Chương thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khắc Giang Trì nhìn đến tin nhắn kia, tim đột nhiên ngừng đập.

Cảnh Thiên cũng bị hoảng sợ.

Giang Trì hít thở sâu, đại não trải qua hai giây trống rỗng nhanh chóng khôi phục hoạt động.

Diệp Lan gửi một tin nhắn cho chính mình, bảo mình đi đón anh.

Giang Trì đột nhiên cảm thấy hít thở khó thông, cần cấp bách ra ngoài hít chút bụi.

Giang Trì đứng dậy, một bên mặc quần áo một bên vẻ mặt hoảng hốt nói: " Cái kia... Cảnh ca, em có việc phải ra ngoài một chuyến, không tiễn anh nha... "

Cảnh Thiên vẻ mặt khiếp sợ: " Cậu, cậu định làm cái gì? "

Giang Trì mặc áo khoác, tam hồn ngũ phách còn chưa hồi về, theo bản năng trả lời: " Em... Em đi đón anh ấy a. "

" Cậu có điên không hả? " Cảnh Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, suýt nữa bị Giang Trì làm cho nhồi máu cơ tim: " Diệp ảnh đế không có khả năng nửa đêm nhắn tin cho người khác hẹn bạn tình, coi như anh ta sẽ! Anh ta cũng không có khả năng tìm phiền toái cho chính mình, hẹn với đối tượng hợp tác như cậu! Hiểu không? "

Giang Trì nháy mắt thanh tỉnh, vội thay Diệp Lan cãi lại: " Anh ấy đương nhiên không có loại ý tứ này, anh ấy là người... "

" Cậu trước hết nghe tôi nói! Anh ta sau lưng là người thế nào chúng ta đều không rõ ràng lắm. " Cảnh Thiên ngăn cản Giang Trì, tức giận tại chỗ đi mấy bước, nói: " Thịnh Thế Niên Hoa là câu lạc bộ tư nhân do Dư ảnh đế Dư Tân Trạch mở, cơ bản không tiếp người ngoài, thường thường cũng chỉ có mấy người trong nhóm họ đến, hiện tại Diệp Lan ở đó, không biết có bao nhiều người xung quanh, liền có người đưa anh ta về, còn cần cậu? "

" Cậu dùng đầu gối cũng có thể nghĩ đến tình huống hiện tại của bọn họ đi? Nửa đêm chơi đến high, trò đùa gì họ không dám làm? Đám người bọn họ, nào sợ ai chứ? Lúc này cậu hấp tấp quá đó, vừa đẩy cửa vào không chừng cả phòng người cười ầm rồi nhìn cậu làm trò cười cho thiên hạ, loại chuyện hoàn toàn làm trò vui đùa cho người khác này mà cậu còn vội vàng đi? Ai u... Anh bị cậu làm cho tức đau cả phổi rồi, anh vì mặt mũi của cậu thôi có hiểu không?! "

Giang Trì mím môi. Cậu đương nhiên hiểu.

Cảnh Thiên tận tình khuyên bảo: " Được rồi, anh biết cậu ta lần đầu liên lạc với cậu, cậu rất kích động. Hưng phấn một lát rồi thôi, đừng đi, cũng ngàn vạn lần gọi điện hỏi. Cũng một giờ sáng rồi, ngày mai gặp mặt liền nói cậu đang ngủ nên không phát hiện, không ai phải xấu hổ, như vậy là tốt nhất. "

Giang Trì im lặng một lát sau nói: " Vạn nhất là anh ấy uống rượu, tay nhấn nhầm gửi tin nhắn qua số em thì sao? "

Cảnh Thiên thầm nhịn cười: " Giang Trì! Cậu là ngày đầu tiên tiến vào giới này hả? Cậu ngây thơ quá đi? Hôm nay vì cậu ta mà cậu mới phải đền bù tiền một năm tích góp! Như thế nào? Còn chưa đủ? Mặt mũi trong ngoài đều không muốn? Chờ cho người ta kiếm trò vui sao? "

Giang Trì im lặng, cúi đầu nhìn di động, mở tin nhắn kia nhìn lại mấy lần.

Cảnh Thiên nói cậu đều hiểu, không quản nghĩ như thế nào, tin nhắn này tám chín phần mười là trò đùa.

Nhưng vạn nhất không phải?

Vạn nhất anh thật sự uống say rồi thì sao?

Chính mình không đi, anh ấy sẽ lên xe ai?

Giang Trì nhớ rõ trước kia thời điểm Diệp Lan nhận phỏng vấn có nói qua, anh ấy thích rượu, nhưng tửu lượng không cao, thật dễ say, say về sau phân không rõ phương hướng.

Dáng vẻ Diệp Lan khi say rượu mang phong thái mê người trong phim ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Giang Trì, trái tim Giang Trì mãnh liệt nhảy vài cái, đột nhiên có chút nghĩ mà sợ.

Giang Trì tĩnh tĩnh tâm, cầm lấy chìa khóa xe, trong tiếng lên án giận dữ của Cảnh Thiên bước ra cửa.

Cậu đánh cược Diệp Lan sẽ không dùng loại vui đùa này đùa giỡn cậu.

" Nhỡ mang khẩu trang! Đừng để bị chụp được hình mà cũng không biết!! "

Giang Trì: " Yên tâm. "

May là kỹ thuật lái xe của Giang Trì hơn người, một đường phóng nhanh, thời điểm tới Thịnh Thế Niên Hoa cũng đã một rưỡi sáng.

Đứa bé giữ cửa ân cần tiếp đón, Giang Trì mở cửa sổ xe khoát tay, ý bảo chính mình là đến đón người.

Giang Trì hít thở sâu, cầm lấy di động, lại nhìn tin nhắn kia một lần, lần thứ hai xác nhận, là Diệp Lan gửi cho mình.

Giang Trì đóng cửa sổ xe lại, tháo khẩu trang xuống, xoa xoa tóc, cầm điện thoại gọi đi.

" Di động của cậu sao? " Âm thanh trong phòng rất ồn ào, Dư Tân Trạch cau mày, nhìn trái phải, vỗ vỗ bả vai Diệp Lan, " Có phải di động của cậu không? "

Diệp Lan men say mông lung, cầm lấy di động nhìn cũng không nhìn nghe máy, " Ừm? "

Âm mũi biếng nhác khi say của Diệp Lan thông qua di động khuếch đại truyền vào lỗ tai Giang Trì, Giang Trì cứng lại, lỗ tai nháy mắt đỏ.

" Diệp Lan ca, anh vừa rồi có gửi tin nhắn cho em? " Giang Trì tận lực làm cho âm thanh mình bình tĩnh, " Em vừa vặn tại phụ cận chơi, đến rồi, hiện tại ở trước cửa câu lạc bộ, anh... "

Diệp Lan sửng sốt, nháy mắt tỉnh rượu hơn nửa.

" Lăn... Lăn qua một bên. " Diệp Lan nắm chặt micro, đẩy bàn tay Dư Tân Trạch đang khoát trên vai mình, thấy hắn còn muốn quấn lên, một phen đem hắn đổ lên trên ghế sa lông, chính mình đứng dậy ra khỏi phòng,nghẹn lời, " Cậu đến đây? Này... Chuyện này thật là, tôi vừa rồi gửi tin nhắn cho cậu? "

Trong xe, ý hồng trên mặt Giang Trì tản một chút, cậu " Vâng" một tiếng, nhẹ gióng nói: " Hai mươi phút trước anh... Gửi tin nhắn cho em, bảo em đến đây... "

Diệp Lan lướt nhanh thông tin nhật ký, quả nhiên.. Trước muốn gửi tin cho tài xế Kim Minh, lại bị gửi nhầm cho Giang Trì cùng có họ cùng bắt đầu là J.

( tên Kim Minh phiên âm là Jin Ming, còn anh Giang là Jiang Zhi. anh bị nhìn lầm, âu cũng là duyên phận, 2 chữ khác nhau thế mà cũng lẫn được :)))))))))))))) )

Diệp Lan dở khóc dở cười, này là chuyện gì.

"Cậu... " Diệp Lan do dự, nói, " Chờ, tôi đây liền đi xuống. "

Diệp Lan cúp điện thoại, suy nghĩ, trở lại phòng tiệc, đi đến cạnh Dư Tân Trạch, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.

" Gọi cậu ta lên đây đi! Như vậy không tốt sao? " Dư Tân Trạch ồn ào, " Mau mau... gọi cậu ta đến..."

" Suỵt... Câm miệng! " Diệp Lan nhíu mày, nhìn xung quanh hạ giọng nói, " Để mấy người này nghe được liền xong, hai chúng tôi ngày mai còn phải quay... Cậu ta cùng những người này lại không quen, lên làm gì? Em không thượng lượng với anh, muốn thì chính mình đi xuống cùng cậu ta hảo hảo nói vài câu, em cũng có bậc thang tốt để xuống, không phải đặc biệt sao... hơn nửa đêm lưu người chơi đùa hả? "

Dư Tân Trạch cũng có chút men, làm biếng nói: " Lưu cậu ta thì làm sao... Trời lạnh lắm, anh mới không đi xuống, gọi cậu ta lên không được à? Để cậu ấy nhận thức thêm vài người, cậu ta ước còn chưa được, anh đây nhìn thấy cậu gửi nhầm tin nhắn, không biết hưng phấn nhiều thế nào đâu, đã vội vàng chạy lại đây? "

" Anh thật là... " Diệp Lan bực đến bật cười, " Được rồi, sau này đừng nhờ em giật dây trẻ nhỏ cho anh, anh thích ký hay không thì tùy. "

Diệp Lan nói xong ra khỏi phòng, Dư Tân Trạch còn muốn đến ngăn đón, không nghĩ bị một nữ minh tinh kéo lại. "

Diệp Lan không trì hoãn lâu, một mình xuống lầu, nhận áo bành tô nhân viên phục vụ đưa tới, vừa mới đi tới cửa hông , cách đó không xa một chiếc xe màu trắng chậm rãi đến mở ra.

Diệp Lan thở nhẹ một hơi, lên xe.

" Vừa rồi... " Giang Trì không dám nhìn thẳng Diệp Lan, cậu quay đầu xe, một bên đem một ly trà sữa đưa cho Diệp Lan, hơi câu nệ nói, " Vừa rồi tiện đường mua, nếu dạ dày anh không thoải mái... Đương nhiên nghĩ không muốn uống cũng không cần miễn cưỡng, anh... "

Giang Trì trong lòng ảo não chính mình nói cũng không nói rõ ràng, vội chấm dứt đề tài: " Anh cứ tự nhiên. "

Diệp Lan vốn là có chút xấu hổ, thấy Giang Trì so với mình còn mất tự nhiên hơn, liền không nghĩ gì nữa, anh cười phụt một tiếng, tiếp nhận trà sữa uống hai ngụm, nói: " Xin lỗi, vừa rồi định gửi tin nhắn cho lái xe, tên hai người gần nhau, không lưu ý gửi cho cậu... Nửa đêm, quấy rầy cậu nghỉ ngơi. "

Trái tim Giang Trì thấp thỏm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Diệp Lan không có đùa giỡn cậu.

Giang Trì trộm thở một hơi, vội lắc đầu: " Không quấy rầy không quấy rầy, thời điểm nhận tin nhắn em còn chưa ngủ đâu, bình thường em ngủ cũng muộn. "

Diệp Lan mờ mịt: " Cậu không phải vừa mới nói là cậu đang ở gần đây chơi sao? "

Giang Trì ho nhẹ, miễn cưỡng giải thích: " Nhà của em ở ngay gần đây... Anh đi chỗ nào? "

Diệp Lan chần chừ một chút, nói tên một tiểu khu.

Xe chạy vững vàng trên đường, Diệp Lan cố lên tinh thần cùng Giang Trì nói đùa vài câu, mí mắt càng lúc càng nặng, Giang Trì nhận ra Diệp Lan buồn ngủ đến khó chịu, đem chỉnh nhiệt độ điều hòa cao thêm, thời điểm qua giao lộ, Giang Trì với tay ra sau ghế lấy một tấm chăn mỏng đưa cho Diệp Lan: " Đại khái còn nửa tiếng nữa mới đến nhà anh, anh nếu mệt thì ngủ trước một lát đi, đến nơi em sẽ gọi anh, à... Chăn mới, rất sạch sẽ. "

Diệp Lan nhận lấy chiếc chăn thoảng mùi hương cam quýt đắp trên người, tinh thần càng thả lỏng, bất quá anh cũng không chuẩn bị ngủ -- lần đầu phá giới say rượu lên xe của người khác không tính, còn tiếp tục ngủ, bị người ta kéo đến chỗ nào cũng không biết.

Ngây người nhiều năm trong cái vòng giải trí này như vậy, Diệp Lan cẩn thận quen rồi, sẽ không để chính mình có loại sơ hở này.

" Cậu vất vả làm tài xế miễn phí , tôi nếu còn đi ngủ có chút rất không có lương tâm đi? " Diệp Lan mỉm cười, nhu nhu ấn đường, chủ động khơi mào đề tài: " Đọc kịch bản của ngày mai chưa?"

Thần kinh Giang Trì vẫn luôn buộc chặt, nghe vậy như là cùng học sinh tiểu học bị hỏi bài giống nhau, vội trả lời: " Đã xem! Lời kịch đã sớm học tốt, đối diễn cùng trợ lý mấy lần, cảnh nội tâm em tự nghiên cứu suốt mấy ngày, ngày mai yêu cầu cùng Nhâm đạo giao lưu một chút, phân cảnh xem rất kĩ, hướng đi đều nhớ rõ, ngày mai em nhất định... "

" Ha ha... Chớ khẩn trương. " Diệp Lan không nhịn được cười, " Làm sao vậy tiểu bằng hữu? Xem tôi thành Nhâm Hải Xuyên? Thả lỏng chút, tôi vừa thuận miệng hỏi thôi."

Giang Trì ý thức được chính mình lại làm điều ngốc nghếch, cười gượng: " Em... Lần đầu đóng điện ảnh, sợ làm ngáng chân mọi người, em... Em sẽ cố hết sức phối diễn với anh cho tốt. "

Diệp Lan hơi hơi híp mắt, nói: " Không cần khiêm tốn như thế, cậu diễn xuất rất tốt, nhất định phải chọn ra khuyết điểm, chính là kinh nghiệm không đủ... Bất quá ai cũng đều như vậy, về sau sẽ tốt thôi. "

Không có gì so được với được nam thần khẳng định càng làm cho tinh thần người ta phấn chấn, mặt Giang Trì hơi ửng đỏ, tim đập nhanh vài nhịp.

Diệp Lan tựa vào ghế phó lái, nhìn hai má Giang Trì hơi hơi phiếm hồng cảm thấy thú vị, suy nghĩ nói: " Ngày mai... Là cảnh tôi cường hôn cậu đi? "

"Khụ, khụ khụ... " Giang Trì sặc, gật đầu, " Phải..."

Diệp Lan nghiêng mặt cười, nói: " Yên tâm, tôi cũng không mượn cảnh diễn chiếm tiện nghi người khác, ngày mai xem Nhâm đạo an bài, hẳn là... "

Giang Trì thấp thỏm nhìn về phía Diệp Lan: " Hẳn là... cái gì? "

Diệp Lan suy nghĩ, biếng nhác mỉm cười: " Hẳn là không cần hôn lưỡi đi? Bất quá vẫn là xem Nhâm đạo yêu cầu. " ( Jen: ẻm cầu còn không được ấy, muốn nghiện mà còn ngại :)))))) )

Giang Trì thống khổ nắm chặt tay lái, dùng hết toàn lực mới không có đem xe lái đến đâm vào hàng cây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro