Chương thứ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, khi Giang Trì đối mặt với Diệp Lan đều thập phần không được tự nhiên.

Lúc quay không có biện pháp, chờ khi diễn xong hoặc sau khi kết thúc công việc, Giang Trì đều tận lực trốn tránh Diệp Lan, sợ tiểu tâm tư của mình bị bại lộ, biến khéo thành vụng.

Cậu định chờ cỗ không khí xấu hổ này nhạt bớt rồi đi xoáy hảo cảm lần nữa.

Bất quá, "bầu không khí xấu hổ" này hiển nhiên là do Giang Trì đơn phương suy nghĩ, Diệp ảnh đế tự nhận đi thẳng ngồi ngay, vô tư trong sạch, đến lúc không biết lần thứ bao nhiêu Giang Trì trốn mình, ngay trước mặt các trợ lý, Diệp Lan trực tiếp đem Giang Trì đè lên cửa xe, chất vấn: "Cậu chạy cái gì?"

Giang Trì: "..."

Nam thần như trước thẳng thắn đến dọa người ta nhũn cả chân.

Giang Trì ngượng ngùng, "Em...em đâu có chạy."

Diệp Lan không tin liếc mắt nhìn Giang Trì rồi lại nhìn về phía Lý Vĩ Lực, "Các cậu không phải vừa định trốn tôi sao?"

"Không thể nào đâu!" Lý Vĩ Lực lắc đầu như trống bỏi, ngữ khí kiên định: "Chúng em sợ tối nay đã quá trễ cho nên đi vội, không phát hiện anh cũng ở đây."

"Diệp Lan mặt không đổi sắc, "quay cũng quay xong rồi, tôi không ở đây chẳng lẽ chờ Nhâm đạo kêu cùng bên hậu cần thu dọn trường quay sao?"

Lý Vĩ Lực nhắm chặt mắt, dùng sức lắc đầu, mặt suýt nữa nghẹn thành màu gan heo.

Bên này cuối cùng cũng quay xong, toàn tổ sắp sửa di chuyển đến Nam Bình, hai nhóm người Giang Trì và Diệp Lan một trước một sau rời trường quay, chậm một bước là Giang Trì đi trước mất rồi.

Diệp Lan liếc mắt nhìn Giang Trì, dừng một lát, tận lực làm ngữ điệu của mình bình thản một chút, "Hôm nay tôi mang hơi nhiều người, đồ cũng nhiều nữa, trong xe có chút chật..."

Giang Trì sợ run lên, thành thật nói, "Vậy để em và trợ lý mang đồ của anh dọn qua đây một chút? Không có việc gì! Không gian trong xe của em rộng, sẽ không phá hư đồ của anh, là quần áo sao? Bên em có cả chỗ treo."

"..." Diệp Lan trầm mặc, một lát sau tiếp tục lời nói vừa rồi, "Cậu cũng không để ý... tôi chung xe với cậu đi."

Vành tai Giang Trì lập tức đỏ.

Diệp Lan muốn đi cũng xe với cậu?!

Cậu và Diệp Lan, Diệp Lan và cậu hai người ngồi chung một xe...

Bánh nhân thịt liên tiếp rơi từ trên trời xuống đầu cậu sao?

Diệp Lan nhướng mày: "Như thế nào? Không vui lòng?"

Diệp ảnh đế rất ít khi bị người ta cự tuyệt, tình cảnh này có chút mới lạ.

"Không không không..." Giang Trì cũng không có ý cư xử khác biệt để Diệp ảnh đế chú ý, cậu không chút do dự bất thốt lên: "Cầu còn không được, cái kia... Anh lên xe trước đi."

Giang Trì tự mình mở cửa xe cho Diệp Lan.

Lý Vĩ Lực vẫn có chút sợ Diệp Lan, thấy Diệp Lan vừa ngồi vào xe liền ghé vào tai Giang Trì, "Anh Giang, cũng không có chuyện gì, em không đi cùng xe với anh, em đi chung xe với đoàn phim nha?"

Ngồi cứng người với Diệp ảnh đế không nói một lời vài giờ liền, Lý Vĩ Lực tưởng tượng thôi cũng thấy đau thắt lưng rồi.

Trong đầu Giang Trì mây mù dày đặc, hoảng hốt gật đầu, "Cũng được, cũng được."

Lý Vĩ Lực ôm hai túi lên vai vô cùng cao hứng rời đi.

Giang Trì đỡ cửa xe, do dự không biết mình cùng Diệp Lan ngồi ghế sau tốt hơn hay vẫn là ngồi ghế phó lái tương đối tốt hơn.

Để bản thân cậu chọn, cậu đương nhiên muốn ngồi bên Diệp Lan rồi.

Bất quá Giang Trì còn nhớ rõ, thời điểm bốn năm trước Diệp Lan tiếp nhận một tiết mục phỏng vấn có nói qua, bình thường thích ngồi ghế sau một mình, có thể thả lỏng xem kịch bản hoặc nghe nhạc nhẹ.

Từ đây đến Nam Bình mất bốn giờ chạy xe, mình ngồi bên cạnh Diệp Lan sẽ ảnh hưởng đến anh nha?

Diệp Lan thấy Giang Trì chần chờ bất quyết ngoài xe, hỏi: "Còn quên mang đồ gì à?"

"Không có không có." Giang Trì nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: "Cái kia... Em ngồi ở đây sao?"

Giang Trì chỉ chỉ vị trí bên cạnh Diệp Lan.

Diệp Lan nhíu mày.

Giang Trì căng thẳng trong lòng.

"Không phải đây?" Diệp Lan khó tin hỏi lại, "Hay cậu còn muốn ngồi trên đùi tôi?"

"Không dám!!!"

Mặt Giang Trì đỏ bừng.

Ngu quá chết quách cho rồi!!!

Giang Trì yên lặng che mặt, bò lên xe, quy củ ngồi bên cạnh Diệp Lan, thành thành thật thật thắt dây an toàn của mình vào.

Dẫn đầu chính là xe của Nhâm Hải Xuyên, mười phút sau, xe của ông khởi động trước, các xe sau chậm rãi đi theo, nửa giờ sau lên cao tốc.

"Anh Diệp Lan..."

Sau khi lên xe, Diệp Lan cúi đầu cứng ngắc chơi máy tính, lướt Weibo, xem tin tức.

Giang Trì thì choàng chăn, cúi đầu làm bộ như đang xem kịch bản, mắt lại len lén liếc nhìn Diệp Lan.

Tỉnh táo lại, cậu cảm thấy rất có thể Diệp Lan đã nhận ra hai ngày nay mình khác thường, nghĩ đứng lên thì rất không lễ phép, Giang Trì nhự giọng giải thích, "Em không có trốn tránh anh, chỉ là..."

Diệp Lan ngước mắt.

"Chỉ là..." Giang Trì mấp máy môi, đơn giản ăn ngay nói thật, "Có chút... ngại ngùng."

Diệp Lan đóng trang tin tức, mỉm cười, "Tôi chiếm tiện nghi của cậu."

"Không phải không phải." Hai má Giang Trì ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Biết là anh giúp đỡ em... Trong lòng cảm kích anh, nhưng em ngại ngùng nói ra. Anh đừng vì vậy mà hiểu lầm em không biết tốt xấu..."

Nhắc tới cảnh quay kia, Diệp Lan không tự giác nắn vuốt ngón tay, Diệp Lan bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác hỏi: "Ngày đó bị Nhâm Hải Xuyên mắng trước mặt nhiều người như vậy, ghi hận ông ấy không?"

"Không có." Giang Trì mờ mịt, "Là do em diễn không tốt a, ghi hận người khác làm chi? Nhiều lần NG như vậy Nhâm đạo không giận em là cám ơn trời đất rồi."

Diệp Lan mỉm cười, không nói nữa.

Những lời Giang Trì nói đều là thật tâm, Nhâm Hải Xuyên khó tính như vậy, Giang Trì cũng không mang thù, từ đó cho thấy, cậu chắc cũng không để ý ngữ khí không được tốt của mình ngày đó đi?

Đêm đó nếu không tận mắt nhìn thấy Nhâm Hải Xuyên mắng Giang Trì, Diệp Lan căn bản cũng không ý thức được mình từng hung dữ với Giang Trì một lần.

Diệp Lan nói: "Tính tình Nhâm Hải Xuyên thật khiến người ta chán ghét, kỳ thật cũng không tồi... Ngày đó ông ấy không cố ý nhắm vào cậu, ông ấy biết cậu có thể biểu hiện tốt hơn nữa, nhìn cậu mãi không phát huy được nên mới nổi nóng."

Diệp Lan hợp tác với Nhâm Hải Xuyên nhiều năm, tính cách của nhau đều thực hiểu biết nhớ tới thời điểm Giang Trì vừa mới tiến tổ, Nhâm Hải Xuyên khẳng định sẽ không yêu cầu cao với cậu như thế, nhưng quá trình quay phim càng lâu, mọi người chờ mong cùng yêu cầu Giang Trì càng cao hơn nữa.

Diễn xuất của Giang tiểu thịt tươi so với mọi người dự đoán tốt hơn rất nhiều, biết rõ cậu có thể diễn tốt phân cảnh sau, lại nhìn cậu chỉ xuất ra được chín phần mười, tự nhiên cũng không hài lòng.

Diệp Lan lười giải thích định nói gì đó, thấy Giang Trì cũng không đa tâm liền tiếp tục cứng ngắc cầm máy tính chơi. Giang Trì thì tiếp tục nhìn kịch bản.

Hơn một giờ sau, đoàn xe đến khu nghỉ dưỡng.

Trợ lý của Diệp Lan đến gõ cửa kính, nói nghỉ ngơi 15 phút rồi đi tiếp.

Diệp Lan duỗi thắt lưng làm biếng, nhu nhu cần cổ, cau mày nói: "Ngày mai không phải chỉ có một cảnh thôi sao? Cậu xem cái gì mà mãi chưa xong thế?"

"A!" Giang Trì ngẩng đầu lên, cặn kẽ giải thích, "Ngày mai bắt đầu quay cảnh mấy năm trước, tuyến thời gian thay đổi những năm năm mà? Tâm lý lẫn khí thế cả người đều thay đổi, em lo lắng không kịp điều chỉnh đây... Xem nhiều vẫn tương đối tốt."

Quá trình quay phim điện ảnh căn cứ vào nhiều điều kiện khách quan lẫn chủ quan để điều chỉnh, có rất ít hoàn toàn dựa theo tuyến thời gian trong kịch bản, chỗ nào tiện liền làm chỗ đó, hậu kỳ dựa theo thời gian cắt ghép biên tập lại là được. Vì phối hợp thời gian và địa điểm, [ Nhân tra ] vốn được bắt đầu quay từ đoạn giữa, bây giờ ngược lại quay các cảnh của nửa phần đầu, Triển Minh và Bùi Nhiên đều trẻ lại vài tuổi, trạng thái thay đổi hoàn toàn, Giang Trì không dám chủ quan.

Thật ra với Giang Trì mà nói thì tương đối thoải mái, trong các cảnh sắp sửa quay, tuổi của cậu trong phim xấp xỉ tuổi thực tế, đều là hai mươi mấy tuổi, diễn nửa bản sắc là được.

Diệp Lan thì ngược lại...

Giang Trì ho nhẹ, nam thần chỉ cần đem lượng hormone tùy thời phát tán thu lại vừa phải, mặt nhìn đơn thuần một tí, diễn vai nam sinh hai mươi mấy tuổi tuyệt đối không thành vấn đề!

Giang Trì tưởng Diệp Lan lại không mang kịch bản, chủ động nói: "Anh xem của em trước đi? Em đã đánh dấu các cảnh quay ngày mai rồi."

"Không cần." Diệp Lan đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe vừa không kiên nhẫn nói, "Mai cảnh quay có diễn viên quần chúng, diễn cho có là được..."

Chiếc xe phía trước, vừa vặn cũng xuống xe chuẩn bị đi toilet Nhâm Hải Xuyên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro