chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Cảnh, ta đã nói con bao nhiêu lần, không được ôm y.

Sở Trình Tiêu nhấc con trai mình đặt sang một bên rồi khẽ nói.

Tiểu Cảnh dĩ nhiên không chịu chỉ về hướng hai người, phồng má nói lớn:

- Vậy sao cha được ôm Lữ Đoạn? Tiểu Cảnh không phục!

- Vì y là của ta.

Lữ Đoạn giật bắn mình. Nếu bây giờ cho y ở trên tòa nhà cao ốc ấy như lân trước, y chắc chắn sẽ nhảy không chần chừ. Cái này quả thật quá sai a.

Y tính vùng ra tháo chạy nhưng cái con người kia căn bản là ôm nghiến lấy eo y, dùng lực bắt giữ y ở lại. Lữ Đoạn chỉ biết thở dài:

- Vương gia...khụ...tiểu hoàng tử còn nhỏ...xin người xem trọng lời nói. Tiểu nhân còn nhiều việc để làm.

- Ngươi chỉ cần ở trong nhà để bản vương nuôi ngươi.

Nuôi cái đầu ngươi á!!!! Thật ra trong lòng Lữ Đoạn muốn nhổ vào mặt Sở Đình Tiêu, đạp lên người hắn mắng nhiếc. Nêu không phải tại ngươi thì ta có bị các mĩ nữ nhà ngươi chèn ép? Ông đây khinh!!!

- Khụ... Vương gia, người đi đường xa mệt rồi. Hay là người đi nghỉ trước. Ta...ta còn phải vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

- ngươi không phải người hầu - Sở Đình Tiêu tựa cằm vào vai Lữ Đoạn khẽ dụi.

- Ngươi cứu ta lại cho ta ăn, ta ở...ta giúp ngươi một vài việc cũng là lẽ đương nhiên.

Lữ Đoạn e dè nhục nhích khiến hắn có chút không vui. Sở Đình Tiêu càng gia tăng thêm lực đạo ép giữ Lữ Đoạn lại không cho tránh hắn.

-Phủ của ta không thiếu người.

- Phải đó, Lữ Đoạn. Ngươi chỉ cần giữ sức khỏe đợi ta lớn rồi làm thê tử của ta.

Sở Trình Cảnh cũng không thua kém nhào vào lòng Lữ Đoạn. Trái ôm, phải ấp. Lữ Đoạn thật sự muốn đem hai kẻ rắc rối này đi chôn sống. Tại sao, y luôn phải dính líu với bọn đàn ông các người chứ?

Không phải là Lữ Đoạn không muốn rời đi mà là không thể đi. Chỉ cần Lữ Đoạn ngốc ra khỏi cửa, lập tức có người theo giám sát. Là lệnh của ai? Dĩ nhiên là của hai cha con nhà này!

Nếu còn ở thời hiện đại, Lữ Đoạn sẽ không dè chừng đấm thẳng vào mặt thằng cha, xách cổ thằng con đá một cái. Chứ đừng nói là nhẫn nhục đến bây giờ.

Thời thế thay đổi. Sở Trình Tiêu là vương gia cao quý, là người mà biết bao kẻ phải kinh sợ, được hoàng thượng vô cùng trọng dụng.

Cũng phải nói qua tiểu tổ tông Sở Trình Cảnh. Chỉ mới 8 tuổi mà đã tinh thông võ nghệ lại biết bày mưu tính kế, sớm đã lập được nhiều chiến công cho quốc gia.

Lữ Đoạn khóc ròng ở trong lòng. Hai tên yêu nghiệt. Giỏi thì cũng giỏi vừa thôi. Giỏi hết phần thiên hạ. Giỏi như vậy mà não bị hư. Sao lại nhìn trúng y cơ chứ?

- Lữ Đoạn ngươi bệnh sao?

Sở Trình Cảnh sát lại gần Lữ Đoạn, trán hai người áp vào nhau. Lữ Đoạn có thể cảm thấy hơi thở đều đặn và thân nhiệt của Tiểu Cảnh.

Thấy thế, Sở Trình Tiêu cũng sát lại. Tay hắn rảnh rỗi sờ vào trong áo của Lữ Đoạn vuốt ve.

- Hình như ngươi bệnh thật rồi.

Y là thích nam nhân a!!! Đã từng rất thích nam nhân a!! Hai cha con nhà ngươi mới bị bệnh. Ta không có bệnh.

Lữ Đoạn vô cùng khổ sở khi bị chiếm tiện nghi nhưng không thể làm gì được. Y cứ nghĩ còn sống là may mắn. May cái em gái nhà các ngươi. Sáng thì bị bà lớn liếc. Chiều thì bà nhỏ soi. Bây giờ thì bị hau tên đoạn tụ các ngươi hành hạ. Có cho ta sống không thì bảo!!!

Áo của Lữ Đoạn gần như bị vé lên quá nửa thì cánh cửa bị bật tung. Giọng nói chanh chua vang lên:

- Tên ăn mày thối nhà mươi còn không chịu dậy. Ẩn phi nương nương gọi ngươi, ngươi bị điếc rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy