Nghi, chúc ông ta sớm ngày hồi phục."

Hạ Đào nghe vậy cười to: "Vậy thứ đồ này sợ sẽ bị đạp nát."

Hạ Đào ngược lại nói rất đúng. Tranh vừa mang tới phòng bệnh của Đoạn Khách Nghi, hắn tức giận trực tiếp dùng tay xé nát. Nhưng vải the cùng chỉ kim tuyến vô cùng sắc bén, ngược lại cứa bị thương bàn tay Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi vừa tức vừa giận, bác sĩ hồi phục chức năng tiến vào, nhìn thấy như vậy liền vội vàng đỡ hắn ngồi lên giường bệnh, cẩn thận thay hắn xử lý vết thương.

Đoạn Khách Nghi nhìn gã ___ Mày kiếm mắt sao, cười rộ lên còn có cảm giác văn nhã, có mấy phần bộ dáng Du Hải khi còn trẻ. Đoạn Khách Nghi không khỏi có chút thất thần.

Sau khi đem tranh tặng đi, Du Chiêu bất giác nhìn lại phòng làm việc chính mình. Vốn dĩ bức tranh thêu kia đặt ở vách tường, hiện tại mang đi lại cảm thấy có chút trống trải.

"Thực sự là kì lạ." Du Chiêu lầm bầm, "Trước đây không treo cũng không cảm thấy gì. Hiện tại trống một chút lại cảm thấy phải treo gì đó mới tốt."

Thế là, Du Chiêu liền kêu Tiểu Thích đi vào, chia sẻ suy nghĩ của y. Tiểu Thích liền nói: "Kì thực lúc trước cũng đề nghị ngài treo vài bức, nhưng mà chọn vài cái ngài đều không thích."

Du Chiêu ngơ ngác, dường như không quá nhớ rõ: "Phải không?"

Tiểu Thích nở nụ cười: "Phải a."

Du Chiêu sờ sờ mũi, nói: "Vậy tôi quả thật là khó hầu hạ."

"Sẽ không, sẽ không, là tôi chọn không đẹp..." Tiểu Thích suy nghĩ một chút nói, "Bằng không liền treo ảnh cưới của ngài với chồng đi?"

Du Chiêu nghe vậy bật cười: "Treo kín một bên tường?"

"Chuyện này... Cũng có thể a." Tiểu Thích suy nghĩ một chút, "Không phải rất ân ái sao?"

Lý trí Du Chiêu bác bỏ đề nghị này, nhưng về mặt tình cảm lại có chút chờ mong. Nhưng y ngẫm lại, chính mình và Khuất Kinh căn bản không có chụp ảnh cưới ___ Trừ bỏ tấm ảnh chụp chung khi làm đăng kí kết hôn.

Buổi tối về nhà, Du Chiêu lấy ra đăng kí kết hôn, nhìn chằm chằm bức ảnh kia. Đây là ở cục dân chính vội vàng chụp lại. Lúc đó Du Chiêu cảm thấy lúng túng, nụ cười cực kì cứng ngắc.

Du Chiêu có chút hối hận, sao lúc đó lại không trưng ra biểu cảm nào dễ nhìn một chút chứ?

Khuất Kinh vừa vặn tắm xong đi ra, nhìn thấy Du Chiêu cầm giấy đăng kí kết hôn mặt mày ủ rũ, liền hỏi: "Vợ à, làm sao vậy?"

Du Chiêu chỉ vào giấy đăng kí: "Anh xem, bộ dạng em trông thật là ngu."

Khuất Kinh cười ha ha, nói: "Nhìn anh không phải càng ngu hơn sao?" Nói rồi chỉ vào hình chính mình cười ngốc như chú Huskies bự.

Du Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Khuất Kinh trong hình, nói: "Không đâu, anh cười rất xán lạn nha."

Khuất Kinh vươn ngón tay vuốt nhẹ Du Chiêu trong hình, ôn nhu cười: "Em cũng vậy, rất dễ nhìn."

Du Chiêu có chút ngượng ngùng: "Anh dỗ em hả."

Khuất Kinh từ phía sau ôm lấy Du Chiêu: "Em chính là dễ nhìn."

Du Chiêu cúi đầu, lỗ tai đều đỏ lên.

Khuất Kinh cắn lỗ tai Du Chiêu, nói: "Có phải em muốn chúng ta đi chụp bù ảnh cưới không?"

"Hả?" Du Chiêu giật mình hỏi lại, "Sao lại hỏi vậy? Chúng ta kết hôn cũng lâu như vậy rồi..."

"Cái gì là kết hôn lâu vậy rồi?" Khuất Kinh khoa trương phản đối, "Chúng ta là vợ chồng son!"

Du Chiêu không nói lại hắn, chỉ đáp: "Tuần trăng mật cũng kết thúc, còn muốn đi chụp ảnh cưới?"

"Có gì không được chứ?" Khuất Kinh đáp, "Đây là chuyện rất bình thường."

"Thật không?" Du Chiêu không tin lắm.

Khuất Kinh cầm điện thoại lên, gọi cho Thang Kha.

Thang Kha vừa bắt máy Khuất Kinh liền hỏi: "Thang Kha, cậu nói đi, kết hôn mấy tháng sau đi chụp bù ảnh cưới có tính là chuyện kì quái không? Có phải rất bình thường hay không?"

Thang Kha vừa nghe liền biết Khuất tổng lại muốn dỗ vợ. Đồng thời, Thang Kha cũng dự liệu được chính mình sẽ phải lên kế hoạch chụp ảnh cưới, tìm studio, chọn địa điểm, lựa trang phục... Nghĩ tới những thứ này đầu Thang Kha liền đau.

Mà càng khiến Thang Kha đau đầu hơn, chính là Hoa Thì đột nhiên kêu to: " Mau tới làm tôi a!"

Thang Kha khiếp sợ, đang muốn giải thích liền nghe Khuất Kinh nói: "Được rồi, không làm phiền cậu. Ngày mai lại nói." Nói xong Khuất Kinh liền cúp điện thoại, một cơ hội giải thích cũng không cho Thang Kha.

Sau khi cúp điện thoại Khuất Kinh liền hỏi Du Chiêu: "Em nghe giọng nói kia có giống hay không..."

"Ai..." Du Chiêu cũng đau đầu, "Em cảm thấy Hoa Thì và Thang Kha có gì đó rất lạ."

"Không phải chứ?" Khuất Kinh muốn nổ đầu, "Này không thích hợp đi? Anh không muốn có 'đệ muội' như vậy!"

Du Chiêu "phốc" một tiếng nở nụ cười: "Sao anh lại gọi là đệ muội chứ hả?"

"Trên danh nghĩa Thang Kha là thư kí của anh, thực tế anh đã sớm xem cậu ta như em trai rồi."

"Đã nhìn ra, anh thực sự coi cậu ấy là em trai mà sai bảo."

Đối với chuyện cười của Du Chiêu, Khuất Kinh hoàn toàn cười không nói: "Này không thích hợp a!"

"Sao anh lại bận tâm như vậy?" Du Chiêu nói, "Hoa Thì là bạn thân em, em còn chưa nói gì."

"Hoa Thì là bạn em, đứng trên góc độ này mà nói em đương nhiên sẽ bảo vệ Hoa Thì. Nhưng Thang Kha là đàn ông tốt a."

Du Chiêu nghe vậy liền mất hứng: "Làm sao? Anh cảm thấy Hoa Thì không xứng với Thang Kha? Hoa Thì không phải người tốt?"

Khuất Kinh ngược lại thản nhiên: "Dĩ nhiên không phải."

Khuất Kinh thật sự cảm thấy Hoa Thì không phải đàn ông tốt, cũng không muốn giấu Du Chiêu suy nghĩ thật của mình.

Du Chiêu nhìn bộ dạng Khuất Kinh thành khẩn cũng không muốn cùng hắn tranh vãi vấn đề "nói xấu" bạn thân mình. Khuất Kinh thấy vẻ mặt Du Chiêu bất đắc dĩ, liền nói: "Không phải anh đánh giá phiến diện cậu ấy. Có thể cậu ấy đối với em là bạn thân, một người rất trọng yếu. Cậu ấy cũng rất coi trọng em, quý mến em. Nhưng không có nghĩa cậu ấy là một đối tượng kết hôn tốt, càng không có nghĩa cậu ấy sẽ coi trọng đối tượng kết hôn của mình."

"Cái gì đối tượng kết hôn?" Du Chiêu thở dài, "Anh thực sự nghĩ nhiều, Hoa Thì căn bản không có khả năng cùng bất luận người nào kết hôn."

"Ồ?" Khuất Kinh không rõ.

"Cậu ấy theo chủ nghĩa độc thân." Du Chiêu trả lời.

Hoa Thì đã nói rất nhiều lần, hắn sẽ không kết hôn, không thể vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng.

"Hơn nữa, tớ cũng không cho những người như cậu tranh thủ!" Lúc đó Hoa Thì đã nói với Du Chiêu như vậy.

"Người như tớ?" Du Chiêu nghe không hiểu, "Là người như thế nào?"

"Chính là muốn dựa vào hôn nhân để thu được khối lượng tài sản lớn của người ta a!" Hoa Thì dường như không cảm thấy cùng Du Chiêu nói mấy lời này là thất lễ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Tớ cũng không thể tiện nghi quỷ nghèo!"

Du Chiêu ngượng ngùng nói: "Tớ cũng không phải quỷ nghèo."

Hoa Thì cười ha ha đùa Du Chiêu: "Tớ đã nói với cậu là đùa thôi mà!"

Du Chiêu lại nói: "Không sao, cho dù tớ kết hôn vì tiền, cũng sẽ không cùng cậu kết hôn."

Nói chung, Du Chiêu đã hiểu quan điểm của Hoa Thì về "Tình yêu và hôn nhân" ____ Triết học "tình yêu và hôn nhân" của Hoa Thì chính là không kết hôn không yêu đương một đời bình yên.

Cho nên, dù Du Chiêu cảm thấy giữa Hoa Thì và Thang Kha có chút mờ ám nhưng y cũng không nghiêm túc xem đó là vấn đề lớn. Dù sao, Hoa Thì thích chơi đùa, Thang Kha lại trầm ổn. Người ham chơi như Hoa Thì với Thang Kha là hai thái cực. Hai người bọn họ không thể cùng nhau.

Chỉ là... Mới rồi Thang Kha đang cùng Khuất Kinh gọi điện thoại, Hoa Thì thế mà lại ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn to tiếng nói ra từ ngữ "không khéo" như vậy. Du Chiêu muốn xem như chưa có chuyện gì cũng không nổi.

Du Chiêu không được, Thang Kha lại càng không được.

Thang Kha đem di động bỏ vào túi, quay đầu lạnh lùng nhìn Hoa Thì: "Cậu làm cái gì?"

Hoa Thì tựa vào cửa, vẻ mặt thiếu đòn: "Anh với ai gọi điện thoại đấy? Thần thần bí bí như vậy? Đối tượng hẹn hò sao?"

"Tôi không có đối tượng hẹn hò." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì nghe vậy cười toe toét: "Thật sự không cân nhắc tôi sao?"

"Không." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì giậm chân: "Tại sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?"

"Tôi là một người nghiêm túc, đối với cậu mà nói có lẽ trêu đùa tôi rất thú vị đi!" Thang Kha đáp, "Mà tôi không cảm thấy như vậy."

Hoa Thì biến sắc, lại có chút tức giận: "Tôi móc tim móc phổi như vậy anh lại cảm thấy tôi đang trêu đùa anh?"

Thang Kha lại nói: "Tôi không nhìn ra cậu móc tim móc phổi đấy."

Hoa Thì tức giận: "Anh bị mù! Anh đã thấy tôi đuổi theo người nào cầu 'làm' bao giờ chưa!"

"Rất nhiều." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì tỉ mỉ nghĩ lại, dường như có thật, liền vội vàng nói: "Đều là với anh."

Thang Kha lắc đầu: "Cậu với người khác như thế nào, tôi cũng không thể biết được."

Hoa Thì bỗng nhiên nhảy một cái, đem Thang Kha đè trên sofa, bắt đầu sờ loạn. Nếu là trước đây hắn sớm đã bị Thang Kha ném đi, còn bị "khởi tố tội quấy rối tình dục". Nhưng là hiện tại, dù Hoa Thì có làm xằng làm bậy Thang Kha không hề phản kháng.

Hoa Thì thấy Thang Kha như vậy liền mừng rỡ không thôi, sau khi xoa nắn một hồi liền cười nói: "Xem, anh cũng thích mà."

"Đây chính là đối xử khác biệt của cậu với tôi sao?" Thang Kha thân thể nóng, nhưng ngữ khí lạnh lẽo, "Cậu đối với người khác cũng từng nói lời như vậy, làm điều như vậy đi?"

Hoa Thì lại chột dạ: "Chuyện này... Này..."

"Như vậy đi." Thang Kha nhàn nhạt nói, "Tôi và cậu làm."

Đôi mắt Hoa Thì trừng to, tròn như mắt mèo.

Thang Kha lại nói: "Làm xong liền kết hôn."

Mắt Hoa Thì trợn lên càng lớn.

Thang Kha nói: "Cậu không muốn thì thôi."

Hoa Thì nghẹn lời.

"Cậu nguyện ý," Thang Kha tiếp tục, "Ngồi lên, tự mình động."

CHƯƠNG 75.

Sau khi bảo lãnh cho Hạ Lăng, Du Chiêu liền báo lại tình huống cho Hạ Đào. Hạ Đào là khách hàng của y, mà Hạ Lăng thì không, Du Chiêu tự nhiên không cần giúp Hạ Lăng che dấu, không e dè mà nói cho Hạ Đào: "Lúc đó tôi thấy rõ ràng trên người Hạ Lăng có vết thương. Nếu nói là chơi gái bị bắt, không có khả năng sẽ bị như vậy?"

Hạ Đào nghe xong cũng rất kinh ngạc: "Bị thương? Có nghiêm trọng không?"

"Thoạt nhìn không quá nghiêm trọng, nhưng mặt mũi sưng vù." Du Chiêu có chút lo lắng, "Cậu cũng không biết sao?"

"Tôi không biết." Hạ Đào mơ hồ có chút sầu lo, "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Có thể giúp tôi trông chừng anh ấy không?"

"Ừm..." Du Chiêu lộ vẻ khó khăn, nhưng với khách hàng không thể nói "Không", liền uyển chuyển nói, "Trông chừng anh ta là tất nhiên. Nhưng tôi và anh ta không tính là quen biết, chỉ sợ không thích hợp."

"Như vậy đi..." Hạ Đào cũng rõ ràng, "Thuê vệ sĩ âm thầm bảo vệ anh ấy, chi phí không cần lo lắng."

"Không thành vấn đề." Du Chiêu gật đầu.

Giúp người là niềm vui, giúp người là còn có tiền, vậy càng là niềm vui nhân đôi.

Trước kia Du Chiêu làm dịch vụ an ninh, rất dễ dàng tìm được vệ sĩ. Vệ sĩ đến ở cách vách nhà Hạ Lăng, âm thầm bảo vệ hắn. Ngày đầu tiên vô sự, ngày thứ hai vệ sĩ liền gọi điện cho Du Chiêu, nói có một người khả nghi tới tìm Hạ Lăng, giữa hai người dường như có tranh chấp.

Du Chiêu lập tức lái xe tới nơi ở của Hạ Lăng. Trên đường đi vệ sĩ liền gửi cho Du Chiêu vài bức ảnh của người khả nghi kia. Du Chiêu mở điện thoại, vừa nhìn liền kinh ngạc tới tròng mắt cũng muốn rớt xuống ___ Đối tượng khả nghi chính là Cao Bá Hoa!

Du Chiêu vừa tới dưới lầu lại được vệ sĩ báo cáo tình hình: "Không sao rồi, người kia đã rời đi. Tôi gõ cửa nhà Hạ Lăng, hắn rất bình thường."

Du Chiêu lại nói: "Hạ Lăng không nghi ngờ gì anh chứ?"

"Không có." Vệ sĩ đáp, "Tôi giả vờ muốn tán tỉnh hắn. Dường như hắn đã quen với việc này, không hề nghi ngờ."

"...Tốt." Du Chiêu đỗ xe trước chung cư, không biết nên đi hay tới thăm Hạ Lăng một chút.

Lúc y đang do dự đã thấy Cao Bá Hoa vẻ mặt giận dữ từ trên lầu đi xuống.

Cao Bá Hoa nhìn thấy Du Chiêu liền thu lại vẻ giận dữ, nhoẻn miệng cười. Du Chiêu không hề cảm thấy vì gặp mình mà Cao Bá Hoa mới hết giận. Chính là dù hắn tức nổ đầu nhưng gặp người quen liền phải thay bằng khuôn mặt giả dối tươi cười.

Du Chiêu cũng theo thói quen mà cười xã giao đáp lại.

Cao Bá Hoa bắt tay Du Chiêu: "Chào chị dâu!"

Du Chiêu đánh tay hắn, nói: "Không cần nói bừa."

"Anh chính là chị dâu của tôi mà!" Cao Bá Hoa thân thiết nói.

Du Chiêu lại nói: "Vậy cũng thật lạ. Vì sao khi có mặt Khuất Kinh và người khác anh chưa bao giờ gọi tôi là chị dâu?"

"Sao tôi không muốn chứ? Nhưng Khuất Kinh không chịu nhận tôi là em trai, sao tôi dám gọi anh là chị dâu?" Cao Bá Hoa thở dài, "Tôi cũng rất thất vọng! Tôi rất mong anh có thể giúp đỡ một chút, để anh ấy chấp nhận người em này, cũng khuyên anh ấy đi gặp ba một chút."

Du Chiêu bất đắc dĩ nói: "Đây là việc của hai người, e là tôi không giúp được."

"Tôi cũng biết rất khó. Mà... Mà tình huống bây giờ càng ngày càng gấp..." Cao Bá Hoa nghẹn ngào, "Ba tôi không còn nhiều thời gian. Tiếc nuối duy nhất của ông chính là việc này... Nếu như không được, ông ấy chết không nhắm mắt, mà tôi cũng không cam lòng!"

"Không còn nhiều thời gian?" Du Chiêu kinh ngạc, "Anh nói gì? Không phải là..."

"Là thật, tôi không nói dối." Cao Bá Hoa nói, "Ba tôi hiện tại đang ở viện dưỡng lão. Một khắc ông cũng không quên được anh ấy. Chúng tôi đều hy vọng anh ấy có thể trở về. Anh ấy không nhận người thân cũng được, ít nhất tới xem ba một lần a!"

Du Chiêu cảm thấy bất ngờ: "Khuất Kinh biết tình trạng sức khỏe Cao đổng hiện tại sao?"

"Biết a. Tôi đã khuyên anh ấy nhưng anh ấy không chịu để ý tới, ngay cả liếc mắt nhìn ông một lần cũng không chịu!" Trong giọng nói Cao Bá Hoa tựa hồ có chút oán giận, "Thực sự là..." Cao Bá Hoa muốn nói "vô tình", nhưng nghĩa lại, tùy tiện nói xấu chồng trước mặt vợ thật không tiện, miễn cưỡng nghẹn xuống.

Du Chiêu biết Cao Bá Hoa muốn nói gì, chỉ đáp: "Tôi cảm thấy chắc có hiểu lầm! Khuất Kinh là người rộng lượng, khuyên bảo vài lần sẽ tốt thôi."

"Vậy anh có thể khuyên anh ấy nhiều một chút không!"

Du Chiêu không nghĩ tới trách nhiệm này sẽ rơi vào đầu mình, vội vã chuyển đề tài, hỏi: "Khuất Kinh có từng nói tại sao không muốn gặp Cao đổng không?"

"Anh ấy nói mình là con trai Khuất gia, cùng Cao gia không có quan hệ." Cao Bá Hoa trả lời, "Tôi nghĩ anh ấy vẫn ghi hận ba năm đó đưa anh ấy tới cô nhi viện. Nhưng đây cũng là vạn bất đắc dĩ. Anh giúp nói tốt vài câu với anh ấy nhé. Lúc đó ba tôi thân làm con, chưa kết hôn đã mang thai, truyền ra ngoài không êm tai liền bị người nhà bức ép xử lý. Trong lòng ông ấy cũng không muốn a!"

Cao Bá Hoa liên miên nói chuyện năm đó. Thời thiếu niên, Cao đổng bước vào kì phản nghịch, mười tám tuổi đã làm ba. Cao gia sợ ảnh hưởng tới hôn sự của hắn sau này, miễn cưỡng chia rẽ ba con bọn họ, đưa Khuất Kinh vào cô nhi viện. Qua vài năm Cao đổng liền lập gia đình. Tuy rằng cùng alpha kia sinh được Cao Bá Hoa nhưng vẫn luôn không vui. Ông vẫn luôn nhớ Khuất Kinh, thật vất vả tìm được thì Khuất Kinh lại không chịu nhận. Trong lòng ông ta vô cùng tuyệt vọng, chỉ hy vọng được gặp Khuất Kinh lần cuối. Nhưng Khuất Kinh tâm địa sắt đá, một cái liếc mắt cũng không chịu cho.

Du Chiêu nghe Cao Bá Hoa mang theo oán giận kể lại, trong lòng vừa bất mãn với ba con họ Cao, lại khổ sở thay Khuất Kinh. Du Chiêu không để ý tới chuyện năm đó, chỉ nghĩ: Nếu Khuất Kinh không thích Cao gia, vậy bọn họ không nên quấy rầy anh ấy. Khuất Kinh làm đúng, bọn họ không có quyền oán giận anh ấy.

Cao Bá Hoa nhìn Du Chiêu không hề bị lay động, thầm nghĩ: Cái tên Du Chiêu này thật lãnh tâm, cho dù mình khóc chết trước mặt y e là y cũng không thèm nhíu mày một cái... Nói đi nói lại đúng là con trai Du Hải, tính cách này đúng là không lẫn được.

Cao Bá Hoa đánh người không nhúc nhích, liền đổi chủ ý, nói: "Thật ra anh cũng như vậy, từ nhỏ đã đáng thương. Tôi biết Đoạn Khách Nghi không dễ đối phó, Du Ung kia tính tình cũng khiến người ta không ưa nổi!"

Cao Bá Hoa vừa giả bộ đáng thương nay lại lộ ra vẻ giảo hoạt, ngôn ngữ công kích nói: "Anh và Du Ung đều là con trai Du Hải, làm sao hắn có thể kế thừa tất cả? Chỉ vì hắn là alpha? Thật không đáng. Tuy cũng là alpha nhưng tôi rất công bằng. Anh xem, ba tôi cũng là omega nhưng ông ấy có thể ngồi lên chủ vị Cao gia a. Tôi thấy, chỉ cần đủ thủ đoạn, Du gia cũng sẽ là của anh."

Cao Bá Hoa cả người âm lãnh. Du Chiêu nghe lời này chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Cao Bá Hoa lại cười: "Tôi nắm được nhược điểm lớn nhất của bọn họ, chỉ cần anh muốn, Du gia liền là của anh..."

Du Chiêu bỗng nhiên hiểu được, vội vàng ngắt lời Cao Bá Hoa: "Anh có ý gì? Tôi không hiểu!"

"Chị dâu giả ngu với tôi sao?" Cao Bá Hoa cười, đáp "Chúng ta đều là người một nhà, Du gia thuộc về anh đối với tôi đều là tốt. Tôi cũng không thể hại anh a."

Ý tứ của Cao Bá Hoa rất rõ ràng. Trong tay hắn có nhược điểm lớn của Đoạn Khách Nghi và Du Ung, mà cái nhược điểm này có thể khiến địa vị của bọn họ trong lòng Du Hải bị dao động. Như vậy, Du Chiêu có thể tranh đoạt quyền thừa kế Du gia. Nhưng nếu Du Chiêu muốn biết được, y nhất định phải đứng cùng trận tuyến với Cao Bá Hoa, trở thành người một nhà. Du Chiêu đưa Khuất Kinh trở lại Cao gia, sau đó cùng Cao gia tranh đoạt quyền thừa kế Du thị, đây tất nhiên là làm ít hưởng nhiều.

Cao Bá Hoa vốn muốn dùng tình thuyết phục nhưng "đánh" không nổi Du Chiêu, liền chuyển thành dụ dỗ. Cao Bá Hoa nói, Du Chiêu xuất thân không tốt, từ một omega hèn kém trở thành người đứng đầu Du thị, hấp dẫn như vậy ai có thể chống lại?

Không nghĩ tới, trước nay Du Chiêu chưa từng mơ ước tài sản Du gia. Y muốn thoát khỏi Du gia, tất cả, bao gồm cả tài phú.

Du Chiêu lạnh nhạt nói: "Không cần nói nữa. Người biết coi anh là trò cười, không biết lại nghĩ anh mơ ước gia sản của người khác! Có đúng không?"

Nói xong Du Chiêu xoay người ngồi vào xe, biến mất như một làn khói. Cao Bá Hoa ăn một miệng khói, đứng ngây tại chỗ, không thể tin được Du Chiêu sẽ bỏ qua điều kiện hấp dẫn như vậy!

"Anh ta giả vờ? Giả thanh cao sao? Nếu không phải giả vờ, chính là bị ngu!" ___ Cao Bá Hoa mắng thầm.

Du Chiêu vừa lại xe vừa suy nghĩ chuyện vừa rồi. Nếu nói Du Chiêu không có hứng thú với tài sản của Du gia, vậy tuyệt đối là nói thật. Nhưng đối với nhược điểm của ba con Đoạn Khách Nghi y lại cảm thấy rất tò mò.

"Rốt cuộc là nhược điểm lớn thế nào a...?" Du Chiêu thật tò mò, "Không phải Cao Bá Hoa nói bậy chứ?"

Chờ lái xe về Khuất gia Du Chiêu đã đem chuyện này quăng ra sau đầu. Dù sao đối với chuyện của Du gia y muốn tránh càng xa càng tốt, Cao Bá Hoa lại càng không muốn dây vào ___ Bởi vì Khuất Kinh không thích người này.

Du Chiêu vào phòng ngủ, thấy phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong phát ra thanh âm cực kì khả nghi.

Du Chiêu bất giác nhăn chặt mày, gửi tin nhắn cho bác sĩ: "Bây giờ tôi có cần tiếp tục cấm dục không?"

Điện thoại lập tức rung lên.

Du Chiêu nghi hoặc sao bác sĩ trả lời nhanh vậy, kết quả vừa nhìn liền thấy tin nhắn tự động: "Xin chào ngài, hôm nay là ngày nghỉ, hiện tại tôi không ở trên cương vị công tác. Sau khi trở lại tôi sẽ lập tức trả lời tin nhắn của ngài! Nếu phát sinh tình huống khẩn cấp, vui lòng gọi XXXXXXX hoặc tới bệnh viện gần nhất. Chúc ngài một ngày tốt lành!"

Lúc này Du Chiêu mới nhớ ra, hôm nay là cuối tuần.

Du Chiêu lấy ra máy đo nồng độ tin tức tố, tự mình kiểm tra. Gần đây y đều uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi theo quy luật, phối hợp trị liệu, tin tức tố bất ổn ngày càng nhỏ. Du Chiêu cảm thấy có chút an ủi. Hiện tại kiểm tra, thấy chỉ số bình thường lại càng yên tâm hơn một chút.

Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra, bên trong tràn ra hương vị bạch đàn nồng đậm.

Khuất Kinh bước ra, nhìn thấy Du Chiêu liền sợ hết hồn: "Em... Không phải nói hôm nay em tới công ty hả? Sao nhanh như vậy..."

Du Chiêu cười cười: "Sao anh lại căng thẳng như vậy? Đã làm gì hả?"

Kỳ thực trong lòng Du Chiêu biết rõ Khuất Kinh làm gì, chỉ là vẻ mặt hoang mang của Khuất Kinh rất đáng yêu, y vờ như không biết đứng dậy đi tới.

Khuất Kinh sợ tới lùi một bước, từ trong túi bỗng rơi xuống một vật.

Du Chiêu khom lưng nhặt lên, chính là ảnh cưới của y và Khuất Kinh.

"Anh..." Du Chiêu có chút lúng túng.

Khuất Kinh vội vàng đoạt lấy bức ảnh, nói: "Anh... Anh đang suy nghĩ... Không phải em nói muốn chụp bù ảnh cưới sao? Anh nghĩ... Chúng ta có thể... Có thể..."

"Có thể thế nào?" Du Chiêu hỏi.

"Có thể để Thang Kha sắp xếp." Nói rồi Khuất Kinh liền cầm điện thoại lên.

Du Chiêu bất đắc dĩ nhắc: "Hôm nay là ngày nghỉ a, đừng phiền cậu ấy. Việc này cũng không gấp, chờ mai lại nói đi."

Tuy rằng Du Chiêu nói như vậy nhưng Khuất Kinh đã sớm gọi. Chỉ là chuông reo một hồi cũng không ai bắt máy. Khuất Kinh nghi ngờ cau mày: "Không bình thường a. Sao Thang Kha lại không nhận điện thoại chứ?"

"Sao vậy? Thang Kha không thể có thời gian không nghe điện thoại sao?" Du Chiêu chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Bây giờ là mười một giờ tối a!"

Khuất Kinh lại nói: "Cuối tuần, mười một giờ thì sao? Cho dù núi lửa phun trào cậu ta cũng có thể nghe điện thoại của anh á."

Du Chiêu càng thấy Thang Kha đáng thương, chỉ nói: "Anh không để cậu ấy có chút thời gian riêng tư sao? Tha cho cậu ấy đi, Khuất tổng."

Khuất Kinh nghe vợ nói vậy đành để di động xuống: "Được rồi, nể mặt em, tạm tha cậu ta lần này."

Du Chiêu lại cười nói: "Trước đây Thang Kha luôn lập tức nhận điện thoại, hiện tại lại không, có phải gặp chuyện khó khăn gì không?"

"Có thể a." Khuất Kinh gật đầu, rồi lại không quá để ý, "Nhưng không cần lo lắng. Thang Kha người này có sóng to gió lớn nào chưa trải qua đâu?"

Nhưng mà Khuất Kinh không hề biết, Thang-sóng-to-gió-lớn-gì-cũng-trải-qua-Kha thực sự đang trải qua sóng to gió lớn nhất đời hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo