CHƯƠNG 74: BÁNH KEM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lee Sung cảnh bốn mươi sáu màn một lần một! Action!"

Đã gần nửa đêm, Kim Seok Jin trông rất mệt mỏi, ngồi trên bậc thang trước cửa tự động công ty tín dụng của cha mình, không biết bao lâu.

Một chiếc xe chạy ngang, đèn xe lóe lên, chiếu trên gò má gầy gò quá độ của Kim Seok Jin.

Kim Seok Jin mệt mỏi ngồi bên đường, mãi không muốn đứng lên.

Người vốn thích sạch sẽ như cậu mà hai tay áo đều dây bẩn, tay phải cũng dính vết máu đã khô thành màu nâu đỏ, cậu thấy chướng mát, xăn tay áo lên che lại tự dối mình, khiến hai cánh tay và cổ tay gầy nhỏ lộ ra.

Cậu không biết phải đi đâu bây giờ.

Trường học thì chắc chắn không về được nữa rồi, các chủ nợ đã tìm đến tận trường, giáo viên và bạn học đều biết nhà cậu gặp chuyện, bàn tán xôn xao, hai hôm trước, một người rất nhiệt tình nhưng không có nhiều mô não còn dán tờ bướm tuyên truyền, liên lạc với các câu lạc bộ Lee Sung tham gia, tổ chức quyên góp trong trường, làm cực kì rùm beng, còn bị đưa lên mạng xã hội như tin hot, lên cả kênh truyền hình địa phương, chuyện gia đình Lee Sung, từ đó triệt để đến tai tất cả mọi người.

Không về trường được, cũng không muốn về nhà.

Tấm di ảnh trắng đen của mẹ cậu đặt ngay trong phòng khách, cậu không dám nhìn rồi tự dối mình rằng mẹ vẫn còn sống.

"Cắt! Qua rồi, cảnh kế tiếp!"

"Lee Sung màn bốn mươi bảy cảnh một lần một! Action!"

"Bạn nhỏ, tối thế này mà chưa về nhà, ở đây làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng nói, Kim Seok Jin ngẩng lên.

Công ty bị niêm phong đã hơn một tháng, tiền điện nước đang nợ, đèn đuốc trong ngoài công ty tối om om, chỉ có ánh đèn đường xa xa còn sáng, người lên tiếng đứng ngược sáng, Kim Seok Jin không thấy rõ mặt người đó, chỉ dựa vào tiếng nói mà biết đó là đàn ông.

Hôm qua Lee Sung mới bị những người tham gia tín dụng đè đầu đập xuống đây, ngay trên cầu thang này, làm tóc cậu bết đầy máu, gặp người đàn ông ấy trong thời điểm này, thật sự cậu rất sợ, những vết thương rải rác khắp người lại bắt đầu đau lên.

Nhưng cậu mệt lắm rồi, mệt mỏi suốt bao nhiêu ngày cùng ùa đến, Kim Seok Jin không muốn chạy nữa, đánh thì đánh đi, mấy hôm nay cậu gặp không ít người tham gia tín dụng nên đã hiểu được tình hình, càng hiểu càng nóng lòng, có lúc cậu còn cảm thấy mình đáng bị đánh.

Kim Seok Jin cúi đầu, nói nhỏ: "Anh cũng là người tham gia tín dụng à? Tôi là Lee Sung... Con trai kiêm người ủy thác của Lee Hong, chuyện của ông ấy tạm thời do tôi..."

Người kia tiến tới một bước, Kim Seok Jin rụt vai theo bản năng.

Gần đây cậu bị đánh nhiều quá, cũng tổng kết được chút kinh nghiệm, cậu nghĩ lát nữa bị đánh phải nhớ che đầu và bụng, nhưng chưa kịp làm gì người kia đã ngồi xuống bên cạnh.

Kim Seok Jin sửng sốt, đối phương mặc áo vest giày da, khá sang trọng, cũng không có mùi rượu, không sao đoán được là một người sẽ ngồi bệt xuống đất.

"Tôi không phải người tham gia tín dụng." Kim Nam Joon thuần thục rút một tờ quảng cáo trong giá tạp chí cạnh cửa công ty, xé thành hai nửa lót ngồi, nói: "Trước đây tôi từng sống ở đây... Hôm nay tình cờ đi ngang, nên đến xem thử."

Biết không phải người tham gia tín dụng là Kim Seok Jin yên tâm, cậu không muốn ở riêng với người lạ, đang định đứng lên, không ngờ ngồi lâu tê chân, lúc đứng lên hơi loạng choạng, lại ngồi phịch xuống cầu thang.

Kim Nam Joon nhìn Kim Seok Jin, không đỡ cậu, ánh mắt anh rất phức tạp, như có cảm xúc khó nói, "Cậu định về nhà?"

Kim Seok Jin gật đầu, thẫn thờ nói: "Về nhà..."

"Cậu tụt đường huyết à? Còn bị thương?" Kim Nam Joon đưa mắt quan sát Kim Seok Jin, giọng bình tĩnh: "Bây giờ không gọi xe được đâu, bước ngắn bước dài đi về như cậu, lúc đi ngang đầu con ngõ kia không chừng đã bị mấy tên say chặn đường rồi."

Kim Seok Jin nghi hoặc nhìn Kim Nam Joon, "Sao anh biết tôi sẽ đi về bên phải?"

Kim Nam Joon khựng lại, cười, gõ gõ vai Kim Seok Jin, "Lee Sung, đúng không? Tôi thấy trên tin tức, biết nhà cậu ở đâu."

Nhắc tới tin tức, mặt Kim Seok Jin tái đi, cậu hổ thẹn quay đầu đi, Kim Nam Joon đứng lên, thở dài, "Đi theo tôi đi, đối diện là con đường quán bar, nhiều kẻ say rượu lắm cậu không biết à?"

Kim Seok Jin cảnh giác nhìn Kim Nam Joon, Kim Nam Joon cười, "Tôi vừa xem tin tức thì tình cờ gặp cậu ngay, trùng hợp quá. Xem như tôi hành thiện tích đức vậy."

Kim Seok Jin do dự một lát, biết mình không có gì để cướp, đánh bạo đi theo.

Xe của Kim Nam Joon đậu bên đường, Kim Seok Jin đưa mắt nhìn chiếc xe, hơi nhíu mày.

Trước đây cậu xem như nửa dân chơi xe, trong ký túc xá chất đống các tạp chí kiểu "Siêu xe", nhưng cậu cũng nhận ra hiệu xe này, không biết dòng xe là gì.

Mắt Kim Nam Joon tối đi, nheo mắt giục, "Sao vậy? Đâu phải con gái, sợ tôi à?"

Kim Seok Jin lắc đầu, thầm nghĩ chắc là kiểu dáng mới sản xuất gần đây, người có tiền, hẳn có cách để có xe trước khi ra thị trường.

Cậu chui vào xe, lạnh run người vì máy lạnh trong xe, khẽ nói: "Cảm ơn anh."

"Tiện đường thôi." Kim Nam Joon nổ máy xe, thấy cậu sợ lạnh liền hỏi: "Tôi tăng nhiệt độ lên?"

Kim Seok Jin không nói gì, lông tơ trên cánh tay gầy gò của cậu dựng đứng lên, cậu ngại nhờ đối phương tắt máy lạnh, tự bỏ phần tay áo xắn cao xuống, Kim Nam Joon nghiêng đầu liếc nhìn, bắt gặp cổ tay dính bẩn của cậu, ánh mắt thoáng ngừng.

Kim Seok Jin nhìn xuống theo ánh mắt Kim Nam Joon, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng giấu tay ra sau lưng.

Kim Nam Joon tức tốc rời mắt, lẳng lặng nổ máy.

"Cắt!"

Biểu cảm của Kim Nam Joon thả lỏng ngay, vừa trả xe về vị trí lúc nãy vừa cười nói: "Biểu hiện lúc mới lên xe không tệ... Thật sự giống bị cóng."

Mấy hôm nay thời tiết không được tốt, nhiệt độ thấp, nửa đêm cực kì lạnh, tổ đạo diễn đã có hai người bị rét, cảm lạnh ảnh hưởng tiến độ nên căn bản không bật máy lạnh, dáng vẻ sợ lạnh, bao gồm cả bờ vai và cánh tay run rẩy vừa rồi của Kim Seok Jin đều không phải là diễn.

Lái xe về chỗ cũ, hai người ngồi cùng với quay phim ở ghế sau, cách đó không xa, tổ đạo diễn tranh luận không ngừng.

Trên danh nghĩa Kim Nam Joon cũng là phó đạo diễn, nhưng lười tham gia, mấy cuộc tranh luận kiểu này xuất hiện từ mấy hôm trước rồi, anh nghe là lại thấy đau đầu.

Anh không đi, cũng không cho Kim Seok Jin đi, trực tiếp về xe, chờ bọn họ cãi ra kết quả.

Việc tranh cãi thật ra rất đơn giản, cũng rất thường gặp, chẳng hạn như tình trạng thường thấy của các thương nghiệp điện ảnh thời gian này: Tầng quản lý của đoàn phim chia thành hai nhóm, một do Min Yoongi đứng đầu, chính trực thẳng tắp như cây cột điện hận không thể quay cho phim thương mại thành phim nghệ thuật, không cho phép bất kì ai nhúm chàm cõi thần thánh, phía đầu tư và kinh doanh thì lại hy vọng đưa vào chút yếu tố tình cảm cùng giới, để dễ thu hút sự chú ý trong thời gian quay và trước khi phim lên màn ảnh.

Chẳng hạn như cảnh trong xe vừa rồi, phó đạo diễn tổ kinh doanh và một trong các biên kịch của đoàn hy vọng Kim Nam Joon và Kim Seok Jin giao lưu qua ánh mắt nhiều hơn, thậm chí bọn họ cũng muốn thêm cảnh, chẳng hạn như Kim Seok Jin sợ sệt hơn chút nữa, để lấy lòng các khán giả nữ.

Lát nữa còn cảnh Kim Nam Joon bôi thuốc lên vết thương của Kim Seok Jin, kịch bản đã viết xong rồi, nhưng Min Yoongi vừa xem xong lúc này lại quyết định tức thời, muốn xóa cảnh quay đặc tả vào mặt Kim Seok Jin, lý do là biểu cảm cố nhịn đau của Kim Seok Jin là loại ám hiệu tình dục rất thường gặp, đưa vào thật thì rất dễ làm xáo trộn phán đoán của người xem.

Người của tổ kinh doanh khuyên Min Yoongi hết nước hết cái, nói khô cả mồm, nhưng đạo diễn Min cứng lắm, trong mắt nam thẳng không chứa được một hạt bụi "hê hê" nào, nói quay chính kịch thì phải là chính kịch, nhất định không thỏa hiệp.

Đến lúc hai bên đi vào bế tắc, thường sẽ đến hỏi ý kiến của chế tác Kim Nam Joon, Kim Nam Joon sợ nhất là đây, kéo Kim Seok Jin đi trốn lâu rồi.

"Không đi khuyên ạ?" Kim Seok Jin ngồi lên xe, bất an nói: "Mấy hôm nay đạo diễn Min đã tức giận sẵn rồi..."

"Hai bên đều có lý, anh biết khuyên ai?" Kim Nam Joon vặn nắp chai nước suối ra uống mấy hớp rồi đưa Kim Seok Jin, "Đã là phim thương mại, thì không thể quá nghiêm túc, chúng ta không can thiệp vào đoạn quảng cáo chính thức nào là đã nhượng bộ nhiều lắm rồi."

Kim Seok Jin nhận lấy chai nước Kim Nam Joon mới dùng, ngửa đầu uống nước, trong lòng vui vô cùng... Hôn gián tiếp với Kim Nam Joon.

"Tổ tuyên truyền cũng khó xử lắm, phim này định chiếu vào dịp tết, áp lực cạnh tranh rất lớn." Kim ảnh đế phiền não nhìn Kim Seok Jin: "Sao em không biết lo lắng gì hết vậy? Cuối năm nay, phim này sẽ phải cạnh tranh với 'Nhiếp chính vương'... Bạn nhỏ, em mà sơ sẩy là sẽ bị ba ép cho mất mặt lắm đó."

Thật ra Kim Nam Joon đã hơi hối hận sao lại nhận phim "Nhiếp chính vương" rồi, lúc nhận phim chưa chính thức yêu nhau, càng không có ý định tự làm chế tác phim điện ảnh, đến giờ chót vô tình sẩy chân, tự cạnh tranh với bản thân.

Tuy Kim Nam Joon thừa nhận diễn xuất của Kim Seok Jin, nhưng không phải anh tự phụ, mà là dù xét về đẳng cấp hay khả năng tạo doanh thu của nhân vật chính, "Nhiếp chính vương" đều bỏ "Lee Sung" cả chục con đường.

Kim Seok Jin thì rất lạc quan, suy nghĩ hoàn toàn thả lỏng, tha thiết nói: "Phim của ai chiếu cùng lúc với anh cũng bị ép thôi, lần trước 'Vạn gia đăng hỏa' cũng phải thêm suất chiếu, ép cho hai bộ phim doanh thu thấp phải ngừng chiếu sớm đó thôi, cả 'Cảnh sát ảnh' nữa, lúc đó người ta xếp hàng cả ngày gần hai tháng liền, phá được mấy kỷ lục đúng không? Còn nữa..."

Kim Seok Jin là nói tới phim của Kim Nam Joon là không ngừng được, Kim Nam Joon bị Kim Seok Jin ca ngợi cho muốn cười cũng không nổi, hết nhịn được, "Ngậm miệng!"

Kim Seok Jin mím môi.

Cảm giác được cậu bạn trai nhỏ sùng bái quá tuyệt, Kim ảnh đế cố nhịn cười, "Đến lúc có con số doanh thu phòng vé, chẳng khác gì bị hành quyết công khai, không sợ mất mặt? Thật sự không áp lực?"

Kim Seok Jin ngẩn ra, thật thà đáp: "Mất mặt thì không... Chỉ sợ doanh thu không tốt, làm văn phòng kiếm được ít tiền." Kim Seok Jin nói nhỏ: "Mới kí hợp đồng, em muốn kiếm nhiều tiền về cho anh..."

Tim Kim Nam Joon nóng lên, nhân lúc quay phim vắng mặt liền đè Kim Seok Jin xuống ghế hôn hôn, "Yên tâm, lúc đó sẽ giải quyết bằng lịch chiến, cố gắng không tự tàn sát."

Hai người thân mật vừa được chốc lát thì có người gõ cửa sổ xe, Kim Nam Joon hạ kính xuống, tổ trưởng tổ kinh doanh khổ sở ra mặt, anh ta chưa kịp nói gì Kim Nam Joon đã cười, "Tính đạo diễn Min anh cũng biết mà, không chịu nghe đâu."

Tổ trưởng sững người, cười khổ, hiểu chế tác đang đứng về phía nào rồi.

"Nhưng mà..." Kim Nam Joon chần chừ rồi nói: "Không được thì quay phim đoạn phim tài liệu ngắn đi, có thể làm nhiều chủ đề, chuyên dùng để quảng cáo."

Mắt tổ trưởng sáng lên, quyết định ngay tại chỗ, "Được! Bọn tôi lập tổ ngay, có thể theo quay cảnh hậu trường đời thường của nhân vật chính không? Chẳng hạn như cảnh ăn bánh kem hôm qua?"

Kim Seok Jin cũng đang ngồi trong xe đỏ mặt, xấu hổ cực kì.

Hôm qua, xem như ngày đầu tiên Kim Nam Joon làm việc dưới tư cách diễn viên, người trong đoàn ít nhiều đều có thể hiện, trong đó một cô gái thuộc tổ quay phim là người hâm mộ nhiệt tình của Kim Nam Joon, đặt tặng anh một cái bánh kem chúc mừng siêu to, Kim Nam Joon thấy thì cười cười bảo trợ lý chia mọi người, đương nhiên, Kim Seok Jin không có phần.

Bánh kem trái cây vị hạt dẻ, Kim Nam Joon biết Kim Seok Jin thích, anh ngồi một góc đọc kịch bản, không đụng vào phần của mình, định chờ người xung quanh đi hết sẽ cho Kim Seok Jin thử một miếng.

Chỉ ngại bố già Min Yoongi quá nặng mông, lệnh tất cả mọi người không được ném bánh kem vào nhau phí phạm rồi thì ngồi trước bàn ăn mãi hết miếng này tới miếng kia, ăn xong còn nhìn nhìn miếng bánh của Kim Nam Joon, còn nhíu mày hỏi anh ăn không, không ăn thì đừng lãng phí lương thực.

Trông có xu hướng ăn giúp Kim Nam Joon rồi tự bớt được một phần cơm trưa lắm.

Kim Nam Joon cười ngoài mặt, trong lòng đã mắng lão già này một mười ngàn lần, rồi cười nói: "Em ăn."

Kim Nam Joon cầm lên xiên một miếng nhỏ, ăn mà dè dặt vô cùng, thi thoảng ngẩng lên nhìn Min Yoongi, Min Yoongi đang vẽ bối cảnh, chờ Kim Nam Joon ăn hết sạch rối mới dời ổ đi tìm quay phim.

Kim Nam Joon vứt nĩa, nhận lấy khăn tay trợ lý đưa lau miệng, môi không ngừng mấp máy không thành tiếng, lặng lẽ mắng Min Yoongi ăn cho lắm rồi quản cho nhiều.

Kim Nam Joon nghiêng đầu nhìn Kim Seok Jin, không hiểu sao lại thấy hơi áy náy, vẫy tay, "Qua đây."

Kim Nam Joon định dỗ dành Kim Seok Jin vài câu, không được nữa thì tối nay về khách sạn gọi riêng một cái bánh kem, không ngờ Kim Seok Jin lại hiểu sai ý, ngồi xuống nhìn quanh, thấy không ai để ý thì vét một ít vụn bánh còn sót lại trong đĩa của Kim Nam Joon thần tốc cho vào miệng.

Kim Seok Jin hơi xấu hổ, cậu ho ho, cúi đầu giả vờ đọc kịch bản, lúc sau một bên má mới nhúc nhích nhẹ nhẹ.

Kim Nam Joon: "..."

Thì ra Kim Seok Jin tưởng mình gọi qua cho ăn vụn bánh.

Vậy mà Kim Seok Jin lại rất thỏa mãn, một lúc sau còn hoan hỉ nói nhỏ với Kim Nam Joon, "Ngon lắm ạ."

Tim Kim Nam Joon vừa mềm vừa đau, lập tức hỏi cô gái tổ quay phim hiệu và địa chỉ bánh, dự định quay hôm quay phim xong sẽ đặt cho Kim Seok Jin một cái.

Vô tình bị tổ trưởng tổ kinh doanh bắt gặp.

Bây giờ nghĩ lại anh ta còn thấy tiếc, hối hận sao không quay lại!

Anh chàng chộn rộn: "Cảnh đó quay được không?"

Kim Nam Joon mỉm cười, "Được".

Kim ảnh đế bật đèn xanh quá nhanh, nhanh đến độ tổ điều hành trở tay không kịp.

Tổ trưởng sợ phải chịu trách nhiệm, còn đặc biệt gọi cho Seulgi hỏi ý xem có được quay mấy cảnh hậu trường để quảng cáo không.

Seulgi đã lên sẵn kế hoạch để lộ vừa đủ chuyện quan hệ giữa Kim Nam Joon và Kim Seok Jin rất tốt để tẩy não truyền thông từ lâu, để tương lai có bị lộ còn có thể lấp liếm giải thích được, ý tưởng lần này không hẹn mà vô cùng phù hợp với hướng đi của văn phòng, Seulgi lập tức gật đầu cho phép.

Seulgi bồi hồi xúc động vì Kim Nam Joon đã biết phối hợp với văn phòng, thật không dễ gì, còn đặc biệt gọi cho anh một cuộc chỉ để khen ngợi, Kim Nam Joon phì cười, "Ai phối hợp đâu... Tại em muốn khoe hạnh phúc thôi."

Lúc Kim Nam Joon ngồi trên xe nghe máy, Kim Seok Jin đang ở bên ngoài, cậu kéo cổ áo, cầm kịch bản, khẽ nhíu mày, chăm chú nghiêm túc thử hướng bước cho từng cảnh một với phó đạo diễn, vô cùng tập trung, đẹp trai quá Kim Nam Joon không rời mắt nổi.

Khi làm việc nghiêm chỉnh thận trọng, xong việc rồi ngoan ngoãn nhõng nhẽo, có cậu bạn trai đáng yêu thương thế này, Kim ảnh đế muốn chưng lên cho thiên hạ thèm lâu rồi.

"Hôm qua có một cảnh Jinnie quay xuất sắc luôn." Kim Nam Joon dõi mắt ngắm Kim Seok Jin, châm thuốc, "Nếu không phải có quá nhiều người đang nhìn, sợ Jinnie của em xấu hổ quá không làm tiếp được... thì đã hôn sâu tại chỗ rồi."

Seulgi nghẹn, một lúc sau mới chật vật nói: "Cậu liêm sỉ một chút được không? Đừng ỷ em ấy tốt tính thì cứ bắt nạt mãi chứ..."

Kim Nam Joon ngạc nhiên, "Bắt nạt? Bản thân Jinnie rất thích được em hôn mà, thật đó, lần nào em hôn sâu..."

"Ngừng!" Seulgi nhắm mắt, nhẫn nhịn tự khuyên can bản thân, "Cây khô gặp xuân... Vui quá độ, bình thường, không trách cậu được."

Kim Nam Joon mới ba mươi ba tuổi phì cười, "Nói gì vậy chứ? Em mà già thật thì các chị biết ăn của ai hả?"

"Ăn của Kim Seok Jin, còn chưa tròn hai bốn, đủ cho bọn chị ăn chục năm." Seulgi lười nghe Kim Nam Joon khoe mẽ, dặn vội: "Nếu phía đoàn phim đã có kế hoạch thì phối hợp cho tốt đi, khuyên Seok Jin nữa, đừng xấu hổ, mình tự khoe ra thì tối đa bị các fan cắt cảnh tìm vui chút thôi, dù sao cũng hơn là bị người khác vạch trần thành scandal."

Kim Nam Joon gật đầu, "Biết rồi."

Cúp máy, hai người quay lại cảnh lên xe vừa rồi ba lần nữa mới xong.

Cũng không phải hai người phát huy không tốt, mà là chiếc xe tệ quá, để sát với tình tiết hơn, đoàn phim đã đổ rất nhiều tiền vào chiếc xe này, nhờ các mối quan hệ của Kim Nam Joon, chiếc này là bản mẫu cuối năm sau mới ra thị trường được vận chuyển tức thời từ nước ngoài về, trên cơ bản chỉ là chiếc xe để trưng bày, rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, để bảo đảm an toàn cho diễn viên, không ai dám đùa với mạng của Kim ảnh đế, trầy da chút thôi đã không đền nổi rồi.

Nội thất trong xe được thay gần hết, chỉ có cái vỏ và đồ nội thất, an toàn thì an toàn rồi đó, nhưng xe cải tạo xong rất khó lái, mà đoạn này lại còn phải lái thật, là Kim Nam Joon nên mới có thể vừa vật vã với chiếc xe vừa diễn tròn vai được.

Quay xong cảnh phiền phức trong xe, mọi người không chậm trễ giây nào, nhân lúc trời tối, tức tốc chuyển cảnh quay qua phân cảnh sau.

Tiếp đến là cảnh ở nhà Lee Sung..../.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro