Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Kỳ Linh nói khó , cũng không phải là khó giải quyết như cô nghĩ , ngược lại là quá dễ dàng có thể hàng phục , làm cho Diệp Thù có chút bất an lo sợ .

Diệp Thù nắm chặt tay lái , hồi tưởng lại tình cảnh khi nãy vẫn thấy buồn bực —— Kỳ Linh giống như chỉ số thông minh trong phương diện sinh hoạt là bằng không vậy , quần áo không biết lựa chọn thế nào , đồ vật cần thiết trong trường hợp khẩn cấp phải ra ngoài cũng không biết , chỉ đứng trước cửa phòng tắm , suy nghĩ sâu xa trọn vẹn một giờ , cuối cùng lựa chọn gọi điện cho người hầu ở tận Ý , hỏi vị trí để đồ dùng sinh hoạt .

Cuối cùng Diệp Thù không nhìn nổi nữa , cô nhanh tay nhanh mắt lấy kem đánh răng khăn mặt các thứ nhét vào vali , trước đó còn cầm hai cái quần lót tứ giác cho nam nguyên vẹn để vào trong đó...

Nghĩ đến hiện tại , Diệp Thù cũng là " quý ngài hai mặt "* , một mặt khác thỉnh thoảng liếc liếc Kỳ Linh —— anh một tay chống đầu , con ngươi không hề chớp nhìn chằm chằm cô . Nơi giữa lông mày mơ hồ có một tia mệt mỏi , nhưng lại không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi ,như sợ bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô .

Cô có gì hay để xem sao ?

Diệp Thù không hiểu nổi ánh mắt này , thậm chí không biết nên làm thế nào .

Tai cô không tự chủ được mà nóng lên , da thịt lúc đầu trắng nõn vì nhiệt độ cao mà ửng đỏ , nhìn thấy mà giật mình .

Kỳ Linh vươn tay , đầu ngón tay cách vành tai cô chỉ một khoảng , anh mê mang nói :" Nhiệt độ cao sẽ khiến cho mùi biến chất , trở nên dịu dàng ôn hòa , mùi hương của cô hình như cũng xuất hiện một chút biến hóa..."

"Kỳ tiên sinh , xin ngài yên lặng , chuyên tâm ngồi xe ." Ban đầu Diệp Thù còn nén giận , hiện tại không nhịn được nữa , thậm chí có phần thẹn quá hóa giận . Mặc kệ người khác xấu hổ ra sao , cũng câm như hến , nếu không phải nói là thẳng thừng nói ra , còn phê bình một phen .

Kỳ Linh nghe lời mà im miệng , ngồi thẳng người , mắt nhìn về phía trước , thế giới rốt cuộc thanh tĩnh trong chốc lát .

Trên con đường xuống núi , đồi núi đất bị sạt lở , tạo thành đường ngăn .

Diệp Thù bất đắc dĩ xuống xe , cô gõ cửa sổ xe ở ghế lái phụ —— Kỳ Linh nghiêng đầu dựa vào cửa sổ , cái trán đụng vào tấm kính dày khiến cho một mảng da thịt nhẵn nhịu hiện ra , khoảng cách gần như vậy , thực sự không phát hiện ra lỗ chân lông của anh , không một chút tỳ vết .

Kỳ Linh tỉnh lại , chớp chớp lông mi đen nhọn , mơ hồ hỏi : " Làm sao vậy ?''

"Kẹt xe rồi , xuống nghỉ ngơi chút đi , ngồi trong xe khó chịu ." Diệp Thù luôn luôn phải chăm sốc tốt cho anh , dù sao anh cũng là người Từ đội trưởng tự mình phân phó muốn mời đến làm cố vấn hình trinh ( hình sự ) , có thể phá án hay không còn phải dựa vào anh .

Kỳ Linh môi mỏng hơi nhếch , sắc mặt hơi thay đổi , hồi lâu , anh mới mở miệng , nói :" Có nước không ? Tôi khát "

Diệp Thù có chút lúng túng , trên xe ngược lại có nước , chỉ là cô uống qua rồi , không có chai mới .

" Chỉ có nước tôi đã uống qua ." Ý cô chính là không có nước .

" A, cảm phiền đưa cho tôi ." Kỳ Linh lại không nghe ra ý trong lời nói của cô , còn kiên trì muốn nước .

Diệp Thù bất đắc dĩ nói :" Hiện tại không có nước , đợi lát nữa tôi đi mua cho anh được không ?"

Kỳ Linh ngước mắt , hời hợt liếc cô :" Không phải còn nước của cô đấy sao ?''

" Của tôi sao ?" Ý của anh chẳng lẽ là muốn uống nước cô đã uống qua ? Hình như không quá phù hợp đi ?

Bất quá nghĩ lại , Diệp Thù trước kia cùng các anh em khoảng thời gian kiểm tra thể lực , khi uống nước cũng hầu như không phân biệt ta với ngươi , ngửa đầu , không có xa cách , uống vào miệng xối lên đầu , khi đó thoải mái , vui vẻ đến mức nào .

Có lẽ Kỳ Linh cũng không nhã nhặn như cô nghĩ , vì ứng phó nhu cầu cấp thiết , cũng sẽ ngẩng đầu uống nước đi .

Cô đem nước khoáng đưa cho Kỳ Linh , trong thoáng chốc rõ ràng liên tưởng đến hình ảnh nước từ bên môi Kỳ Linh tràn ra , anh má hồng mắt đỏ , nước đọng lại thấm ướt xương quai xanh , một giọt nước đọng lại , cũng là có chút tú sắc khả xan (tú sắc khả xan : xuất sắc , thanh tú )

Khụ , nghĩ vớ vẩn rồi .

Diệp Thù tranh thủ thời gian phục hồi lại tinh thần , nhìn đoạn đường phía trước sương mù lượn lờ trên những ngọn núi xa xa , dư quang vẫn theo đuổi không bỏ Kỳ Linh . ( có thể hiểu là dù nhìn về phía trước nhưng ánh mắt vẫn để ý đến Kỳ Linh )

Chỉ thấy anh cẩn thận từng li từng tí vặn mở nắp bình , không chút mâu thuẫn mà ngửa đầu , môi và miệng bình nước khoáng trực tiếp chạm vào nhau , chậm rãi uống nước .

Diệp Thù trợn mắt há hốc mồm , cái này... đây là ý gì ?

Là do văn hóa phong tục nước ngoài quá mức cởi mở , nên giữa nam nữ không có kiêng kị sao ? Nhưng theo một góc độ khác mà nói , vẫn tồn tại vấn dề về vệ sinh , anh không chê nước miếng của cô sao ?

Không trọng điểm không phải cái này , mà là... Cái này không tính là gián tiếp hôn môi chứ ?

Diệp Thù cảm thấy lông mày nhíu càng chặt hơn , huyệt Thái Dương cũng mơ hồ đau đớn rồi .

Cô liếm liếm môi dưới , lần nữa nhắc nhở :" Thật ngại quá , Kỳ tiên sinh , chai nước này vừa rồi tôi đã uống qua ."

Có lẽ anh có chướng ngại thính giác , không nghe rõ lời cô nói mà thôi .

Kỳ Linh chậm rãi nói :" Tôi biết rõ ."

Anh biết ? Anh biết rõ mà còn cố ý uống ?

"..." Diệp Thù bảo trì trầm mặc .

Kỳ Linh nghiêng đầu ," Phía trên có mùi vị của cô , người bình thường thời gian mùi tiêu tán cùng nồng độ tỉ lệ thuận , cô hẳn là uống vào bốn tiếng trước . Tôi nói , tôi không bài xích mùi hương xủa cô , trái lại , tôi rất yêu thích loại mùi hương này , hy vọng cô bỏ qua cho ."

Cô ngược lại sẽ không để bụng , chỉ là nghĩ đến , sau này Kỳ Linh có thể hay không đoạt lấy đồ cô đã ăn qua , dùng nước tắm cô đã dùng qua , thậm chí là cầu xin cô cho tắm cùng...

Diệp Thù lấy tay che trán , cô đến tột cùng là dẫn theo thứ gì quay về đội đây chứ .

Diệp Thù mang theo bên mình sủng vật nhỏ ? Có được cái mũi linh mẫn nhất trên thế giới , còn theo lệnh cô mà làm , bảo vệ cô , đi theo cô , cho đến khi anh hoàn toàn chiếm được cô .

Cái này còn không phải cô trong lúc công tác truy bắt tội phạm mang theo Nữu Nữu ( Nữu Nữu : little girl , con gái ) sao ?

Ách , Nữu Nữu là cô mấy năm trước từ nước Đức bí mật đem về đảm nhận , một quân khuyển thân thể khỏe mạnh .

Được rồi , đem Kỳ tiên sinh ví von với cún ( nguyên văn là chó nhưng tôi thích dùng từ cún hơn cho đỡ thô thiển ) là cô không đúng , nhưng so sánh này cũng quá sinh động rồi , thế nên rất lâu sau này , cô vẫn không thể nào đem ấn tượng này xua tan khỏi đầu .

Ước chừng khoảng một giờ sau , đường núi rốt cuộc khơi thông được một làn đường , để cho xe Diệp Thù đi qua .

Cô đem xe từ chỗ trũng , chậm chạp tiến lên . Vì tránh né ánh mắt hừng hực khí thế của Kỳ Linh , cô câu được câu không mà tìm chuyện để nói :'' Trước tôi , Kỳ tiên sinh gặp được bao nhiêu người khiến anh cảm thấy hứng thú ?"

Diệp Thù vội vã muốn biết bị sau khi bị Kỳ Linh huênh hoang khoác lác quấn người sẽ có kết cục gì .

" Cô là người đầu tiên ."

Được rồi , khó giải quyết đây .

" Nói như vậy , sự vật thì sao ? Động vật nhỏ các loại , hamster cũng được ."

" Tôi đối với một tấm hình cảm thấy rất hứng thú .''

" Tấm hình đó đâu ?" Diệp Thù hỏi .

" Ở chỗ này ."

Anh từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy chứng nhận , trong hình là một cô bé tết tóc đuôi ngựa , trên mặt là sự cao ngạo đẹp đẽ , không trang điểm , tinh thần lại mỹ lệ , đó chính là Diệp Thù vào ba năm trước lúc vừa tốt nghiệp trường cảnh sát .

Diệp Thù :"..."

" Trên thực tế , để cô tới đón ta đến đội , cũng là yêu cầu của tôi với lão Từ . Tôi ngửi thấy mùi hương của cô trong bức thư lão Từ gửi cho tôi , cậu ta cung cấp cho tôi tin tức của cô , tôi tức thì đáp ứng thỉnh cầu hỗ trợ điều tra của cậu ta ."

" Vì vậy , đây hết thảy đều là âm mưu của anh ? Từ đội trưởng phản bội tôi ? Lấy công mưu riêng ?" Diệp Thù không thể tin nổi .

" Đây chỉ là điều bình thường , bất quá , tôi cho cô cơ hội chạy trốn , tôi mở cửa , trong lòng cũng lặng yên đếm ba tiếng , cô một khi đã vào , chứng tỏ là nguyện ý tiến vào thế giới của tôi ." Kỳ Linh ngữ điệu vẫn chậm chạp như trước , vừa khàn vừa mềm , cho dù nhẹ đến vừa vặn đủ cho người khác nghe rõ , lại cũng không khiến cho người khác có bất kỳ sự bất mãn nào .

Diệp Thù ở tận đáy lòng thề : Nếu như cô sớm biết sẽ có kết quả như vậy , cô cả đời cũng sẽ không bước vào căn phòng đồng hào bằng bạc ( đồng hào bằng bạc : nhỏ bé ) kia , cho dù cô sợ lạnh , bị cái trắng như tuyết bao trùm , đông lạnh tới chân tay cứng ngắc , trái tim đột nhiên ngừng đập , cô cũng sẽ không đi vào sưởi ấm .

Nếu như có thể , Diệp Thù tình nguyện cả đời không có bất kỳ liên quan gì với nam nhân này . Đương nhiên , chuyện này để sau hãy bàn .

Diệp Thù trong tổ trọng án 3 , gần đây nhận được một vụ án liên quan đến nước hoa , vì vậy Từ đội trưởng mới có thể nhanh trí lập tức tìm kiếm được một người có kinh nghiệm điều tra phá án phong phú , lại là một điều hương sư Kỳ Linh tiếp nhận vụ án này , anh ở trên phương diện nào cũng đều là chuyên gia ,đối với vụ án này nhất định sẽ có những phân tích và suy đoán khác với người thường .

Diệp Thù vừa quay về tổ đội , về vụ án lớn giết người liên hoàn cũng chỉ biết được đôi câu vài lời , còn là ngày hôm qua vừa xen vào điều tra , hiểu rõ so với Kỳ Linh không hơn bao nhiêu .

Trở lại đơn vị hình sự của cục cảnh sát , Diệp Thù giới thiệu cho Tiểu Ninh người đang đứng ngoài ngắm phong cảnh Kỳ Linh .

Anh đối với toàn bộ nhân khí ầm ĩ của văn phòng này nhượng bộ lui binh ( nhượng bộ lui binh : trốn tránh ) , dựa theo Kỳ Linh mà nói thì chính là —— " Nam nhân ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ tối hôm qua tắm rửa cũng như không sữa tắm dùng để tẩy rửa vẫn còn trên da thịt trơn bóng " , " Nam nhân ngồi ở ngăn tủ phía trước người như vừa hút thuốc trở về " vân...vân , những điều như vậy .

Kỳ Linh đứng im lặng hồi lâu ở trước cửa , cùng với Diệp Thù xa xa bên trong nhìn nhau . Anh như là trung khuyển bị vây khốn trong mưa bão không cách nào tiến lên , muốn tìm kiếm chủ nhân , bị nước mưa cọ rửa lưu lại khí tức của một đường trèo non lội suối , cuối cùng mệt mỏi mà ngã một khoảng cách chủ nhân vài mét , có lòng nhưng không đủ lực .

Diệp Thù chỉ có thể từ khoa kiểm nghiệm tìm cho anh một cái khẩu trang , dùng mọi cách bắt nam nhân đẩy vào trong văn phòng .

Từ Tĩnh bắt tay cùng Kỳ Linh , trong lời nói có một chút trêu tức, " Tôi dựa theo yêu cầu của cậu , khiến cho ái tướng đắc lực của tôi đi đón cậu rồi . Thế nào , hài lòng không ?"

Kỳ Linh gật gật đầu , không chịu phát ra một chút âm thanh nào , cực kỳ keo kiệt từng câu chữ .

Từ Tĩnh cho Diệp Thù một ánh mắt , người phía sau ngay lập tức đem sách tham khảo cùng hồ sơ cầm trong ngực , mang theo Kỳ Linh đến trà gian ( phòng trà ) ở bên cạnh .

Diệp Thù giới thiệu với anh :" Hung thủ sau khi giết người bị hại , đềuở hiện trường sắp xếp đến vô cùng ấm áp lãng mạn , cả căn phòng tràn ngập mùi nước hoa cổ quái , chúng tôi đặc biệt mời đến điều hương sư đến ngửi mùi để phân biệt , cho ra kết luận , hắn ở mỗi chỗ gây án không sử dụng loại nước hoa giống nhau . Trên người mỗi người chết đều được vẩy một tầng nước hoa cùng với một tầng rượu cồn , trước đây chúng tôi cho rằng hung thủ muốn phóng hỏa đốt thi thể , bởi vì cảnh sát đến nên mới vội vã bỏ trốn , nhưng hiện tại xem ra , rất có khả năng kia chính là mục đích của hắn . Tóm lại , chúng ta có thể quy về kẻ giết người là muốn thỏa mãn tư dục vui sướng của bản thân , giết người đến mức thành thạo , bình thường cũng là vì thể hiện rõ năng lực , cùng khát vọng khống chế thế giới này . Nói cách khác , kẻ này khó giải quyết vô cùng ."

Kỳ Linh dường như đang nghe , lại như không có nghe .

Anh nhắm mắt dưỡng thần , ngay cả hồ sơ cũng không mở ra . Sau một hồi lâu , mới mở đôi mắt đen láy , khàn giọng hỏi :" Hắn cũng yêu thích mùi hương ?"

Cũng ?

Diệp Thù từ chối cho ý kiến , chỉ có thể thuận theo lời nói nhẹ gật đầu .

" Có lẽ , mục đích của hắn không phải giết người ."

" Có ý gì ?"

" Hắn chế tạo nước hoa , người chết chỉ là một trong những hương liệu ." Kì Linh bất động thanh sắc mà mỉm cười , cho ra một kết luận thú vị .

('・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

Người edit thay đổi ngôi xưng từ "hắn" sang "anh" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro