Người cũ đã làm em khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ chuyện tình cảm bi kịch nhất là gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Gặp gỡ rồi chia ly, hóa ra lại là câu chuyện làm cho người ta day dứt nhất.
Lần đầu tiên, cô gặp anh ở một thành phố lớn, nơi mà tất cả mọi thứ đều mới mẹ với cô. Cô là sinh viên năm hai, vì không hợp ngành học ở trường cũ, nên cô chuyển đến đây, mọi thứ đều lạ lẫm, chỉ có một vài người bạn học chung thời trung học. Cô không quá xinh đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, hiền thục, dáng vẻ cao ráo, lại là người biết quan tâm người khác.
Hai người biết nhau qua một lần đi sinh nhật người bạn chung của cả hai. Trong buổi sinh nhật, lúc uống nước, anh lỡ làm đổ ly nước cam vào người cô, cô bất ngờ, anh thì luống cuống xin lỗi, vụng về lấy khăn lau cho cô. Một lúc thì cũng ổn hơn, cô xin phép bạn về trước vì thấy hơi khó chịu, anh đã quan sát cô từ lúc nãy, thấy cô đi ra về, anh tính tới:
- Sao em về sớm thế?
Bất ngờ nhìn thấy anh, cô đáp:
- Em hơi khó chịu nên về trước, anh ở lại vui vẻ.
Không để cô vội đi, anh bảo:
- Để anh đưa em về, tiện thể thay lời xin lỗi của anh lúc nãy.
Vì cũng khó từ chối nên cô đành nhận lời đồng ý để anh đưa về. Ngồi trên xe hai người cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, chị hỏi han tên tuổi của nhau. Về đến nhà, tắm rửa xong thì cũng sắp khuya, cô định đọc sách một chút rồi đi ngủ thì thấy tin nhắn từ số lạ:
- Em ngủ chưa?
Cô định không trả lời nhưng nghĩ chắc người ta cũng biết mình nên mới hỏi vậy, cô nhắn:
- Em chưa. Ai vậy ạ?
Không quá một phút, tin nhắn đến:
- Anh Tú đây, anh xin số em từ Trang, em không phiền nếu anh trò chuyện cùng em chứ?
Cô nhớ ra ngay chính là người đã đưa cô về lúc nãy. Nhắn tin qua lại một chút, hỏi han về cuộc sống và công việc của nhau, cô thấy anh là một người vui tính và khá tâm lý. Anh cũng đang là sinh viên năm cuối của một trường công nghệ, không xa chỗ cô lắm.
Ba tháng sau.
- Bạn gái anh sắp được về chưa? Anh đang đợi em ở trước cổng trường này.
- Đợi em một chút, nhớ anh quá!
Vài phút sau, cô nhanh chóng chạy lại gần anh, không quên nhéo yêu anh một cái vào má. Hai người rời đi, hôm nay cô tới nhà anh, nhà bố mẹ anh cách xa thành phố nên anh thuê nhà riêng để tiện sinh hoạt, cô cũng không ở chung cùng ai nên thi thoảng hai người tới nhà nhau, cùng nấu ăn, cùng chăm sóc cho nhau. Hồi cô bạn anh mới quen, anh thường xuyên qua chở cô đi học, chở cô đi đây đi đó trong thành phố cho cô quen đường hơn. Thời gian qua đi, trong thành phố này đã đầy ấp kỷ niệm của hai người, bao nhiêu quán ăn, cà phê, trà sữa, bao nhiêu con đường, cây cầu...đều in bóng hình của hai người. Rồi vào một ngày, anh can đảm nói lời yêu cô, cô cũng thích anh, thích cách quan tâm của anh, thật sự trưởng thành và các anh che chở cô, cô đồng ý. Thời gian cứ thế trôi đi, hỏi luôn có nhau và hãy cứ rảnh là lại giành thời gian cho nhau. Ở đây cô không có nhiều bạn bè, rảnh là hai người lại hẹn hò. Cô vốn là người sống tình cảm, nên muốn dành những điều ngọt ngào nhất cho anh, cô luôn nhớ những ngày kỷ niệm, mỗi ngày như thế cô đều có món quà nhỏ nhỏ cho người yêu. Khi thì cái áo sơ mi, khi thì một quyển nhật ký với những câu chữ yêu thương của cô. Anh cũng là một người tâm lý, chiều chuộng theo sở thích của cô, rất ít khi cô phải khóc hay buồn vì anh, anh tinh tế cả trong những chuyện nhỏ nhặt nhất. Luôn chủ động cài mũ bảo hiểm cho cô, thi thoảng lại bất ngờ tặng cô phải bông hồng mỗi khi cô giận dỗi, ngày kỷ niệm anh luôn nói cảm ơn cô, cảm ơn vì đã đến bên anh trong những ngày tháng anh cô đơn nhất.
Rồi thời gian qua đi, chuyện tình cô cậu sinh viên cứ thế trôi qua bình dị, nhẹ nhàng như thế. Cô luôn cảm thấy mình may mắn vì đã gặp anh đúng lúc cô trong trên và lạc lõng nhất. Anh đến bên cạnh như là một vị cứu tinh ngọt ngào trong những tháng ngày thanh xuân đẹp đẻ của cô. Cô và anh đã có những lần nói với nhau về tương lai, và có nhiều lần, cô thấy tên mình trong dự định tương lai đời anh.
Thời gian trôi qua cũng được hơn một năm. Mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ và hoàn hảo nếu như không có ngày ấy, ngày anh rời bỏ cô một mình ở thành phố ấy, nơi đã từng rất đậm, rất sâu hình bóng của hai người. Anh phải gởi đi cùng gia đình sang Singapore để sống và làm việc. Hai người vẫn rất bình thường cho đến ngày anh biết mình sắp rời xa cô, anh vẫn không nói, những lần gặp gỡ cũng thưa dần đi. Cô nghĩ anh bận bịu công việc nên cũng vô tư chẳng nghĩ ngợi. Những ngày cuối cùng còn ở cạnh nhau, anh hai nói vài điều xa xôi, anh dặn dò cô phải cố gắng học hành chăm chỉ, dặn cô nhớ cài ngủ khi đi xe, dặn cô đừng về muộn quá, giận cô siêng nấu ăn để có sức khỏe. Cô thì cả nghĩ, cô thấy bất an, lòng bỗng đầy rẫy những cảm giác lạ, cảm giác như anh sắp đi xa cô vậy. Cô bàng hoàng, nhíu mày hỏi anh:
- Anh sắp đi đâu xa em hả? Tại sao anh phải dặn dò em những thứ ấy, anh luôn làm cho em mà?
- Anh không được đi đâu cả nghe chưa? Em chẳng làm gì cả, đợi anh làm hết đấy. Hôm nay lại còn bày đặt dặn dò nữa chứ.
Anh cười:
Thì em lớn rồi mà, cũng phải tự biết chăm sóc bản thân chứ, nếu anh không ở cạnh thì vẫn phải nhớ nghe lời anh đấy!
Cô lườm anh rồi lại mặc kệ chui vào lòng anh, anh ấm áp, lại bình yên, cô yêu dáng vẻ của anh, yêu cả mùi hương trên cơ thể anh. Ở bên anh cô cứ trẻ con như thế, cô đâu biết rằng, chỉ vài khoảnh khắc nữa thôi, có lẽ cô sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy, vì chủ nhật nên cô dậy rất muộn, bước ra khỏi giường, chưa kịp cầm điện thoại, cô đã thấy một chiếc hộp quà ở trên bàn, cô thấy vui trong lòng vì nghĩ anh tặng quà bất ngờ cho cô, vì hôm nay cũng không phải là ngày kỷ niệm gì. Vì anh hay sang nhà cô nên anh có chìa khóa nhà, nhưng anh sang cũng không đánh thức cô dậy, cô nghĩ chắc tại anh thấy cô ngủ ngon nên không gọi. Mở quà ra, bên trong là một cái vòng tay bằng bạc có đính đá và khắc chữ cái đầu tiên trong tên của cô, bên cạnh là rất nhiều bông hồng xếp xung quanh. Cô thích thú đeo thử chiếc vòng và vội lấy điện thoại để gọi điện cho anh. Vừa mở máy lên, cô sững sờ với những dòng tin nhắn anh gửi:
"Em à, anh xin lỗi. Có lẽ đây là món cuối cùng anh tặng em, có lẽ chúng ta không thể gặp nhau được nữa. Anh phải cùng gia đình về đi Sing và sống bình đó, anh bây giờ không có đủ khả năng để có thể quyết định tất cả, anh cũng không chắc mình có trở về đây nữa hay không.  Xin lỗi vì đã gửi đi mà không nói trước với em, vì anh sợ nhìn thấy em khóc, sợ em đâu thì anh sẽ không chịu đựng được mất. Anh xin lỗi vì không thể chăm sóc cho em đến hết cuộc đời, anh không dám hứa hẹn bất kỳ điều gì cả, vì anh sợ mình không làm được, anh cũng không thể để em đợi anh vì anh sợ không đảm bảo được hạnh phúc cho em. Xin em hãy quên anh và sống thật tốt em nhé!"
Đọc đến đây thì mất cô đã nghe biết từ lúc nào, khuôn mặt thất thần, cô như chẳng còn chút sức lực nào nữa mà mặc tay để rơi chiếc điện thoại xuống sàn, cô chẳng biết bây giờ mình đang có cảm xúc gì nữa, mọi thứ cứ tối sầm trong mắt cô, có lẽ lúc này cô vẫn chưa đủ tỉnh táo để có thể nhận thấu thực tại. Rồi cô oà khóc nức nở như một đứa trẻ, cô mặc kệ mọi thứ xung quanh, tóc rối tả tơi. Cô khóc, thể xác cô như kiệt quệ, tìm cô bây giờ như có hàng ngàn mũi tên xuyên thấu. Đau không nói thành lời. Vừa mới hôm qua đây thôi anh còn ôm cô và nấu cho cô món ăn mà cô luôn thích, vậy mà...
Tại sao chứ? Tại sao người cô thương yêu lại nhẫn tâm để mặc cô đau khổ như thế mà rời đi chứ? Tại sao anh lại nói rằng tương lai đã có cô để bây giờ anh bỏ đi mà không biết cô sẽ ra sao? Rồi bây giờ cô phải sống như thế nào đây khi thành phố này không còn anh?
Cô đã từng chọc anh rằng: "Em yêu cả thành phố này vì nơi đây có anh". Bây giờ thì cô nên yêu hay là căm ghét nơi đây? Cô cũng chẳng biết nữa, chị biết là anh đi rồi, chị biết là anh đã rời xa cô, anh đã không chăm sóc cô nữa. Rồi đây ngày mai ai sẽ lại nấu cho cô món ăn mà cô yêu thích? Ai sẽ cài mũ bảo hiểm cho cô? Ai sẽ đón đưa cô mỗi khi cô đi làm về trễ? Ai sẽ là người để cô vui lòng vào mỗi lúc mệt mỏi? Mọi nơi chốn đều có bóng hình của anh, cả căn phòng này, con đường này, quán xá kia, cây cầu kia... chỉ cần nhìn thấy là ký ước lại hiện hữu như thật trước mắt. Có lẽ chỉ có rời bỏ thành phố này cô mới có thể quên được anh mà sống tiếp.
Cô khóc đến cạn cả nước mắt, khóc xong thì ngồi thất thần như thế, chẳng biết cô đang nghĩ gì, cũng chẳng biết là cô có chịu đựng được sự thật này hay không nữa, nếu ai nhìn thấy dáng vẻ của cô, có lẽ họ cũng sẽ cảm thấy nhói trong tim. Trông cô mệt mỏi và đau đớn quá. Cô yêu anh quá nhiều, cô luôn trẻ con đi cô nghĩ có anh cô sẽ được che chở, cô luôn cho rằng anh sẽ chẳng bao giờ rời xa cô, cô không nghĩ đến khoảnh khắc này. Mọi thứ quá bất ngờ và tàn nhẫn đối với một người như cô.
Chuông điện thoại reo lên kéo cô về thực tại. Cô nhặt lấy điện thoại, không phải số của anh mà là đứa bạn thân của cô - Trang:
Mày ổn không? Tao đang qua, tao mua đồ ăn cho mày nhé?
Giọng cô yếu ớt, cổ khô khan vì khóc quá nhiều, cô thều thào đáp nhẹ: "Không cần đâu" rồi cúp máy. Một lúc sau Trang đến, cô yếu ớt cố gắng mở cánh cửa và quay nhanh vào trong. Trang nhìn thấy cô với bộ dạng thê thảm đó, vừa lo lắng vừa đau xót cho cô. Sau một hồi an ủi và động viên, Trang bảo:
- Anh Tú có nhắn cho tao, bảo chuyện như thế rồi sợ mày không chịu được mà nghĩ quẩn, bảo tao sang lo cho mày. Thôi cố lên, tao luôn ở bên cạnh mày.
Cô chẳng nói gì cả, khuôn mặt không chút cảm xúc, vì bây giờ có nói gì thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì, bây giờ thì anh cũng đã rồi bỏ cô rồi, cô không chấp nhận thực tại, cũng không chối bỏ... cô không giống cô mọi khi nữa.
Hơn một năm sau, mọi thứ có lẽ ổn định hơn, cô đã có công việc, cuộc sống cô theo thời gian dần tốt hơn. Nhưng có một điều chẳng ai biết được, rằng cô vẫn chưa thể quên được anh, cô vốn là con người nặng tình, lại xa anh trong thời điểm cô đang cô đơn và lạc lõng như thế, quên làm sao được khi cô đang sống ở nơi mà xung quanh đầy ấp kỷ niệm của hai người, làm sao cô quên được người mình từng yêu sâu đậm đến thế lại rời bỏ mình mà đi không chút bận tâm. Phải thật khó khăn lắm cô mới dám chấp nhận sự thật và làm quen với việc không có anh bên cạnh. Đôi ba lần đi ngang qua những nơi mà ngày xưa hai đứa từng hay đến, cô lại thấy nhói ở trong lòng, kỷ niệm và bóng dáng anh như hiện hữu trước mắt. Nhiều lần nhớ anh cô chỉ biết trốn vào một góc rồi bật khóc nghẹn ngào, cô đau, cô ghét anh, hận anh vì đã bỏ mặc cô một mình. Những lần buồn đau như thế, cô uống rượu, cô uống thật nhiều rượu, cô nghĩ say rồi thì sẽ không nhớ về anh nữa, nhưng càng say thì hình ảnh anh càng hiện rõ hơn, ký ức lại ùa về nhiều hơn, cô khóc, cô dằn vặt, rồi thiếp đi.
Ngày tháng ấy, có lẽ cô đã gặp anh sai thời điểm, để đến lúc anh rời đi mà cô không thể làm gì khác ngoài đau khổ và nhớ nhung. Có duyên gặp gỡ nhưng lại đáng tiếc là không có phận để ở cạnh nhau. Có lẽ chuyện tình cảm bi kịch nhất là gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Gặp gỡ rồi chia ly, hóa ra lại là câu chuyện làm cho người ta day dứt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro