Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không những Lee Seokmin mà ngay cả ông Kim còn tự nhận không cách nào chịu nổi nhị thiếu gia họ Kim, hai người 'sớm tối đối lập', thật sự là ông không thể chịu đựng được cảm giác bị Kim Mingyu nhìn thấu. Lee Seokmin cũng vậy, anh ta luôn cảm thấy mình như trần truồng khi đứng trước mặt Kim Mingyu, lõa thể trước mặt đàn bà anh ta còn thích, chứ trước mắt Kim Mingyu ... thôi cho xin, anh ta không dám nhận. Thêm nữa, Lee Seokmin cũng không chịu được chuyện thỉnh thoảng mở tủ lạnh, lò viba, hoặc một ngóc ngách nào đó bốc được vật kỳ quái, thí dụ như con mắt, lỗ tai ... Lee Seokmin tự nhận mình không có quả tim thép.

Vì vậy khi thấy Wonu một thân mặc tạp dề từ trong nhà bếp đi ra mà không phải là một tên đàn ông to con ... khiến Lee Seokmin kinh sợ, phản ứng đầu tiên của anh không nghĩ Wonu là đàn ông cao gầy mà nghĩ: đối phương đã từng qua Thái Lan chuyển giới.

Bây giờ, ba người ăn cơm cùng một bàn, Lee Seokmin đã tự mình nghiệm chứng, đích thực Wonu không phải là chuyển giới mà hàng thật trăm phần trăm, điều làm cho anh ta kinh ngạc hơn chính là ...

"Nói vậy .. hai người ở với nhau hơn tháng rồi?"

Lee Seokmin khẽ nhếch miệng, quãng thời gian này lọt vào tai anh ta khiến anh ta mụ mị hẳn. Không nghĩ tới đã hơn một tháng.

Wonu gật gù ... bản thân cậu cũng thấy quá nhanh.

"Han ... cậu ba hoa chích chòe quá đấy!"

Kim Mingyu không thể nào chịu nổi Lee Seokmin lải nhải, vo ve bên tai như con ruồi không để anh yên, lại còn chướng mắt nữa.

"Xin lỗi!", Lee Seokmin cũng ý thức được mình thất lễ. Anh ta lập tức im bặt nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc Wonu một cái, cũng không biết được lén lén lút lút nhìn con trai người ta như vậy là bất lịch sự đến mức nào.

Trái lại Wonu rất bình tĩnh, có thể ở với Kim Mingyu lâu ngày sức đề kháng cũng mạnh dần, bị người ta nhòm ngó đến mức ấy mà ăn ăn uống uống như thường, chả xi nhê gì.

Đương nhiên, điểm khác biệt là cậu luôn cảm giác Kim Mingyu là người đặc biệt, suy nghĩ khác người cũng là chuyện bình thường. Wonu không hề biết rằng bản thân cậu đã được phong tặng là 'Người kỳ quái' trong mắt Lee Seokmin.

Sau khi ăn xong, Wonu thấy Kim Mingyu hôm nay có khách nên bao thầu luôn chuyện rửa chén nhưng anh không chịu, anh nói rõ đã đặt ra giao ước là phải tuân theo, cho nên đây là nhiệm vụ của anh.

Mang bát dĩa đi rửa, còn Wonu cắt trái cây cho hai người bọn họ, rồi quay qua cho mèo ăn. Xong xuôi đâu đó cậu về phòng mình.

Lee Seokmin ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn hai người này 'Sinh hoạt thường ngày', thấy sao sao nhỉ ... Rất hài hòa!

Hài hòa đến mức không chân thật!

"Nhị thiếu gia ... cậu vừa rồi trong điện thoại có nói cậu muốn nghiên cứu ... nghiên cứu 'Hiện tượng phóng hormone' ... chính là chỉ ... cậu ấy sao?", anh đến gần thì thào hỏi.

Kim Mingyu 'ừ' một tiếng, cũng chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, chăm chú rửa chén dĩa. Rửa được một nửa, anh dường như nhớ ra gì đó, nhìn chăm chăm chiếc dĩa trên tay mấy giây, sau đó đem dĩa đặt qua một bên, tiếp tục rửa cái khác.

Lee Seokmin thầm nghĩ Wonu không thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng là một chàng trai rất dễ nhìn, gương mặt khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Nhưng chỉ là một chàng trai rất rất bình thường. Một chàng trai rất bình thường mà có thể sống cùng với Kim Mingyu, hơn nữa sống chung còn rất hòa hợp.

Lee Seokmin nghĩ mãi không ra: "Kim nhị ... Wonu có gì đặc biệt sao?", anh ta khiêm tốn thỉnh giáo, e sợ mắt trần của mình không phát hiện thánh nhân.

Kim Mingyu nhìn chăm chú đôi đũa trong tay, suy nghĩ một chút, sau đó lại gác đôi đũa sang một bên.

"Trên người cậu ấy có kích thích tố đặc biệt ảnh hưởng đến tôi."

Đặc biệt ảnh hưởng đến tôi.

Lee Seokmin rợn gáy ... kiểu đặc biệt này quả thật rất đặc biệt á.

Á ... chờ chút!

Lee Seokmin nghĩ đến chuyện Kim Mingyu muốn đem Wonu biến thành một máy nghiên cứu hiện tượng phát hormone, mà Wonu là người còn sống sờ sờ. Chuyện điên điên trong nghiên cứu của Kim Mingyu không phải anh ta không rõ.

"Nhị thiếu gia!", Lee Seokmin thều thào, "Cậu đừng làm loạn được không? Dù sao người ta cũng còn là một chàng trai sống sờ sờ ở đó."

Lee Seokmin luôn cho rằng tư duy Kim Mingyu khác hẳn người thường, đến một ngày nào đó anh hứng chí chỉ vì cái nghiên cứu quỷ quái ấy mà đem Wonu đi 'giải phẫu', chẳng phải quá tai hại ư?

Kim Mingyu liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Lee Seokmin: "Chuyện ấy không phải tôi chưa từng nghĩ đến ... nhưng tôi cho rằng để Wonu sống tốt hơn là chết rất nhiều."

Thật sự đã từng cân nhắc chuyện mang con người ta đi giải phẫu rồi sao?

Lee Seokmin nghẹn giọng, đây là trọng điểm ư? Có điều, suy nghĩ chín chắn một chút, đây là đầu tiên Kim Mingyu có cảm giác hứng thú với một người. Lee Seokmin đã từng nghĩ cuộc đời này Kim Mingyu sẽ giữ trung trinh đến trọn đời bởi vì anh đối xử ai cũng như ai. Bất luận là người nào dù nam hay nữ cách nhìn nhận của anh đều giống nhau. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là có sự hiện diện của anh.

Bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Kim lại hứng thú với một người mang tên Wonu.

Lee Seokmin chẳng muốn nói nhiều với Kim Mingyu, một người đàn ông thấy hứng thú với một người đàn ông khác, kết quả sẽ thế nào? Nếu là người có tư duy bình thường thì dễ kết luận, còn Kim nhị thuộc về cấu tạo bất thường, không được suy nghĩ theo lối mòn, nên thôi kệ Kim Mingyu.

Lee Seokmin quyết định, sau khi rời khỏi nhà Kim Mingyu, anh sẽ đi lùng sục tất cả các bệnh viện ở thành phố Busan, thành phố Busan không có thì qua các thành phố khác, chuyện Kim nhị đã ra lệnh, anh ta nhất định phải tuân theo.

Thế nhưng ... tên người đàn ông này lại có hứng thú nghiên cứu từ chân người chết sao?

Nội chuyện này thôi cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu cố gắng kiềm chế một chút, đừng dọa Wonu sợ!"

Kim Mingyu cảm thấy câu nhắc nhở của Lee Seokmin quá dư thừa: "Không có gì! Cậu ấy cũng từng nói muốn giải phẫu tôi!"

Ngay lập tức lòng Lee Seokmin ngổn ngang, không thốt nên lời, thì ra hai người này có sở thích đặc thù giống nhau.

Được bữa cơm lại thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lee Seokmin chào tạm biệt, ra về. Trước khi đi, Kim Mingyu đưa cho anh ta bộ chén đũa.

"Làm gì?" Lee Seokmin không hiểu đầu cua tai nheo, đang yên đang lành đưa chén đũa cho anh làm gì?

"Cái này cậu đã dùng qua."

Sau khi nói xong, Kim Mingyu trực tiếp cửa đóng then cài, cảm giác trong phòng không còn tên ba hoa Lee Seokmin thật thoải mái.

Lee Seokmin đứng chết trân ngoài cửa, trên tay là bộ chén đũa, hiu quạnh trong gió, lòng dạ ngổn ngang.

Anh ta dùng qua thì sao chứ? Sẽ lây bệnh truyền nhiễm sao? Tên Kim Mingyu này mắc căn bệnh sạch sẽ quá độ rồi.

Chuyện Kim Mingyu mắc căn bệnh sạch sẽ ai ai cũng biết ... nhưng Lee Seokmin không biết, người đàn ông mang căn bệnh này còn thêm tính soi mói? Lỡ chẳng may Wonu lấy chén đũa này ra dùng thì thế nào?!?

Lee Seokmin uất hận, trong lòng âm thầm quyết định, sau này anh cứ ôm chén dĩa qua đây!

Cầm chén của nhà cậu, còn không cho tớ vào nhà hay sao!

Còn lâu!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro