Chương thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì vài câu trêu đùa của Diệp Lan, toàn bộ trạng thái Giang Trì đều không ổn.

Vốn là cảnh cùng mối tình đầu gặp lại sau nhiều năm chia xa, nét mặt man mác đau thương, đuôi mày khóe mắt Giang Trì lại mang theo vài phần xuân sắc như mới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Nhâm Hải Xuyên tự đi điều chỉnh vị trí hướng sáng, ông liếc mắt nhìn Giang Trì đã hóa trang tốt một cái rồi lãnh đạm nói: " Điều chỉnh trạng thái đi, chỉnh tốt cảm xúc rồi diễn tiếp. "

Giang Trì quay đầu bị một hắt một chậu nước lạnh, trong lòng căng thẳng, xấu hổ gật gật đầu: "Ngại ngùng, cháu lập tức... "

Theo sau Giang Trì, Diệp Lan thấy thế nghẹn lời mỉm cười, đang muốn thay Giang Trì nói mấy câu thì Nhâm Hải Xuyên liếc mắt nhìn anh, sắc mặt càng khó coi: " Quản tốt chính mình! "

Diệp Lan nhịn cười gật đầu, ngồi ở một bên chơi di động.

Giang Trì đang là độ tuổi thực dễ bị những thứ xung quanh ảnh hưởng cảm xúc, nói cậu diễn xuất tốt, cũng chỉ là tương đối nổi bật hơn những nam diễn viên cùng tuổi hiện giờ, so lên, đừng nói Diệp ảnh đế hiện tại, chính là so với Diệp Lan lúc ở cùng độ tuổi với cậu cũng đã kém xa tít tắp.

Cậu còn chưa tự mình khống chế thu phóng tự nhiên tình cảm của nhân vật, nhập diễn chậm là khuyết điểm lớn nhất của Giang Trì.

Giang Trì hít sâu vài hơi, hết sức đem vài câu vui đùa vừa rồi của Diệp Lan ném ra khỏi đầu.

Tất cả mọi người trong trường quay đã chuẩn bị tốt, không đạo lí nào để mọi người chờ một người, trong lòng Giang Trì có chút sốt ruột, suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, tìm mấy cái scandal của Diệp Lan ra xem.

Ngay cả biết những tin tức scandal có hình có dạng này đều là nói lung tung, nhưng vẫn đọc hết từ đầu đến cuối, văn hay tranh đẹp giả cũng có thể làm cho lòng người tắc không thôi, trái tim bị Diệp Lan trêu chọc của Giang Trì bình tĩnh không ít, cậu hít sâu xuống, hồi tưởng tâm tình của mình mấy năm nay mỗi lần nghe được scandal của Diệp Lan, chậm rãi tiến vào trạng thái của Bùi Nhiên.

Giang Trì nhắm mắt, trở lại trước máy quay, ý bảo đã chuẩn bị tốt.

" Đừng bị anh ta ảnh hưởng, cháu đang cùng chính mình phân cao thấp." Cảnh này Nhâm Hải Xuyên định hướng không quá nghiêm khắc, để hai người có không gian phát huy, chỉ cường điệu nói, " Khống chế cảm xúc, không phải bộc phát, mà là thu liễm, đem sự phấn nộ với cậu ấy thu lại, chuyển thành với bản thân, được chưa? "

Giang Trì gật đầu.

Nhân viên tạo hình đi lên hơi chỉnh kiểu tóc của Giang Trì, thủ thế OK một cái với đạo diễn, bước nhanh ra khỏi ống kính.

" [ nhân tra ] màn hai mươi bảy cảnh một lần một! action! "

Trên ghế chủ tịch bàn họp, Giang Trì biểu tình đạm mạc, đẩy một kẹp văn kiện về phía trước: " Phần hợp đồng này tôi đã nhìn, tôi đề nghị giám đốc Triển trưng cầu ý kiến cổ đông khác của quý công ty rồi quyết định làn nữa,công ty chúng tôi tạm thời chưa có kế hoạch phát triển lên phía Bắc, rất nhiều kiến nghị ngài đề xuất.... "

Giang Trì im lặng một giây, thình lình mỉm cười châm chọc.

Không biết là nói móc Triển Minh hay là cười nhạo chính mình.

Giang Trì rũ mắt, ám chỉ nói: " Rất nhiều đề xuất... đều phi thường không chuyên nghiệp, vả lại rất ẫu trí. "

Khóe mắt Diệp Lan đỏ lên, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Giang Trì.

Một tay Diệp Lan khoát lên tay vịn ghế dựa, một tay khác đặt lên mặt bàn họp, ngón cái vuốt mạnh hoa văn trên bàn như kiềm chế, môi run run, cả người như con báo bị thương, ẩn nhẫn thống khố. khát máu lại tuyệt vọng.

Hai người cách nhau cả một chiếc bàn họp thật dài mà Giang Trì cũng có thể cảm giác được khí thế cường đại trên người Diệp Lan.

Giang Trì hít sâu xuống, đây là Nhâm Hải Xuyên nói, kỹ thuật diễn xuất và khí thế đã bị Diệp Lan khắc chế.

Sau máy quay, Nhâm Hải Xuyên cau mày.

Giang Trì không nhìn cũng biết, Nhâm Hải Xuyên lập tức muốn hét cắt rồi.

Vừa rồi không điều chỉnh tốt cảm xúc, đã bị Nhâm đạo mắng ngay trước mặt Diệp Lan, thời gian này, Giang Trì ngàn vạn lần không muốn bị NG* ( NG = no good, trong quay phim có nghĩa là quay hỏng. )

Giang Trì không muốn bị ai mắng trước mặt Diệp Lan.

" Giám đốc Triển. " Giang Trì đứng dậy, đẩy chậm ghế dựa vào sát bàn, đồng thời đem biểu tình thoáng thất thốt khi nãy thu hồi, lại đem ghế dựa đẩy về chỗ cũ, vẻ mặt cậu cũng bình thường trở lại, Giang Trì bình tĩnh nói, " Chúng ta đều rất bận... Đừng chậm trễ thời gian của nhau."

Giang Trì chỉnh nơ cổ, bước ra khỏi phòng họp, khi đi qua người Diệp Lan , Diệp Lan vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, một phen nắm chặt cánh tay Giang Trì, mạnh mẽ đem cậu kéo lại gần.

Giang Trì vừa phẫn nộ vừa khẩn trương nhìn thoáng qua cửa phòng họp, thấp giọng cả giận nói: " Buông ra! "

Trong phim, Bùi Nhiên đột nhiên bị Triển Minh lôi vào phòng họp, cậu vẫn luôn lo lắng bị đồng sự đi ngang bên ngoài, nghe được quá khứ tăm tối của cậu với Triển Minh.

" Sợ? " Diệp Lan gắt gao nắm chặt cánh tay Giang Trì, một thân tây trang cắt may cẩn thận cũng không che được khí chất vô lại của anh, " Gọi bảo an đi! Đem tôi đuổi ra ngoài đi! "

Giang Trì không thể tin nhìn Diệp Lan, hạ giọng nói từng chữ: " Cậu biết liêm sỉ một chút được không. "

" Tôi đã từng liêm sỉ bao giờ? " Diệp Lan túm tóc sau gáy Giang, cưỡng ép Giang Trì đối diện với mình, khàn giọng nói: " Bùi Nhiên... Cậu có biết vài năm nay tôi... "

" Tôi không muốn biết! "

Giang Trì lớn tiếng đánh gãy lời Diệp Lan, đẩy mạnh Diệp Lan ra ngoài.

Diệp Lan kinh ngạc nhìn Giang Trì.

Giang Trì hô hấp dồn dập vài cái, đột nhiên, nước mắt không dấu hiệu tràn mi.

Cậu đau khổ chống đỡ, gồng mình duy trì thể diện cùng tôn nghiêm, gian nan duy trì tan rã trước cái ôm không tính là ôm của Triển Minh.

Giang Trì thống khổ nắm chặt quyền, đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt rơi mãi không ngừng, cậu đành đè khóe mắt. Đột nhiên hung hăng cho mình một bạt tai, yết hầu nghẹn ngào: " Ngươi thật tiện! "

Hốc mắt Diệp Lan nháy mắt đỏ, lập tức ngăn bày tay Giang Trì lại, trong sự giãy dụa của Giang Trì cúi đầu hôn lên môi cậu.

Giang Trì sợ run một lát sau giống như người điên, vừa đánh vừa đẩy, hai người giống như dã thú cắn xé lẫn nhau, phát tiết cảm xúc không biết tên trong ngực với đối phương, lại như phẫn hận chính mình.

Cuối cùng, Giang Trình mạnh mẽ đẩy Diệp Lan ra, chính mình suy sụp tựa vào tường, nửa cúi thấp đầu, thở dốc một lúc rồi thống khổ nức nở: " Mấy năm nay... Diệp Lan... Anh... Anh hủy hoại cả cuộc đời tôi... "

" Cắt! "

Mặt Giang Trì đẫm nước mắt, hoãn vài giây rồi nhìn về phía Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên vẫn gằn mặt, nhưng ánh mắt bất mãn vẫn không giấu được, Giang Trì nhếch miệng cười, không kịp điều chỉnh cảm xúc, vội vàng cúi người xin lỗi Diệp Lan: "Xin lỗi, em vừa rồi khí lực có phải hơi lớn không? Không đẩy trúng anh đi? Em xin lỗi em xin lỗi. "

"Oa. " Diệp Lan mỉm cười nhìn Giang Trì, " Không tồi a. "

Giang Trì phát huy so với tưởng tượng của Diệp Lan còn tốt hơn nhiều, kiểu diễn chung cân tài cân sức như thế này là một loại hưởng thụ với cả hai diễn viên, Diệp Lan tán thưởng gật gật đầu: " Biểu tình lúc tự tát bản thân đạt rồi. "

Giang Trì hưng phấn đỏ mặt, cậu nhận chiếc khăn tay lau mặt trợ lý Lý Vĩ Lực đưa cho,nói: " Không có không có, là anh chiếu cố em. "

Phó đạo diễn xem lại đoạn phim, Nhâm Hải Xuyến đã đi tới, Giang Trì lau sạch sẽ nước mắt, chờ mong nhìn Nhâm Hải Xuyên... Được khen trước mặt Diệp Lan, thật ngại quá đi.

Nhâm Hải Xuyên trước gật đầu với Diệp Lan một cái: " Không có gì để nói. "

Diệp Lan cười nhẹ một tiếng, Nhâm Hải Xuyên nhìn về phía Giang Trì, ngữ khí lạnh như băng: " Vừa rồi một câu lời kịch cuối cùng, cậu nói cái gì? "

Giang Trì dại ra.

Lời kịch cậu đã sớm thuộc làu làu, nhưng hiện tại thình lình bị hỏi đến đột nhiên có chút không xác định, chả lẽ cậu nhớ nhầm từ?

Giang Trì do dự nói: " Triển Minh... Cậu hủy hoại cả cuộc đời tôi? "

Nhâm Hải Xuyên cả giận nói: " Cậu lúc nãy nói chính là ' Diệp Lan anh hủy hoại cả cuộc đời tôi' ! Lời kịch mà cũng có thể nhớ lầm! Xảy ra chuyện gì?! "

Giang Trì mặt đỏ bừng, triệt để phát điên, cảnh quay hoàn mỹ như vậy! Chính mình cư nhiên nói sai lời thoại! Còn gọi tên thật của Diệp Lan !!! "

Giang Trì nuốt nước miếng, run rẩy nhìn về phía Diệp Lan, Diệp Lan ngữ khí thoải mái: " Không có việc gì, nhập vai với tôi là chuyện rất bình thường. "

Mặt Giang Trì càng đỏ hơn.

Phim điện ảnh Nhâm Hải Xuyên quay đều dùng lời thoại của diễn viên, tuyệt đối sẽ không cho phép Giang Trì hậu kỳ lồng tiếng, lại nói khẩu hình khi pháp âm hai cái tên đã không khớp, chỉ có thể quay lại.

May mà cảnh này có cắt cảnh đổi góc quay khác, vốn cũng chỉ cần quay đặc tả Diệp Lan, hai người chỉ cần quay bù cảnh bắt đầu hôn là có thể khớp vào được.

Thợ hóa trang đi đến bổ trang* cho hai người, Nhâm Hải Xuyên thuận thế bảo Giang Trì chú ý điểu chỉnh lại những chỗ chưa ổn vừa nãy: " Lực kháng cự không đúng, không dám đẩy cậu ta ra sao? Cũng không phải cảnh đánh nhau, còn sợ đẩy đau cậu ta? Tay mạnh một chút. " ( bổ trang = trang điểm thêm, trang điểm bổ sung )

Giang Trì đáp ứng, cúi đầu với Diệp Lan nói: " Xin lỗi anh Diệp Lan, lát nữa có khả năng phải... "

" Không hề gì. " Diệp Lan khoát tay đánh gãy lời Giang Trì, hơi nâng mặt để thợ hóa trang bổ trang.

Nhâm Hải Xuyên dặn dò Diệp Lan: " Đặc tả cậu, không cần khắc chế, cứ phát huy như thường. "

Diệp Lan giơ một ngón cái với Nhâm Hải Xuyên.

Tình cảm của diễn viên chưa hoàn toàn thoát vai, không thể trì hoãn lâu hơn, các bộ phận nhanh chóng vào chỗ, ba phút sau, thư ký trường quay hô Action.

Diệp Lan gắt gao nắm chặt tay Giang Trì, cúi đầu, mang theo vài phần hơi tàn nhẫn, đem Giang Trì đặt trên tường.

Trái tim Giang Trì bùm bùm nhảy dựng lên.

Vừa rồi cậu hoàn toàn nhập diễn, bị cảm xúc ảnh hưởng, căn bản không chú ý tới nụ hôn của Diệp Lan, lúc này cậu không còn là chủ đạo, tình cảm cũng bị hút ra, cả người đều phát run.

Động tác Diệp Lan hung ác, nhưng trong con ngươi anh mang theo khôn kể bất đắc dĩ cùng lưu luyến.

Diệp Lan gắt gao nắm chặt cánh tay Giang Trì, cường thế thu nhỏ phạm vi phản kháng của cậu.

Tim Giang Trì đập gia tốc, cậu mãnh liệt chống đẩy, nước mắt uốn lượn xuống.

Giang Trì nâng mắt, khoảng cách giữ cậu và Diệp Lan không đến 10cm, hai mắt nhìn thẳng vào cậu, trong mắt tuyệt vọng thâm tình cơ hồ nuốt sống cậu.

Toàn bộ trường quay đều bị cảm xúc của Diệp Lan ảnh hưởng, mấy nữ hài tử trẻ tuổi gắt gao che miệng, mặt đỏ rần.

Diệp Lan cúi đầu hôn lên môi Giang Trì.

Giang Trì lập tức trợn to mắt, cậu cảm giác rõ ràng, Diệp Lan dùng đầu lưỡi hung hăng liếm một cái trên môi mình.

Giang Trì: "!"

Thẳng đến khi Nhâm Hải Xuyên hô cắt, Giang Trì vẫn không khôi phục tinh thần được.

Diệp Lan phát huy bình thường, hoàn mỹ đến Nhâm Hải Xuyên không có gì để nói, Giang Trì cũng điều chỉnh lời thoại nói sai khi nãy, Nhâm Hải Xuyên xem lại đoạn phimhai lần mới gật đầu nói: "Qua."

Giang Trì thở phào, trái tim cứ đập thình thịch, trong đầu không ngừng nhớ lại nụ hôn vừa rồi, trong lòng miên man suy nghĩ, tuy rằng phải bồi thường nhiều tiền hợp đồng, nhưng có cảnh quay như hôm nay, vẫn là đáng giá, tiền không có còn có thể kiếm trở lại, cùng Diệp Lan hôn môi mới không dễ dàng...

" Giang ca, tin nhắn của anh. " Lý Vĩ Lực lại đây đưa khăn giấy cho Giang Trì cũng đem di động cậu đưa qua, thấp giọng nói, " Cảnh ca gửi qua đây. "

Giang Trì hốt hoảng mở khóa di động.

Diệp Lan nhu nhu bả vai vừa nãy bị Giang Trì đánh một quyền, vô ý nhìn lướt qua màn hình di động của Giang Trì, sửng sốt.

Mấy trang tin tức Giang Trì tìm đọc để tìm cảm xúc phẫn hận trước khi bấm máy vẫn còn nguyên trên màn hình di động.

[ Tin chấn động, không ngờ bạn bái tin đồn nhiều năm của Diệp Lan lại là cô ấy! Chứng cớ vô cùng xác thực! ]

Diệp Lan: "..."

Diệp Lan vẻ mặt câm nín, tiếp nhận nước trợ lý đưa cho uống vài ngụm, nhẫn lại nhẫn, đem vặn nắp chai nước khoáng để qua một bên, nghiêng đầu nói với Giang Trì: " Tôi chưa từng quen cô ấy. "

Nói rồi tự mình quay về phòng nghỉ.

Giang Trì ngơ ngác, thẫn thờ cúi nhìn màn hình di động, nháy mắt đầu nổ tung!

Giang Trì luống cuống tay chân tắt trang tin tức đi, bỏ chạy về phòng nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro