CHƯƠNG 75: NƯỚC SUỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lee Sung màn bốn mươi chín cảnh một lần một! Action!"

Kim Seok Jin vặn nắm cửa, xa cách khách sáo, "Làm phiền anh phải đưa tôi về nhà quá, để tôi rót trà cho anh."

Kim Nam Joon không ngượng ngùng lấy một chút, chẳng nói không cần đâu, ngồi xuống xong đưa tay lấy hộp trà trong ngăn kéo bàn trà đưa Kim Seok Jin tự nhiên như chủ nhà, bình thản: "Pha nhạt thôi, trời tối rồi, uống trà đặc tôi sẽ mất ngủ."

Kim Seok Jin nhíu mày, chần chừ gật đầu, cầm hộp trà vào bếp.

Cảnh này quay Kim Nam Joon, máy quay không dướng theo Kim Seok Jin, nhưng Kim Seok Jin vẫn tận tụy vào bếp pha một ấm trà.

Trước ống kính, trong phòng khách, nụ cười trên mặt Kim Nam Joon nhạt dần, anh đứng lên, thong thả bước tới trước kệ sách trang trí, cầm tấm di ảnh trắng đen của mẹ Lee Sung lên.

Ánh mắt anh rất phức tạp, lẳng lặng nhìn mẹ Lee Sung rất lâu.

Ánh sáng thay đổi, Kim Nam Joon lùi nửa bước đến góc tường, nửa bên mặt anh chìm vào bóng tối, ngón tay cầm khung ảnh tái nhợt, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.

Có tiếng bước chân, Kim Nam Joon lập tức để khung ảnh lại chỗ cũ, điều chỉnh cảm xúc.

"Hơi nóng." Kim Seok Jin rót trà cho Kim Nam Joon, ngại ngùng nói: "Nhà tôi hết nước suối rồi, nấu bằng nước máy... Anh uống tạm."

Kim Nam Joon cười, "Không cần phải phức tạp vậy đâu."

Nói rồi nhấc ly trà lên thưởng mùi.

Lá trà là loại tốt, nấu bằng nước máy nhiễm hóa chất cũng thơm.

Kim Seok Jin cũng ngồi xuống, đáy mắt cậu thoáng chút quật cường hiếu thắng, không khỏi tự biện hộ cho bản thân: "Trong tin tức... Nói quá thôi, tôi không thê thảm tới vậy đâu, cũng không cần quyên góp... Quyên góp được mấy chục ngàn, cũng không đủ đắp vào cho công ty."

Kim Nam Joon nghe vậy cũng hứng thú, "Vậy cậu định làm sao?"

"Nên làm thế nào thì làm thế đó, tiền bị đối tác của cha tôi ôm đi, số sổ sách quan trọng cũng bị ông ta tiêu hủy, tìm được ông ta là được." Kim Seok Jin mím chặt môi, cả người căng cứng, "Những thiệt hại tạo thành trong khoảng thời gian này... Tôi sẽ bù lại."

Kim Nam Joon không nhịn được cười, "Khoan nói chuyện cậu có tìm được ông ta không... Cậu tự bù hả? Cậu bù bằng gì?"

"Nhà, căn này, và căn trong khu đang khai phá, tuy đã bị niêm phong rồi..." Kim Seok Jin cúi đầu nhìn bàn tay mình, đây là lần đầu tiên từ khi chuyện xảy ra cậu bình tĩnh để nói về tình cảnh khốn khó của mình với người khác, cậu có cảm giác ỷ lại khó tả với người đàn ông trước mặt, không kiềm được buột miệng nói: "Thật ra tôi còn đứng tên một căn nhà nữa, năm ngoái cha tôi sang tên cho tôi, không bị điều tra, chỉ cần tìm được kẻ đó, tôi sẽ trả hết cho bọn họ."

Kim Nam Joon ngưng mắt nhìn Kim Seok Jin, một lúc sau mới nở nụ cười trở lại, "Trùng hợp quá, công việc của tôi cũng thường tiếp xúc với những vụ kiện kiểu này, có cần tôi tư vấn không?"

Kim Seok Jin ngước lên, hơi cảnh giác, "Anh..."

"Không giấu gì cậu, tôi từng sống ở khu này, vì vài biến cố nên đến nơi khác phát triển, gần đây công ty mới mở chi nhánh bên này, tổng giám đốc điều dân bản địa là tôi sang giám sát, ngày về..." Kim Nam Joon dừng lại, nhấp trà rồi chậm rãi nói tiếp, "Hôm đó tôi lái xe chạy trên đường cả ngày..."

"Thay đổi nhiều quá." Kim Nam Joon mất một lúc mới ngẩng đầu lên cười, "Hôm nay chợt nghĩ sang bên này đi dạo, không ngờ lại gặp cậu, xem như có duyên."

Kim Nam Joon đứng lên, lấy danh thiếp ra đưa Kim Seok Jin, "Nếu cần tôi giúp gì thì cứ liên hệ."

Kim Seok Jin chần chừ cầm lấy.

"Cắt!"

Min Yoongi bước lên hướng dẫn cho Kim Seok Jin, quay bù cảnh trong bếp để cắt ghép, rồi quay trọn cả tiếng nữa mới nghỉ.

Phó đạo diễn tranh thủ lúc Kim Nam Joon vẫn chưa đi liền hối hả chạy đến, nói mai có rất nhiều truyền thông đến thăm đoàn, hỏi Kim Nam Joon có nhận lời trả lời một buổi phỏng vấn tập thể ngắn không.

Kim Nam Joon quay phim cả ngày rồi, đang sốt ruột về khách sạn ôm cậu bạn trai nhỏ, nhận lời ngay.

Hôm sau, Kim Nam Joon đứng giữa chỗ trống khó khăn lắm mới tìm ra trên trường quay, với ánh sáng xem như chấp nhận được, bị micro của mấy chục kênh truyền thông vây cứng.

Cách đó không xa là bối cảnh, người qua kẻ lại, thi thoảng sau lưng Kim Nam Joon lại có phông bạt lướt qua, Kim Nam Joon cười, "Xin lỗi, điều kiện trường quay có hạn, mọi người chịu khó chút."

Các phóng viên vội bảo không sao, hỏi xem bắt đầu phỏng vấn được chưa, sau khi được cho phép thì bắt đầu lục tục đặt câu hỏi, nội dung phỏng vấn cơ bản xoay quanh "Lee Sung", bán chính thức, nên Kim Nam Joon trả lời cũng rất lịch sự.

Phỏng vấn về bộ phim, Kim Seok Jin là nam chính đương nhiên cũng nằm trong danh sách phỏng vấn, Kim Seok Jin mới quay xong một cảnh, chưa kịp thay quần áo đã bị trợ lý dẫn đến, lẳng lặng đứng một bên chờ phỏng vấn Kim Nam Joon xong sẽ đến lượt mình.

Cảnh Kim Seok Jin mới quay cần tương đối nhiều cảm xúc, phải thoại khàn giọng, cậu quay đi quay lại gần mười lần, giọng đã khản hẳn rồi, Kim Seok Jin sợ lát nữa phỏng vấn có vẻ vụng về, nghiêng đầu hạ giọng bảo Jimin: "Lấy giúp anh chai nước..."

Cách đó không xa, Kim ảnh đế một thân hai việc, vừa trả lời phỏng vấn vừa liếc mắt nhìn Kim Seok Jin khựng lại, vừa nghiêm túc nghe câu hỏi vừa lấy nửa chai nước suối mình uống dở ra.

"Không phải hai nam chính đâu, tôi không biết sao lại có tin đồn đó... Có lẽ vì mọi người lịch sự với tôi quá? Nhưng tôi thật sự là nam phụ mà." Kim Nam Joon bình thản cười với ống kính, rồi tự nhiên đưa chai nước trong tay cho trợ lý của mình, nhẹ giọng, "Đưa cậu Kim, cậu ấy muốn uống nước."

Kim Seok Jin cách đó mấy mét: "..."

Một vài trong số vô vàn súng dài pháo ngắn đang chĩa vào Kim Nam Joon chụp liên hồi xoay về phía Kim Seok Jin.

Trợ lý mới Min Ha mặt lặng như tờ, xoay eo tránh ống kính, đưa nửa chai nước cho Kim Seok Jin.

Park Jimin tự giác tránh mặt, Kim Seok Jin nhận ra đây là màn "thả thính" đã nói hôm qua, tuy đã chuẩn bị trước nhưng trong lòng vẫn không thể không phát rồ lên, cậu cố gắng giữ cho mặt bình tĩnh, vặn nắp chai, ngửa đầu hé miệng, rót nước xuống mà không để môi chạm miệng chai, uống xong vặn nắp chai lại, để lên ghế xếp bên cạnh.

Các nhân viên cách đó không xa thầm khen Kim Seok Jin xử lý tốt thật, không quá ngượng nghịu cũng không quá suồng sã, trước có thể xem là động tác ái muội nho nhỏ, sau có thể giải thích là giữa bạn bè không có gì phải ngại, vừa đủ dùng.

Đương nhiên, các nhân viên không thể nhận ra, kỳ thật tim Kim Seok Jin đang đập thình thịch, tối qua trước khi đi ngủ cậu còn mơ mơ màng màng hỏi Kim Nam Joon chuyện này, lúc đó Kim Nam Joon cũng mệt rồi, thuận miệng nói bậy, dỗ cậu nói là đứng chung ống kính, tối đa khoác vai gì đó thôi, không có thừa cơ làm chuyện ác với em trước mặt người khác đâu.

Kim ảnh đế mới hứa hẹn trên giường tối qua thản nhiên trả lời tiếp, mới cách không chọc ghẹo người ta xong, đến lúc nhắc đến Kim Seok Jin lại dùng "cậu Kim" để gọi, lịch sự cứ như mới gặp Kim Seok Jin lần đầu vậy, mặt người dạ thú đến độ Kim Seok Jin đỏ cả tai.

Phỏng vấn xong Kim Nam Joon còn một buổi trả lời riêng ngắn nữa, lúc xong, nhóm phóng viên lần lượt rời đi, Kim Nam Joon tránh mọi người, cầm chai nước suối đi đẩy cửa phòng nghỉ riêng của Kim Seok Jin.

Kim Seok Jin đang vùi đầu đọc kịch bản, Park Jimin chơi Instagram bên cạnh, trợ lý mới Min Ha đang đánh dấu kịch bản cho Kim Nam Joon, hai trợ lý thấy Kim Nam Joon đến liền đứng lên, Kim Nam Joon đi thẳng tới chỗ Kim Seok Jin, mỉm cười, "Cục cưng, lớn gan rồi nhỉ?"

Kim Seok Jin ngẩn ra, hoang mang, "Sao vậy... sao vậy ạ?"

"Lúc nãy cho em uống chai nước của ba, cố ý không chạm môi?" Kim Nam Joon vặn nắp chai nước, nheo mắt, "Người khác muốn chạm cũng không có cơ hội đâu, sao hả? Chê anh?"

Kim Seok Jin xấu hổ mà, nhưng sợ Kim Nam Joon hiểu lầm, vội nhỏ giọng giải thích: "Em sợ... làm quá, fan của anh không vui."

Kim Nam Joon phì cười, "Có loại sóng to gió lớn nào mà fan của anh chưa trải qua đâu?"

Kim Nam Joon biết sau lưng mình có đội ngũ khống chế, có thể hơi phóng túng một chút, hôm nay vốn đang chộn rộn định thả thính, cho Kim Seok Jin hôn gián tiếp mình trước mặt tất cả mọi người, không ngờ Kim Seok Jin da mặt mỏng nhưng não hoạt động nhanh quá, để cậu dễ dàng tránh được.

Kim Seok Jin nhận ra Kim Nam Joon chưa hả dạ, thật ra cậu cũng tình nguyện cho Kim Nam Joon "bắt nạt", liền đỏ tai nói nhỏ: "Lần... lần sau nha anh, đừng giận mà."

"Biết không tránh anh nữa rồi hả?" Giọng anh rất dịu dàng, nhưng trong lòng còn ngứa ngáy lắm, mắt toàn tia lưu manh, đưa miệng chai nước suối tới bên môi Kim Seok Jin, "Liếm một cái, ba sẽ tha cho em."

Park Jimin và Min Ha đang ra sức cosplay đồ đạc: "..."

Mặt Kim Seok Jin kêu phựt, đỏ bừng.

Kim Nam Joon nghiêng đầu nhìn hai trợ lý, Park Jimin đã sợ Kim Nam Joon sẵn, cứ nhìn thẳng vào anh là chột dạ, may mà Min Ha chín chắn, biết ông chủ không kiềm được lại sắp ôm ấp cậu bạn trai nhỏ, cần không gian riêng tư, lập tức máy móc kéo Park Jimin ra ngoài. Ra khỏi phòng nghỉ, lúc quay đầu đóng cửa, Min Ha thấy được Kim Nam Joon tiến tới một bước, biết Kim Seok Jin sẽ không tránh, liền xấu tính dùng miệng chai nước suối cọ nhẹ lên môi cậu, mỉm cười rũ mắt, nhẹ giọng dỗ Kim Seok Jin liếm một cái đi rồi ba tha cho em, Min Ha đỏ mặt, không dám nhìn nữa, rón rén khép cửa phòng.

Cách một tiếng, cửa phòng đóng kín.

Park Jimin cười khan, hạ giọng: "Hai chúng ta ra ngoài, trong đó lại chẳng... Lỡ lát nữa phó đạo diễn đến thì sao?"

"Không sao, anh Namjoon và cậu Kim đều biết chừng mực, không làm quá đâu."

Min Ha nói xong cũng tự thấy ngại, là trợ lý, Park Jimin lo không thừa, nhưng thời gian này Min Ha theo đoàn mỗi ngày, nắm rõ giờ giấc của hai người, không nỡ nhẫn tâm đi làm phiền.

Gần đây thỉnh thoảng Han Wooteo lại về Seoul, Min Ha gần như phụ trách việc sinh hoạt của Kim Nam Joon, người khác có thể không biết nhưng cô thì rất rõ, Kim Nam Joon và Kim Seok Jin trông thì ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng kỳ thực thời gian riêng tư rất có hạn, không có nhiều cơ hội thân thiết với nhau

Hôm qua Seulgi còn gọi cho Min Ha, bảo cô lưu ý việc riêng của Kim Nam Joon và Kim Seok Jin, còn đôn đốc nhẹ, đóng phim vốn đã vất vả, Kim Seok Jin lại vừa giảm cân nhiều thế, sức khỏe và tinh thần của nghệ sĩ có liên hệ chặt chẽ đến lợi ích của văn phòng, về công về tư đều là mối quan tâm hàng đầu của người đại diện, cũng là lưu ý hàng đầu.

Điều cụ thể Seulgi muốn nói là gì thì ai cũng biết, thậm chí chị còn ngầm ám chỉ Min Ha, nếu Kim Nam Joon làm quá, anh hưởng đến tiến độ quay phim bình thường của Kim Seok Jin, chị tình nguyện ra mặt khuyên Kim Nam Joon.

Min Ha hơi xấu hổ, biện hộ cho Kim Nam Joon với lòng yêu nghề tha thiết, theo cô biết, hai người không đến mức đêm bảy ngày ba.

Seulgi nửa tin nửa ngờ.

Nhưng đó đúng là sự thật. "Lee Sung" phải quay ngoại cảnh rất nhiều, Min Yoongi lại nghiêm túc, thời tiết trong phim hoàn toàn phù hợp với thời tiết hiện tại, để sát với kịch bản, Min Yoongi quay rất tự nhiên, rất thật, dùng "ánh sáng thiên nhiên", thời gian thời tiết hoàn toàn đúng thực tế, mà muốn thực hiện được điều này, công tác quay hình buộc phải hoàn thành trước khi vào thu, rồi cho Lee Sung quay lại trường đại học bị thảm lá phong ngả đỏ bao phủ cùng với lớp tân sinh viên vào mùa thu, hoàn thành cảnh kết phim của Kim Seok Jin.

Quay đuổi thời gian như thế rất vất vả, Min Yoongi lại lấy tốt không lấy nhanh, hết cách, cả đoàn đành phải tăng ca quay bù mỗi ngày, một ngày quay mười tiếng là cơ bản, lên đến mười ba mười bốn tiếng là bình thường, cường độ quay sát sao như thế, về khách sạn phải tranh thủ nghỉ ngơi ngay, sức đâu mà âu yếm mỗi ngày nữa?

Nửa đêm ra ngoài quay ngoại cảnh, lúc chờ diễn trong xe, Min Ha thấy Kim Seok Jin chủ động hôn Kim Nam Joon.

Tuy có khả năng Kim Nam Joon dụ dỗ, nhưng dè dặt như Kim Seok Jin mà còn lén hôn Kim Nam Joon trong thời gian làm việc, đủ thấy thời gian riêng cho nhau ít ỏi đến đáng thương.

Hai người ngày nào cũng cực khổ quay phim, bình thường lén tranh thủ âu yếm một chút cũng không dễ gì, Min Ha không nỡ quấy rối.

"Theo dõi Instagram của cậu Kim nhé." Min Ha ho khan, nghiêm mặt nói: "Buổi phỏng vấn vừa rồi phát xong thể nào cũng lên trang đầu."

Park Jimin vỗ trán, "Phải rồi, suýt chút em quên mất... Lát nữa em nói với anh Jin vào tài khoản của anh ấy, chờ xóa bình luận của anti."

Hai trợ lý sẵn sàng chiến đấu, bộ phận quan hệ xã hội của văn phòng cũng theo sát tin tức buổi phỏng vấn vừa rồi, quả nhiên, tối hôm đó Kim Nam Joon đã lên mục đầu bảng tin giải trí của các kênh truyền thông lớn.

Nhờ bên quan hệ xã hội đã liên lạc trước, tin tức rất thống nhất, đề tài chủ yếu triển khai quanh "Lần đầu tiên Kim ảnh đế diễn nam phụ" và "Trong năm nay Kim Nam Joon liên tục nhận phim, được kỳ vọng sẽ bùng nổ màn ảnh mùa tết".

Nhưng các fan tinh mắt vẫn nhận ra chi tiết hai người uống cùng chai nước, lập tức phát rồ.

Dưới sự dẫn dắt và khống chế của Văn phòng KNJ và bộ phận điều hành của đoàn phim Lee Sung, số lượng lớn fan mới ùa vào Instagram của hai người và trang của đoàn phim "Lee Sung", Kim Nam Joon còn đỡ, fan của Kim Seok Jin tăng đột biến thêm gần một triệu, "Lee Sung" không dùng tiền mua fan, chưa đóng máy đã lên top các tin được quan tâm, độ chú ý từ công chúng cực cao.

Tổ phụ trách kinh doanh của đoàn phim lập tức có thể yên tâm, đội ngũ chuyên phụ trách quan hệ xã hội cho nghệ sĩ lại càng lúc càng cảnh giác, cẩn thận khống chế tình hình, không ngừng theo dõi động thái trên mạng, chuẩn bị sẵn sàng, nhờ các nhân vật VIP đã liên lạc trước thể hiện quan điểm ngay khi có dấu hiệu tiêu cực xuất hiện.

Con số fan của Kim Nam Joon quá lớn, trong đó có một phần là hâm mộ vì sự nghiệp, mức độ cuồng nhiệt không thua gì fan nữ của Kim Seok Jin, bình sinh hận nhất người khác dựa hơi Kim Nam Joon, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, năm ngoái lúc nữ nghệ sĩ Son Daseul có tin đồn với Kim Nam Joon, đã bị các fan này cấu xé không nhẹ. Mà sức chiến đấu của các fan nữ phía Kim Seok Jin cũng cực mạnh, thường ai có ám muội với Kim Seok Jin cũng bị hành quyết, văn phòng luôn phải đề phòng, sợ nước to trôi miếu Long Vương, fan của hai nghệ sĩ nhà mình chiến với nhau.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, trừ các công ty truyền thông hay nói xấu Kim Nam Joon, tình hình trên mạng tương đối sóng yên biển lặng.

Trên Instagram, fan hai bên đồng tâm hiệp lực gào rú mãi không ngừng, còn ca múa tưng bừng dậy trời dậy đất, bài đăng Kim Nam Joon tay không xé xác Siêu Giải Trí đồng thời chia sẽ Instagram của Kim Seok Jin, khen cậu diễn tốt năm ngoài tập tức được đào lên, chỉ số lượt chia sẽ Instagram thôi đã nhanh chóng hơn ba trăm ngàn, thành thánh địa cho fan couple điểm danh.

"Đã nói với em là không cần lo đâu mà." Lúc chờ diễn, Kim Nam Joon lười lười tựa vào ghế trang điểm hút nước trái cây, "Cẩn thận quá làm gì."

Kim Seok Jin cứ lướt Instagram mãi, không hiểu nổi, "Sao mà... không ai mắng em hết? Chuyện này xét hướng nào cũng là em được lợi từ anh mà."

"Vì trong video anh chủ động." Vị trí của hai người cách biệt quá nhiều, muốn tạo couple thì Kim Nam Joon nhất định phải ở vị trí chủ động, giống như việc đưa nước lần này, nếu là ngược lại thì chắc giờ này Kim Seok Jin đã bị xé thành đống thịt vụn rồi. Kim Nam Joon đặt ly nước xuống, xảo quyệt tổng kết: "Ai chọc ghẹo trước người đó thua, fan của anh thấy yếu thế, sao còn đi mắng em được? Thần tượng làm, fan bảo kê."

Kim Seok Jin ngẩn ra, "Anh... đã nghĩ tới từ lâu rồi?"

"Chứ em nghĩ là thế nào?" Kim Nam Joon phì cười, "Lại còn miễn ca miễn cưỡng."

Kim Seok Jin rất mất tự nhiên, ho ho rồi nói nhỏ: "Anh đã... phạt rồi mà? Sao còn nhắc..."

"Cái đó mà là phạt gì..." Trong phòng trang điểm không có ai, Kim Nam Joon ngồi lên tay ghế sofa cạnh Kim Seok Jin, nhộn nhạo nhìn đôi môi mỏng của cậu, trắng trợn giày vò người ta: "Chưa hả giận, phạt lại lần nữa được không?"

Kim Seok Jin không sao từ chối được nam thần, nhưng bắt cậu gật đầu thì xấu hổ quá, Kim Seok Jin đỏ tai, nhìn Kim Nam Joon xin tha, Kim Nam Joon bật cười, đang định nói gì thì đột nhiên điện thoại anh reo.

Kim Nam Joon vốn định mặc kệ, không ngờ lại có người gõ cửa phòng trang điểm, một nhân viên mời Kim Seok Jin đi, Kim Nam Joon hết cách, nhỏ giọng chửi tục rồi đứng lên nghe máy, Kim Seok Jin thì đi theo nhân viên.

Kim Nam Joon cầm máy lên, là Seulgi.

Kim Nam Joon bắt máy chậm, giọng Seulgi rất gấp, hỏi nhỏ: "Đang quay hả?"

"Sao vậy chị?" Kim Nam Joon nhíu mày, tin lên không tệ, tung chút hint, các fan cũng khoan dung, anh không hiểu có gì khiến Seulgi không hài lòng, "Siêu Giải Trí lại thừa cơ nói xấu em à?"

"Không phải cậu." Giờ trong đầu Seulgi toàn kiện tụng, rối trí nói: "Cậu xem tin giải trí mới chưa? Hôm nay là ngày công bố tạo hình trong phim mà Seo Jongho mới nhận, kéo xuống sẽ thấy... Bộ phận tuyên truyền của bọn họ chuẩn bị có vẻ rất đầy đủ, nhờ rất nhiều người làm quan hệ xã hội, nhưng không ngờ lại bị chúng ta át mất."

Kim Nam Joon bật cười, "Trách ai được? Bản thân hắn ta công bố tạo hình không coi ngày, dám tranh với em, không phải chán sống thì là gì."

"Cậu ta đáng đời, nhưng chị không muốn có xung đột với cậu ta lúc này." Seulgi nhíu mày, "Cậu bận quay phim nên không biết, gần đây Seo Jongho bắt đầu có dấu hiệu thần kinh rồi, trạng thái không tốt, áp lực nặng, cực khổ lắm mới được nhận phim điện ảnh chất lượng khá khẩm, đang định nhân dịp này tuyên truyền rầm rộ, không ngờ bị chúng ta chắn trước, chị sợ cậu ta phát dại cắn càn... Sợ nhất loại thần kinh bất bình thường ấy."

Kim Nam Joon cười lạnh, "Cắn càn? Em ở đây đến mà cắn, hắn muốn cắn cái gì?"

"Cắn Jinnie... Chuyện em ấy đóng phim không thù lao cậu ta biết thì khoan nói, người của ta còn nghe được..." Seulgi dừng một lúc rồi bất đắc dĩ nói: "Seo Jongho biết gần đây em ấy gầy đi nhiều, muốn kiếm chút tiền... Vùi Kim Seok Jin cho sâu."

Kim Nam Joon nheo mắt, "Kim Seok Jin gầy thì sao? Hắn định nói gì cậu ấy?"

Seulgi mắng một tiếng rồi nhỏ giọng: "Nghiện ma túy"./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro