Chương 46: Wonu! đàn ông?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonu đang trong bếp bày bát đũa, nghe tiếng người kêu tên mình, tạp dề cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy ra coi chuyện gì.

Lee Seokmin vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, tiến vào trong thì trông thấy một chàng trai đang đeo tạp dề: "Won ... Nu???"

Wonu gật đầu, đáp lời: "Vâng! Anh là?" Là ai? Cậu liếc nhìn Kim Mingyu đang đứng phía sau.

Kim Mingyu mặt không chút cảm xúc.

"Đàn ông?" Dĩ nhiên là đàn ông!

"Ừm"

Nghe cậu trả lời, anh ta lại không tin được, hỏi lại: "Đúng là đàn ông sao?", mơ hồ lên đến đỉnh điểm.

"Có vấn đề gì sao?", Wonu không phải hỏi Lee Seokmin, mà đang hỏi người đứng đằng sau anh ta, Kim Mingyu.

Kim Mingyu: "Không có chuyện gì đâu. Cậu cứ tiếp tục việc của mình đi."

"Ờ ..", Wonu xoay người vào lại nhà bếp: "Anh mau đi, cơm xong rồi, nguội không ngon đâu!"

Cơm_Thức Ăn_Nóng_Ngon

Nguội_Không_Còn_Ngon

Trời ơi! Anh nghe thấy gì thế này.

Lee Seokmin chắc chắn tai mình lãng tai rồi, trong nhà Kim Mingyu làm sao có thể xuất hiện mấy từ ngữ thế này ... làm sao có thể sản sinh được những ngôn từ ấm áp của gia đình thế này?

Lee Seokmin ngây ngốc không biết nguy hiểm đến gần, mãi cho đến khi cổ áo bị người nào đó kéo ra ngoài.

"A a a a ...", Lee Seokmin ôm chặt người vào bộ sofa: "Wonu! Wonu ... Cứu mạng!"

Wonu chưa vào đến nhà bếp đã nghe tiếng gào thét kêu cứu, quay đầu nhìn lại thì trông thấy một người đàn ông chẳng cần để ý hình tượng đang ôm chặt sofa: "Được rồi! Được rồi! Có gì từ từ nói."

"Đúng vậy ... có gì từ từ nói!", Lee Seokmin gật đầu lia lịa.

"Không có gì để nói nhiều!", Kim Mingyu lại lôi cổ áo của Lee Seokmin.

Thật sự Lee Seokmin chỉ muốn tìm hiểu thực hư, sao lại bị đánh đuổi thế này. Vì vậy anh ta mặc kệ cổ áo đang bị lôi kéo, tay ôm sofa càng ngày càng chặt, cặp mắt nhìn thẳng Wonu phát sinh tín hiệu cầu cứu ... Anh ta nhìn là biết, Kim Mingyu trước sau như một là kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ có người đàn ông mang tên Wonu này còn có chút tình cảm.

Wonu trông thấy gương mặt anh ta đỏ au: "Kim Mingyu, anh nhẹ tay một chút, kẻo giỡn chết người." Cậu có thể nhìn ra mối quan hệ của người đàn ông này và Kim Mingyu không bình thường, vì vậy cũng không lo lắng cho lắm.

Lee Seokmin: "..." theo kịch bản đâu phải 'thoại' như thế đâu ...

"Ừm", Kim Mingyu gật gù: "Yên tâm, tôi khống chế lực cả rồi."

Wonu cười cười: "Vậy thì được!"

Lee Seokmin chịu đả kích: "Coi như muốn tôi chết thì cũng cho tôi là một con ma no chứ." Anh ta ngửi mùi thơm của thức ăn mới vội vội vàng vàng lại đây.

"Trên đường đầy quán ăn!", Giáo sư Kim luôn luôn không hiểu đạo tiếp khách.

Lee Seokmin bị hành tới mức này, muốn anh ta ra chiêu phải không ... vậy đừng trách anh ta! Một người đa mưu như Lee Seokmin ngay lập tức biến đổi.

"Wonu! Tôi nói cho cậu biết, vừa rồi, Kim nhị gọi cho tôi kêu tôi tìm đồ giúp cậu ta."

Sắc mặt Kim Mingyu biến chuyển, tay đang lôi cổ Lee Seokmin bất giác buông lỏng, thanh âm có mấy phần cảnh cáo: "Han!"

Kim Mingyu không biết trong lòng anh đang có cảm giác gì.

Rõ ràng là ... anh cho rằng việc phân tích hiện tượng phóng hormone giống Wonu là một nghiên cứu rất ư là bình thường, chuyện này trước đây anh cũng từng làm, không khác gì nhau. Nhưng trước mặt Wonu, anh lại không thể giải thích được vì sao anh lại nảy sinh cảm giác chột dạ. Cảm giác đó giống như mèo cào ... cào cào tim anh.

Vừa được tự do, Lee Seokmin ngay lập tức đứng cách thật xa.

"Ôi người đàn ông đẹp trai và thiện lương, Wonu! Tại hạ tên Lee Seokmin, Mộc Tử Lee – Vương Thâm Seokmin. Không biết có thể vinh hạnh cùng cậu dùng bữa trưa."

Lee Seokmin giả vờ giả vịt khom lưng, động tác kính cẩn.Người đàn ông tên Lee Seokmin này, gương mặt búng ra sữa nhưng tâm địa rất giản xảo, biết được không cách nào ra tay được với Kim Mingyu nên mới chuyển hướng sang Wonu.

Wonu liếc Kim Mingyu, hỏi dò ý kiến của anh, dù sao đâu cũng là khách của anh, cậu không được tự ý làm chủ.

Kim Mingyu không hề thích Lee Seokmin ở đây. Trước đây không phát hiện, bây giờ mới để ý anh không thích Lee Seokmin chút nào, không hề thích sự xuất hiện của Lee Seokmin một chút nào.

Anh chỉ thích ngồi ăn cùng Wonu. Bây giờ bàn ăn lại đột nhiên xuất hiện Lee Seokmin khiến Kim nhị chẳng thấy vui vẻ, cảm giác như lòi thêm một con chuột ngồi lên bàn ăn, mà lại là con chuột cống bò ra từ nơi bẩn thỉu khiến người ta căm ghét.

Lee Seokmin làm sao không nhận ra được ánh mắt ghét bỏ của Kim Mingyu, nhưng anh ta mặt dầy, không sợ, cứ thản nhiên ngồi trên ghế ăn. Chưa đụng đũa, anh ta trước nhìn hết một lượt bàn ăn, kinh ngạc thốt lên: "Chỉ cần nhìn mâm cơm thôi cũng thèm, ngày nay có mấy người biết cơm nước đâu chứ, Wonu thật đúng là một người thông minh khéo léo ..."

Kim Mingyu thẳng thắn bài xích lời khen ngợi của Lee Seokmin: "Dối trá, xốc nổi, làm quá!"

Ba tính từ này khiến Lee Seokmin nghẹn họng.

"Tay đưa lên trán, biểu thị sự xấu hổ vì bị nói trúng tim đen."

Lee Seokmin vội vàng thu hồi cánh tay đang lau trán, tên Kim nhị này ăn nói quả thực ...

Wonu biết anh ta khen kiểu thảo mai ...

Thật ra tay nghề Wonu không hề kém cỏi nhưng tuyệt đối không phải thuộc dạng khiến người khác nhỏ dãi, chỉ có thể nói là bậc trung trung.

"Cơm nấu không nhiều, để tôi đi làm chút mì."

Ngày thường Kim Mingyu và cậu ăn cơm, Kim Mingyu chỉ ăn cá là nhiều, ăn cơm không bao nhiêu, cậu thì ăn ít, vì vậy hai người nấu một lon gạo là đủ. Không ngờ hôm nay có khách tới, chỗ cơm kia chắc chắn đâu đủ ăn, may là thức ăn cậu nấu nhiều, Kim Mingyu có ba món cá một món canh, còn có thêm rau xào cho cậu ... đủ cho ba người.

"Không cần phiền thế đâu!"

"Vậy thì phiền cậu quá!"

Hai người bọn họ đồng hồ mở miệng nhưng hàm ý khác nhau hoàn toàn.

Wonu nhún nhún vai quay lại nhà bếp, chưa đầy ba phút đã có thêm dĩa mì xào cá.

Khi ăn cơm, Wonu với Kim Mingyu không nói nhiều, ăn xong thì anh rửa chén còn cậu cắt trái cây hoặc pha thêm bình trà. Nhưng hôm nay có thêm Lee Seokmin.

Lee Seokmin đến đây đâu phải vì bữa ăn ... mà vì người đàn ông tên Wonu này.

Trên đường đến đây, anh ta phác họa rất nhiều hình ảnh về Wonu .... Không phải là một quái thai ba đầu sáu tay, thì ít nhất cũng mang theo một trái tim cũng cực kỳ mạnh mẽ. Vì vậy, khả năng Wonu là một đàn ông bị anh ta đã loại ngay khỏi đầu.

Thêm vào đó Kim Mingyu không phải loại thích người nào cả, trái lại một người đàn ông anh tuấn như nhị thiếu gia nhà họ Kim, đầy đủ mọi điều kiện thế kia, có đem người nào thả trước mặt anh để ve vãn, để hút mật thì sẽ biết - mật thì có ngọt nhưng thật ra mật do toàn ong độc đem về, nếm phải một miếng coi chừng chết ngay lập tức.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro