Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Diệp Thù từ trong giấc mộng bị đánh thức .

Gần như là trong nháy mắt , cô bởi vì hoảng sợ mà tim đột nhiên đập nhanh , nhanh chóng từ trên giường thẳng lưng ngồi dậy , vô ý chạm vào vết thương vừa mới khép lại , da thịt chặt chẽ kết thành sẹo trên lưng ­−−− đây là " lễ vật" mà mấy tháng trước cô đi nằm vùng để lại , vết sẹo dữ tợn , giống như một phiến lá khô trói buộc trên thân thể mềm mại , vô phương xóa đi , tượng trưng cho sự anh dũng , can đảm của cô .

Diệp Thù uống một ngụm nước ấm , ý thức hồ đồ không rõ ràng . Cô nhớ lại một ít cảnh tượng trong mộng : Cánh cửa khép hờ , phía sau cửa có tiếng người nói chuyện , âm thanh rất nhỏ , cô dường như nghe được bí mật động trời nào đó , hoảng sợ bịt miệng lại . Sau đó , thân phận của cô gần như bại lộ , vì vậy trước thời hạn gửi đi mệnh lệnh báo động đỏ khẩn cấp , cùng cảnh sát trong ứng ngoài hợp , bắt được mấy tên tôm tép buôn lậu thuốc phiện trong đó , nhưng rồi cô bị người truy kích , rơi xuống núi , thập tử nhất sinh ...

Diệp Thù chỉ nhớ đến đây , cô bởi vì bị chấn thương đầu dẫn đến tâm lý có vấn đề khiến cho bị mất trí nhớ . Chỉ quên đi một phần trí nhớ , người xung quanh và công việc vẫn rõ mồn một trước mắt . Vì vậy , cũng không ảnh hưởng đến công việc cảnh sát của cô hiện tại .

" Đinh linh linh " Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Diệp Thù kẹp điện thoại ở giữa mặt và vai , nhỏ giọng hỏi :" Chuyện gì ?''

" Diệp lão đại , là tớ , Tiểu Ninh đây "

Diệp Thù hỏi :" Tại sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tớ ? Bây giờ mới có 5 giờ sáng ?"

Tiểu Ninh là bạn của cô hồi còn học ở trường cảnh sát , bây giờ được phân đến tổ trọng án của cô.

" Từ đội trưởng bảo mình nói với cậu , trong hôm nay nhất định phải tiếp đón Kỳ tiên sinh tận tay "

" Tuân lệnh , nhất định sẽ không để Từ đội trưởng thất vọng , tớ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ ." Diệp Thù cười một cái , nói " Nhưng mà chỉ là tiếp đón một người thôi mà cũng cần mình đích thân đi sao ? Kỳ tiên sinh cũng thật có giá nha "

" Vẫn là cậu tự mình đi , ai bảo trong đội chỉ có hai chúng ta là nữ . Tớ khẳng định là không phù hợp rồi , dạo gần đây còn phải cùng Từ đội trưởng xử lý một vụ án , chỉ có cậu đi được thôi "

Diệp Thù nhíu mày khó hiểu :" Chờ chút đã . cậu nói là Kỳ tiên sinh còn muốn chọn người ?"

" Những chuyện ngoằn ngoèo này tớ cũng không hiểu rõ lắm , dù sao Từ đội trưởng đã nói như vậy rồi . Hắn và Kỳ tiên sinh là bạn bè , dù sao cũng biết được chút thói quen và tính cách của ngài ấy , tớ nghĩ , chẳng lẽ là muốn cậu dùng sắc đẹp ** hoặc ? Ai mà biết được , đừng hỏi nhiều như vậy , đi gặp thì biết " Tiểu Ninh ngáp một cái ," Mới có năm giờ sáng , tớ đi ngủ tiếp đây , chờ lát nữa còn phải đến sở cảnh sát báo cáo , cứ như vậy đi , chúc cậu may mắn ."

Diệp Thù nghe thấy điện thoại kêu "tít" một tiếng manh âm , trong lòng đột nhiên có cảm giác , hôm nay đón khách , sự tình sẽ biến chuyển bất ngờ , không suôn sẻ được .

Về phần Kỳ tiên sinh này , cô nghe nói được , ấn tượng đối với hắn chính là —— một nam nhân tên Kỳ Linh , là chuyên gia trong lĩnh vực sinh vật hóa học , cũng là một điều hương sư , lại có cái mũi nhanh nhạy nhất thế giới .

Có hắn , chó nghiệp vụ đều trở nên dư thừa .

Còn những mặt khác , một chút ấn tượng cô cũng không có .

Thời điểm năm giờ , lúc tia nắng bình minh đầu tiên nhuộm vàng mặt hồ , Diệp Thù liền xuất phát .

Bộ đồ Diệp Thù mặc là cảnh phục ( đồng phục của cảnh sát ) , trời lạnh , đã là đầu mùa đông rồi , cho nên cô khoác ngoài một chiếc áo nỉ xám ,sau đó lên đường lái xe đi lên núi .

Nơi ở của Kỳ Linh vắng vẻ , vị trí địa lý lại khó tìm , như là một ẩn sĩ ẩn nấp nơi vùng đất lạnh giá , hoang tàn , vắng vẻ , muốn để khách mời nghe tên mà đến đều trước tiên làm tốt chuẩn bị "tam cố mao lư"*

*Tam cố mao lư : ba lần mời đến , mời với tấm lòng chân thành . Điển cố Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp , lần thứ ba mới gặp . Ý nói chân thành , khẩn khoản , năm lần bảy lượt mời cho được .

Diệp Thù đánh tay lái , lông mày hơi nhíu lại , không khỏi cảm thấy phiền muộn .

Trên núi sương mù dày , thời điểm sáng sớm , trên đầu ngọn mỗi phiến lá xanh đều đọng lại một tầng sương trắng như nhung , chợt nhìn đi , một bao bạc màu trắng , làm xáo trộn tầm mắt con người .

Diệp Thù như là xâm nhập vào đám sương mù , hoàn toàn không tìm thấy phương hướng .

Nơi đây gần như không có bất cứ tín hiệu nào , nhiều lần vào định vị GPS trong xe xem hướng dẫn đều không có tác dụng .

Cô muốn xuống xe hút một điếu thuốc , nhưng trên thực tế , cô căn bản không hút thuốc , chỉ là có thói quen nhìn làn khói lượn lờ bay lên từ ánh lửa màu trắng , trong lòng có thể được an ủi phần nào .

Không bao lâu sau , xe cuối cùng cũng mở được hướng dẫn ra đại lộ .

Phía trước , mơ hồ xuất hiện một căn nhà ngói đỏ nhỏ , gạch được sơn một màu đỏ sáng ngời , bao phủ lấy hòa thảo* trắng , giống như là đi vào ngôi nhà kẹo trong truyện cổ tích , mọi thứ hiện ra đều không chân thực .

*Hóa thảo là một dạng thực vật lá mầm

Diệp Thù xuống xe , đối chiếu với danh tự trên hộp thư : zero , không sai , hoàn toàn chính xác .

Trong thoáng chốc , cô kinh sợ nhìn thoáng qua , có một bóng người bước chân vội vàng lướt qua , không thấy rõ diện mạo , chỉ nhớ rõ ánh mắt của hắn —— giống như bị bao phủ vào trong tháp không cửa , nhìn lên trên , từng tầng các tòa nhà hình tháp nối đuôi nhau tạo thành vòng tròn hiện ra , tối đen như mực , nhất thời có cảm giác đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng , làm cho lưng người ta đổ mồ hôi lạnh .

Là Kỳ Linh sao ?

Đây hẳn là một nam nhân có ánh mắt sắc bén .

Diệp Thù thầm nói một tiếng , chung quy cảm thấy dự đoán của mình chắc phải đúng phân nửa . Cô có năng lực đối với chuyện này , am hiểu nhất là quan sát ánh mắt người khác , mắt là cửa sổ tâm hồn , những lời này quả thực là chí lý .

" Kỳ tiên sinh , xin hỏi ngài có nhà không ?" Diệp Thù khách sáo hỏi , oán thầm một câu : Biết rõ còn hỏi .

Nhưng mà không ai trả lời cô .

Diệp Thù lại lần nữa nhấn chuông cửa , hô :" Tôi là người Từ đội trưởng phái tới để tiếp ngài đến hỗ trợ công tác của đội hình sự , nghe nói ngài ngày hôm qua mới về nước , hôm nay tới quấy rầy ngài rồi , thật là xấu hổ ."

Bốn phía yên tĩnh im lặng , vẫn như trước không có hồi âm .

Đột nhiên cô cảm nhận được một luồng ánh sáng ấm ấm áp áp từ đỉnh đầu chiếu xuống .

Theo bản năng , Diệp Thù ngẩng đầu , ánh mắt sáng quắc nhìn nam nhân đối diện —— mắt hắn rất đen , ánh mắt rất sâu , giống như là một bức điêu khắc bình thường mãi mãi không thay đổi , rất lâu chưa từng chuyển động .

Phát giác được ánh mắt của Diệp Thù , hắn hơi hơi nghiêng đầu , động tác và độ cung chính xác đến trình độ như dùng quy thước ( com-pa , thước đo ) đo lường , giống như đồng hồ cổ bằng gỗ cách một giờ quả lắc mới đung đưa , tự nhiên là cân nhắc cùng quy tắc , đơn giản không lên tiếng nhắc nhở thế giới này.

"Kỳ tiên sinh?'' Diệp Thù líu ríu như tự nói với chính mình .

" Có việc ?'' Hắn không phủ nhận mình là Kỳ Linh , thái độ nói chuyện tuy lãnh đạm nhưng cũng không xa cách hờ hững mà là mang theo mười phần ngờ vực .

Ánh mắt của hắn tham lam nhìn toàn thân Diệp Thù , sau nửa ngày hắn mới lộ ra một chút hứng thú kết luận :" Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế , ống tay áo không có một nếp nhăn , chỉ cài cúc áo đầu tiên , phía trên có dấu vết sứt chỉ , trên người không có mùi nước buồn nôn , vừa khéo , lần đầu tiên gặp dưới tình huống này , cô lấy được thiện cảm của tôi . Tôi cũng không chán ghét mùi bông tuyết giá lạnh , so với những mỹ phẩm dưỡng da mùi rược cồn êm dịu hơn nhiều , móng tay của cô có mùi thuốc bột mạc tây lâm , là loại dùng để giảm nhiệt ( hạ sốt ) , cô gần đây bị thương sao ? Phần eo còn lưu lại mùi tanh , viên đạn kia có một cỗ vị ngọt của kim loại , thậm chí là vị cồn đậm đặc , là vết thương do đạn bắn sao ?"

Hắn mỗi một câu hỏi đều không giống như nói với Diệp Thù , ngược lại hắn giống như đối với phỏng đoán của mình tiến hành chất vấn , ý đồ cùng chính bản thân nghiên cứu thảo luận đạt được đáp án chính xác .

Diệp Thù không nói câu nào , lẳng lặng chờ hắn dừng việc lải nhải ngôn ngữ không thể hiểu nổi .

Phàm là thiên tài , đều rất điên khùng .

Chỉ bằng khứu giác nhanh nhạy , thêm nữa miễn cưỡng công nhận thành tựu của hẳn , nói xằng nói bậy rằng hắn là thiên tài đi .

Diệp Thù cảm thấy rất lạnh , gió núi chui vào cổ áo cô , bao bọc lấy cánh tay cô , run rẩy một cái . Ánh mặt trời còn chưa kịp hòa tan những bông tuyết như sợi sương mù thô , ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu lên sương mù bay lả tả giống như tơ nhện ngân quang ( màu bạc ) bị thủng , từng tấc một , lá thông giống như ẩn nấp vào làn da con người .

Con ngươi Kỳ Linh hơi khép lại , nhấn xuống nút thiết bị bên cửa sổ , " lạch cạch " một tiếng , mở ra cửa lầu dưới .

Hắn mặc dù không nói lời nào nhưng Diệp Thù có thể từ hành vi của hắn lí giải được đây là ý tứ mời vào .

Cô không nói hai lời , bước vào gian phòng , cảm thấy căn phòng đặc biệt nhỏ .

Trong phòng có một cái bàn dài , làm từ loại gỗ xưa vừa dày vừa bền , phía trên bày vài dụng cụ thủy tinh cùng với các loại túi đựng thực vật đã bị nghiền ép và đồ gốm sứ , cùng một cái chày để giã . Đằng sau bàn là một cái tủ gỗ nhỏ bị vứt bỏ , bên trong bày hàng ngàn hàng vạn bình lọ , từ một khe hở bên trong , thỉnh thoảng chảy ra một chút mùi hương bí ẩn có chút cay thơm mát .

Diệp Thù cảm thấy hiếu kỳ , đến gần nhìn thử , lại phát hiện những cái bình kia chứa những thứ vô cùng cổ quái : Ví dụ như một chiếc răng sữa , phía dưới dán một tờ giấy tinh xảo ghi kí hiệu , chảy ra bạc , trên đó viết " Vật của một đứa trẻ sáu tuổi vứt đi " , hoặc một giọt máu , trên tờ kí hiệu ghi " Đồ ăn của công tước hút máu " , vân... vân thật nhiều những thứ như vậy .

Cô đoán không ra ý đồ của nam nhân này , chỉ biết hắn chẳng những thần bí còn có chút cố chấp .

" Cô thích mùi hương của những thứ này sao ?" Đột nhiên từ sau lưng cô có một thanh âm khàn nhỏ của nam nhân truyền đến .

Diệp Thù chợt quay đầu lại , đối diện với đôi mắt màu trà xám tro lạnh lùng của Kỳ Linh , trong lòng bỗng dưng cả kinh , mỉm cười :" Kỳ tiên sinh thu thập những vật này để làm gì vậy ?"

" Ghi chép lại mùi hương , sợ sẽ quên đi " Kỳ Linh lạnh nhạt nói ," Tôi sẽ ghi chép toàn bộ những thứ từng xuất hiện trong cuộc đời tôi bên trong khí tức ( khí tức : hơi thở ) , cũng bao gồm người hôm tự tiện xông vào nhà tôi ."

Diệp Thù nghe vậy , da đầu run lên . Cô luôn luôn có cảm giác đặc biệt khó chịu , loại cảm xúc này rất khó nói lên lời , như là bị một cây kim xuyên qua tận gốc trái tim , chỉ bạc kia không đủ để đâm thủng mạnh máu cô , nhưng thực sự có sức mạnh , đâm vào chỗ sâu nhất , đau đơn âm ỷ .

Mắt Kỷ Linh chính là có năng lực phân tích thấu đáo , nhìn trộm được thất tình lục dục của cô , tất cả nội tâm muôn màu muôn sắc .

" Ghi chép mùi hương của tôi ?" Cô líu ríu tự nói , mỉm cười ," Tôi làm sao có thể ghi chép chứ ? Hay nói cách khác , mùi hương của tôi là gì ?''

" Mùi hương của cô rất mới mẻ , không khiến tôi bài xích ( bác bỏ ) . Trái lại , tôi đối với cô sinh ra sự chế ngự mãnh liệt ." Kỳ Linh chợt chạy đến gần , những đầu ngón tay dài nhọn mơn trớn mặt bàn làm bằng gỗ , lòng bàn tay trắng nõn như hạt pha lê , lộc cộc lộc cộc dọc theo mép bàn dốc ngược không rõ ràng , từng chút một tới gần , cuối cùng sờ lên vành tai đang nghiêng của Diệp Thù .

Hơi thở của hắn rất tươi mát , hàm chứa hương vị thảo mộc kì lạ, gần trong gang tấc , dồn ép khiến Diệp Thù phải bất đắc dĩ nhắm mắt lại , dường như tận lực không chú ý để người xâm phạm , giống như cho phép đối phương công thành chiếm đất .

Ngay tại lúc Diệp Thù chuẩn bị đến giới hạn , Kỳ Linh lại buông tay xuống , mang theo một cỗ hơi thở ấm áp , từ trên xuống dưới .

Hắn thấp giọng nói :" Tôi có thể không chút nào khoa trương nói , cho đến tận bây giờ , mùi hương trên đời này , cơ hồ là qua 'mũi' tôi sẽ không bao giờ quên . Duy chỉ có cô, tạm thời khiến tôi cảm thấy có chút khó giải quyết . Nếu như cô có thể để tôi tìm ra mùi hương của cô , như vậy , tôi sẽ đáp ứng giúp công việc của cô . Đây là giao dịch , giao dịch giữa tôi và cô ."

Quái nhân này...

Diệp Thù chợt nhíu mày , đổi lại là một người khác nói với cô loại chuyện này , cô có thể giải quyết thật nhanh bằng cách vặn cánh tay của tên lưu manh kia ra sau , chỉ có một mình Kỳ Linh , làm cho cô có chút thúc thủ vô sách ( bó tay ) .

Trong đáy mắt hắn gần như là dáng vẻ si mê , không điên cuồng , rồi lại dạt dào hứng thú , coi cô như một món vật phẩm tinh sảo nhất , khát vọng thưởng thức , thậm chí là chiếm hữu.

Diệp Thù không trả lời , chỉ vô thức cúi đầu , ngửi ngửi hõm vai và dưới nách mình... Không có mùi cổ quái quý hiếm kì lạ gì , chỉ là trong trang phục cảnh sát có để hai viên long não* , chẳng lẽ đây là mùi hương độc nhất vô nhị trong truyền thuyết ? Nước ngoài không có long não sao ?

*Long não là một chất rắn kết tinh màu trắng hay trong suốt giống như sáp với mùi thơm hăng mạnh đặc trưng .

Cô chần chừ hỏi :" Có lẽ mùi mà Kỳ tiên sinh ngửi thấy là...''

" Cũng không phải long não , càng không phải mùi sữa tắm hạnh nhân . Đầu ngón tay cô còn lưu lại mùi sữa bò , thậm chí là hơi thở có một chút mùi thuốc lá... Tôi muốn nói cũng không phải những thứ này , mà là mùi trên người cô . Tôi có thể thành thật nói , tôi thích mùi hương của cô , khao khát chiếm hữu , hoặc là thu thập mùi hương này ."

Khóe miêng Diệp Thù co rút :" Anh muốn đem tôi bỏ vào trong bình ?''

Kỳ Linh không lên tiếng , từ chối cho ý kiến .

Được rồi , xem ra là hắn thật sự nghĩ đến điều đó .

Diệp Thù cơ hồ là trong phút chốc nhớ tới lời Tiểu Linh nói —— nhất định không từ thủ đoạn nào đem người về cảnh đội .

Vì vậy , cô kiên định gật đầu , nói :" Anh có thể lúc nào cũng theo tôi , ngửi... Ách mùi của tôi . Nhưng tôi cũng có yêu cầu , anh không thể chạm vào thân thể tôi , cũng không thể vì nhu cầu của mình mà làm ra chuyện gì kì quái ."

" Tốt ." Hắn không chút dị nghị , nghiêng đầu một cái , mặc cho bóng đèn màu xám chiếu lên nét mũi nghiêng của hắn , bất động thanh sắc mà nhìn chăm chú Diệp Thù , dường như trong thế giới hoang vu của hắn chỉ vỏn vẹn có một người là cô .

('・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro