Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đau quá, a... " mắt tôi như muốn cụp xuống, không phải vì tôi nhõng nhẽo, mà thật sự rất đau.

Tư Đồ Nghiêu bế tôi đặt vào giường, nhẹ nhàng, ôn nhu xoa bụng tôi: "Ngoan, không khóc, đại phu sắp đến rồi."

Khi tôi đang đau muốn chết đi sống lại, đại phu cuối cùng cũng đến rồi, tôi hé mắt nhìn qua, thấy có chút quen mắt: "Ông... ông là người vừa nãy giúp Lưu... Lưu..." đại phu lúc nãy giúp Lưu Hiểu Phong hạ sinh.

"Là ta, vừa nãy còn tốt mà, làm sao đột nhiên lại đau bụng rồi?" Đại phu cầm tay tôi bắt mạch, tay bấm huyệt liên tục.

"Đại phu, em ấy mới bị ngã, bụng bị đè lên, thế nào rồi? Em ấy khống sao chứ?" Tư Đồ Nghiêu lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt.

Bác sĩ cúi đầu thu dọn hộp thuốc: "Đuổi hết những kẻ không liên quan, động thai khí rồi, đứa trẻ muốn ra ngoài, sai người đi chuẩn bị nước nóng."

"Hả?" Tư Đồ Nghiêu vội hỏi: "Còn một tháng nữa mới đến lúc đẻ mà, làm sao lại muốn sinh rồi, có phải là có vấn đề gì không?"

Đúng a! Tôi cũng nhịn đau hỏi: "Hài tử có phải sẽ bị thiếu tay thiếu chân gì không?"

Đại phu phì cười: "Hừm, không phải như thế, hai tháng đứa trẻ đã thành hình rồi, không có vấn đề, đứa trẻ 6 tháng, là đã có thể ra ngoài rồi." Nói xong, ông ấy vén áo tôi lên, để lộ phần bụng hơi nhô cao.

Thế thì tôi an tâm rồi, Từ Đồ Nghiêu đã đóng cửa, đại phu cũng chuẩn xong. Ông ta mở ra một cái túi kì lạ, từ bên trong cầm ra một cây dao nhỏ, con dao sáng loáng, làm tôi sợ đến mức muốn chui luôn xuống gầm giường: "Tôi sợ quá, hu..."

"Không cần sợ."

"Đừng sợ, con dao nhỏ này cắm vào chỉ rạch một đường bé trên bụng, sẽ không làm tổn thương hài tử của ngươi, hơn nữa con dao này rất sắc bén. Không phải loại xoàng xỉnh như trong cửa hàng nhà đồ tể đâu, hắn chặt thịt mà trên dao còn dính cả thịt lẫn da..." Đại phu tiếp tục nói.

Tư Đồ Nghiêu vội vàng nói: "Đại phu, đừng dọa em ấy nữa."

"Ta đâu có dọa, là thật mà, cái dao này rất sắc, ui... Ngài ấy đã bị dọa ngất rồi sao? Lá gan nhỏ quá!" Đại phu còn chép miệng phàn nàn.

Đại phu quen tay lấy ra từ trong túi một cái bình đưa cho Tư Đồ Nghiêu: "Đây, đưa cho ngài ấy uống đi."

Mở nắp bình ra, một mùi vị thanh lãnh bay ra, Tư Đồ Nghiêu hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc giảm đau và mê dược."

Một tia máu lóe lên, mùi máu tanh nồng nặc như tan ra, trên mặt mơ hồ có thứ gì bắn tung tóe, Tư Đồ Nghiêu quay đầu lại liền thấy con dao trong tay đại phu đã cắm sâu vào bụng Tiêu Bạch, tốc độ thật sự vừa nhanh vừa tàn nhẫn!

Máu tươi đỏ tươi phun ra, đầu óc Tư Đồ Nghiêu hoàn toàn mờ mịt, trước mắt hoàn toàn tối sầm, "Bùm" một tiếng ngã xuống bên giường.

Đại phu lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi đều là như vậy, không chịu được kích thích, còn tưởng rằng hắn kiên trì đến nửa đường mới ngất đi, mới như vậy một nhát, chao ôi..."

~~~

"Uây, uây, tỉnh tỉnh, con của ngài đã ra rồi!" Đại phu dùng chân đá qua Tư Đồ Nghiêu ngất xỉu dưới đất: "Đứng dậy!"

Tư Đồ Nghiêu vừa mở mắt nhìn thấy một đứa bé đỏ hỏn trước mặt, xút nữa lại bị dọa đến ngất xỉu thêm bận nữa, vị đai phu này thật sự là làm cái quỷ gì vậy?

"Tỉnh rồi? Mau đem một phần nước nóng qua đây." Đại phu lại đá cho anh ấy một cái: "Nhanh chút!"

Tư Đồ Nghiêu vộ vã đứng dậy, đem đến một chậu nước, chỉ thấy đại phu thử nước, sau đó đem đứa trẻ đặt vào, cẩn thận lau người cho nó "Thằng nhóc này rất khỏe, đúng rồi, quần áo của trẻ con đâu đem ra."

Vừa nghe được lời của đại phu, Tư Đồ Nghiêu căng thẳng mở tủ, đem quần áo của trẻ con đều cầm tới, lo lắng hỏi: "Cái nào? Cái nào được?"

Đại phu phồng má trợn mắt: "Tay chân kìa, ta thay, ngài đi chăm người trên giường đi."

Đúng rồi, tiểu Bạch! Tư Đồ Nghiêu vội buông đống quần áo nhỏ trên tay, đến bên giường: "tiểu Bạch!"

Người trên giường đang ngủ say, vừa mới sinh xong nên sắc mặt còn rất kém. Anh cẩn thận rém chăn kĩ: "Đại phu, em ấy có sao không?"

"Không sao, vết mổ không thể gặp nước, sáu ngày sau ta sẽ đến kiểm tra, trên bàn có thuốc, khi nào ngài Bạch đau thì cho ngài ấy uống." Đại phu dặn dò kĩ càng.

Tư Đồ Nghiêu nghe được như trút bỏ gánh nặng, lại gần hôn hai bên má không còn huyết sắc của Tư Tiêu Bạch: "Tiểu Bạch, em vất vả rồi."

"Đến đây, ôm con nào!" Đại phu đặt đứa bé đã được bao bọc kĩ vào vòng tay của Tư Đồ Nghiêu: "Cẩn thận một chút."

Tư Đồ Nghiêu nhìn đứa bé nhỏ tí trong tay, cái đầu so với con của Lưu Hiểu Phong nhỏ hơn chút, mặt cũng nhăn nheo chưa hết, có điều đôi mắt đen xinh xinh rất đáng yêu, cười ngây ngốc: "A, con trai tôi!"

Lại thêm một phụ thân ngốc, đại phu lắc đầu, thu dọn hết đồ đạc của bản thân: "Được rồi, ta về đây, sáu ngày sau ta sẽ quay lại kiểm tra, chăm sóc ngài ấy cẩn thận."

~~

Mệt, tôi hình như đã ngủ được một giấc rất dài, mặc dù bên tai vẫn nghe được tiếng nói chuyện, nhưng mắt vẫn không thể mở ra nổi.

"Tiểu vương gia đáng yêu quá, hi..." là giọng điệu của Mai nhi.

"oa..." tiếng khóc của trẻ em.

"Khóc lên cũng đáng yêu nữa!"

Trẻ nhỏ? Tôi mở bừng mắt: "Nghiêu!"

Nghe thấy tiếng gọi của tôi, Tư Đồ Nghiêu lập tức xuất hiện trước mặt tôi, quan tâm: "Tiểu Bạch, em tỉnh rồi sao? Thế nào rồi? Vết mổ có đau không?"

Tôi lắc đầu: "Bảo bảo đâu?"

"Ở đây, ở đây". Mai Nhi vội vàng đặt đứa bé trên tay xuống bên giướng tôi: "Vương gia, ngài xem, tiểu vương gia đáng yêu quá."

Tóc mỏng mỏng, mặt mày, chân tay bé tí tẹo, đây là con tôi?

"Oa, ta không cần, xấu quá đi! Em đẹp, anh cũng đẹp, làm sao lại sinh ra đứa con xấu như thế." Tôi đã khóc, nó còn lâu mới là đứa bé mà tôi tưởng tượng chứ đừng nói đến đứa con xinh đẹp của Lưu Hiểu Phong.

Đứa bé nằm bên cạnh nghe thấy câu nói của tôi, lại càng khóc to hơn: "Oa..."

Hưm, nó khóc lên lại càng xấu hơn.

Tư Đồ Nghiêu vội vàng bịt miệng tôi lại: "Đừng khóc, đừng khóc, sau khi sinh xong không được khóc, sẽ ảnh hưởng thân thể."

"Đây là con của chúng ta sao?" Tôi không thể tin được nhìn anh, nước mắt vẫn chảy dài trên mi.

"Đừng khóc nữa, nó sinh sớm, da đương nhiên phải nhăn nheo, đợi qua dăm bữa nửa tháng là đẹp trở lại thôi, chúng ta đợi hai tuần nữa là đẹp ngay, làm sao hài tử của chúng ta lại xấu được, em nói có đúng không?" Tư Đồ Nghiêu cười dỗ dành.

Tôi vẫn còn hơi hoài nghi: "Bảo bảo sẽ đẹp lên thật sao anh?"

Anh ôm bé con trở lại, cười nói: "Đương nhiên rồi, con của Tư Tiêu Bạch xấu mới lạ đó? Đúng không?'

Điều này cũng đúng, người đẹp nhất Nam quốc mà lại xinh ra một đứa nhóc xấu xi sao? Điều này không thể xảy ra, tôi cuối cũng cũng đón nhận sự thật: "Thế được!"

Bé con vẫn cứ khóc không ngừng, tôi có chút đau lòng: "Sao con lại khóc thế?"

"Đói rồi? Không đúng, vừa mới được bà vú cho uống sữa rồi."

Tư Đồ Nghiêu chợt hiểu ra: "Chắc là tè rồi." Nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, anh vụng về kéo tã của đứa bé ra: "Thật là, thằng nhỏ tè dầm."

Mai nhi vội vàng đưa cho anh một cái tã lót mới: "Kỳ thật bà vú làm những việc này cũng tốt a?"

"Không được, tương lai bọn ta nhất định phải tự mình chăm sóc con, cho nên vẫn là ta tự mình làm tốt hơn." Tư Đồ Nghiêu cẩn thận nhét tã vào quần bé.

Tiếng pháo đột ngột vang lên khiến tôi giật mình: "Sao thế?"

"Em quên rồi à, hôm nay là giao thừa, lát nữa chúng ta ăn cơm giao thừa, nhưng năm nay em phải ăn trên giường."

Đứa bé được thay tã sạch sẽ dần dần ngừng khóc, Tư Đồ Nghiêu nhẹ nhàng đặt nó vào trong lòng tôi, cẩn thận đắp chăn cho nó: "Bé ngoan, ngủ với Tiểu Bạch đi."

Mặc dù vừa rồi tôi còn cảm thấy đứa bé xấu xí, nhưng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy nó là đứa bé đáng yêu nhất trên thế gian này: "Đúng rồi, con của chúng ta sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với con của Lưu Hiểu Phong."

"Ừ, thật trùng hợp!"

Trong lòng lập tức lập kế hoạch: "Vậy anh sai người đi thông báo cho Lưu Hiểu Phong, nói cho hắn biết chúng ta cũng có con rồi, đến ngày rằm tháng giêng âm lịch chúng ta sẽ làm lễ đính hôn". Để đề phòng, nhỡ may bé con lớn lên không xinh đẹp, thì có người muốn, haha.

"Ờ.." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro