chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Liệp hỏa, anh nhất định đi theo cô ta  sao?

Chẳng lẽ 7 năm của chúng ta không bằng một câu nói của cô ấy?
Nam nhân hét lên trong tuyệt vọng. Trên tầng thượng của tòa nhà, chiếc trực thăng vẫn cữ quay. Gió càng lúc càng mạnh, thấm vào da từng cơn lạnh buốt.

Người con trai ấy khóc hết nước mắt, liên tục thở dốc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh cố níu lấy hơi ấm của hắn nhưng bất lực. Cuối cùng, phụ nữ vẫn hơn.

Lữ Đoạn biết, mối quan hệ giữa hai người con trai vốn không có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng yêu mà, anh đơn phương hắn suốt 3 năm trời, suốt cả một thời cấp ba.

Anh cũng có vẻ ngoài ưa nhìn, cũng oanh oanh liệt liệt nổi tiếng. Đến bây giờ, anh vẫn không hiểu vì sao lại nhìn trúng một người mang tên Vu Liệp Hỏa.

- Anh đừng đi được không? Em...thực sự yêu anh...rất nhiều..

Lữ Đoạn dùng toàn bộ sức lực còn lại nắm lấy vạt áo của Liệp Hỏa. Anh không muốn buông bỏ. Anh yêu hắn quá nhiều, nhiều đến mức bán rẻ cả lương tâm

Lữ Đoạn cắn chặt môi. Liệp Hỏa lạnh lùng hất tay anh ra, vô tình xô ngã anh cách hắn một đoạn

-haha...

Lữ Đoạn cười một cách điên dại. Anh là bị khinh thường đến mức vậy? Người ta cảm thấy bị anh chạm sẽ ghê tởm đến thế sao?

Trái tim Lữ Đoạn như bị cắt ra thành hàng nghìn mảnh vỡ. Anh đau đớn đến mức thở tim như ngừng đập. Đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc.

Lữ Đoạn hướng về phía Vu Liệp Hỏa mà hỏi:

- trước giờ, trong suốt 7 năm trời... Anh đã từng yêu em chưa...

- chưa từng

Liệp Hỏa dứt khoát trả lời.

Lữ Đoạn chỉ khẽ lắc đầu rồi dần dần, dần dần lùi về phía sau. Hành động này của anh khiến Vu Liệp Hỏa bất giác sợ hãi. Hắn tiến về phía anh bước nào, anh lại lùi càng xa hơn

- Lữ Đoạn, em làm gì vậy? Mau qua đây.

- Vu Liệp Hỏa, kiếp này, tôi chưa từng hối hận chuyện gì kể cả yêu anh cũng vậy. Tôi chỉ hối hận không thể làm cho bản thân mạnh mẽ, dũng cảm để từ bỏ anh.

- Lữ Đoạn! Đừng khiến anh tức giận. Mau qua đây.

- Tôi đã từng nói, anh hãy lợi dụng tôi đi. Nhưng sau tất cả tôi chỉ muốn yêu anh mà thôi. Anh có biết không?_nước mắt lại tràn xuống khóe miệng Lữ Đoạn mặn chát.

- Lữ Đoạn đừng dọa anh...em qua đây đi. Anh không đi nữa. Anh cũng không theo ai nữa...anh...anh ở với em.

Vu Liệp Hỏa đưa tay ra với lấy.

Lữ Đoạn bật cười rồi ngả ra phía sau. A...lúc chết rồi còn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của anh ấy. Thật mãn nguyện. Không biết đã bao lâu rồi, anh ấy mới như vậy nhỉ? Thật sự... Anh chưa từng yêu em sao? A Hỏa
Anh ghét em gọi như vậy, có đúng không? Anh cũng ghét nhìn thấy em, có đúng không? Nên anh mới lựa chọn bỏ mặc em, có đúng không? Giờ thì anh vui không? Khi em không còn quanh quẩn bên anh nữa.

A... Sao anh lại khóc. Anh nên cười thật nhiều mới phải. Đừng khóc. Nhìn anh khóc, em không nỡ...

Lữ Đoạn giật mình tỉnh dậy. Ngoài kia vang lên tiếng gọi ầm ĩ. Đã sáng sớm rồi sao? Thật tệ, đã bao lâu rồi, đoạn kí ức ấy vẫn còn ám ảnh y? Cũng đã hơn 1 tháng kể từ khi y rơi vào cái thế giới nữa thực nửa ảo này.

Lữ Đoạn thật sự cũng không biết. Sự thật, đáng ra y đã chết dưới tòa nhà đó rồi sao kkhông hiểu sao lại bị đưa về đây? Dĩ nhiên,  nghe nói lúc người ta tìm thấy y thì y cũng chỉ còn nửa cái mạng, may mắn cứu sống được.

- Lữ Đoạn, ta rất nhớ nguwoi~

Một nam nhân thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy lên giường ôm chặt lấy eo Lữ Đoạn.

- tiểu hoàng tử, người về rồi.

Lữ Đoạn vui vẻ xoa đầu đứa trẻ trong lòng. Chỉ một lát sau đó, một nam nhân anh tuấn dung mạo bất phàm cũng bước vào, thoáng chốc làm Lữ Đoạn hoảng sợ.

Là...là..đại ma đầu vương gia a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy