CHƯƠNG 77: BTS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lee Sung màn một trăm hai mươi chính cảnh một lần một! Action!"

Vụ kiện vẫn đang trong quá trình thẩm tra, tình tiết càng lúc càng bất lợi cho cha Lee Sung, chứng cứ giả xuất hiện liên tục, chỉ thẳng cha của Lee Sung mới là người được lợi từ khoản tiền không cánh mà bay khỏi công ty, trách nhiệm của đối tác đang trốn bên ngoài càng lúc càng nhỏ.

Lee Sung mặt mũi tuấn tú, sau khi lên tin tức thì gợi hứng thú của rất nhiều nhà truyền thông, khiến rất nhiều người theo dõi, bản địa có không ít công ty tín dụng, mấy năm cứ hay xảy ra chuyện, đến lần này lại thu hút của truyền thông, ảnh hưởng càng lúc càng lớn, khiến "các cấp liên quan" thúc giục không ngừng, muốn vụ của Lee Sung nhanh chóng kết thúc, thoát khỏi diện tình nghi hay nhận tội chịu tù cũng được, nói chung phải có cái để nói thì mới dẹp yên chuyện lần này được.

Luật sư phân tích đi phân tích lại cho Lee Sung, cho rằng hy vọng tìm được đối tác đã ôm tiền bỏ trốn quá mông lung, muốn sớm đưa cha Lee Sung ra ngoài, nhận tội lại là cách nhanh nhất hay nhất.

Rồi tích cực đưa yêu cầu tuyên bố phá sản, sau khi bù lại tiền vốn đã mất, rồi trả xong tiền nợ cá nhân là vụ kiện có thể kết thúc được, ảnh hưởng đến gia đình Lee Sung cũng được hạ xuống mức thấp nhất.

Đây cũng là điều "các cấp liên quan" hy vọng, bọn họ thậm chí còn liên hệ Lee Sung qua giáo viên trường đạo học của cậu, chấp nhận kết án rồi trường học sẽ giảm học phí, còn đặc biệt ưu tiên cho cậu.

Lee Sung ngồi rất lâu trong trạm xe buýt đối diện văn phòng luật sư, khi mồ hôi đã ướt đẫm người, cậu gọi cho luật sự, từ chối đề nghị nhận tội.

Đứng trước quy tắc của trò chơi xã hội đã thành hình, kẻ đi ngược quy tắc sẽ phải chịu khổ ít nhiều, ngày hôm đó, Lee Sung bị trùm bao bố, chặn trong hẻm vắng đánh một trận.

Lee Sung biết lần này không phải do người tham gia tín dụng đang trút giận, mà có người cố ý tạo áp lực cho cậu, ép cậu nhận tội, vậy nên cậu không nhận, đánh nhau với người ta trong hẻm vắng.

Kim Seok Jin không giỏi đóng cảnh đánh đấm, may mà cảnh này không cần động tác nước chảy mây trôi lả lướt điêu luyện gì, chỉ cần cậu vùng vẫy phát tiết loạn xạ là được, cảnh quay không có một câu thoại lại mất rất nhiều thời gian. Không đánh thật mà lưng Kim Seok Jin cũng bị đạp đến mất cảm giác.

Kim Seok Jin không ngừng bị đá ngã xuống đất, rồi lại bò lên, không ngừng đánh trả, ánh mắt hung hãn quật cường.

Kim Nam Joon im lặng nhìn máy quay, một lúc sau nghiêng đầu cười khiêu khích với Min Yoongi. Min Yoongi rất lo về cảnh này, sợ tính cách Kim Seok Jin mà cậu không diễn ra sự căm phẫn điên cuồng này được, cố ý gọi Kim Nam Joon đến, không ngờ Kim Seok Jin lại phát huy rất tốt. 

Kim Nam Joon hài lòng vô cùng, Kim Seok Jin khẽ thở dốc, chủ động nói "Ba phạt em đi" trong lòng anh tối qua khi quay cảnh đánh nhau khí phách không thua kém bất kì ai. Môi Kim Nam Joon bất giác cong lên, nhộn nhạo trong lòng. Kim Seok Jin bây giờ chỉ cần anh dỗ dành mềm lòng rồi là cái gì cũng chịu nói, tối qua Kim Nam Joon vốn định tha cho, thương cậu quay phim vất vả, muốn cho cậu ngủ nhiều chút, nhưng biết sao được Kim Seok Jin tự đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cho anh nghịch xong sẽ ngủ say hơn, không mộng mị nữa." Làm Kim Nam Joon ngứa tay quá chừng.

Kim Nam Joon hiểu rõ, Kim Seok Jin không chỉ vì trẻ tuổi tham vui, mà nhiều hơn, cậu muốn thỏa mãn nhu cầu của anh, mệt mấy cũng chịu phối hợp, để anh được thoải mái.

Nhõng nhẽo, tính lại ngoan.

Kim Nam Joon tự nhớ tự tìm niềm vui, Min Yoongi bên cạnh im lặng xem lại cảnh, bỗng nói: "Ánh mắt của Kim Seok Jin không phải diễn... Gần đây cậu ấy phải nén cơn tức trong lòng à?"

Hiểu rõ diễn xuất của Kim Seok Jin nhất, không tính Kim Nam Joon thì chính là Min Yoongi.

Kim Nam Joon sững lại, chuyện của Seo Jongho chợt lóe lên trong đầu, anh nhíu mày nói: "Chắc là không đâu."

Min Yoongi không biết nội tình, còn tưởng Kim Nam Joon làm Kim Seok Jin, nhíu mày, trầm giọng nói: "Biết là em ấy sợ cậu rồi, đừng có sầm mặt với người ta mãi, trút giận vào em ấy, còn đang quay phim đó, cậu suốt ngày..."

"Em sầm mặt với em ấy bao giờ?" Kim Nam Joon nghẹn ngào, "Lương tâm không thẹn với trời đất, hồi nào?"

Min Yoongi nhìn anh bằng ánh mắt đầy phiền hà, "Hôm trước, em ấy muốn lên xe đưa đón của cậu, ngay trước mặt anh mày và phó đạo diễn, cậu không cho em ấy lên thì thôi còn bắt đứng bên ngoài, xe cậu thì sao hả? Quý giá lắm à? Cho em ấy ngồi một lát thì mẻ à?"

Kim Nam Joon vất vả hồi tưởng lại, bật cười, "Hôm đó em ấy lên xe em tìm thuốc lá! Nhóc con... Cai thuốc lâu rồi, mà gần đây mệt mỏi quá, buồn ngủ muốn hút, thỉnh thoảng em mềm lòng, lúc hút cho em ấy vài hơi, hôm đó to gan, dám xin cả điếu nguyên, trên xe em nhiều thuốc lá, sợ em ấy lén lấy, nên khóa luôn xe."

Min Yoongi nhìn Kim Nam Joon không tin tưởng, Kim Nam Joon thản nhiên, "Không tin anh cứ hỏi đi, gần đây thường xuyên bị em dạy dỗ vì thói hút thuốc, hơn nữa hôm đó khóa xe rồi em dẫn Kim Seok Jin về xe cậu ấy mà, tìm em ấy ôm ấp còn không kịp, đuổi mà được à?"

Min Yoongi vẫn cứng nhắc: "Bản thân là cái tẩu thuốc còn quản người khác."

"Thì vì bản thân là cái tẩu thuốc rồi nên mới không cho em ấy giống em." Kim Nam Joon lười lười, "Quá hại phổi, lúc trẻ chưa thấy gì, mấy năm nay vào đông là lại ho... Trước đây vì quay phim em ấy mới học hút thuốc, vẫn chưa hút nhiều, cổ họng còn sạch sẽ, dễ cai hơn."

Min Yoongi hơi xấu hổ, liền lạnh mặt, chốc lát sau thì nói: "Hôm qua BTS tìm anh mày, hỏi tháng sau có thời gian không, bên đó đang tổ chức hoạt động chúc mừng mười năm thành lập, được chú ý cả trong lẫn ngoài nước, bên đó muốn phỏng vấn, nói có thể tuyên truyền ngắn gọn cho Lee Sung."

Kim Nam Joon rất bất ngờ, "BTS" là một tạp chí thời trang có tiếng, cũng có hoạt động mảng phỏng vấn điện ảnh, đầu tư phim ảnh, nức tiếng sang chảnh, bình thường không bao giờ tuyên truyền cho phim trong nước, càng đừng nói tới diễn viên chưa quá tên tuổi như Kim Seok Jin, Min Yoongi nói: "Đương nhiên, phỏng vấn là phỏng vấn cậu, Seok Jin... quá sức, anh cũng không nhắc."

"Phỏng vấn phương diện nào?" Kim Nam Joon chợt nảy ra một ý, ngước mắt, "Điện ảnh hay cá nhân?"

"Chắc chắn là cá nhân rồi." Min Yoongi trừng mắt, "Chịu tuyên truyền phim chút chút giúp cậu là không tệ rồi, lần này hoàn toàn vì nể mặt chúng ta, người ta mới ưu đãi đặc biệt, quăng tiền cũng vô dụng, đừng tính nữa."

"Cá nhân..." Kim Nam Joon chầm chậm nở nụ cười, "Được, đang cần cái đó đây, em đi."

Từ khi nghe Min Yoongi nói có thể Kim Seok Jin đang có áp lực trong lòng, Kim Nam Joon để tâm quan sát hơn.

Tuy bản thân Kim Nam Joon hay chọc ghẹo cậu, nhưng tự thấy chưa từng làm quá tay, hơn nữa bây giờ Kim Seok Jin cũng không gồng mình trước mặt anh, thi thoảng mạnh tay quá vẫn sẽ phản kháng, nhưng rồi sau đó luôn rụt rè hỏi Kim Nam Joon, có thể đừng như vậy không. Mỗi một lần Kim Seok Jin rụt rè ngoan ngoãn lại xấu hổ dè dặt dịu giọng thương lượng mấy chuyện đó đều khiến Kim Nam Joon buột phải muốn bắt nạt cậu mạnh tay hơn...

Kim ảnh đế ngừng hồi tưởng, thầm nghĩ nếu không phải là mình thì không chừng đã bị tên Seo Jongho chèn ép rồi.

Tuy trong giới Kim Seok Jin không có mối quan hệ rộng như Kim Nam Joon, nhưng dù sao cũng đã vào nghề lâu năm, đương nhiên phải có người quen biết, Kim Nam Joon không dám chắc hoàn toàn có thể giấu chuyện Seo Jongho với Kim Seok Jin.

Nửa tháng sau, Kim Nam Joon bực bội nói với Wooteo mới đến thay ca: "Seulgi nói với em chưa?"

Thời gian này ngày nào Wooteo cũng theo Seulgi học việc của cấp quản lý, là thân tín của Seulgi, đương nhiên cô hiểu nội tình, nhắc đến Seo Jongho, Wooteo cũng điên đầu, bất đắc dĩ nói: "Anh tò mò thì hỏi Kim Seok Jin là được mà?"

"Có biết là anh mà hỏi là cậu ấy biết ngay không?" Kim Nam Joon cúi đầu hút thuốc, nhíu mày: "đang quay mấy cảnh quan trọng liền, không muốn để cậu ấy phải nhức đầu vì mấy chuyện này."

Han Wooteo đắn đo một lúc rồi ngập ngừng nói: "Em cảm thấy... Dù em ấy có biết cũng không được tường tận như chúng ta, ít nhiều gì em ấy cũng sẽ nghe nói... Seok Jin làm nghề nhiều năm như vậy không thể chỉ dựa vào vận may mà có ngày hôm nay."

Kim Nam Joon rít thuốc, "Jinnie không muốn anh phải nghĩ nhiều, nhất định sẽ không chủ động nói đến... Bỏ đi, không quan trọng."

Không quan trọng là sao?

Han Wooteo nhớ lại lời Seulgi đã nói, nhìn nhìn Kim Nam Joon, bỗng dưng có dự cảm không lành.

Cô không đoán được Kim Nam Joon định làm gì, đành phải tập trung sắp xếp công việc cho anh, trừ các hoạt động thương mại bình thường thì chỉ còn buổi tiệc của "BTS".

Địa vị của Kim ảnh đế quá cao, sau khi gật đầu với lời mời của "BTS", người phụ trách tiệc kỉ niệm lập tức liên lạc với Kim Nam Joon, khiêm tốn hỏi thăm, Kim Nam Joon có đồng ý tham dự với tư cách người dẫn chương trình danh dự của buổi tiệc không.

Người phụ trách cảm thấy Kim Nam Joon chỉ tham gia với tư cách khách quý thì phí phạm quá.

Seulgi nhận được tin thì thấy cả người sang hẳn, mấy hôm liền chân nhẹ như mây, gặp ai cũng cười nói vô cùng xán lạn, Kim Nam Joon đi hay không khoan nói, chủ yếu là sức ảnh hưởng của Kim Nam Joon ở trong và ngoài nước đang tăng lên mỗi ngày.

Đặc biệt còn nghe nói, Seo Jongho nhờ vả đủ các mối quan hệ của kim chủ mới miễn cưỡng có cơ hội được tham dự, Seulgi lại càng nở mày nở mặt.

Bâu vào kim chủ thì đã sao? Vẫn kém vị trí của Kim Nam Joon cả trăm dãy núi.

Park Jimin nghe nói tin này xong thì rất lo lắng, ghé tai với Kim Seok Jin: "Kim ảnh đế... sẽ làm host chứ anh? Sao em không nhớ anh ấy từng làm người dẫn chương trình?"

"Không sao, dẫn chương trình danh dự thôi, không phải người điều khiển chương trình, nói vài câu văn vẻ là được, không cần phải quá chuyên nghiệp, hơn nữa anh Nam Joon từng dẫn chương trình mà." Kim Seok Jin ngẩng đầu, phổ cập kiến thức cho fan qua đường, "Năm trước trước nữa anh ấy đã dẫn chương trình giải Mama, năm ngoái mở màn một tiệc từ thiện ... Khả năng ứng biến của anh Nam Joon tốt lắm, trước đây anh ấy còn từng làm bình luận viên cho chương trình thể thao đó."

Park Jimin cứng lưỡi, nghẹn ngào, "Bình luận thể thao? Bình luận cái gì? Trận tennis nào đấy ạ?"

Kim Nam Joon tứ chi ngu si, không ham thích thể thao lắm, Park Jimin vẫn nhớ rõ từng nghe Kim Seok Jin nói, với các hoạt động thể dục, hình như Kim ảnh đế chỉ biết mỗi tennis, cũng vì đóng phim nên mới tập.

"Đá bóng." Han Wooteo ngồi nghe bên cạnh nói luôn không ngẩng đầu, ngạc nhiên bảo: "Trí nhớ của em tốt thế? Sáu bảy năm trước rồi... Lúc đó là giải nào ấy nhỉ? Quên mất rồi... Seoul là chủ nhà, Kim Nam Joon là đại sứ hình ảnh, lúc đó có nhiều ngôi sao bóng đá các nước đến lắm, chị đi xin chữ kí hộ cho bạn mà chân mỏi tưởng gãy."

Park Jimin không dám tin, thất thanh: "Giải đấu quốc tế mà! Sao có thể nhờ Kim Nam Joon..."

"Đá giao hữu biểu diễn thôi." Han Wooteo ngẩng đầu, thở dài xoa dịu Park Jimin, "Thuần giải trí, một đội là ngôi sao quốc tế, một đội là mấy cậu nhóc trường thể thao chưa đủ mười tám tuổi."

"Thảo nào..." Park Jimin thở phào, ngồi lại ghế, suy tư, "Sáu năm trước? Lúc đó em vẫn chưa theo anh Jin, không biết, chậc! Nhưng mà Kim ảnh đế lợi hại thật đó, bình luận cả bóng đá nữa! Trước đây đâu có nghe nói anh ấy biết đá bóng đâu."

"Anh ấy không biết mà." Bây giờ nhớ lại mấy chuyện báo hại Kim Nam Joon từng làm khi còn trẻ người non dạ, Han Wooteo đã bình thản như bà cung nữ về già kể chuyện rùng rợn rồi, mặt lặng như tờ, "Nhưng chuyện đó không gây trở ngại cho anh ấy được."

Càng không thể ảnh hưởng tới sự hào hứng đi bình luận bóng đá của Kim Nam Joon.

Park Jimin: "..."

Năm đó Kim Nam Joon mới hai mươi mấy, ngựa non háu đá, mới ôm được con sư tử vàng tại Liên hoan phim Venezia vinh quang về nước, trụ vững ghế ảnh đế, một trong số ít các nghệ sĩ đoạt giải trên trường quốc tế, anh lên trang nhất của báo giải trí trong nước suốt nửa tháng liền, đi show liên tục, sức ảnh hưởng lớn chưa từng có ở cả trong lẫn ngoài nước, lúc đó đúng mùa bóng đá thế giới, toàn dân mừng vui, anh là người đại diện của nhãn hiệu nước khoáng tài trợ giải năm đó, sức ảnh hưởng với truyền thông lại tăng mạnh, được ban tổ chức mời làm bình luận viên khách mời, là trận giao hữu biểu diễn thôi nên giải trí đặt đầu, mời Kim Nam Joon chỉ để anh và các ngôi sao bóng đá quốc tế cùng tạo ra một bữa thịnh yến nhan sắc, không ai nghĩ tới chuyện cho chuyên viên đào tạo Kim Nam Joon trước, để anh thích nói gì thì nói, lúc đó lẽ ra còn có một bình luận viên chuyên nghiệp dẫn chung với Kim Nam Joon, kế hoạch đã lên sẵn, chuyên gia nói chính, Kim Nam Joon là linh vật thi thoảng chêm vào vài câu, bình an vô sự. Nhưng, Kim Nam Joon chưa có nhiều kinh nghiệm trải đời mới nhận giải ảnh đế, Kim ảnh đế khí thế bức người sao lại cam tâm làm nền được chứ? 

Nghe chuyên gia nói vài câu, nắm rõ ai đang đá với ai rồi thì Kim Nam Joon trẻ tuổi chưa được nói gì không chịu cô đơn một mình, anh mở micro. Tuy Kim ảnh đế còn không hiểu tới một chữ trong luật bóng đá, nhưng chuyện đó không quan trọng, cả sân bóng anh là người cuồng nhiệt nhất, chỉ dẫn lung tung, bình luận náo loạn, có một cầu thủ bất hạnh là người quen cũ của Kim Nam Joon, trở thành đối tượng theo dõi gắt gao, bị Kim Nam Joon đọc tên phê bình liên hồi trước người dân cả nước, chỉ đường vẽ lối, giọng điệu hùng hồn, tự nói tự chê, làm cả chuyên gia cũng không chêm được câu nào, suýt chút nói cho người hâm mộ đang xem trực tiếp qua truyền hình phát điên.

Trận đó tuy chỉ tí nữa là bị Kim ảnh đế trẻ tuổi biến thành tiết mục ứng khẩu, tỉ lệ người xem lại cao ngất, nhà đầu tư mừng khôn xiết chưa nói, Kim Nam Joon còn gom thêm được một lượng lớn fan ngoài dự tính.

"Lát nữa đừng nhắc chuyện đó với anh ấy." Kim Seok Jin cẩn thận dặn Park Jimin, thấy Park Jimin không hiểu, cậu lấp liếm nói:"Bây giờ anh Nam Joon... không chịu nhận là anh bình luận trận đó nữa, thi thoảng trả lời phỏng vấn bị hỏi mà không tránh được... Anh ấy sẽ nói là hôm đó uống say, giờ quên hết rồi."

"Nếu em là Kim ảnh đế... Em cũng không muốn người ta nhắc lại quá khứ đen tối của mình, thời trẻ ai chẳng từng rồ dại chứ." Park Jimin nhìn Kim Seok Jin thấu hiểu, "Nhưng cái cớ của Kim ảnh đế khiên cưỡng quá, người bình thường dù có uống say cũng chưa chắc đã 'high' đến thế."

Han Wooteo phụt cười, cố kiềm lại, "Đừng nói lạc đề nữa, Kim Seok Jin..."

Han Wooteo áy náy nhìn Kim Seok Jin, "Bọn chị vốn có thể tranh thủ cho em cùng đi tham gia tiệc, không vấn đề gì, nhưng đối chiếu thời gian với đoàn thì phát hiện hai hôm đó em phải quay cảnh quan trọng, đạo diễn Min nói không được rời đoàn, cho nên..."

"Anh Jin không được đi ạ?" Park Jimin tiếc nuối, vừa tiếc Kim Seok Jin không được xuất hiện trong bữa tiệc mang tính quốc tế, vừa thiên vị nữa, nhịn không được lầm bầm: "Anh Jin luôn rất muốn được xuất hiện cùng Kim ảnh đế trong các dịp như thế, trước đây không nổi tiếng khó khăn lắm mới được mời một lần lại bị anh Han bắt đi show, không đến được."

"Ai cha..." Han Wooteo cười, nhìn Kim Seok Jin, chọc ghẹo thiện ý: "Jin thịt tươi nổi đình nổi đám mà cũng từng có trải nghiệm chua xót vậy sao?"

Park Jimin ho khan, tự trách mình lắm mồm, ngượng ngùng nhìn Kim Seok Jin, không ngờ Kim Seok Jin chẳng e ngại gì, còn cười tự nói: "Lúc đó chưa mấy ai biết tới em, còn chẳng thể tính là diễn viên hạng F, đúng là mất không ít công sức mới được mời... Nhưng không sao, lần đó là buổi biểu diễn thời trang, thiệp mời của em chỉ là vé vào cửa, có đi cũng không được vào trong, có thể còn chẳng được gặp anh Nam Joon."

"Nếu gặp được thì sao? Định tiếp cận với anh thế nào?"./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro