chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tên ăn mày thối nhà ngươi còn không chịu dậy. Ẩn phi nương nương gọi ngươi, ngươi điếc rồi sao?

Đến rồi. Rắc rối đến rồi.

Lữ Đoạn tặc lưỡi. Sáng nào mà chẳng bị bà cô Ẩn Phi chèn ép. Cứ mỗi khi Sở Trình Tiêu và Sở Trình Cảnh rời khỏi phủ là Lữ Đoạn gần như muốn thở cũng không được thở muốn nằm cũng không được nằm.

Giờ thì hay rồi, bọn họ về rồi. Sở Trình Tiêu và Sở Trình Cảnh luôn luôn đến phòng y đầu tiên. Có lẽ hai tên này vượt rào nên gia nô trong phủ gần như không biết.

- Ngươi nói ai là ăn mày? - Sở Trình Cảnh tức giận rời khỏi giường.

Hoàng...hoàng tử...- Tử Yên sợ hãi quỳ rạp xuống đất... N-nô tỳ không biết người đã về. Xin hoàng tử thứ tội

- Ta hỏi, ngươi nói ai là ăn mày? - Sở Trình Cảnh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa

- Nô...nô tỳ...lỡ miệng. Cái miệng này đáng chết

Tử Yên đưa tay liên tục và miệng. Sở Trình Cảnh cười nhạt một tiếng.

- Thiếu ta,các ngươi ức hiếp Lữ Đoạn?

Hum?

- Không....không có… thưa hoàng tử...là...là..y tự nguyện..

- Tự nguyện? Ta cho phép các ngươi để y làm việc? Còn to gan gọi Lữ Đoạn một danh xưng ăn mày?

Sở Trình Cảnh nói với ngữ điệu ngày càng lạnh gáy. Lữ Đoạn gần như không nhận ra

Tiểu tử trước mặt là ai nữa rồi. Con ông cháu cha đều bá đạo như vậy sao a!!!

Đột nhiên Sở Trình Tiêu đưa tay bịt mắt y lại không cho nhìn.

Lữ Đoạn muốn phản kháng nhưng lại bị hắn dọa cho tứ chi đều bủn rủn:

- Ngươi còn động đậy ta trực tiếp dùng ngươi làm bữa sáng.

- Ta...ta...hiểu rồi...

Lữ Đoạn lí nhí đáp lại. Y chỉ nghe thấy một âm thành rất khẽ của Tử Yên sau đó thì không thấy gì nữa. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu,Sở Trình Tiêu mới chịu buông y ra.

Lữ Đoạn a,ta thích ngươi a.

Sở Trình Cảnh trở về với bộ dạng ngây thơ trước đó lại nhào vào lòng y làm nũng.

Lữ Đoạn vốn rất tò mò không muốn Tử Yên đang ở đâu? Cha con nhà này làm việc luôn luôn thần thần bí bí. Nếu không phải,bọn họ có thân phận cao quýy thề với trinh tiết 18 năm của cuộc đời sẽ đem từng người ném vào máy xay,xay nát!!

- Lữ Đoạn, ngươi đói chưa? Ta đưa người đi ǎn.

Sở Trình Tiêu ẵm Lữ Đoạn lên nhẹ nhàng hỏi. Hắn thuận tiện hôn lên trán y đầy tình tứ khiến Sở Trình Tiêu không nhịn được mà dẫm vào chân của hắn một cái.

Sở Trình Cảnh vô cùng bất mãn. Chỉ vì tiểu

tử nhỏ hơn nên không thể chiếm đoạt người

mà y quý sao? Nhưng nghĩ lại,y trẻ hơn Sở

Trình Tiêu nên chắc chắn sau này sẽ có cơ

hội giành lại Lữ Đoạn về phần mình.

- Vương gia thế này hơi quá rồi. Ta..ta..có thể tự đi.

Sở Trình Tiêu cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lữ Đoạn làm y đỏ bừng cả mặt bất giác đưa hai tay lên phía trước che chắn.

Tông sư nhà ngươi. Nụ hôn đầu của ông. Ông đây thiến ngươi. Suốt 7 năm yêu Vu Liệp Hỏa, hai người chỉ mới dám cầm tay nhau,ôm nhau nhưng chưa từng có những hành động thân mật nào khác. Tất cả hoàn toàn do y chủ động .Cũng bởi vì...Lữ Đoạn không muốn làm khó Vu Liệp Hỏa

- Đừng nói với bản vương,đây là lần đầu của người?

Sở Trình Tiêu thì thầm vào tai Lữ Đoạn.

Lần này thì y không thể nhịn nổi nữa rồi.

Lữ Đoạn vung tay đánh bốp vào sau gáy hắn rồi nhanh chân nhảy xuống chạy đi mất.
Sở Trình Tiêu chỉ kịp nhìn thấy vành tai đang đỏ ửng của Lữ Đoạn, bất giác mà bật cười.

Sở Trình Cảnh dĩ nhiên vô cùng ngứa mắt. Trước khi đuổi theo Lữ Đoạn, không quên tung cước đá vào bụng hắn hai cái.

Ở phía xa,một ánh mắt cay độc nhìn về phía Lữ Đoạn. Biến cố lớn,sắp tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy