Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng, âm thanh ở bên ngoài đã vang lên không ngừng, hôm nay là ngày mùng 1, tôi mờ mịt mở mắt: "Nghiêu..."

Thế nhưng người này còn say ngủ hơn tôi, có điều anh vẫn gắng gượng mở mắt: "Làm sao thế? Có phải là vết thương bị đau không?"

Tôi lắc đầu: "Hy Hy đâu?"

"Ở bên phòng bà vú, đêm qua nó muốn uống sữa." anh lại từ từ nhắm mắt.

"Hôm hay là mùng một, quần áo mới của Hy Hy làm sao đây? Tôi làm sao lại quên không nhớ ra sớm hơn chứ.

Tư Đồ Nghiêu thấp giọng trả lời mơ màng: "Y phục của bảo bảo toàn là đồ mới mà."

Mới thì mới đó, nhưng tôi muốn làm sao cho đáng yêu nhất, ai, đứng rồi: "Nghiêu, anh bảo Mai nhi làm một chiếc mũ tai thỏ cho con đi anh, bây giờ làm vẫn kịp."

Anh ấy nói khó: "Nay là mùng một năm mới, để cô ấy ngủ thêm chút."

"Không đâu, em muốn mũ tai thỏ, anh đi đi mà." Tôi bĩu môi.

"Được, được, anh đi."

~~~

Sự thật đã chứng minh rằng ý tưởng của tôi là đúng, khi chiếc mũ tai thỏ dài được đội trên đầu Hy Hy, tôi vui đến mắt cũng phát sáng: " Hy Hy hợp với chiếc mũ này quá."

Mai nhi đứng bên giường ngáp một cái: "Chủ nhân vui vẻ, nhưng Mai nhi buồn ngủ chết được."

Một thỏi vàng xuất hiện trước mặt nàng, Tư Đồ Nghiêu cười nói: "Mai nhi đã vất vả rồi, bấy nhiêu công sức đủ chưa?"

"Chà, công sức của tôi, phấn má của tôi, bột màu của tôi..." Mai nhi cầm thỏi vàng thầm thì.

Hôm nay đáng lẽ phải có rất nhiều người ghé thăm, họ chắc phải biết tôi mới sinh chứ, lát nữa phải nói lại cho họ nghe lần nữa, hihi, Hy Hy, con đúng là cây rụng tiền của ta!

Quá trưa, Tứ ca cùng Ngũ ca cùng nhau đi tới trước: "Thập thất đệ, chúng ta tới thăm ngươi."

Tôi vội cười, ra hiệu cho Tư Đồ Nghiêu bế đứa bé cho bọn họ xem: "Con ta trắng trẻo đáng yêu không?"

"A, con thỏ a!" Tư Hoàng ca nhi dụi mắt: "Ồ, không phải con thỏ, là trẻ con."

Ngũ hoàng huynh cũng cười nói: "Thật giống một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu."

"Đáng yêu nhỉ? Hehe!" Tôi cười ranh mãnh, "Đáng yêu rồi, hồng bao cũng đáng mừng chứ nhỉ."

"Ồ, đúng rồi, hồng bao!" Tứ ca, ngũ ca vội vàng lấy hồng bao ra, bỏ vào túi ngủ của hài nhi: "Đây, cái này cho con!"

Phong bao lì xì còn chưa đủ, ta như ra – đa quét cả hai từ trên xuống dưới 1 vòng, tứ ca đeo một chiếc nhẫn ngọc bích mới tinh, vừa to vừa sáng, ngũ ca trên eo còn đeo ngọc bội, hình như lại là thượng phẩm, ha ha. Điều lành, chắc chắn là có điều lành.

Tôi giả vờ kinh ngạc nói: "Này, bảo bối đang tò mò nhìn chiếc nhẫn của tứ ca và cả ngọc bội của ngũ ca này."

Tứ ca còn giả bộ không nghe thấy ý của tôi: "Nó đang ngủ, nó không thấy gì đâu."

"A, phải không? Đúng rồi, ta chợt nhớ tới, Nghiêu Nghiêu mới lập một bộ quy tắc, bất cứ người lớn nào đến thăm hài nhi đều phải giúp giặt tã, để ta suy nghĩ một chút, vừa rồi hài tử vừa vặn tè một lần, ị một lần, ai giặt trước nào?"

Cũng may Ngũ ca ca thông minh, rất nhanh liền đem ngọc bội treo bên hông tháo xuống, bỏ vào trong túi ngủ: "Đây là quà tặng cho bảo bối."

Đúng vậy, ta rất giỏi vụ kiếm tiền, tôi không chút để ý nhìn Tứ ca ca: "Tứ ca ca, phiền toái ngươi giặt tã, ha ha, không cần để ý, quy củ là như vậy!"

Tứ hoàng tử cười khan nói: "Thập thất à, đừng như vậy, có chút quy tắc có thể co giãn mà" Anh vừa tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay ra, vừa nói: "Bảo bối cũng nghĩ như vậy, đúng không con?"

"Ha ha, Tứ ca, Ngũ ca, các ngươi thật khách khí mà", ta liền không chút do dự nhận lấy cho tiểu hài tử. "Mà này, nếu như gặp được các huynh đệ khác, nhớ nhắc họ đến giặt tã nha."

Tứ ca thì thầm vào tai Ngũ ca "Đây còn không phải là tống tiền sao!"

Đúng! tôi đang tống tiền! Thì sao nào? Haha!

Thông qua lời truyền miệng của tứ ca và ngũ ca, mỗi vị hoàng tử đến gặp tôi vào buổi chiều đều chuẩn bị hồng bao và lễ vật hào phóng. Tôi xem xét các loại châu báu trong hộp và đếm hồng bao, ta cười ngoác miệng: "Hôm nay thu hoạch không tồi, sinh hài tử đúng là chuyện tốt. Ngày mai nhất định còn có nữa, còn có năm vị hoàng huynh chưa tới, phụ hoàng và mẫu thân còn chưa tới, ngày mai nhất định sẽ kiếm được không ít.

Nhìn đứa bé, Tư Đồ Nghiêu cười và nói: "Sau này ngày lễ tết đều dựa vào con rồi." Vết thương trên bụng lại đau, tôi khổ sở gọi: "Đồ Nghiêu, bôi thuốc cho em, vết thương đau."

Nước thuốc mát lạnh chảy vào bụng, cơn đau đã dịu đi, tôi thở hắt ra: "Em sẽ không bao giờ sinh con nữa."

"Ừm, anh cũng nghĩ như vậy, một lần là đủ rồi, anh không đành lòng để em sinh thêm lần nữa." Anh vuốt nhẹ gò má tôi, cười nói: "Anh nói cho em biết một bí mật."

Tôi hào hứng nói: "Bí mật gì?"

Anh xấu hổ nói: "Tôi ngất đi khi đại phu vừa mổ."

"Ha ha ha ha, Y Y, ngươi cũng là như vậy, bất quá so với ta lợi hại, ta vừa nhìn thấy con dao kia liền ngất đi, ha ha."

Bảo bảo dường như nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, miệng nó cũng cong lên một vòng cung.

Ngày thứ sáu, đại phu đến, nhìn vết thương của tôi, cười nói: "Gần khỏi rồi. Cũng may hiện tại là mùa đông, nếu là mùa hè thì có chút phiền phức, rất dễ mưng mủ. Giờ ngài đã có thể xuống giường đi lại nhưng mà cũng nên hạn chế chút, tránh vết thương nứt ra thì lâu khỏi."

"Cảm ơn đại phu !" Tư Đồ Nghiêu gửi đại phu phí khám bệnh.

Tôi mừng rỡ, cẩn thận ngồi dậy, lần đầu tiên ôm đứa bé vào lòng, khuôn mặt nhỏ của nó đã bắt đầu đầy đặn hơn một chút, không còn nếp nhăn nữa, tôi không nhịn được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nó, cười khúc khích: "Hy Hy ngoan a. . ."

Cơ thể nho nhỏ mềm mại tỏa ra mùi thơm sữa thoang thoảng, tôi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, làn da mềm mại đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ ra nếu chạm vào, tôi vội rụt tay lại sợ làm đau nó.

Tư Đồ Nghiêu tiễn đại phu đi rồi quay lại, thấy tôi ngồi dậy liền lo lắng nói: "Nằm xuống đi, đừng cảm lạnh, để anh bế con cho." Anh đưa tay bế đứa bé đi.

Tôi vội ôm chặt đứa bé: "Không, em muốn bế con."

"Oa..." Đứa bé trong lòng tôi đột nhiên òa khóc, khiến tôi cũng muốn khóc theo: "Sao bảo bảo lại khóc? em làm nó đau sao?"

Tư Đồ Nghiêu thế nào cũng đem hài nhi mang đi: "Nó đói, em thấy nó bĩu môi không, cũng giống như em, nó không vui liền bĩu môi."

"Em đâu có thế đâu?" Tôi không thừa nhận, bĩu môi: "Mau đem con cho bà vú, đừng để nó đói."

"Vâng vâng vâng, tuân mệnh!"

Rằm tháng giêng chính là ngày tốt, không chỉ vì tết nguyên tiêu, mà còn vì đó là ngày đính hôn của tiểu Hy Hy, may măn thời tiết hôm nay cực kì ấm áp, nếu không tôi sẽ lo lắng lắm khi bế bé ra ngoài.

Đến phủ thừa tướng, tôi liền thấy Lưu Hiểu Phong và thừa tướng đại nhân đứng đợi ở cửa. Trong tay Lưu Hiểu Phong bồng em bé đáng yêu đang say ngủ.

"A, bạn tôi ơi!" Tôi vui vẻ nước đến: "Hy Hy đến rồi."

Bé gấu con đang ngủ trong chiếc túi ngủ hình gấu xinh xắn, không ngờ lại hợp với bé thỏ con trên tay tôi đến thế, tôi thích thú cười nói: "Bảo bảo đội mũ gấu này dễ thương quá."

Lưu Hiểu Phong nhìn thỏ con của tôi, cười nói: "Thỏ con cũng dễ thương, tai dài trắng nõn."

Thừa tướng vội vàng nói: "Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài rất lạnh."

Một đám người vui vẻ đi tới phòng khách, sau khi người hầu bê trà nóng tới, hôn lễ chính thức bắt đầu. Đầu tiên là đem hai đứa bé đặt ở trên ghế, sau đó cho người hầu mang tới mười sáu cái hộp gấm đỏ: "Ha hả, Trước đây chúng ta đã có hôn ước, giờ hôn ước này giao cho bọn nhỏ thực hiện, đây là của hồi môn."

Tôi lấy ra một mặt dây chuyền ngọc bội khác từ trong hộp gấm trong tay Tư Đồ Nghiêu: "Đây là mặt dây chuyền ngọc bội lưu ly nhiều màu, cùng loại với mặt dây chuyền ngọc bội chúng ta có khi đính hôn. Vốn dĩ ta muốn dùng mặt dây chuyền ngọc bội mà chúng ta đã dùng khi đó. Chúng ta đã đính hôn, nhưng ngọc bội lại bị ném ở bên kia, không ngờ loại ngọc bội này thật sự rất khó tìm, nghe nói chỉ có bốn miếng, cộng thêm hai miếng ban đầu của chúng ta, đây là miếng thứ ba, bây giờ đeo vào cho bé nhà anh nghen." Tôi đeo viên ngọc bích vào cổ của bé gấu nhỏ.

"Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ như vậy, như vậy miếng ngọc bội lưu ly nhiều màu sắc của ta để cho tiểu vương gia." Lưu Hiểu Phong tháo ngọc bội trên cổ ra, đeo lên cổ Hy Hy.

"Ha ha, gấu con cùng thỏ con đính hôn thành công!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro