Chương thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa Diệp Lan về nhà, Giang Trì xuống xe hút một điếu thuốc, mượn cái lạnh và khô ráo của gió đêm ở Bắc thành làm bớt nhiệt độ trên mặt.

Diệp Lan khi say như một cây nội tiết tố di động, cùng anh ở trên xe ngấy ngốc nửa giờ, đầu Giang Trì có chút choáng váng.

Hóng gió lạnh trong chốc lát làm Giang Trì có điểm thanh tỉnh, vỗ vỗ mặt quay xe về nhà. Đã hơn hai giờ, cậu về liền lập tức nghỉ ngơi.

Cảnh quay ngày mai rất trọng yếu, thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể để rớt nhịp.

Cũng may là sáng mai không có cảnh quay, buổi chiều có một hồi Diệp Lan quay ngoại cảnh, không có cảnh của Giang Trì, buổi tối là hai người đối diễn, bất quá hôm sau Giang Trì vẫn đến trường quay sớm.

Đại bộ phận nhân viên đoàn phim đều ở ngoại cảnh. trong trường quay chỉ còn vài người dọn dẹp đồ vật, phụ trách ánh sáng và phó đạo diễn đang chỉnh đèn, hai người chỉnh ánh sáng vào đúng chỗ, thấy Giang Trì đến đứng dậy chào hỏi, phó đạo diễn cười bước tới: " Giang Trì tới thật sớm, Nhâm đạo cùng Diệp lão sư đại khái còn một giờ mới đến đây, cậu hóa trang trước nha? Bất quá... "

Phó đạo diễn khó xử nói: " Ngại ngùng, phòng hóa trang của cậu còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta bên này nhân thủ có chút không đủ, Nhâm đạo một lát đến đây, một đoàn còn loạn, đều sốt ruột, tìm không được gian phòng nào thích hợp... Tôi bảo nhân viên dùng màn sân khấu tạm thời làm cho cậu một gian riêng được không? Thật sự có lỗi... "

Trợ lý Lý Vĩ Lực của Giang Trì vừa nghe thấy thế cau mày nói: " Ở đây người đến người đi... "

Giang Trì ngược lại không hề gì, nói: " Không có việc gì, là em tự mình tới sớm, không cần dựng gian riêng, đừng ảnh hưởng đến ánh sáng, để thầy hóa trang lại đây đi, em vừa lúc làm quen với ánh sáng ở đây trước đi. "

Phó đạo diễn thở một hơi, hai tay tạo thành chữ thập: " Rất ngại ngùng, lần sau tôi nhất định chuẩn bị tốt cho cậu trước, cậu kia... Mau, nhanh đi gọi người hóa trang, Giang Trì đến rồi. "

Phó đạo diễn vội vã đến lại vội đi, Giang Trì đối Lý Vĩ Lực cười nói: "Bỏ đi, có gì đáng tức đâu? Quên rằng trước kia có lúc em ngồi lên đống cỏ khô hóa trang sao? "

" Kia sao có thể xem là cùng một dạng được?! "

Lý Vĩ Lực theo Giang Trì ba năm, xem như nhìn Giang Trì từ mười tám tuổi tiểu trong suốt* đi bước một đến một đường hồng, một năm nay Giang Trì nổi tiếng, đãi ngộ cho cậu ta cũng cao hơn nhiều, bình thường được người tâng bốc đã quen, đến bên này thấy người khác không xem trọng Giang Trì, trong lòng đã sớm nghẹn khí, thấp giọng than thở: " Điều kiện chợt cao chợt thấp, thời điểm kém đến không gian nghỉ cũng không có, hiện tại trực tiếp để cậu hóa trang ở đây, vậy về sau... "

" Đừng nói bừa. " Giang Trì khẽ trách Lý Vĩ Lực một câu, thấp giọng nói: " Điều kiện trường quay biến đổi là chuyện bình thường, cũng không phải quay trong lều, cảnh ở đâu người ở đó, điều kiện khẳng định chợt cao chợt thấp. "

Lý Vĩ Lực căm giận: " Vậy bọn họ như thế nào trước đem Diệp ảnh đế... "

"Suỵt..."

Hành lang trong truyền đến một trận tiếng bước chân, Giang Trì vội ném cho Lý Vĩ Lực một ánh mắt ra hiệu, Lý Vĩ Lực lập tức ngậm chặt miệng.

Nhâm Hải Xuyên cùng Diệp Lan.

Trường quay khi vắng và có mặt hai tôn thần này hoàn toàn là hai không gian khác biệt, đoàn người vừa vào cửa, phàm nơi có nhân viên công tác tay chân nháy mắt nhanh hơn gấp đôi, hai nhân viên vừa rồi còn tránh ở sau màn che cười đùa nói chuyện phiếm thoáng chốt tiêu âm, vẻ mặt nghiêm túc vội vã đối chiếu thời gian biểu, thầy hóa trang của Giang Trì chạy chậm mang dụng cụ trang điểm đến, miệng liên tục cùng Giang Trì giải thích lại gọi người tới hỗ trợ.

Nhâm Hải Xuyên một mặt đi một mặt cùng Diệp Lan bàn mấy cảnh quay, ông nhíu chặt mày, ngữ tốc rất nhanh, thanh âm không nghiêm khắc lắm nhưng Nhâm Hải Xuyên cả người chính là loại khí chất không giận mà uy, Giang Trì bình thường mỗi lần nghe ông bàn cảnh quay đều sẽ khẩn trương.

Trái lại Diệp Lan so với Giang Trì có tiền đồ hơn, anh đeo một cái kính rấm lớn, miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt thả lỏng, thường thường gật gật đầu, ngẫu nhiên cười hai tiếng, đáp lại vài câu.

Giang Trì cúi đầu nghịch di động, dư quang vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Lan.

Nhìn Diệp Lan nghe đạo diễn giải thích kịch bản: nhìn Diệp Lan đem đầu mẩu thuốc lá đưa cho trợ lý, lại tiếp nhận ly cà phê trợ lý vừa mới mua đưa tới: nhìn anh ngậm ống mút cùng Nhâm Hải Xuyên ba hoa, bị Nhâm Hải Xuyên mắng thì cười to; nhìn anh cùng Nhâm Hải Xuyên khoát tay ý bảo lát lại nói, rồi một mình bước tới...

Đi tới đây?!

Giang trì nháy mắt hồi hồn.

Cậu thật không dám ngẩng đầu, thoáng thấy Diệp Lan đi bước một đến gần, thời điểm cách cậu một mét thì ngừng lại.

Giang Trì không động thanh sắc, trộm nuốt nước miếng.

" Như thế nào lại ở đây hóa trang? " Diệp Lan nhìn Giang Trì mỉm cười, " Làm sao vậy tiểu bằng hữu? Tối hôm qua mới thân quen chút, hôm nay lại bắt đầu ngại ngùng? "

"Không có không có. " Giang Trì ý bảo thợ hóa trang chờ, đứng dậy cậu nệ nói, " Mới vừa... mới vừa suy nghĩ về kịch bản, không có chú ý anh tới. "

Diệp Lan nhìn trái nhìn phải, uống một ngụm cà phê, hỏi: " Phòng hóa trang của cậu đâu? "

Giang Trì giải thích đơn giản, nói: " Vừa lúc, nhìn mọi người làm việc ở đây, so với chính mình trong phòng thay đồ thực nhàm chán. "

" Cậu tính tình tốt thật. " Diệp Lan mỉm cười, nói với thợ hóa trang của Giang Trì: " Đến phòng hóa trang của tôi đi, ở chỗ này sao được chứ. "

Thợ hóa trang hơi sửng sốt, vội vàng khom người nói lời cảm tạ: " Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn cảm ơn, anh Giang? "

Giang Trì đầu lưỡi cứng ngắc, được thợ hóa trang nhắc nhở mới lắp bắp nói: " Sẽ... sẽ ảnh hưởng đến anh sao? Em kỳ thật... "

"Ảnh hưởng cái gì, phòng hóa thang của tôi rộng, vừa lúc Nhâm đạo lại đấy để bàn lại kịch bản. " Diệp Lan nói xong mục đích tự mình bỏ đi, Giang Trì cố kiềm chế hưng phấn nhỏ trong lòng, đi theo Diệp Lan, một trước một sau đi vào phòng hóa trang của anh.

Hai người định vừa hóa trang vừa đối diễn, không nghĩ đoàn phim bên này đã sớm hẹn trước một buổi phỏng vấn, Diệp Lan bị mời qua đó, để lại Giang Trì một mình trong phòng hóa trang nhìn kịch bản.

Giang Trì ngồi ở ghế hóa trang, nhìn quanh phòng hóa trang thật lớn của Diệp Lan, nhẹ nhàng thở một hơi.

Giang Trì cầm lấy kịch bản.

Quyển kịch bản lật đi lật lại mấy tháng, bên gáy quyển đã bắt đầu xước, trên tờ bìa lung lay có nguy cơ rụng ra viết hai chữ to: Nhân tra* ( nhân tra = người khốn nạn :))) tên bộ phim thật đặc sắc, không lẽ nam chính tra công :v )

{Nhân tra}, nguyên danh { Ai lúc tuổi tre không thích qua vài nhân tra }, lấy ý từ chuyện tình cảm mười mấy năm nhiều khúc mắc của hai nam chính trong phim.

Trong phim, Diệp Lan diễn Triển Minh, Giang Trì diễn Bùi Nhiên.

Thời điểm mở đầu bộ phim, tiểu diễn viên diễn vai tiểu Triển Minh năm mười mấy tuổi, đem một đồng học đã xé sách bài tập của Giang Trì chặn ở ngõ nhỏ, một câu chưa nói, trực tiếp đem một vỏ chai rượu đập trên đầu người nọ.

Trong phim, Giang Trì diễn vai Bùi Nhiên cùng Triển Minh là trúc mã trúc mã, Bùi Nhiên là trời sinh đồng tính, từ nhỏ liền thích Triển Minh, hồi nhỏ giấu lão sư thay hắn làm bài tập, trưởng thành thay hắc chắn rượu lẫn an ủi bạn gái cũ, chiếu cố Triển Minh đến cẩn trọng khăng khăng một mực. Thế nhưng Triển Minh mệnh đào hoa, là một người đa tình, thời gian mười mấy năm, người bên cạnh đến đến rồi lại đi, cho tới giờ chưa bao giờ ngắt đoạn, nhưng trong bao người lại chưa từng có Bùi Nhiên.

Bùi Nhiên mấy lần muốn chết tâm, nhưng Triển Minh lại xác thực đối với cậu rất tốt, khi thì đến trường đánh nhau vì cậu, vì cậu tìm chỗ công tác, từ nhỏ đến lớn, phàm là sự kiện liên quan tới Bùi Nhiên, Triển Minh luôn là người đầu tiên đứng ra.

Một lần ngoài ý muốn, để Triển Minh biết được Bùi Nhiên đồng tính luyến ái, bởi vì nhất thời mới mẻ cùng xúc động, tên Triển Minh chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ cùng Bùi Nhiên đề nghị: " Dù sao cậu cũng thích đàn ông, hay thử với tớ xem sao? "

Lúc này Triển Minh cũng không biết Bùi Nhiên đã thích hắn rất nhiều năm.

Lần này " thử ", chỉ duy trì mấy tháng.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Triển Minh tán tỉnh cùng một cậu trai khác, Bùi Nhiên triệt để nhận ra mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Bùi Nhiên ngoài mềm trong cứng dứt khoát chặt đứt hết thảy phương thức liên lạc với Triển Minh.

Tối nay quay cảnh chính là cảnh hai người sau nhiều năm chia tay, Triển Minh rốt cục tìm được Bùi Nhiên bỏ xứ đi xa, muốn cùng hắn quay lại.

Lời thoại Giang Trì đã sớm thuộc lòng, từ cũng không nhiều, trọng điểm là cảnh nội tâm, trong phim, đây là lần thứ hai hai người gặt mặt sau khi gặp lại.

Thiếu đi vài phần khiếp sợ cùng phẫn nộ lúc mới gặp, nhiều thêm vài phần khắc chế cùng ẩn nhẫn tình cảm ngày trước, Giang Trì diễn vai trò chính trong cảnh này.

Nhâm Hải Xuyên và Diệp Lan vừa trả lời phỏng vấn ngắn đẩy cửa đi đến, hai người còn thấp giọng thảo luận cái gì đó, Nhâm Hải Xuyên hơi hơi nhíu mày, Diệp Lan vẻ mặt ngược lại không thèm để ý, kinh ngạc cười nói: " Kiếm chuyện với cháu, bọ họ là điên rồi sao? "

Nhâm Hải Xuyên: " ... "

Nhâm Hải Xuyên mặc kệ Diệp Lan, trực tiếp hướng chỗ Giang Trì đi tới, không chờ Giang Trì khách sáo đã nói luôn: " Vừa hóa trang vừa nói. "

" Trong lòng cháu. " Nhâm Hải Xuyên ngồi vào một bên, tĩnh tĩnh tâm, trầm mặc một lát sau chậm rãi nói, " Vẫn là thích hắn, thích hắn, cũng hận hắn. Bởi vì thích hắn, trái lại hận bản thân mình không đủ kiên quyết."

Giang Trì gật đầu.

" Lát nữa cháu phải thể hiện được cảm xúc của mình ra, nhưng không đơn thuần biểu đạt phẫn nộ, cháu thống khổ, điên cuồng là bởi vì trải qua nhiều sự việc cháu không còn tự điều khiển bản thân tự động thích hắn, cháu đang giằng co với chính mình. " Nhâm Hải Xuyên nhìn ánh mắt Giang Trì, " Cháu thầm mến hắn mười mấy năm, có từng thầm mến người nào chưa? "

Ngồi ở một bên Diệp Lan đầy hứng thú nhìn qua, Giang Trì nháy mắt đỏ mặt, gật gật đầu.

" Vậy là tốt rồi. " Nhâm Hải Xuyên chỉ vào Diệp Lan nói: " Đem anh ta tưởng tượng thành người cháu thầm mến, lát nữa... Tức giận với anh ta, bi phẫn với chính mình, trọng điểm là cái sau, hiểu chưa? "

Giang Trì khẽ thở nhẹ một chút, nói: " Đã hiểu ạ. "

Nhâm Hải Xuyên nhìn về phía Diệp Lan, nói: " Cảnh của cháu chú đã nói qua, cảnh này lấy Giang Trì là trọng điểm, bước ngoặt tình cảm, cháu chú ý một chút, đừng đoạt diễn, biểu đạt tốt phần của cháu là được, không cần nổi bật. "

Diệp Lan mỉm cười: " Chú nói thé, cháu hay đoạt diễn sao? "

Nhâm Hải Xuyên nhìn về phía Giang Trì: " Chú có sao nói vậy, cháu bây giờ diễn xuất chưa sánh được Diệp Lan, cho nên thời điểm quan trọng cháu diễn cậu ta phải thu liễm một chút, đừng nghĩ nhiều, hảo hảo phát huy. "

Đối với tiểu thịt tươi khác, Nhâm Hải Xuyên tuyệt đối không nói mấy lời này, đắc tội người không nói, sau lưng không biết để bao nhiêu người xuyên tạc bịa đặt, thời gian ở cùng Giang Trì cũng không ngắn, Nhâm Hải Xuyên biết cậu là người biết tốt xấu, nói chuyện càng ngày càng thẳng thắn.

Giang Trì tự nhiên minh bạch, thành khẩn nói: " Cháu hiểu ý của ngài, trình độ diễn xuất của cháu kém Diệp Lan ca rất nhiều, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. "

Diệp Lan đã sớm có thói quen được người khác khen ngợi, nhưng nghe một câu nói nay không hiểu thế nào lại thấy thoải mái khó hiểu, anh cầm lấy kịch bản lật xem, đột nhiên ngắt lời nói: "Lát nữa có cảnh hôn... làm thật sao? "

Giang Trì: " ... "

Là quyển sách nào nói tỉnh rượu thì sự tình sau trước gì đều không nhớ rõ?!

Mày Nhâm Hải Xuyên nhăn lại, ngữ khí không tốt: "Làm sao vậy? Cậu muốn lấy góc ngắm?! "

" Sao có thể a." Diệp Lan tựa vào bàn trang điểm, hai tay đút túi, liếm môi một chút, " Hỏi chú cái này, lát nữa cường hôn cậu ấy có cần hôn sâu không? " ( =))))))))))))) )

Giang Trì trong lòng âm thầm gào thét, Diệp ảnh đế đây là làm chi ?!

Nhâm Hải Xuyên mặt lạnh: " Chính cháu tự nhìn tình huống. "

Diệp Lan cười khúc khích: " Thật ngại ngùng, lát nữa vạn nhất động đầu lưỡi, này cháu cố ý thì sao. "

Nhâm Hải Xuyên không thể tưởng tượng liếc mắt trừng Diệp Lan một cái, không biết hôm nay anh lãng* là muốn hướng tới ai, Nhâm Hải Xuyên mắt không thấy tâm không phiền, xoay người bước đi. ( lãng = buông thả, phóng túng. Bác Nhâm bảo anh Lan muốn quyến rũ ai đó :v :))) )

Khóe môi Diệp Lan ẩn ẩn tiếu ý, quay đầu nhìn về phía Giang Trì, nhịn cười nói: " Làm như thế nào đây? Nhâm đạo cũng chưa nói có cần hôn sâu không... Cậu nói thử xem? Cảnh này là cậu chủ diễn, tôi nghe theo cậu. "

Nghe theo mình nghe theo mình nghe theo mình...

Đầu óc Giang Trì từng đợt choáng váng, mặt đỏ bừng, kiệt lực làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, thanh âm thấp không thể nghe thấy: " Anh... quyết định tốt hơn. "

Nói xong vài chữ này, Giang Trì xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng.

" Tôi nói a... Ha ha ha ha, không đùa cậu nữa. " Diệp Lan chống đỡ không nổi bật cười, " Không khi dễ cậu nữa, lát nữa nhiều nhất cắn hai cái, không làm hơn đâu. "

Diệp Lan ngồi xuống ghế hóa trang của mình, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ và giận dữ muốn chết của Giang Trì, trong lòng buồn cười không ngừng.

Từ hôm qua anh liền phát hiện, tiểu thịt tươi Giang Trì này quả thực rất thú vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro